TẬP 2
TẬP 2
Nhóc ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:" Các người không sợ... bạn của tôi phát hiện sao?"
Người bên cạnh bật cười:" Ha, chúng ta đã có dự tính rồi. Người của ta sẽ đến nói với bạn của nhóc là nhóc có chuyện cần phải giải quyết. Với lại, xe của nhóc của đã để nơi an toàn rồi. Không sợ bị mất trộm nhỉ?"
Nhóc câm nín. Biết thế mình không nên hỏi cho rồi, mà bảo vệ xe mình làm gì? Cũng chưa chắc sao chuyến này mình đã toàn thay trở về đâu.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường phố, nhóc nhìn con đường quen thuộc của mình đã từng đi qua...! Chờ đã, con dường quen thuộc? Đúng rồi, đây chẳng phải là đường X sao? Nó có dẫn đến nhà mình, mặc dù mình đi đến trường là một con đường khác.
Chiếc xe dừng lại một khung cổng bằng sắt của một ngôi biệt thự nào đó. Người đó mở cửa xuống xe, sau đó quay vào nói với nhóc:" Đến rồi đó nhóc"
Nhóc bất mãn bước xuống xe, bộ không thấy mặc mình già như trái cà hay sao mà còn kêu nhóc. Mà từ nhóc cũng được nhỉ, nó khiến mình trẻ hơn, dù sao mình chỉ muốn làm trẻ con hơn là người lớn.
Cánh cửa đước mở ra, nên trong là một khuôn viên rộng lớn. Phía xa kia nữa là một ngôi biệt thự sang trọng và rộng lớn. Nhóc vừa đi vào vừa thầm trầm trồ tán thưởng. Không ngờ lại có một ngôi biệt thự ở đây, mà không biết nó được xây dựng khi nào. Mấy tháng trước mình đã đi ngang mà đâu có đâu. Đúng là kì lạ...
Nhưng kì lạ là ngôi biệt thự này đang đóng hết các cửa và còn được kéo rèm lại. Nhóc cảm thấy không được ổn a...
Cánh cửa chính được hai người đó mở ra, nhóc từ từ tiến vào. Nhìn xung quang hồi lâu bất giác nhóc hít một ngụm khí rồi một ngụm khí... Quá âm u aaaa....
Đúng là thế, xung quanh ngôi biệt thự chỉ là một mảng âm u do rèm được kéo lại làm ánh sáng khó lọt vào. Trong đây còn có người, hơi nhiều nhiều người, tầm 5 người cộng thêm hai người sinh đôi này nữa là 7 người. mà sao trong nhà không ai kéo rèm ra còn có... họ đang đội mũ nữa. Ôi trời, khung cảnh lập dị nhất mà nhóc từng thấy.
Nhóc được chỉ chỗ ngồi trên ghế sofa, xung quanh là những người lập dị. Bọn họ vẫn đang ngồi đấy và nhìn nhóc. Họ không lên tiếng, nhóc hít thở thật sâu cố giương mắt lên nhìn cho rõ họ. Nhìn dáng vẻ thì rất chuẩn a, chắc là những người rất thanh tú. Nhóc chỉ dám nhìn như vậy rồi cụp mắt xuống, thời gian càng trôi qua nhóc càng ôm chặt lấy cặp da của mình. Bây giờ là 11h... thời gian trôi đi rất bình thường nhưng đối với nhóc nó dài vô tận luôn. Nhóc vẫn im lặng nhưng tiếng lòng của nhóc thì đang âm ỉ lên.
Chuyện gì xảy ra thế này, mình có bị làm thịt không? Mình sẽ không sao chứ? Họ là ai, là người xấu hay người tốt a. Có một vạn câu hỏi vì sao lại lần lượt xuất hiện... Cho đến khi... đồng hồ điểm 12h....
" Không ngờ nhóc cũng kiên nhẫn nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top