Chương 20.2

CHƯƠNG 20.2

Đây chính là điều Hoắc Tư Diễn nói "Hạng mục phức tạp hơn", đây là con đường ít người chịu đi, rất khó đi, nhưng anh không phải đi một mình.

Giờ khắc này trong phòng họp, mọi người đều đang nhìn anh, ánh mắt hưng phấn.

Hoắc Tư Diễn mở PPT và nói ngắn gọn: "Có hai sự lựa chọn, một là Bệnh viện Trung ương A, công lập lại là một trong ba bệnh viện hàng đầu, do nhà nước hỗ trợ mạnh mẽ cho việc nghiên cứu và phát triển robot y tế, chính sách sẽ tương đối lỏng lẻo, cái còn lại đó là một bệnh viện tư nhân, bệnh viện Nhân Xuyên."

Nhân viên tham gia cuộc họp được nêu ý kiến thoải mái.

Đồng Phóng nói: "Nhà nước đối với người máy chữa bệnh lâm sàng quản lý rất nghiêm ngặt, vì thế, mọi người đều hiểu, bệnh viện Trung ương A là thí điểm tốt hơn."

Hầu Khả và phần lớn mọi người đều đồng ý.

Hoắc Tư Diễn ánh mắt nhàn nhạt dùng cây bút máy gõ nhẹ lên bàn, không tỏ rõ ý kiến: "Miểu Miểu, em cảm thấy như thế nào?"

Đang chăm chú làm thư ký Miểu Miểu bị gọi tên, đột nhiên ngẩng đầu, dùng khẩu hình dò hỏi, em?

Hoắc Tư Diễn gật đầu.

Cô hắng giọng: "Cá nhân em cho rằng, khả năng bệnh viện đa khoa Nhân Xuyên càng thích hợp."

"Hm?" Hoắc Tư Diễn hơi nhíu mày, thay đổi tư thế thoải mái, "Vì sao nói thế?"

Tiếng thảo luận của mọi người dần nhỏ xuống, rồi biến mất, trong phòng họp yên tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi.

Rất nhiều ánh mắt nhìn cô, Miểu Miểu có chút căng thẳng, nhưng ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Tư Diễn từ từ ảnh hưởng đến cô, cô nói rõ ràng từng chữ: "Bệnh viện Nhân Xuyên là bệnh viện tư nhân, do tư nhân đầu tư, khả năng chịu lỗi tương đối cao, không gian phát huy lớn, còn có, thủ tục hợp tác sẽ đơn giản hóa hơn nhiều."

Vừa dứt lời, Hầu Phảng đã lên tiếng: "Tôi đồng ý quan điểm này."

Trong tiếng xì khẽ, có lẽ trừ hắn ra, không ai nhìn ra Hoắc tổng có chút thiên về bệnh viện Nhân Xuyên? Có điều, nhìn tổng thể, đây đúng là lựa chọn tốt hơn.

Lần này mọi người càng thảo luận náo nhiệt, cuối cùng nhất trí lựa chọn bệnh viện đa khoa Nhân Xuyên.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Miểu Miểu trở lại văn phòng, tiếp tục vùi đầu viết chương trình.

Trời gian lặng lẽ trôi, bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, Miểu Miểu chuẩn bị tan tầm, Tiểu Kiều gọi điện thoại tới, bảo muốn đến thăm cô, nhân tiện tham quan ký túc xá nhân viên.

Từ sau lần dạo phố trước, bọn cô ngoại trừ cùng nhau chơi game, cũng không có gặp nhau.

Tiểu Kiều mang theo túi đồ ăn vặt cùng hoa quả tiến vào ký túc xá, đi một vòng trong phòng, tấm tắt lấy làm lạ, nắm tay của cô hỏi: "Phòng thực nghiệm của các cậu thiếu người không?!"

Miểu Miểu suy nghĩ một chút: "Có thời gian tớ giúp cậu hỏi."

Tiểu Kiều ngoài miệng thì nói thế, cũng không có ý định đổi việc, cô ấy đang làm ở công ty đa quốc gia rất tốt.

"Hay là, tối nay ăn lẩu, ngay tại đây," Tiểu Kiều nháy mắt gợi ý, "Nhân tiện, có thể giúp cậu tân gia nhà mới."

Nói làm liền làm.

Tiểu Kiều gọi điện cho Đồng Phóng, lập danh sách cho hắn mua nguyên liệu nấu lẩu và bia, sau đó cùng Miểu Miểu vào bếp nhỏ dọn bếp từ và bát đĩa.

Các cô vừa dọn xong bên này, Đồng Phóng mang theo hai cái túi trở lại, phía sau còn có mấy đại nam sinh, đều là người của phòng thí nghiệm, Hầu Khả cười hì hì đưa lên một túi nấm kim châm: "Nếu là tân gia nhà mới, nhiều người mới náo nhiệt."

Không, khi nồi lẩu bắt đầu, ngay cả Hầu Phảng, người chưa bao giờ tham gia hoạt động nhóm, cũng bị kéo đến.

Tất cả mọi người đều vây quanh bàn, nồi lẩu ở giữa sôi ùng ục bốc lên hương cay của lẩu, bầu không khí cũng nóng lên, Đồng Phóng giơ cao lon bia: "Chúc đồng nghiệp mới Miểu Miểu đều hài lòng!"

Những người khác cũng nói theo....

"Cầu được ước thấy!"

"Thân thể khỏe mạnh."

"Công việc thuận lợi."

"Sớm sinh quý tử!"

Miểu Miểu: Ách...

"Cụng ly, cụng ly!"

Miểu Miểu uống vào mấy ngụm bia lạnh, chất lỏng lạnh lẽo chảy từ cuống họng đến dạ dày, có chút khoan khoái không tên.

Thịt bò trong nồi đã chín, cô cầm đũa gắp, thật vất vả mới gắp được, chuẩn bị cho vào miệng ăn thì nghe được Hầu Khả thốt lên một tiếng.

"Hoắc Tổng!"

Miểu Miểu quay đầu lại nhìn, đập vào mắt chín là anh một thân áo trắng quần đen đứng cạnh cửa, nhìn dáng dấp có lẽ đã đứng được một lúc rồi!!!

Đùng một cái, thịt bò rơi xuống bàn, lăn vài cái, rớt xuống sàn nhà.

Miểu Miểu muốn khóc không ra nước mắt, mấy người... thật dễ dàng giúp tôi đóng cửa lại a.

Đại khái do bên này quá ồn ào, ảnh hưởng đến Hoắc Tư Diễn, thấy anh xuất hiện, ngoại trừ Hầu Phảng, những người khác đề không hẹn mà cùng dừng đũa, Đồng Phóng nhanh chóng đem nấm kim châm trong miệng nhả ra ở giấy ăn, hoảng loạn đứng lên.

Tình cảnh nhất thời có chút hoảng loạn.

Miểu Miểu bình tĩnh lại một chút, thật ra bọn họ vừa ăn lẩu cũng không có làm chuyện gì xấu đúng không, nếu cứ nhất định nhặt xương trong trứng thì ồn ào nhất cũng sẽ làm ảnh hưởng người khác. Sao lại như chột dạ, giống như những con chim sợ hãi?

Trong lòng cân bằng lại một chút.

Cô ở trước mặt Hoắc Tư Diễn coi như là bình tĩnh nhất rồi, đương nhiên, ngoại trừ người ngoài cuộc như Tiểu Kiều, Hầu Phảng sư huynh là một loại người khác.

Thân là chủ nhân căn phòng, bởi vì tập trung quá náo nhiệt, làm ảnh hưởng đến đại boss cách vách, Miểu Miểu tự gánh trách nhiệm, đi đến cạnh cửa, cười lấy lòng: "Hoắc sư huynh, thật xin lỗi vì làm phiền anh, chính là, hôm nay mọi người giúp em tân gia..."

Hoắc Tư Diễn lẳng lặng thưởng thức vẻ mặt của cô, những tia mờ ám đều có thể thu hết vào mắt, nghe cô nói xong, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Chỗ tôi có mấy bình rượu đỏ, nếu cần thì qua lấy."

Lại một bộ đứng đắn hỏi: "Hoan nghênh tôi tham gia không?"

Miểu Miểu khiếp sợ mở to mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm, người không dính bụi trần như Hoắc Tư Diễn lại muốn cùng bọn họ ăn lẩu? Không phải không ăn cay sao? Dạ dày chịu được sao?

Ăn lẩu uống rượu đỏ, cũng quá xa xỉ rồi. Huống hồ, từ trong tay anh có thể lấy ra bình rượu đỏ bình thường sao?

Nhưng mấy người phía sau Miểu Miểu cũng nghe thấy, sau đó liền có tiếng hoan hô: "Hoan nghênh, hoan nghênh, tất nhiên là hoan nghênh!"

Chỉ thiếu vừa múa vừa hát, đồng ca bài [Bắc Kinh chào đón bạn] thôi.

Miểu Miểu ngẫm lại, cô cũng nên phối hợp nói một câu: "Hoắc tổng quang lâm hàn xá, thực sự như rồng đến nhà tôm."?

Vẫn là quên đi, bởi vì cô nhớ, từ "Hàn xá", tựa hồ cũng là...Hoắc tổng.

Cứ như vậy, Hoắc Tư Diễn cũng trở thành một thành viên của bữa tiệc, người bình thường lạnh nhạt, cảm giác không dễ dàng thân cận, khi trò chuyện cũng vui lên, khiến cho người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp. Nhưng Miểu Miểu đối với sự phát triển như vậy có chút mông lung, cũng có thể có khả năng... Là cô say rồi?

Những bình rượu vang đỏ mang từ chỗ Hoắc Tư Diễn lấy đến đều đã được mở ra, ngoài nồi lẩu trên bàn còn có hơn chục món ăn đưa đến từ quán cơm và hai nồi tôm càng cay lớn, mọi người tận hứng tán gẫu tán gẫu đến hài hòa.

Miểu Miểu tâm tình vô cùng tốt, cô chạm ly cùng Tiểu Kiều, sau đó uống hết ly rượu đỏ trong tay, nhẹ nhàng ợ một cái.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn treo ở chân trời.

Đêm dần sâu, những người khác cũng dần rời đi.

Vì uống say nên Tiểu Kiểu bị Đồng Phóng đưa về phòng hắn ở dưới lầu.

Miểu Miểu lười biếng dựa vào salon, cả người nhẹ như đang bay, uống rượu vào toàn bộ đều leo lên mặt, chỉ là nhiệt độ tăng, cũng không đỏ mặt lên, mắt cũng không mê ly, so với người tỉnh táo cũng không khác biệt.

Nhưng trong tầm nhìn của cô có hai hình ảnh, cô mơ hồ nhìn thấy Hoắc Tư Diễn đang ngồi xuống bên cạnh mình, muốn nhìn rõ anh, tiến lại gần, lại gần, thân thể không xương yếu ớt của cô mềm nhũn ngã xuống.

Ngã xuống trong lòng ngực của Hoắc Tư Diễn, đôi môi đỏ mọng cũng áp nhẹ lên khóe miệng anh, cô tò mò bóp chặt, như thể đang phân biệt được đó là thứ gì.

Hơi thở của cô gái thật gần, có mùi rượu nhàn nhạt, cùng với môi mềm chạm vào, nhịp tim của Hoắc Tư Diễn dường như ngừng lại trong giây lát, sau đó càng mạnh mẽ khiến lồng ngực anh tê dại.

Dường như rơi vào đống lửa, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như đang đi giữa sa mạc dưới cái nắng như thiêu đốt vậy.

"Miểu Miểu," anh đặt lên vai cô một chút, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Em còn... Thích anh sao?"

Miểu Miểu ánh mắt thẳng táp nhìn anh, cười đến ngọt ngào, như trút được gánh nặng: "Ừ..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top