Nhà Lữ Hành. (4)

Tên: "Nhà Lữ Hành." (4)

Có lẽ thế giới vốn là như vậy, tràn ngập đau thương, dư thừa mất mát, lại không thiếu hi vọng. Tựa như cái cách mà mặt trời vẫn lên vào mỗi sáng, mặc kệ ngày hôm qua có bao nhiêu sinh mệnh đã hoà vào ôm ấp của hư không.

"Không thể kết duyên, đồ tăng tịch mịch."

Vốn dĩ chiều dài sinh mệnh không đồng nhất, biệt ly vốn là chuyện sớm muộn, sự cô tịch đau khổ... chỉ dành cho kẻ ở lại. Nhưng mà, dù trái tim có đau đớn đến chết lặng, nước mắt trong lòng cạn khô lại không thể rớt, nhà lữ hành vẫn không hối hận.

Bởi vì... khổ đau cũng không khiến cậu quên được sự ấm áp hay những kí ức ngọt ngào mà nhờ kết duyên với Zoe và Kido mới có. Dù càng ngọt càng khổ, càng ấm lại càng lạnh, nhưng đó cũng là một phần cuộc đời của nhà thám hiểm, hay nói rộng hơn, nó chính là cuộc sống của thế giới này. Và hơn thế nữa "Vì họ xứng đáng."

Tình cảm trả giá ngang hàng, sự đau thương cũng thế.

Nhà lữ hành không kể lý do, chỉ thể hiện sự tin tưởng vững chắc qua lời nói "Tôi sẽ đi thật xa, ghi chép thật nhiều câu chuyện để kể với họ khi gặp lại. Tôi sẽ sống thay phần của họ, giúp cho họ không còn tiếc nuối."

Câu nói của cậu khiến Juzomita im lặng, ông không phản bác, cũng chẳng đồng tình. Mỗi người đều cần có hi vọng để tồn tại, mà kẻ vẫn còn mê mang như Juzomita lại không thể chỉ dẫn người khác, người say thì không thể chỉ đường kẻ ngốc.

"Tạm biệt!" Nhà lữ hành lại lần nữa tươi cười, cậu ngồi trên mây, vẫy tay chào Juzomita rồi bay về phía mặt trời đang ló dạng, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi bóng lưng nhà lữ hành, cô độc lại tự do.

Có lẽ mọi thứ đều có cái giá của nó.

Một chuyến hành trình mới lại bắt đầu, chương mới mở ra và truyền thuyết về Nhà Lữ Hành vẫn sẽ tiếp tục kéo dài.

_End_

P/s: Có lẽ còn phiên ngoại về Juzamita, xem tâm trạng vì còn deadline dí. Và nếu ổn thêm tuần này, tuần sau sẽ đổi tag thành #MieuMieuThichViet. Love ❤️🍀.

#amateurwritertt

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top