TẬP 44

TẬP 44

Nhóc trợn mắt nhìn khẩu súng trước mắt mà không biết đã hít bao nhiêu ngụm khí lạnh, oh my god, là " hàng nóng" nguyên si aaaa!

Dây thần kinh căng ra và não bộ bắt đầu hoạt động... tạch..tạch.. chát...

Nhóc tỏ ra run rẩy quỳ xuống:" Đại ca... xin đại ca tha mạng... Tôi vừa mới bị mất vé số...oa oa oa... Tôi không có tiền...hix... không có tiền nộp...nộp cho đại ca...Xin đại ca tha mạng... oa oa...". Nhóc cúi đầu xuống nên hắn ta không nhìn thấy vẻ mặt của nhóc chỉ thấy nhóc đang run rẩy và dùng ta ra sức lau nước mắt vẻ thảm thương.

Thật tình thì không hề có giọt nước mắt nào chảy xuống chỉ là... nhóc đang gạt mồ hôi trên trán a, diễn kiểu này có ai tin không a.

" Vé số?" hắn ta hỏi

Nhóc ra sức gật đầu:" Đúng đúng... tôi bị cướp hết vé số rồi..."

Hắn ta có vẻ hơi tin tưởng bèn hỏi thêm:" Vậy ngươi vào đây làm gì?"

" A...cái này..." nhóc giật mình thầm than tiêu rồi. Hắn ta không thấy trả lời liền tức giận quát:" Nói mau! Có phải cảnh sát kêu ngươi đến không?!!"

Nhóc giật mình luống cuống:" Làm...làm gì...có..."

" Vậy là cái gì?!"

Nhóc chợt lóe lên:" Cái nhà đằng trước là nơi tôi hay ghé đó để ngủ, tại dạo gần đây bán buôn ế ẩm nên chuyển đi nơi khác. Giờ trở về nơi cũ làm ăn nên đến đó nghỉ ngơi qua đêm..."

Hắn ta nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lí, nhóc thấy vậy liền nói:" Nếu đại ca đây muốn lấy chỗ đó để nghỉ chân thì đại ca cứ việc lấy, tôi xin phép đi nơi khác để cho đại ca an tĩnh nghỉ ngơi a"

Nhóc định chuồn đi thì một cánh tay túm lấy cổ áo nhóc:" Mày không đi đâu hết, vào trong cho tao!". Nói rồi nhóc với vẻ mặt khóc không ra nước mắt bịu người ta xách vào trong căn nhà đó...

Phịch...

Lại một lần nữa nhóc không được thương tiếc từ trên cao quẳng xuống như quăng một bịch rác ra đường. ( lần đầu tiên là bị tên áo đen ở trường quăng xuống nền gạch trong phòng " thể xác" ấy)

" Ui da!" nhóc bất mãn kêu lên

" Con nhỏ này là ai?!" một giọng nói lạnh lùng vang lên

Nhóc cảm thấy ớn lạnh ngước đầu nhìn người đang ngồi ghế sofa rách nát phía trước. Có lẽ ông ta là boss của chúng, xung quanh là những người có vẻ ngoài bặm trợn cầm trên tay mỗi người một khẩu súng. Cảnh này quen quen a....

Người mang nhóc vào lên tiếng:" Đại ca, con nhỏ bán vé số đi lang thang quanh đây. Chung qui là ngôi nhà này nó từng trú ở đây nên giờ quay lại ở"

Boss nhìn nhóc hỏi:" Có thật không?"

" Dạ, thật. Bởi vì con đi nơi khác kiếm ăn nên lâu lâu mới về đây. Không ngờ vừa mới về..." nhóc vẻ tiếc nuối cùng sợ hãi nói

Ông ta nhìn chằng chăng nhóc hồi lâu rồi nói với tên đó:" Mang nó đến góc đằng kia, nơi hai đứa đó bị nhốt đó!"

Thế là lần này nhóc không bị vác đi mà là lôi đi, vẫn là không thương tiếc quăng nhóc tại một góc của căn nhà hoang rộng lớn này.

" Shit..." nhóc cắn răng, không biết đau là gì à?!

" Cậu là... Phong Linh?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau nhóc, nhóc chợt khựng lại. Mặc dù nói là áo quần nhóc có hơi cũ kĩ, tóc tai rối mù nhưng người đó vẫn nhận ra nên hỏi lại:" Cậu là Phong Linh phải không?"

Nhóc nhìn bọn chúng, có vẻ bọn chúng không chú ý lắm, nếu không là thân phận sẽ bại lộ mất...

Người đó nghi hoặc nhìn lưng nhóc định mở miệng thì.... Nhóc quay lại ngạc nhiên hỏi:" Hai cậu là ai vậy? Sao bị trói thế kia?"

Người đó hốt hoảng:" Cậu... sao vậy. Bọn tôi là... Hoàng Thiên và Nhóc Tuyết đây mà"

Nhóc nhăn mày:" Tôi chưa từng quen hai người a. Mà ai là Phong Linh?"

Đến đây thì cô cũng giật mình:" Cậu... không phải Phong Linh?"

Mắt thấy bọn nhóc đang nói chuyện thì boss lạnh lùng:" Các ngươi quen biết nhau?"

Nhóc nhanh chóng quay lại cười nói:" Chúng tôi đang làm quen với nhau a"

Boss trừng mắt quát:" Chúng bây nhiều chuyện quá đấy, không quen biết thì đừng nói chuyện với nhau! Ồn chết mất!"

Nhóc bĩu môi quay lại nhìn hai người đó, hắn nghi hoặc hỏi nói nhỏ:" Nếu cậu không phải Phong Linh thì cậu là ai? Tại sao lại có khuôn mặt giống cậu ấy như vậy?"

Nhóc lắc đầu:" cái này thì tôi không biết, tôi cũng chưa từng gặp người nào tên Phong linh hay có ngoại hình giống mình cả. Với lại tôi tên Giai Hân"

" Gian Hân?" cô cũng khó hiểu. Không ngờ trên đời lại có người giống nhau đến vậy...

Hắn hỏi tiếp:" Vậy nhà cậu đâu, sao cậu lại ở đây?"

Nhóc nói:" Tôi không có nhà, từ năm 5 tuổi cha mẹ tôi đã mất. Tôi chỉ còn nước đi xin ăn, không thì đi bán vé số. Vốn dĩ đây là nơi tôi thường đến để ngủ, giờ đi đến thì bị bắt lại"

Hắn và cô chợt buồn nhìn nhóc, cô thở dài:" Chúng tôi thì đang đi siêu thị liền có người nói có người thân cần gặp bèn kêu chúng tôi đi theo họ. Và kết quả là như vậy đây"

Nhóc cũng trở nên đượm buồn, buồn về việc gì ấy nhỉ? Buồn cho sự việc của hai người, không phải vì buồn cho hai người bị bắt mà là hai người... đi chung với nhau...

Ha... còn buồn làm gì nữa chứ? Nhóc chợt thấy buồn cười nhìn lại chính mình

Rào...rào..rào...

Cơn mưa không biết từ đâu kéo đến và trút xuống như thác đổ, cơn mưa không có dấu hiệu dừng...

Sao quen thế nhỉ?

" Vậy cậu có..." cô định hỏi thì...

" Chúng bây nói chuyện nhiều quá đấy! Tao đã cảnh cáo rồi mà!" boss tức giận đi đến cạnh họ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tim