Tôi thương em rồi
Những ngày có Phương Tuấn, Bảo Khánh sống đều mơ mơ màng màng. Năng lực công tác vẫn luôn giữ vững, công ty cũng đi vào quỹ đạo, cha hắn biết hắn tính ngoan cố từ nhỏ, vô cùng độc lập, căn bản khống chế hắn không được, cũng từ bỏ ý định bắt hắn liên hôn. Quan trọng nhất chính là mỗi ngày đều có cậu theo bên người hắn.
Cuối cùng cũng kí xong đống văn kiện, anh ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu ôm di động nằm trên sô pha xem TV.
Tư thế cúi đầu khom lưng quá lâu làm eo hắn đau nhức, anh đứng dậy làm vài động tác.
Phương Tuấn nhìn động tác của hắn lập tức kéo hắn ngồi lên sô pha, ngay lập tức Bảo Khánh liền cảm giác có một đôi tay nhỏ bóp bóp bả vai mình.
Anh trong lòng bủn rủn, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy sao có thể không khiến người thương? Anh kéo xuống tay cậu hướng hông mình ấn ấn,
"Bảo bối giúp anh xoa eo đi".
Cậu quả thật nghe lời nhéo nhéo.
Sức lực cậu không lớn, cơ bắp trên người anh no đủ, lực độ của bé con chỉ giống như vuốt ve.
Quả nhiên, không được một lúc sau thanh âm cậu rầu rĩ từ sau tai truyền đến:
"Eo anh cứng quá, tay em bóp mãi mà nó không di chuyển".
Anh cười dịu dàng, hắn rất ít khi cười như vậy, khiến gương mặt cứng cáp của hắn nhu hòa không ít.
Anh duỗi tay ra phía sau kéo cậu ôm vào lòng ngực, véo véo eo bé con, giả vờ ác độc nói:
"Eo anh đương nhiên không mềm như bảo bối, đến đây, để ca ca xoa bóp xem eo bảo bối có phải mềm đến độ véo cái là đứt không nhé?"
Thân hình trong lòng ngực uyển chuyển nhẹ nhàng lại mềm mại, nhẹ như bông giống như không có trọng lượng, eo thon chỉ cần một vòng tay là ôm trọn.
Anh không đành lòng thật sự véo cậu, tay bên hông vòng qua theo xương sườn chậm rãi vuốt ve.
Phương Tuấn nheo mắt nói:
" Ưm anh làm eo em ngứa quá"
Hắn làm cho eo ngứa, vặn vẹo xoay tới xoay lui trên người anh
Anh vốn dĩ từ khi làm ra giấc mộng kia vẫn luôn khắc chế bản thân, không dám lại sinh ra suy nghĩ không tốt với cậu, đối xử cậu cũng vô cùng quy củ.
Nhưng hiện tại người ngồi trên hắn nhích tới nhích lui lại cọ xát ra phản ứng của hắn.
Anh thầm tự giễu, quả nhiên, mặc kệ chính mình tự nghiêm khắc ám chỉ trong lòng như nào cũng không thay đổi được sự thật: hắn nổi lên dục vọng với Phương Tuấn
Cậu dần cảm giác được có một vật cứng đâm vào đùi mình, không thoải mái di chuyển cơ thể muốn từ trên đùi anh đi xuống.
Anh sao có thể cho cậu như nguyện, hắn đem cậu ôm càng chặt, đem đầu vùi vào hõm vai bé con của hắn hít sâu một hơi,
"Bảo bối ngoan, đừng động, để anh ôm một lúc".
Cậu ngây thơ mờ mịt biết đó là cái gì, nhưng lại không biết tại sao anh lại như vậy.
Dật chôn mặt trong cổ cậu hít một ngụm khí lớn, không ngừng hôn làn da trắng nõn non mịn bên miệng, chỗ đó liền không nhịn được nữa mà bắn ra. Cảm nhận được nơi đó ẩm ướt, anh như tỉnh ra từ trong mộng, hắn thế nhưng ngửi mùi của cậu mà bắn. Hắn lập tức đem cậu từ trên người đặt xuống sô pha, sau đó vội vã mà tiến vào phòng nghỉ cạnh văn phòng.
Lúc Bảo Khánh đi ra đã là hơn mười phút sau, hắn thay một bộ quần áo, trên mặt trên tóc còn đọng hơi nước.
Hắn nhìn thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế trên sô pha như trước lúc hắn rời đi, anh đi đến ngồi bên cạnh cậu, không dám nhìn đôi mắt bé con. Hắn cảm thấy mình cực kì dơ bẩn, ánh mắt hắn đối với cậu cũng là một loại khinh nhờn vấy bẩn. Phương Tuấn nhảy đến trước mặt hắn, hai mắt đăm đăm mà nhìn thẳng hắn, lông mi vừa dài vừa cong, con ngươi đen như hắc cẩm thạch.
Tâm anh cả kinh, vẫn là không nhịn được mà ôm eo bé con, ôm cậu ngồi lên đùi mình.
Cậu thuận theo rúc vào lòng ngực hắn, mặt dựa vào cơ ngực căng đầy của hắn, ôm eo hắn.
"Anh Khánh,tim ... tim anh đập thật lớn..."
Tiếng tim hắn đập như reo hò đánh trống như muốn phá toang màng nhĩ của chính hắn, huống chi là cậu dựa tai vào nghe ngực hắn.
"Bởi vì anh thích bảo bối, vừa nhìn em, anh liền động tâm không chịu được..."
Bảo Khánh nhắm mắt lại, đem lời từ trong lòng nói ra.
"Em cũng thích anh Khánh!"
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm vui mừng, đôi mắt lấp lánh như sao trời. Anh biết cậu không hiểu, hắn giơ tay che đi đôi mắt sáng lấp lánh của bé con.
Phương Tuấnkhông rõ nguyên do, lông mi như bàn chải cọ cọ lòng bàn tay hắn,anh thở ra một hơi, cúi đầu hôn lên môi cậu
Phảng phất như giấc mộng ngày đó thành hiện thực, Bảo Khánh đã quên mất mình hôn cậu. Hắn không ngừng mút vào môi đối phương, đầu lưỡi giao triền trong khoang miệng đảo đến long trời lở đất. Khi môi lưỡi chia lìa, anh thở hổn hển, đem nước bọt Phương Tuấn rớt bên miệng liếm trọn.
Anh thả xuống đôi tay đang che mắt cậu, bé con trông mong nhìn hắn, miệng bị hắn hôn thành hồng nhuận, quần áo lộn xộn, gương mặt phấn hồng, rất giống cô vợ nhỏ bị ác bá chà đạp.
Bảo Khánh lại hôn một cái lên mặt Phương Tuấn, sủng nịnh cọ cọ mũi cậu, êm dịu nói:
"Anh nói thích em, là muốn hôn em, muốn thương em, muốn .... chân chính có được em".
Phương Tuấn không quá hiểu, nhưng cậu vẫn theo bản năng mà phản bác:
"Anh Khánh đã có em rồi mà! Em là của anh mà!"
Anh không nói gì, cầm lấy tay cậu sờ xuống dưới chỗ đó của mình. Hơi nắn bóp chỗ đó đã lại chậm rãi có phản ứng.
Cậu không sợ hãi rụt tay như anh nghĩ, mà là tò mò bóp tới bóp lui.
Bảo Khánh thực sự xong đời, đôi mắt hắn đen thăm thẳm, dùng dũng khí thật lớn mới có thể đem tay bé con dời đi:
"Bé con, em biết mình đang làm gì không?"
Anh nhìn chằm chằm cậu, biểu cảm phảng phất như sắp ăn thịt cậu đến nơi, nhưng cậu biết anh sẽ không thương tổn hắn. Cậu cắn một ngụm lên cổ hắn, dịu ngoan nói:
"Em chắc cũng có thể giúp anh..."
Lúc này mà còn nhẫn nhịn được thì quả thật là không phải đấng đàn ông nữa.
Nhưng anh quá sợ hãi lần đầu lưu lại cho bé con ấn tượng không tốt, trên đường trở về còn đi mua một túi to đầy áo mưa và dịch bôi trơn.
Lát sau về đến nhà, anh liền không kìm nén được nữa mà bế ngang cậu đi hướng phòng ngủ.
Ga trải giường trắng muốt cùng làn da người trắng như tuyết, không chỗ nào không kích thích cảm quan anh.
Hắn vội vàng bôi trơn chính mình.
Nảy sinh ác độc mà hôn hít người mà hắn ấp trong lòng bàn tay kia.
Cậu đem hắn ấn lên giường ra ra vào vào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên lưng hắn:
" ưm... ưm.. anh... ơi bên trong chặt quá.. ưm... ưm.. kẹp em đau quá..."
Thân thể chưa bao giờ bị mở ra nay bị vật cứng đỉnh vào khiến anh cảm thấy đến ngón tay cũng đau. Nhưng hắn không chịu nổi nhất là nước mắt người phía sau, như sắp làm bỏng chết hắn rồi. Hắn xoay người ngồi lên người cậu, chính mình nhấp nhô, miệng không ngừng hôn bé con đang đầy mặt nước mắt,
"Đừng khóc, bảo bối ngoan..."
Phương Tuấn thân thể trắng mịn thon dẻo dính sát vào thân hình cường tráng ngăm màu lúa mạch, cùng anh kích thích hỗn loạn một đêm.
Đêm qua mệt nhọc từ tâm lí đến sinh lí, anh tỉnh lại khi mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời từ giữa giường tiến gần vào, chiếu sáng hỗn loạn cả một tối hôm qua.
Anh động đậy thân thể, nửa người dưới đau như sắp gãy. Hắn cố nén không khỏe đi buồng vệ sinh rửa sạch chính mình, xử lí bản thân xong lại bế cậu vẫn còn ngủ say đi lau người.
Trên đường đi Phương Tuấn bị Bảo Khánh đánh thức, cậu mở mắt ra nhìn anh, có lẽ nhớ tới chuyện đêm qua, có chút ngượng ngùng, chôn mặt vào ngực hắn không nói lời nào.
Anh buồn cười trong lòng, nhéo nhéo cổ cậu, bắt cậu ngẩng mặt, lộ ra ý cười:
"Bảo bối phải chịu trách nhiệm với anh đó nha".
"Vâng" Phương Tuấn thanh âm nhỏ như muỗi kêu, lại cúi đầu chôn trong ngực hắn cọ đến cọ đi.
Bảo bối nhà hắn quá thẹn thùng làm sao bây giờ? Chỉ có thể sủng nha.
Có lẽ là từ tâm linh tương thông đến thân thể giao hòa, anh đối với cậu tình cảm càng sâu nặng. Từ lần đó nếm được mỹ vị của cậu rồi, cứ buổi tối hắn lại như cũ quấn lấy cậu đòi hỏi không ngừng, lăn lộn đến mức bé con xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nước mắt lưng tròng vừa thao hắn, vừa mắng hắn:
"Anh Khánh kì quá hờ...ưm..ưm".
Gần đây công ty anh gặp chút vấn đề, lần gần đây nhất bận như vậy là lúc mới gặp được cậu. Anh nhớ tới bộ dáng đáng yêu của bé con, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào. Không biết cậu ở nhà có ngoan ngoãn đọc sách hay không, hay lại vẫn chơi điện thoại xem TV? Lần trước bị mình bắt ép đọc sách còn dẩu miệng làm bộ không tình nguyện lắm ... Nghĩ một lúc, cảm giác áp lực không thở nổi từ công việc cũng tan đi không ít.
Nhưng hắn không thể dùng quá nhiều thời gian để nghĩ, Bảo Khánh muốn sớm một chút giải quyết xong về chơi với bé con. Cậu đã bất mãn hắn gần đây luôn bận đến nửa đêm mới về, hắn lắc lắc đầu, lại vùi mặt vào làm việc.
Nhưng chờ hắn xong việc chuẩn bị về nhà vẫn đã là hơn 12 giờ. Hắn vừa về nhà liền phát hiện đèn phòng khách còn sáng, cậu ngủ trên sô pha nghe được tiếng mở cửa lập tức tỉnh lại.
Hắn nhìn biểu cảm tức giận của bé con, thầm than không xong rồi, vội vàng đi đến bế cậu lên, chuẩn bị mang lên giường. Hắn nhẹ giọng dỗ người trong ngực:
"Bảo bối sao không vào phòng ngủ, nửa đêm ngủ ở sô pha lại còn không đắp chăn, em bị cảm lạnh anh sẽ đau lòng".
Phương Tuấn lần này lại không nghe lời hắn, từ trong lồng ngực bướng bỉnh muốn đi xuống. Anh sợ cậukhông cẩn thận ngã bị thương, đành phải thả cậu xuống.
Đi xuống xong cậu liền dùng tay đẩy ngực anh, để hắn ngồi vào sô pha.
Bảo Khánh trông mong nhìn bé con trước mắt mình, vẫn là không kìm lòng được kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Phương Tuấn ngồi trên đùi hắn cũng không chịu an phận, giãy dụa muốn đi xuống. Nhưng anh sức lực lớn, cậu quậy mãi cũng không có kết quả, liền từ bỏ, thân thể mềm ra chịu an phận. Cậu đành phải oán hận cắn lên bả vai cơ bắp của anh. Cơ thịt cứng như sắt làm răng cậu cắn thấy đau cũng chỉ có thể lưu lại một dấu ấn mờ mờ, cậu tức giận lại như thói quen đấm đấm hắn.
"Anh Khánh..anh không nghe lời em chút nào ..."
Cậu đấm hắn, sức lực không lớn, lực độ như trêu chọc làm tâm anh phát ngứa.
Anh cầm lấy tay cậu bao vào trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn nhận sai:
"Anh sai rồi, về sau sẽ không bận bịu về muộn như vậy nữa".
Nào biết cậu nghe xong càng tức giận, cậu ngẩng đầu cắn cổ Bảo Khánh, da cổ mềm hơn so với bả vai, cắn đến rướm máu mới chịu bỏ qua.
Nhóc con tức giận mà nói:
"Không phải! Là tại vì anh không ăn cơm!"
Phương Tuấn dừng một chút, như đang cố sắp xếp từ ngữ,
"Chú Lý nói, anh bận, ngày nào cũng không ăn cơm!"
Bảo Khánh không nghĩ tới cậu vậy mà còn có liên hệ với trợ lý Lý Văn của hắn, nghĩ một chút liền hiểu ra đây là bé con đang quan tâm hắn. Cậu xem anh giống như không nghiêm túc mà lắng nghe cậu, tức giận nói:
"Không được làm vậy, thân thể sẽ không tốt!"
Bảo Khánh đương nhiên coi lời tiểu tổ tông nhà mình là tôn chỉ, lập tức hôn cậu một cái, cho cậu thấy quyết tâm của hắn,
"Được, nghe bảo bối hết, anh về sau sẽ ăn cơm đúng giờ".
Cậu nghiêm túc nhìn biểu cảm của hắn, xác định không phải lừa mình mới yên lòng,
"Về sau em, gọi điện thoại, giám sát anh".
Bảo Khánh càng là tỏ vẻ không thành vấn đề. Bé con trước đó luôn lo lắng cậu sẽ quấy rầy công việc của hắn, gọi điện thoại cho cậu không bao giờ nói hơn hai câu, chỉ bảo hắn yên tâm làm việc sau đó không chút lưu tình mà cúp máy. Như này không phải càng hợp ý hắn sao?
Nhưng tên cáo già anh đã luyện xong kĩ năng "được lợi còn khoe mẽ" đến đẳng cấp cao nhất, hắn tiến đến trước mắt cậu, bộ dáng cầu khen ngợi,
"Anh Khánh có ngoan hay không? Bảo bối phải khen thưởng cho anh đi chứ".
Con thỏ trắng Phương Tuấn quả nhiên bị lừa, đây là lần đầu tiên cậu được thấy dáng vẻ này của cậu, vô cùng mới lạ, đôi tay ôm lấy mật anh, chu môi hôn hắn một cái, mang chút ngượng ngùng sợ hãi nhìn hắn:
"Vậy được không anh?"
Bảo Khánh bị bé con ngây thơ này câu đến mất hồn, bế cậu đi hướng phòng ngủ,
"Còn thiếu cái này nữa".
Dật lại bận rộn cả tháng mới đem vấn đề lớn nhỏ trong công ty giải quyết xong. Hắn dứt khoát định nghỉ hẳn một tuần mang cậu ra ngoài chơi vui một chút.
Trong thời gian hắn bận bịu này, cậu ngoan cực kì, không khóc không quậy, hiểu chuyện đến mức hắn muốn gom hết đồ tốt nhất trong thiên hạ mang về cho cậu.
Hôm nay hắn xử lí văn kiện xong, thấy thời gian cũng còn sớm, nhưng cũng gần đến giờ cơm chiều, liền gọi điện thoại hỏi bé con ở nhà đã ngoan ngoãn ăn cơm chưa, nghe được đáp án là rồi mới yên tâm, lại dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Chính hắn đi ăn qua loa tại một quán cơm bình thường, lại đi hiệu cắt tóc sửa lại đầu tóc đã mọc dài. Khi về đến nhà, tây trang phẳng phiu, biểu tình lãnh đạm nghiêm túc, rất ra dáng một nhân sĩ thành công, áo mũ chỉnh tề.
Chỉ là vừa nhìn thấy Phương Tuấn, hắn liền mỉm cười. Hắn cảm thấy cho dù là người nghiêm túc đến đâu nhìn thấy cậu cũng đều phải hóa thành tơ mềm.
Trong nhà có cô vợ nhỏ, à không, phải là túi khóc nhỏ mới đúng, là cuộc sống thần tiên cỡ nào. Thật muốn dẫn bé con du ngoạn các nơi, thậm chí là du lịch thế giới, để cậu nở nụ cười tươi sáng nhất thế gian này, còn muốn dẫn cậu...
Kết hôn.
Việc này hắn vẫn luôn muốn làm, chỉ là có chút khó khăn. Hắn không thể không tìm người nhà giúp đỡ, lại thể hiện lập trường quyết tâm quyết không từ bỏ với người nhà, lúc đó tất nhiên sẽ lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu. Tóm lại là rất khó. Nhưng hắn chưa nói chuyện này cho Phương Tuấn, bởi vì anh cảm thấy bản thân có thể xử lí tốt. Đầu tiên là thuyết phục cha hắn, sau lại mang bé con đến, chỉ cần qua được cửa cha hắn thì chuyện khác đều dễ nói chuyện.
Khi hắn mở cửa phòng ngủ ra, thân hình hắn từng ôm vô số lần đang cuộn tròn trong ổ chăn, bịt đến kín mít, chỉ hở ra một đoạn nhỏ.
Bảo Khánh đi đến mép giường, cúi người muốn sờ mặt bé con. Kết quả liền nhìn thấy trán cậu ướt nhẹp mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt, một bộ dáng như bị bóng đè. Biểu cảm dữ tợn như vậy rất hiếm khi xuất hiện trên mặt cậu, cậu luôn luôn đơn thuần yên tĩnh như tiểu thiên sứ.
Anh không muốn cậu tiếp tục trầm luân trong ác mộng nữa, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt bé con, cúi người bên tai một lần lại một lần gọi:
"Bảo bối không có việc gì, đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây rồi..."
Như là trong mơ đột nhiên có việc xấu phát sinh, cậu bỗng chốc bừng tỉnh, lớn tiếng thở dốc. Bình thường hai mắt tròn to giờ phút này run run rẩy rẩy mà mở, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống gương mặt, lại thấm vào chăn.
Phương Tuấn đã rất lâu không khóc.
Trong khoảng thời gian này, Bảo Khánhvẫn luôn đem cậu nâng trong lòng bàn tay, đặt ở đầu tim mà thương, để cậu mỗi ngày đều hạnh phúc giống tiểu thần tiên.
Anh đã lâu không thấy lo sợ vậy. Hắn cúi đầu hôn lên mặt cậu, đem nước mắt của cậu nuốt vào trong lòng - thật đắng.
Bé con vươn tay ra từ trong chăn, ôm lấy cổ anh, chôn mặt vào bả vai hắn,
"Em vừa nằm mơ, trước kia bọn họ đánh, đau quá ..... huhuhu 😭 anh Khánh sau này đừng không cần em, em thực sợ hãi ..."
Nhóc con ôm hắn khóc đến run rẩy. Nước mắt ướt đẫm vải dệt trên vai anh, run đến tim hắn đều muốn run lên.
Hắn đơn giản nằm lên giường, xốc chăn lên, đem cậu ôm vào lồng ngực. Bé con trong ngực khóc không phát ra âm thanh, giống cừu con vô hại, lại cực kì đả động trái tim hắn.
"Anh thề tuyệt đối sẽ không bao giờ không cần em. Phương Tuấn là bảo bối quan trọng nhất của anh, anh chỉ muốn vĩnh viễn thương em thôi".
Anh dùng tay vỗ về lưng cậu, nhẹ giọng dùng lời hứa đáp lại bên tai cậu.
Bảo Khánh sợ bé con quá đau lòng, liền đem mặt cậu đang giấu trên vai hắn nâng lên. Trên lông mi cậu còn vương nước mắt, đáng thương vô cùng, ai nhìn thấy cũng muốn giúp hắn gạt đi nước mắt, huống gì là Bảo Khánh đâu.
Anh nghĩ vậy, cũng liền làm như vậy, hắn dùng lòng bàn tay lau mặt cho cậu. Hàng mi dày của cậu hơi động đậy, cọ lên ngón tay hắn, làm tim hắn lại một lần lỡ nhịp.
"Ưm, em tin anh mà".
Cậu túm lấy áo hắn, thuận theo nép vào ngực hắn, nhắm mắt lại tùy ý anh giúp cậu lau nước mắt.
Giúp cậu lau nước mắt, Bảo Khánh liền thò tay vào chăn vuốt ve bé con, đến tận khi người trong lòng lại một lần nữa đi vào giấc ngủ, mới đổi thành ôm eo cậu, chốc lát chính mình cũng nặng nề thiếp ngủ.
Bởi vì đã quyết định nghỉ một tuần, sáng sớm lúc anh theo đồng hồ sinh học mà tỉnh giấc cũng không còn bận tâm chuyện gì mà ôm cậu ngủ tiếp.
Chờ hai người tỉnh lại đã là hơn 10 giờ.
Anh đã rất lâu không dậy muộn như vậy, nhưng hắn không hề cảm thấy chuyện gì không tốt, ngược lại thân thể ấm áp của người trong lòng ngực làm hắn ấm áp từ thể xác đến tinh thần.
Ngay khi anh nói muốn dẫn cậu ra ngoài chơi một tuần, bé con vui sướng đến điên luôn, bổ nhào vào người hắn ôm hôn mãnh liệt, hôn đến độ làm anh cả người đều cảm thấy vui vẻ.
Sau này nhất định phải mang em ấy ra ngoài chơi nhiều hơn nữa, anh thầm nghĩ.
Ngay khi dự định đưa Phương Tuấn ra ngoài, anh đã chuẩn bị hết nơi đi chốn ở ổn thỏa, hôm qua còn lấy về nhẫn đính hôn đã đặt tháng trước, thật cẩn thận đặt trong túi quần.
Bé con vẫn còn chưa biết gì, ngồi trong xe vui tươi hớn hở cười híp mắt, làm anhcũng thấy vui lây, khóe miệng cong lên không hạ xuống nổi.
Bảo Khánh đang lái xe cũng nhịn không nổi phân tâm quay ra trêu cậu:
"Bé con không tò mò anh mang em đi đâu sao? Không sợ anh mang em đi bán hửm?"
Phương Tuấn bĩu môi bất mãn vươn ngón trỏ chọc bắp tay hắn:
"Anh Khánh là người tốt nhất thế giới, sẽ không bán em đi đâu!"
Bé con này,... thật là... chuyên môn làm anh vui vẻ.
Anh được dỗ vui vẻ, lại chuyên tâm lái xe đi tiếp.
Bảo Khánh chọn một nơi cạnh bờ biển, một căn phòng có tầm nhìn ra biển, tại cửa sổ sát đất có thể thu gọn cả một vùng biển vào tầm mắt, mái nhà trong suốt, buổi tối còn có thể ngắm cảnh đêm.
Quan trọng nhất chính là gần đó có một giáo đường cổ kính, hắn đã thuê trọn chỗ đó cả ngày hôm sau.
Chờ đến khi tới khách sạn đã là giờ ăn tối. Ở trong xe ngồi quá lâu hai người đều chả muốn ăn gì hết, để người phục vụ mang đến một ít đồ thanh đạm, ăn uống đơn giản liền lên giường nằm.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài lấp lánh những vì sao, giống như từng dải đá quý vương trên bầu trời. Hai người nằm trên giường như nằm giữa ngân hà. Thời nay không khí ô nhiễm, trời đêm đầy sao như vậy bình thường khó mà nhìn thấy được, Phương Tuấn cũng bị cảnh đêm xinh đẹp mê hoặc, hai mắt tròn xoe nhìn không chớp mắt.
Bảo Khánh nghiêng đầu nhìn cậu, nhịn không được duỗi tay đan vào năm ngón tay của Phương Tuấn.
Cậu cảm nhận được động tĩnh, cũng nghiêng đầu sang nhìn hắn. Anh chỉ cảm thấy hai mắt bé con còn sáng hơn cả trời sao, trong khoảng khắc, hai đôi môi hợp lại thân thiết.
Bảo Khánh ấn gáy Phương Tuấn ép cậu vào người mình, tận khi ngực dán ngực, thân mật đến không còn khe hở. Hắn nhẹ nhàng mà mút vào đầu lưỡi cậu, hai người không ngừng trao nhau nước bọt, khóe môi lấp lóe sợi chỉ bạc càng có vẻ ái muội mập mờ.
Sang hôm sau khi anh tỉnh lại vẫn còn cảm thấy hai chân run run, bé con nhìn mềm mại là thế mà khi thao hắn lại có thể dùng sức làm hắn đến không khép nổi chân.
Bảo Khánh đầu tiên dẫn cậu đi khinh khí cầu. Cậu lần đầu tiên được ngồi lên thứ này, cực kì vui thích, gắt gao ôm tay hắn không buông.
Anh thò mặt lại gần hôn hắn hưng phấn hơi nhếch miệng, hai người dưới bầu trời xanh, trên mặt nước biếc mà ôm hôn thân mật, phát lời thề ưng thuận vĩnh viễn bên nhau.
Lúc anh muốn dẫn cậu vào giáo đường, dù hắn luôn bình tĩnh đến mấy cũng có chút thật hồi hộp.
Giáo đường to như vậy nhưng chỉ có hai người họ, đúng lúc này âm điệu bài Wedding March - Hành khúc đám cưới vang lên. Bảo Khánh chặn bế ngang Phương Tuấn lên, theo thảm đỏ đi đến trước đài.
Anh thả bé con xuống, móc từ trong túi ra nhẫn kim cương đã sớm chuẩn bị, quỳ một gối xuống, ngữ khí trịnh trọng:
"Bảo bối, gả cho anh được không, anh hứa sẽ vĩnh viễn thương em, yêu em, đến tận khi sinh mệnh này không còn".
Phương Tuấn bị hành động đột nhiên của hắn dọa ngốc, lúc phản ứng lại, hốc mắt liền đỏ. Bảo Khánh đứng dậy hôn lên mắt cậu, liếm hết vào trong những giọt nước mắt cậu rơi.
"Về sau anh sẽ đối tốt với em, để em được trải qua mỗi ngày đều vui vẻ, sẽ không phải rơi nước mắt vì bi thương, chỉ có thể rơi nước mắt vì hạnh phúc".
Bảo Khánh hôn miệng cậu, trao nhẫn cho cậu,
"Vậy nên, em đồng ý với anh được không?"
Phương Tuấn sờ vào trong túi anh, lấy ra một chiếc nhẫn khác, đúng phương thức đeo lên cho anh, ngạo kiều không nói câu nào.
Anh kéo tay cậu, hai tay mang nhẫn kết hôn gắt gao đan vào nhau.
"Bảo bối, em còn chưa nói ra ba chữ kia đâu ..." anh ám chỉ nói.
"Em đồng ý!" Phương Tuấn ngại ngùng.
Vừa dứt lời, Bảo Khánh liền gấp đến không chờ nổi mà hôn cậu, hai người thâm tình ôm hôn nhau trong giáo đường.
.
.
.
.
Vì anh yêu cậu nên không ngại cậu ngốc nghếch. Trong mắt anh cậu là bảo bối.
Cho mình góp ý nhé 💖💖💖
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top