Bảo Bối

”Bảo bối, thức dậy nào.” Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu tới trên giường, ngủ trên giường king size to lớn là một nam sinh rất khả ái, cánh môi nhỏ nhắn hồng nhuận non mềm rất quyến rũ, hai má như phấn bầu bỉnh, mũi cao thẳng, làn da trắng sáng, còn có khuôn mặt đẹp trai đến người và thần đều ganh tỵ.

Chẹp chẹp miệng, mặc kệ người tới quấy rầy, tiếp tục ngủ ~ ~ ~

”Bảo bối ngoan, em phải đi học nha.” Tiếng của ai? Thật ôn nhu nga. Còn có ngón tay to kia nhẹ nhàng mà mơn trớn hai má mình, rất ấm áp a ~ ~ phản xạ có điều kiện nắm ngón tay to kia, cọ cọ ~ ~ ”Cho em ngủ thêm một lát nữa đi mà, Thụy Thụy mệt mỏi quá.”

”Nhưng nếu không dậy, sẽ bị muộn học đấy.”

”Đi học? Muộn?” Mở choàng mắt, “A~~ Tiêu rồi, tiêu rồi ~~ đi học bị muộn rồi. Lỗi Lỗi xấu xa, Lỗi Lỗi thúi, làm gì không gọi em dậy sớm một chút.” Nhìn người đàn ông của mình đang ngồi ở trên giường vẻ mặt tươi cười. Điền Gia Thụy không khỏi vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, oán giận mà trừng mắt nhìn người đàn ông một cái: “Đều tại anh, không biết tiết chế. Như heo chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ, hừ!”

”Không biết đêm qua là ai kêu lớn tiếng như vậy, còn ôm anh nói ‘ Lỗi ah~~ Em muốn'” Thừa Lỗi giả vờ khoa trương nói.

“Anh… Anh… Ai kêu chứ, còn không phải là vì phối hợp với anh.” Khuôn mặt Gia Thụy biến thành hồng, tiếng nói chuyện rõ ràng có chút lo lắng không che giấu được.

”Đúng rồi đúng rồi, đều tại anh, được rồi chứ.” Thừa Lỗi bất đắc dĩ mà đem Điền Gia Thụy ôm vào trong lòng, ai kêu bản thân mình cưng chìu bảo bối này chứ.

”Vốn là tại anh, hừ.” Điền Gia Thụy xoay người lại ngả vào trong lòng Thừa Lỗi. Hai tay đập lên khuôn ngực lớn của Thừa Lỗi, hờn dỗi mà nói.

Nhìn thấy mỹ nhân đáng yêu như vậy, Thừa Lỗi ngửa cổ hút một hơi, bình tĩnh mà đối với Điền Gia Thụy nói: “Bảo bối, em có biết cái ấy của nam nhân tại buổi sáng là vô cùng mạnh mẽ hay không?” Nhíu mày.

”Cái ấy, là cái nào a?” Còn không có kịp phản ứng, Điền tiểu cừu nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội, đối với Thừa Lỗi mà nói quả thực chính là cám dỗ a.

“Bảo bối, anh có thể lý giải em là đang mời anh thưởng thức em sao?” Nói xong liền cúi đầu gặm xương quai xanh lộ ra của Gia Thụy, làn da trắng trẻo kia chỉ chốc lát sau liền có đủ cỡ quả dâu tây lớn nhỏ, một quả, hai quả… ( Máu mũi~~~ người đâu, nơi này có người chảy máu đến té xiểu ~~)

“Ưm, Thừa L… Lỗi ah, mau buông ra, em đi học bị muộn rồi… Ưm ah….” Nhẹ nhàng mà ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua vai Thừa Lỗi, giọng nói rõ ràng đang thở gấp.

”Tối qua anh cũng đem cuộc họp của công ty hủy rồi, theo bồi bảo bối, cho nên bảo bối hôm nay cũng đừng đi học nữa, ở lại cùng anh một ngày thôi. Có được hay không ~~~” Giọng nói Thừa Lỗi mang theo giọng làm nũng.

“Ưm~~~A~~~ Lỗi ah~~~ Không cần ~~~ Đi học~~~ Ư~~~” tình dục đột nhiên tới. Ham muốn làm cho Gia Thụy thở không nổi, nói không trọn vẹn một câu.

”Không cần đi học? Được, chúng ta đây sẽ không đi, dù sao hôm nay là sinh nhật bảo bối.” Khóe miệng xấu xa mà gợi lên, cố ý xuyên tạc lời nói của Gia Thụy. “Ừm, bảo bối em thật ngọt.”

”Không… Không phải… Ưm…” Gia Thụy hôn đáp lại Thừa Lỗi, hu hu~~~ mặc kệ đi. Trước tiên ứng phó con sói bự đang dục hỏa đốt người này đã, sợ là cái mông nhỏ lại phải bị giày vò, phải đau rất lâu mới có thể xuống giường rồi ~~~

”Bảo bối ngoan, anh muốn đi vào rồi.” Môi anh hôn lên cái trán sáng bóng của Gia Thụy một cái, Thừa Lỗi thẳng người một cái~~~

”Ô~~~ đừng~~~~ Lỗi Lỗi~~~ chậm một chút ~~~” Gia Thụy ôm lấy hai vai Thừa Lỗi, thực sợ bị con sói bự trước mắt đem cậu đánh bay ra ngoài.

”A~~~ bảo bối, thật là giỏi~~~ Ưh~~~ Ha~~~” Như là không có nghe được lời nói của Gia Thụy, Thừa Lỗi hoàn toàn chìm đắm trong cơ thể Gia Thụy.

”A~~~ Lỗi Lỗi ah, Thụy Thụy muốn bị làm đến hỏng rồi~~~” Gia Thụy lắc đầu, không thể tự kiềm chế mà ngửa đầu hưởng thụ khoái cảm mà Thừa Lỗi mang lại.

”Bảo bối bảo bối, em giỏi quá, a~~~ rất nóng nha, rất chặt nha~~~” Thừa Lỗi đè thấp đầu Gia Thụy, một phen hôn lên.

”Uhm~~~ Lỗi Lỗi~~~” Gia Thụy dùng sức mà hôn trả Thừa Lỗi, hạ thân cũng thuận theo Thừa Lỗi. Tiếp nhận nghênh đón anh.

”Ân~~~ bảo bối~~~ bảo bối~~~~” Nhìn Gia Thụy chủ động, trong lòng Thừa Lỗi không khỏi mừng thầm: “Bảo bối em là tốt nhất.” Phúc hắc mà gặm môi Gia Thụy một hơi, buông đôi môi cậu ra, thoả mãn mà nhìn đôi môi Gia Thụy bị cắn hồng hồng. “Hì hì, nơi này lại một lần nữa được anh đóng dấu a.” Thả chậm rút cắm. Tốc độ đâm vào giảm, anh muốn trông thấy bộ dáng Gia Thụy trầm mê vì thân thể anh.

”Ân~~~ Lỗi nha~~~ Em mãi mãi cũng là của anh, anh nhanh lên một chút…. Nhanh lên một chút. Di chuyển đi~~~~” Có chút xấu hổ chôn đầu trong cái cổ của Thừa Lỗi.

”Bảo bối muốn làm sao không tự mình di chuyển đi?” Phúc hắc nhìn đầu nhỏ chôn ở cổ mình.

Thừa Lỗi hư hỏng, Gia Thụy bất mãn mà bỉu môi. Hừ, đồ khốn~~~ Thế nhưng thực sự rất khó chịu a~~~ Là di chuyển hay là không? Di chuyển? Không?…

Thừa Lỗi nhìn Gia Thụy còn đang chần chừ “Ôi chao~~~ bảo bối không muốn di chuyển sao? Làm sao bây giờ, anh cũng mệt mỏi rồi không muốn di chuyển, vậy hôm nay trước hết như vậy đi.” Nói xong lại muốn đem cái đó rút ra.

”Này~~ đừng~~” Rất sợ Thừa Lỗi thực sự thối lui, Gia Thụy lập tức gắng sức nảy người: “Ưm~~~” Thật thoải mái~~~ Gia Thụy nghĩ.

Nhìn Thừa Lỗi cười xấu xa một chút, Gia Thụy biết Thừa Lỗi nhất định là cố ý, ai kêu mình bị anh ăn sạch bách chứ. Tốt hơn theo ý anh đi~~~.

Nhìn thấy Gia Thụy còn chìm đắm trong thế giới nội tâm của mình mà ngẩn người, tính trừng phạt của Thừa Lỗi lại nổi lên. Chọc rồi chọc. Vậy mà cuối cùng cũng đem hồn của đồng chí Gia Thụy của chúng ta kéo về?! Gia Thụy oán giận nhìn thoáng qua Thừa Lỗi, không tự phát giác bản thân mình đang di chuyển lên. Một cái, hai cái…

Vốn tưởng rằng Gia Thụy không chịu thỏa hiệp sẽ không thèm nhìn mình, không nghĩ tới~~~

Nhìn thấy bộ dáng Thừa Lỗi thụ sủng nhược kinh. Gia Thụy hiểu ý cười, ôm lấy Thừa Lỗi~~~~

”Lỗi Lỗi nha~~~ Từ trước cho tới nay đều là anh cưng chìu em, từ hôm nay trở đi, thì để cho em đến thỏa mãn anh xem như hồi đáp đi.” Nói xong, còn hướng về phía Thừa Lỗi vứt một cái đôi mắt quyến rũ.

”Bảo bối~~~” Thừa Lỗi cảm động mà ôm lấy Gia Thụy, vừa luật động vài lần vừa ở bên tai của cậu nhẹ nhàng mà nói: “Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.” Một lần, lại một lần~~

Ngày hôm sau.

”Bảo bối, chúng ta lại đến một lần nữa đi. Có được hay không?” Thừa Lỗi lôi kéo Gia Thụy, bắt đầu cởi quần áo Gia Thụy mới vừa mặc chẳng bao lâu~~

“Này, Thừa Lỗi, anh là heo.” Gia Thụy nắm lấy gối đầu ở bên cạnh hướng về phía Thừa Lỗi ném qua. Đáng giận, ở phía sau của cậu còn rất đau mà.

”Thế nhưng tối qua rõ ràng em nói muốn thỏa mãn anh…mà….” Nhìn đôi mắt đen thật to của người yêu trên giường đang nhìn xuyên qua mình: “Bảo bối~~~ bảo bối~~~ Em sẽ không thực sự tức giận chứ?”

Gia Thụy lại lần nữa đắp chăn lên, rồi ngã xuống~~ Hừ, không để ý tới Thừa Lỗi.

”Bảo bối, bảo bối, anh sai rồi, đừng không để ý tới anh mà~~~” Làm nũng làm nũng nữa~~~

Nghe người yêu ra sức giả giọng con nít, G Thụy trốn ở trong chăn lộ ra một nụ cười hạnh phúc

===========================END==========================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top