CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2: ÁNH SÁNG DẦN MẤT ĐI
Lớp của nhóc ở tầng 2, đi lên cầu thang qua thêm hai lớp nữa mới đến lớp của nhóc. Mới sáng sớm học sinh còn chưa có mặt đầy đủ, Phong Linh một đường hướng lớp của mình mà đi, bất quá đi ngang qua lớp 10B, cảm giác có phần khác lạ. Nhìn kĩ hóa ra người giữa chìa khóa vẫn chưa vào, có vài học sinh đến sớm đã đứng ngoài hành lang chờ. Xem như cũng là chuyện bình thường giữa các lớp.
Hôm nay mặt trời lên muộn, đã gần 7h nhưng không có mấy tia sáng. Đã gần giờ vào học nhưng bên ngoài dường như vẫn còn ồn ào, cả đám hiếu kì ngó đầu ra xem, thì ra lớp 10B không mang theo chìa khóa nguyên một lớp đều đứng đợi ở bên ngoài.
Phong Linh cũng thuộc dạng hiếu kì đứng ngoài cửa nhìn nhìn một chút, bất quá ánh mắt lại dừng ngay phía cầu thang. Bác bảo vệ lâm le cầm theo một cây búa đi đến, điều này chắc các bạn cũng đã đoán được, chính là đập ổ khóa.
Có người than:" Lại phải mua ổ khóa mới a, lớp đó chơi sang thiệt"
Phong Linh cười cười không đáp. Tiếng rầm rầm vang lên một hồi cuối cùng ổ khóa cũng đứt xuống, âm thanh ồn ào cũng qua đi. Tiếng trống trường cũng vang lên, học sinh ai về chỗ nấy chuẩn bị học bài...
Nhưng có một điều, Phong Linh vẫn cảm giác có điều gì đó không ổn, cái kiểu cách phá ổ khóa đó, giống như đang trút giận lên ai đó... Cảm giác đó kéo dài đến khi mặt trời ló dạng, những tia nắng ấm áp sưởi ấm khắp sân trường có phần u tối, tâm trạng nhóc mới chuyển biến bình thường trở lại.
Đến giờ ra chơi, cả đám con gái trong lớp đều tụ thành một nhóm bàn chuyện, Phong Linh thức thời chen vào nghe ngóng.
" Ê hôm thứ bảy, lớp 12 A diễn quá xuất sắc a" Diệp Nhi lên tiếng trước
" Đúng a, còn khóc rất thật. Chậc, cũng may là mình có quay lại, xem đi xem lại mà vẫn không ngán " Uyên Vân nói
Lớp trưởng Trúc Vân cản thán:" Mình cảm thấy từ tiết mục của mình trở đi đều rất nhạt nhẽo a, có ai thấy vậy không?". Nhân cơ hội đó Phong Linh lên tiếng hỏi:" Ê, mình thấy lớp 10B kịch bản cũng được mà, sao không có giải a?"
Diệp Nhi bĩu môi:" Kịch bản đúng là có hay, nhưng mà diễn lố quá thầy cô chấm đâu có cao đâu"
" Kịch bản nó nói gì vậy?" Phong Linh tò mò
" Nghe đâu là cả lớp nhặt được một con búp bê, rồi hình như bị con búp bê đó nguyền rủa hay gì đó, lần lượt người đều chết. Cuối cùng là lớp đó không ai thoát được..."
Lời nguyền? Nhóc rùng mình một cái... Nhớ đến hồi cấp hai, quả thật hai từ này rất ám ảnh a. Sau đó cả nhóm lại nói lảng sang chuyện khác, cũng rất cuốn hút đó chứ, nói không biết bao lâu thì đã vào tiết học.
Tiết thứ 3 là tiết ngữ văn nhàm chán, cô giáo bên trên nhiệt huyết giảng giải bên dưới thì đờ mặt lắng nghe, cũng mai là buổi sáng nên không có đứa nào bị 'ru ngủ'. Phong Linh ngồi cắn cắn bút, khóe mắt tự dưng nhìn thấy một vật thể màu trắng ở trên lầu 3. Nhóc chớp mắt nhìn ra cửa, lòng chợt trùng xuống... Chưa đợi phản ứng vật thể đó đã xuống.
Rầm!
Như một vật thể rơi tự do rơi xuống đất, cả lớp đều hiếu kì không biết chuện gì xảy ra thì bên dưới đã có tiếng hét thất thanh:" Aaaaa...!"
Tiếng hét lộ vẻ sợ hãi rõ rệt, bất chấp giáo viên cả lớp đều chạy ùa ra xem có chuyện gì, những lớp khác cũng tò mò ra xem, bấy giờ cả hành lang đều bu kín học sinh. Khi nhìn xuống hiện trường, không ai nhịn được đều la hét, cả trường là một mảnh ầm ĩ.
Máu me bê bết, đỏ tươi từ từ lan ra khắp xung quanh thi thể của một người, nói cụ thể đó là một học sinh. Chiếc áo trắng tinh đã nhuộm thành một màu đỏ của máu, tư thế của người đó nằm sấp xuống nên không thấy rõ mặt. Dường như máu không ngừng chảy ra, tử trạng thê thảm không nỡ nhìn.
Người không chịu được cảnh tượng đó đã ngất xỉu, người thì chạy ùa vào nhà vệ sinh nôn ra. Tim Phong Linh vẫn còn đập rất mạnh, mồ hô lạnh thấm ướt ra áo, nhóc cố gắng lắm mới giữ cho mình được bình tĩnh. Không phải nhóc chưa từng trải qua cảnh tượng kinh khủng này, chỉ là ban nãy, khi ngước nhìn lên, một điểm mà học sinh đó để lại ấn tượng cho nhóc đó chính là... người đó cười. Nụ cười quỷ dị trước khi rơi xuống đất...
Thầy cô là người bình tĩnh đầu tiên gọi các học sinh vào lớp, người thì đi báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, nhưng nhìn như thế này có lẽ không thể cứu được nữa...
Ánh mặt trời cũng bị mây che khuất, trở nên ảm đạm khiến con người ta cảm thấy khó thở.
Minh Lý lắp bắp mở miệng nói:" Nhìn người đó... rất quen"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top