CHƯƠNG 14

CHƯƠNG 14 : THỜI GIAN

Tiểu Linh là người đã sợ hãi buông tay ra đầu tiên, sau khi mơ hồ phát hiện có điều gì đó không đúng mà hai tay quơ quàng hai bên lớn tiếng gọi :" Yến, Ngân, hai người đầu rồi đưa tay cho mình nắm với !"

Không một ai lên tiếng, Tiểu Linh sợ hãi không thôi, bất chợt có hai bàn tay lạnh băng nắm lấy hai bàn tay của Tiểu Linh. Bàn tay đầy những vết sần sùi tựa như bóng nước khi ngâm dưới nước lâu ngày, Tiểu Linh biết đó không phải là tay của hai người bạn ngồi bèn liền sợ hãi rụt lại, nhưng tay đã bị nắm chặt không nhúc nhích được.

Tiểu Linh sợ hãi bật khóc :" Cha, mẹ cứu con với !"

" Ngoan nào, ta không làm hại con. Ngoan, không khóc", giọng nói trầm đục vang lên ở bên tai kèm theo hơi thở lạnh băng xem lần mùi bùn đất.

Tiểu Linh căn cứng có người, nước mắt không kìm được chảy ra, nhưng nó chưa kịp rơi xuống má thì đã bị một chiếc lưỡi liếm qua.

" Chậc, chậc, không được khóc a, con là một đứa trẻ ngoan mà, đúng không ?"

" Nào, mở mắt ra, mở mắt ra liền không có chuyện gì nữa. Đây chỉ là ảo giác mà thôi"

Tiểu Linh run rẩy hỏi : " Là ảo giác? Chỉ cần mở mắt ra liền hết"

" Đúng vậy, mở mắt ra mọi thứ liền như ban đầu" giọng nói đầy mê hoặc vang lên bên tai.

Tiểu Linh không khống chế được mà chậm rãi mở mắt...

" Không được mở mắt ra ! Mở mắt là các cậu liền đi đời đó !" Phong Linh rống giận mỗi khi có tiếng la hét vang lên. Càng có nhiều người bị 'ăn', tâm lí của mọi người càng thêm hoang mang mà la hét, tiếng hét át đi tiếng nói của nhóc nên không một ai lắng nghe.

Nhóc chửi thầm trong lòng, rốt cuộc là các ngươi có nghe tôi nói không hả ?!

Tinh Tú bên ngoài cũng không khá hơn, mỗi khi có người ngã xuống anh liền đi đến ngăn cản không cho hồn phách của người đó bị cắn nuốt. Nhưng lũ oán linh đó quá nhanh, chỉ cần người đó mở mắt liền nhào đến nuốt trọn, anh cũng chỉ kịp giữ lại 2 hồn 5 phách, còn 1 hồn và 2 phách còn lại đã bị chúng xơi tái.

Thanh Phong và Hắc Phong không phải người trong 'nghề' nên không biết trợ giúp ra sao, chỉ còn cách khống chế tầm nhìn của cô gái hướng dẫn kia làm cho cô ta xuất hiện ảo giác mà không nhìn thấy Tinh Tú đang ra tay giúp đỡ các học sinh.

Trò chơi này một khi đã bắt đầu thì không thể xen vào được, nếu không những người bên trong sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cô Mai nhìn học sinh của mình đã có mấy đứa ngất xỉu ở bên trong vòng cùng với sự yên tĩnh đến đáng sợ kia không khỏi hốt hoảng lay lay người của Hắc Phong hỏi :" Bọn nhỏ bị sao vậy ?! Mau cứu nó ra đi chứ !"

Hắc Phong nhàn nhạt liếc nhìn cô rồi nói :" Không kịp nữa đâu, bây giờ chỉ có thể đợi đến khi trò chơi kết thúc"

" Nhưng mà... nhưng mà mấy đứa nhỏ" cô Mai run rẩy chỉ vào những người đang ngất xỉu.

" Ngất một lát rồi tỉnh" Hắc Phong không quan tâm chỉ nói qua loa xem như trả lời. Những học sinh khác cũng không khỏi sợ hãi, chuyện gì đang diễn ra vậy a ?

Có người lo lắng cho bạn mình hỏi :" Có cần gọi xe cấp cứu không ?"

" Đúng rồi, gọi xe cứu thương đến !", nói rồi học sinh nọ lấy di động trong túi quần ra bấm số, nhưng đáng tiếc là ko có tính hiệu. Mọi người mới chợt nhớ ra là ở đây bắt không được sóng, không cách nào liên lạc ở bên ngoài. Điều này càng khiến cho học sinh thêm xôn xao, rốt cuộc tại sao lại đến nông nổi này ?

Phong Linh thét đau cả cổ họng cuối cùng cũng có người chịu nghe mà ngồi yên tại chỗ chỉ còn lại tiếng thút thít nức nở của những học sinh bị đả kích.

" Đã qua 20 phút" một giọng nói có phần run rẩy vang lên. Nhóc mới chợt nhớ ra là người đang nắm tay bên phải của mình là Hoàng Thiên, ban nãy do diễn biến qua nhanh nên không có thời gian nghĩ đến chuyện này, giờ định hình kĩ hình như mình nắm tay người ta hơi chặt thì phải. Bất quá cũng vì muốn an toàn vượt qua cái trò chơi quỷ dị này.

Phong Linh đáp :" Đúng vậy, chị hướng dẫn đã bảo là qua 15 phút sẽ kết thúc, nhưng cái đám đang quấy nhiễu chúng ta lại không dừng lại. Xem ra thời gian đã bị kéo dài. Mình nghĩ cần phải đến 30 phút mới kết thúc được chuyện quái gỡ này"

Hoàng Thiên yên lặng hồi lâu rồi nắm chặt lấy tay nhóc nói :" Chỉ mong bọn họ chịu được"

" Ừm, mong là vậy"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kinhdi