Chương 3: Thiên cung
Đám mây lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời, gió nhẹ hợp lòng người, trong lúc đó các tiên nữ cưỡi mây trên các cung điện đi tới đi lui, cầm trong tay binh khí thần tướng ở trên trời nghiêm ngặt canh gác, hết thảy đều ngay ngắn có trật tự.
Hoàn toàn khác biệt với phía ngoài tường, trong một toà (điêu lương ngọc thế lầu các) truyền ra một tiếng thở dài.
Một nam tử tuấn tú nửa người nằm trên ghế gập, thong thả phe phẩy quạt lông, một bên gả sai vặt thinh thoảng lấy quả nho nhỏ bỏ vào miệng hắn.
"Mệt chết ta không ngờ tiểu hồ ly kia lại dâm đãng đến vậy, khiến cho thắt lưng của ta mềm nhũn... Nghỉ ngơi ba bốn ngày cũng không khoẻ lại được, cái loại tồi như vậy sau này đừng tới tìm ta." Nam tử vừa ăn nho vừa lầm bầm lầu bầu.
Lúc này ngoài cửa người hầu thông báo: "Hạ Tử tinh quân, Thiên Hậu phái người đưa lễ vật tới..."
Hạ Tử từ trên ghế đứng dậy đáp: "Ta tới đây"
Một lão già ở ngoài cửa chờ, lão là tổng quản trong cung, cũng là một trong những tâm phúc bên người Thiên Hậu
"Ai nha, lại làm phiền Cảnh đại nhân đích thân tới tìm ta, tiểu thần sợ hãi..." Hạ Tử nhìn thấy hắn liền trêu chọc đứng lên
"Hạ đại nhân vất vả cho ngài, Thái hậu bảo ta đưa cho ngài (kì lân sơn bảo châu) để ngài điều trị thân thể." Lão cung kính nói, tiểu tiên phía sau trình lên lễ vật.
Hạ Tử nhìn, mỉm cười bảo người hầu nhận lấy.
"Làm phiền Cảnh đại nhân thay ta nói lời cảm ơn Thiên Hậu nương nương."
"Hạ đại nhân quá lời rồi, tại hạ xin phép cáo lui"
"Đi thong thả." Hạ Tử vẫn giữ bộ dáng tươi cười, nhìn bọn họ cỡi mây rời đi. Chờ khi họ hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, nụ cười tươi trên môi liền biến thành nụ cười tự giễu.
"Ai... Thật là... Bậy giờ đã khác xưa nha" Hắn lắc đầu đi vào trong nhà, người hầu liền cầm thần châu đi theo phía sau hắn, không hiểu, hỏi: "Đại nhân, vì sao Thái Hậu phái người đem cho người bảo bối, người vẫn không vui?"
"Ngươi biết cái gì a..." Hạ Từ cười cầm quạt lông vỗ đầu hắn, "Loại thần châu này có gì tốt? Trước đây ta hầu hạ Thái Hậu gần như mỗi ngày đều ăn một viên."
Hạ Tử này sàng kỹ rất cao, nguyện làm nam sủng bên người Thiên Hậu, khi được sủng ái mỗi ngày ăn một viên bảo châu bổ dưỡng, không lạ chút nào. Người hầu bị một lười của hắn đánh thức, vội vàng đi theo gật đầu: "Nói cũng phải..."
Hạ Tử bất đắc dĩ oán trách: "Đáng tiếc a, một ngày thất sủng, hôm nay có một đế vương tuấn mỹ tuổi còn trẻ lại cường tráng, Thái Hậu vội vàng đi 'nghiền ép' hắn, nào còn nhớ ta đâu..."
"Hư, đại nhân ngài nhỏ tiếng chút..." Người hầu khẩn trương ngắt lời
:Ngươi sợ cái gì? Mọi người đều biết." Hạ Tử bật cười, càng nói càng lộ liễu: "Thái Hậu cùng cháu yêu của mình làm loạn cũng không phải chuyên ngày một ngày hai, bây giờ còn coi là tốt, trước đây lão yêu bà ngay cả nhi tử thân sinh cũng không buông tha, nếu như lão nương ta cũng muốn bò lên giường của ta, ta nhất định sẽ ghê tởm mà tự sát."
"Đại nhân, người nói ít thôi" Người hầu vẻ mặt sợ hãi.
"Hắc, đã dám làm còn sợ người ta nói sao?" Hạ Tử cầm thần châu lên bỏ vào miệng, giống như uống nước quả, không thèm để tâm, "Nàng lần này phái ta đi Phù U giới, chính là muốn ta đi khai bao Phong Thần đầu thai, bảo là muốn ta đem chuyện phòn thê tối cao, siêu kỹ xão dạy cho hắn ta, làm cho hắn ta dâm đãng hơn, đói khát hơn... Ai, kỳ thực làm gì có Bích Động yêu hồ nào không dâm đãng chứ. Quả là làm chuyên thừa."
"Vị Phong Thần kia, nghe nói vốn rất trinh liệt." Người hầu cảm thán.
"Đúng vậy, vốn là một nam tử trinh liệt cao thượng, đáng tiếc a, đầu thai thành Bích Động yêu hồ, đã định trước cả đời bị dục vọng khống chế, vĩnh viễn không thể thoát thân." Hạ Tử nhìn áng mây ngoài cửa sổ than thở: "Nếu như Tiên Đế biết Phong Thần hắn yêu nhất biến thành như vậy, nhất định sẽ rất thống khổ..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top