TẬP 6

TẬP 6

Tại sao họ lại ở đây? Đáng lí ra nếu họ từ trong truyện nhảy ra thì làm sao họ lại có thể sống như trong truyện vậy được, khụ...ý là tại sao họ lại có công việc ổn định giống trong truyện như vậy, họ còn có nhân chứng rằng họ đã có mặt từ Trung Quốc từ nhỏ đến giờ. Còn hai lão già kia rốt cuộc đã đi phương trời nào rồi? Hay hai lão già đó đã làm gì với dòng thời gian rồi? Thật là tình...aaaa...có hiểu quá! Mà tại sao mỗi lần thi xong học kì hai lại có chuyện thế này?!

Nhóc vò đầu suy nghĩ từ nảy đến giờ mà không tìm thấy câu trả lời, vò đến nỗi tóc tai cũng trở nên bù xù như tổ chim.

" Cậu sao thế Phong Linh?" người bên cạnh hỏi

Phong Lan bên cạnh nhìn nhóc từ nảy đến giờ đến giờ cứ vò đầu liên tục nên tò mò hiểu.

Nhóc giật mình cười khan:" A...ha...ha...không có gì đâu? Ờ mà nảy giờ cô chưa vào à?"

Cô nàng nhịn cười nói:" Khụ...cậu bị gì thế, chúng ta đã thi xong rồi nên không còn nhiều bài để học. Cô ấy chắc chắn là đang ở phòng giáo viên rồi, cô ấy cũng chưa chắc đã lên dạỵ đâu. Cậu lo quá rồi hay cậu vẫn muốn học?"

Nhóc bĩu môi:" Tôi cũng cần xả strees vậy? Học hoài riết thành con khùng rồi sao? Tôi đâu có ngu"

Phong Lan bật cười lắc đầu nhìn Phong Linh.

Bây giờ nhóc đang ở trong lớp học, nói thật thi xong mọi thứ đều thoải mái, ai nấy đều đổi chỗ ngồi tụm lại thành nhón. Nhóm thì nói chuyện, nhóm thì đánh cờ caro hay gì đấy, tóm lại làm đủ thứ để giết thời gian.

" A" bỗng Phong Lan nhìn bên ngoài lớp thấy gì đó liền lên tiếng.

Nhóc tò mò nhìn theo, khi nhìn thấy rồi liền cảm thấy sai lầm khi nhìn theo. Đó chẳng phải là Hoàng Thiên cùng người bạn tên Ngọc Tuyết gì đó ở lớp 9A đang đi cùng nhau. Nói thật thì nhóc cảm thấy cảnh đó thật khó chịu... cũng thường thôi mà khi đối với những người như nhóc. Nhóc thở dài...thôi, thôi vậy, chuyện cũng đã xảy ra rồi thì cho nó tuyệt mùng tung tích đi.

Nhóc trở lại bình thường, nhìn nhìn quanh lớp rồi tụ lại một nhóm bạn đang nói chuyện nhảy vào góp vui a...

Cuối cùng cũng tan tiết học, nhóc dắt xe đạp buồn bã từ từ lên dốc cầu gần trường để đi về. Thằng Thiên Minh thì đi về trước mất rồi, nó chẳng đợi chị mình gì cả. Nhóc nhìn trên đỉnh cầu thì có bóng hai người mặc đồ đen đang dực vào thanh cầu như đang chờ ai đó. Nhìn quen quen thì phải?

Nhóc tò mò bèn ngồi lên xe đạp lên dốc cầu hướng về hai người họ. Đến nơi thì nhóc dừng xe ngạc nhiên:" Là anh Đại Đinh và Tiểu Đinh sao? Sao hai anh lại ở đây?"

Hai người đó chính là cặp song sinh, Đại Đinh nhìn thấy nhóc liền vui vẻ nói:" Chào nhóc, tan học về rồi sao?"

" Dạ"

Tiểu Đinh xoa đầu nhóc:" Hai anh đến đây muốn xem thế nào rồi ấy mà. Không gặp gì rắc rối chứ?"

Gì mà rắc rối, đừng bào là mấy tên biến thái lại xuất hiện a?

" À...em vẫn bình thường. Mà hai anh nói rắc rối là sao?"

Tiểu Đinh lắc đầu:" Không có gì, nếu em nói em đã gặp bọn anh thì em sẽ gặp rắc rối thiệt đấy. À mà em có phương tiện gì để liên lạc không?"

Nhóc móc trong túi ra một chiếc điện thoại đưa cho họ. Đại Đinh trợn mắt chỉ vào chiếc điện thoại của nhóc:" Đây là điện thoại sao?"

Nhóc xấu hổ:" Ờ...thì em chỉ có vậy. Đây là điện thoại em xin dữ lắm của chị em khi chị em đổi điện thoại mới. Nên...nên..."

Đại Đinh lắc đầu:" Thôi được rồi". Nói rồi đưa cho nhóc một chiếc smartphone, nhóc nhận lấy ngước nhìn hai người..

Tiểu Đinh nói:" Đây là món quà bọn anh tặng em, xem như lần đầu gặp gỡ đi. Thôi, hai anh có công việc phải làm, bọn anh phải đi trước. Chủ nhật có rảnh thì ghé chỗ bọn anh". Hai người tạm biệt xong nhanh chóng đi đến chiếc xe môtô phân khối lớn dùng làm xe đua, rồi họ nhanh chóng " bay" đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tim