CHƯƠNG 23.1
CHƯƠNG 23.1
Tiếng hét của Đới Vãn Hảo khiến cô ta trở thành tâm điểm của cả nhà hàng. Những vị khách đang dùng bữa hay nói chuyện xung quanh đều đổ dồn mọi ánh mắt về phía cô, một số thì tò mò, một số cho rằng cô ta thô lỗ, một số thì quét qua rồi tiếp tục làm việc như không liên quan đến mình. Người phục vụ cũng bị hấp dẫn tới, nhìn thấy là bàn của Hoắc Tư Diễn, liền dừng lại, vẻ mặt do dự.
Vị khách quý kia đã giao phó trước rằng nếu không có việc gì thì đừng làm phiền, nhưng cách cư xử của cô gái kia đã ảnh hưởng rất xấu rồi, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Miểu Miểu cảm thấy vô cùng bất ngờ, Đới Vãn Hảo nhìn thấy Hoắc Tư Diễn lại có phản ứng lớn như vậy, cô vốn tâm tình không tốt, không chuẩn bị trước lại bị tiếng thét của Đới Vãn Hảo làm cho hoảng sợ, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Người chú trọng nhất vẻ bề ngoài như Đới Vãn Hảo, từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nghe được người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, như bị lột hết quần áo nơi công cộng, lúng túng lại quẫn bách, hận không thể tìm lỗ mà trốn.
Cô ta vẫn nhìn Hoắc Tư Diễn, dù đã chín năm nhưng chỉ trong nháy mắt vẫn có thể nhận ra người đàn ông này, nội tâm cô như trải qua một chấn động cực kỳ lớn.
Đới Vãn Hảo đã thích đã Hoắc Tư Diễn từ năm nhất cấp 3, nhưng lúc đó cô ta quá kém sắc, chỉ biết giấu trong lòng, vừa hạnh phúc lại vừa chua xót. Điều hạnh phúc là, mỗi lần gặp anh, tim cô ta đập nhanh hơn, nghe thấy anh thảo luận về Olympic Toán học với các bạn cùng lớp, tuy cô ta không hiểu nhưng điều đó không ngăn được cô ta đặt những lời nói của anh vào trái tim mình, sau đó giả vờ vội vã đi ngang qua anh, nếu như có thể được anh liếc mắt, cô ta sẽ cảm thấy hạnh phúc đến chết mất.
Chua xót là, từ đầu đến đuôi, mối tình thầm kín này chỉ có mình cô biết.
Cô ta nghĩ, chính mình mãi mãi cũng sẽ không nói cho anh.
Bởi vì cảm thấy không xứng.
Không có ai xứng với Hoắc Tư Diễn.
Vào năm thứ hai cao trung, trong lớp có một học sinh chuyển trường, Tạ An Miểu Miểu, giống như hầu hết các nữ sinh trong trường, cô cũng phải lòng Hoắc Tư Diễn, tràn đầy nhiệt huyết viết cho anh hết bức thư tình này đến bức thư tình khác, còn có sổ tay nhật ký theo đuổi, cô theo đuổi rất mạnh mẽ, tất cả học sinh nhất trung Hồng Thành đều biết, thậm chí sau này còn đến tai phụ huynh.
Đới Vãn Hảo nhìn với đôi mắt lạnh lùng, cô ta chưa bao giờ nghĩ Tạ An Miểu Miểu sẽ theo Hoắc Tư Diễn, đây là một câu chuyện cổ tích, một giấc mơ ngu ngốc, một con cóc đòi ăn thịt thiên nga! Nhưng cô lại cảm phục lòng dũng cảm của Miểu Miểu, cô ấy thật dũng cảm, cứ như vậy nói ra điều mình thích...
Vừa vặn trong lớp sắp xếp lại chỗ ngồi, cô cùng Tạ An Miểu Miểu được xếp ngồi cùng bàn.
Đới Vãn Hảo không có cảm tình với nữ sinh từ nơi khác đến này, nhưng cô ta sớm phát hiện ra Miểu Miểu có tính cách đơn giản, không đề phòng người khác nên giả vờ làm bạn với cô ấy, để mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nói của cô ấy. Tin tức liên quan đến Hoắc Tư Diễn.
"Chiếc ô anh ấy cầm hôm nay có màu xanh lam đậm, trên tay cầm ô có treo một hạt gỗ nhỏ màu đen."
"Anh ấy đã thực hiện ba điểm trong trận đấu bóng rổ tối nay. Siêu cấp soái! Anh ấy đã thắng trận đấu, toàn trường hét lên! Nghe này, tớ hét đến khản giọng rồi."
"Anh ấy đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra vật lý lần này, có người nói điểm trung bình cả năm đều đạt điểm đậu, trời ơi, sao anh ấy giỏi thế!"
...
Đới Vãn Hảo nghe đến vui mừng, lại đố kỵ.
Ghen tị là một cảm xúc khủng khiếp, đặc biệt là khi vừa mời phụ huynh, Đới Vãn Hảo nghĩ Miểu Miểu sẽ yên tĩnh một thời gian, nhưng cô ta thường có thể thấy cô ấy và Hoắc Tư Diễn cùng ra vào thư viện, trường học, vườn cây... cũng có thể thấy họ đi cùng nhau.
Tạ An Miểu Miểu dựa vào cái gì?! Gia cảnh không có, thành tích học tập cũng không, nhiều nhất chính là gương mặt xinh đẹp, nếu Hoắc Tư Diễn thật sự bị cô theo đuổi được, đó chẳng khác gì một viên ngọc trai phủ đầy bụi!
Nhưng mà cũng không khỏi tưởng tượng: Nếu cô ta dũng cảm bước tới bước đó, liệu cô ta có phải là người đứng bên cạnh Hoắc Tư Diễn không?
Đới Vãn Hảo tức giận như đồ vật của mình bị người khác cướp mất, lúc đó còn quá trẻ, tính tình lại bất định, để sau này bị xúi giục làm chuyện bậy bạ.
Lúc này, nhìn thấy Hoắc Tư Diễn và Miểu Miểu ngồi cùng một bàn, Đới Vãn Hảo có cảm giác thời gian và không gian đan xen vào nhau, hóa ra sau bao nhiêu năm, họ đi một vòng, cuối cùng cũng đến được với nhau.
Trước đây còn kiêu ngạo nghĩ tới việc đến chế nhạo Miểu Miểu, nhân tiện lên kế hoạch làm xấu hổ cô và bạn trai, bây giờ tất cả biến thành một trò cười, Đới Vãn Hảo có cảm giác vô cùng bất lực và xấu hổ ở trước mặt Hoắc Tư Diễn cùng không nhấc nổi đầu lên.
"Xin hỏi cô có chuyện gì?"
Hoắc Tư Diễn thậm chí còn không biết người phụ nữ này xuất hiện từ đâu, nhưng anh lại nghe thấy tên cô ta từ trong miệng, đoán được cô ta có thể là bạn của Miểu Miểu. Không biết cô ta còn đứng đây bao lâu, liệu có làm gián đoạn kế hoạch tỏ tình vào tối nay của anh không?
Đới Vãn Hảo nghe giọng nói khách sáo, lạnh lùng xa lạ, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô ta, cô ta đã thầm tưởng tượng những gì mình mong đợi, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cô ta đau đến chảy nước mắt, trong lòng muốn nở nụ cười xinh đẹp nhất của mình, nhưng không làm được, lớp trang điểm tinh xảo đã bị bóp méo, chỉ có thể nặn ra một nụ cười xấu hơn là khóc.
"Xin chào, tôi là Đới Vãn Hảo, trước đây học cấp ba Hồng Thành, là bạn cùng bàn của Miểu Miểu năm lớp 11, thấy cô ấy ăn cơm ở đây nên qua chào hỏi."
Khi Đới Vãn Hảo nhìn biểu hiện của Hoắc Tư Diễn, cô ta biết rằng anh không có ấn tượng gì với cô ta, cũng có thể là anh không nhìn ra cô ta trông như thế nào, trong mắt anh luôn chỉ có Miểu Miểu. Khi anh nhìn cô ấy, đôi mắt anh thật ôn nhu, sủng nịnh.
Cô ta có nhiều điều muốn nói với anh, nhưng anh cũng không biết cô ta là ai, thật buồn cười. Còn đứng lại nữa chỉ có bẽ mặt, Đới Vãn Hảo thật cứng ngắc mỉm cười: "Không quấy rầy hai người nữa."
Sau khi Đới Vãn Hảo rời đi, Hoắc Tư Diễn âm thầm thở ra một hơi, bàn tay anh ở dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, vừa buông tay, lần thứ hai nắm chặt, suy nghĩ về những gì cần nói tiếp theo, đáy mắt anh nhuốm đầy yêu thương lặng lẽ: "Miểu Miểu..."
Miểu Miểu đột nhiên đứng lên: "Em vào nhà vệ sinh."
Bóng lưng cô cứng đờ, bước chân cũng không nhanh nhẹn như bình thường, lúc mới vào cửa còn tươi cười, Hoắc Tư Diễn không khỏi ngẫm lại, chẳng lẽ anh làm không tốt làm cho cô tức giận?
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên từ ngoài cửa xông vào trong lòng đầy tức giận, theo sau là hai nhân viên phục vụ run rẩy, cô ta mang giày cao gót bước thẳng đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, không nói hai lời, trực tiếp đập chiếc túi da cá vào người Đới Vãn Hảo đang nâng ly rượu vang đỏ.
Nửa ly rượu đỏ bắn tung tóe khắp người Đới Vãn Hảo, cô ta kinh ngạc nhìn lại, trên mặt bị một cái tát thật nặng, lập tức nóng bừng một mảnh, mái tóc dài lại bị người phụ nữ túm lấy, cũng không biết đối phương có bao nhiêu khí lực, làm cô ta từ trên ghế bị kéo xuống.
"Tiện nhân! Kỹ nữ! Không biết xấu hổ! Mẹ cô sinh ra cô đê tiện như vậy, là đến làm tiểu tam sao? A?"
Đới Vãn Hảo nhìn về phía người phút trước còn sờ tay cô, gọi là người đàn ông của cô, Ngô phó chân thành thực nghiệp này, người thường huấn luyện một nhóm cấp dưới ngoan ngoãn phục tùng, lúc này lại giống như chuột gặp mèo, còn quỳ xuống trước mặt người phụ nữ này, giọng điệu của hắn hạ thấp hơn bao giờ hết: "Vợ à, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm!"
Ha ha.
Đới Vãn Hảo bụm mặt cười lạnh, rốt cục cũng biết tại sao mình chật vật như vậy. Vợ? Không phải nói nữa năm trước đã ly hôn rồi sao? Cô ta cũng thật khờ, đây có lẽ là chuyện ngu ngốc nhất trên đời, đàn ông nói dối ngon ngọt cũng đi tin là thật.
"Vợ à, là cô ta! Đúng, là cô ta câu dẫn tôi trước. Tôi nhất thời hồ đồ..."
Trò hề này chỉ kéo dài chưa đầy 10 phút, cuối cùng cặp đôi đã làm hòa ngay tại chỗ và tay trong tay, trong khi Đới Vãn Hảo vừa bước ra khỏi cửa vừa dở khóc dở cười, thậm chí còn quên cầm theo chiếc túi Chanel.
Vì ngăn cách bởi bức tường, Hoắc Tư Diễn không chứng kiến cảnh tượng đó, cũng không biết người liên quan là Đới Vãn Hảo, chỉ nghe được chuyện đang xảy ra, anh cũng không phải kẻ bao đồng, huống hồ bây giờ tâm trí anh tất cả đều tập trung vào việc tỏ tình với Miểu Miểu.
Lại qua mấy phút, Miểu Miểu đã trở lại.
Cô không nhìn anh, nhìn chằm chằm vào mặt bàn còn chưa động đũa: "Em... Mẹ em vừa gọi điện, muốn em về nhà ăn cơm."
Đây là lý do cô ở trong phòng rửa tay phiền muộn hồi lâu mới nghĩ ra.
Hoắc Tư Diễn làm sao cũng không nhìn ra được, hai mắt mờ mịt, Miểu Miểu cầm túi xách bước ra ngoài, nói: "Vậy em đi trước."
"Đợi chút."
Anh đuổi theo, Miểu Miểu bước nhanh.
Người phục vụ phía sau, một người còn ôm bó hoa hồng đỏ thắm trên tay, sẵn sàng chứng kiến một màn tỏ tình lãng mạn, ai biết rằng nữ chính sẽ rời khỏi hiện trường trước, còn nam chính thì đuổi theo, cố gắng giữ tay cô lại, cuối cùng không giữ được, cô gái còn bước đi nhanh hơn.
Chuyện này...
Hai người im lặng nhìn nhau, xem ra thời đại này, đàn ông có nhan sắc chưa chắc theo đuổi được bạn gái.
Đêm đó, Miểu Miểu trở về nhà ở một đêm, hôm sau tám giờ lại đến phòng thí nghiệm.
Hầu Phảng giống như ngồi trên ghế làm việc đã lâu, một bên tay đặt tách cà phê, một bên tay gõ phím tách tách, vừa gõ vừa ngáp.
Miểu Miểu để ý anh mang bộ quần áo của hôm qua: "Hầu sư huynh, anh sẽ không phải ở đây cả đêm chứ?"
Hầu Phảng mắt không rời màn hình: "Ừ."
Thật liều mạng.
Miểu Miểu cũng nhanh chóng mở máy vi tính lên, lại nhớ tới số liệu ở trong laptop, nên đồng thời mở ra, laptop Mac cô vốn định trả lại Hoắc Tư Diễn, nhưng thấy anh đã có máy khác, nghĩ là không quan trọng nên cô tiếp tục dùng.
Sau khi mở máy, Miểu Miểu tìm tệp tin, đang muốn chuyển đi thì một email xuất hiện, cô không cẩn thận nhấp vào nó.
Đây là mail của Hoắc Tư Diễn, người gửi là Moly.
Miểu Miểu thấy trong mail có một hàng chữ, "Suy nghĩ đã lâu, quyết định về nước." Cô nhanh chóng đóng lại.
Moly?
Miểu Miểu từ từ nhận ra tên tiếng Anh có nghĩa là gì, cảm xúc của cô lại bị dấy lên, Mạc Lỵ Lỵ muốn về nước, cùng anh kết thúc cuộc sống yêu xa?
"Sư muội?"
"A?" Miểu Miểu hoàn hồn, "Sư huynh anh gọi em?"
Hầu Phảng nói: "Đây là một văn bản, em mang đến cho Hoắc tổng ký tên."
"Em không đi!"
Cảm xúc cô mâu thuẫn quá lớn, Hầu Phảng quay qua liếc cô một cái: "Em cùng Hoắc tổng... giận dỗi rồi hả?"
Làm sao mà hắn có thể nói bọn họ giống như một cuộc chiến nhỏ giữa hai vợ chồng?
Miểu Miểu mím môi không nói.
Hầu Phảng hững hờ nhìn cô, nói một câu giống như ném ra một viên thuốc nổ: "Anh ta có ý với em, em không nhìn ra hả?"
Thần kinh căng thẳng của Miểu Miểu như bị nổ tung, Hầu sư huynh không hiểu tình huống của họ, hắn nói Hoắc Tư Diễn có ý với cô, đứng từ lập trường của cô, lại là một ý tứ khác.
Hầu Phảng lại hất cằm, ra hiệu cho cô. Miểu Miểu quay đầu lại, Hoắc Tư Diễn đi vào.
Câu đầu tiên anh nói là: "Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top