loi moi cua boss than bi. ( 1-12)
Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí (tác giả: Ân Tầm)
Người đăngT.B.Van charon
– 05/06/2011 Đăng trong: Dự án truyện, Dụ tình, Thông Báo, Truyện Trung Quốc
[01] Dụ tình [Dụ tình – P1]
Người đăngT.B.Van charon
– 05/06/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit : T.B.Vân charon
Hồi 1: Tâm kế ở dạ tiệc – Chương 1: Dụ tình – Phần 1
Có người từng nói, dụ hoặc đến cực hạn mới là thứ độc trí mạng của những người đang yêu, chính là giống như kẻ nghiện thuốc, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn một lần rồi lại một lần gây thương tổn đến cực điểm; cố tình một lần rồi lại một lần làm tan nát cõi lòng tới chết tâm, đây chính là tình yêu phá tan dụ hoặc cực hạn, dụ hoặc vô hạn.
* * *
Trung Quốc, 10 giờ tối, tại dạ tiệc trong khách sạn lớn ở Ma Cao.
Dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu của đèn nê ông, bóng đêm hiện ra với vẻ cực kỳ xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn có nhiều nhân vật nổi tiếng cùng các bóng dáng giai nhân nghê thường đang mỉm cười đưa tình với nhau. Ban nhạc ưu nhã đang trực tiếp diễn tấu, tiếng đàn vĩ cầm du dương như nước ngân nga quanh quẩn trong từng góc của khách sạn huy hoàng.
Hình ảnh cùng mùi hương của rượu vang đỏ xuất hiện ở khắp nơi.
Ở lầu hai, một cô gái đang ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng dựa vào chỗ đang ngồi, tay vịn lên lan can vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát hết tất cả. Chất lỏng trong chiếc ly trong suốt ánh lên những ngón tay cô, mái tóc đen dài hơi che khuất đi dung nhan xinh đẹp, bộ váy đầm đơn giản vương vấn những lọn tóc đen, nhưng đôi mắt trong sáng xinh đẹp hơi chênh chếch lại mang theo vẻ ngây thơ không tương xứng với bữa tiệc.
“Lạc Tranh có nhìn thấy người thiếu niên ở bên kia không?” Cô gái ngồi đối diện là một người phụ nữ nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn chút, ăn mặc cực kỳ xa xỉ, những ngón tay sơn đỏ cầm một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, bĩu môi hướng xuống dưới lầu.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, cố gắng làm cho bản thân mình có vẻ phù hợp với môi trường nơi này, ánh mắt thanh nhã thản nhiên lướt dần về phía phòng tiệc ở lầu một…
Người thiếu niên nhìn qua khoảng mười bảy tuổi cách quá xa, tuy rằng không nhìn rõ tướng mạo lắm, nhưng bóng dáng cao to của hắn rõ ràng lộ ra vẻ cực kỳ cao quý. Hắn nằm nghiêng, bộ lễ phục vừa vặn tôn lên hết những đường cong thân thể của hắn. Hắn đang trò chuyện rất vui vẻ với một người đẹp, để mặc cánh tay nhiệt tình của người đẹp vuốt ve trên gáy hắn. Chẳng bao lâu sau, người thiếu niên hơi cúi đầu xuống, không biết nói điều gì bên tai người đẹp mà khiến cô ta bưng miệng cười, ngay sau đó để mặc người thiếu niên vòng tay qua ôm cô ta đi về phía cuối phòng tiệc.
“Kẻ ăn chơi trác táng điển hình.” Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lạc Tranh đối diện, “Nghĩ biện pháp khiến cho hắn chú ý đi, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội nắm được chứng cứ chính xác có lợi cho đương sự.”
Lạc Tranh đặt ly rượu đỏ xuống, trong mắt xẹt qua một tia chần chờ, một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng, “Tề Lê tỷ, phiên tòa này nắm chắc được mấy phần thắng?”
“Chỉ cần lấy được đoạn băng ghi hình từ trong tay hắn, đã nắm được hơn 9 phần thắng rồi! Lạc Tranh, đây chính là phiên tòa đầu tiên mà cô nhận được khi mới bước chân vào giới luật sư, nếu cô thắng được thì đường đi sau này của cô sẽ càng ngày càng thuận lợi hơn.” Tề Lê gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp một câu, “Cô ngẫm lại xem, đương sự của cô mới mười bảy tuổi đã bị tên ăn chơi trác táng kia xoay vòng rồi, mọi người trong nhà cô ta đều đặt hết hi vọng vào cô, đừng để đương sự của cô thất vọng.”
Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào nước rượu đỏ hơi chao động trong ly, cúi đầu nói, “Nghiêm túc mà nói, phiên tòa này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi chỉ là trợ lý của anh ta mà thôi.”
Chính bởi vì như vậy, cho nên cô mới phải giúp đỡ anh ta. Tề Lê cười cười, “Tôi biết cô thầm mến Húc Khiên, nếu như anh ta biết chứng cớ chính xác quan trọng như vậy là do cô tìm được, thì anh ta nhất định sẽ nhìn cô với con mắt khác, đêm nay chính là một cơ hội tốt.
Tề Lê là luật sư ở văn phòng, là luật sư đức cao vọng trọng, chuyên các phiên tòa ly dị, cô ta tốt nghiệp cùng lúc ở Học viện luật cùng Ôn Húc Khiên, còn Lạc Tranh thì là học muội ít tuổi hơn bọn họ, mới vừa tốt nghiệp đại học đã đến văn phòng luật sư này làm trợ lý của học trưởng Ôn Húc Khiên, nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì cô thích học trưởng Ôn Húc Khiên.
[02] Dụ tình [Dụ tình – P2]
Người đăngT.B.Van charon
– 24/06/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Vì hôm nay đã nói là ngưng post 7 ngày, nên ta bù lại bằng 1 chap Dụ tình nha, cùng tác giả Ân Tầm và cũng hấp dẫn lắm, mọi người đọc tạm hen.
Edit: T.B.Vân Charon
Hồi 1: Tâm kế ở dạ tiệc – Chương 2: Dụ tình
Lạc Tranh uống một ngụm rượu, rồi thản nhiên nói: “Nếu trong lòng anh ấy có tôi thì tôi làm hay không làm việc gì cũng đều khiến anh ấy chú ý, nếu trong lòng anh ấy không có tôi thì tôi có làm nhiều việc nữa cũng vô dụng.”
“Cô nha, thực đúng là học luật đến ngốc rồi, thật không biết nên nói cô quá lý trí hay là quá không có kinh nghiệm, loại đàn ông này là muốn đi trao đổi*, là trao đổi cô hiểu không?” Tề Lê lại châm một điếu thuốc lên hút, nhả ra một ngụm khói thuốc.
“Ok, trao đổi.” Lạc Tranh cười nhẹ đứng dậy.
“Đi làm gì vậy?”
“Đi chỗ đàn ông trao đổi, nếu không làm sao bắt được chứng cứ?” Lạc Tranh nhặt lấy ví, liếc mắt nhìn Tề Lê: “Chị xác định hắn ta chỉ là một tên phá gia chi tử quần áo lượt là, sẽ không gặp phải phiền phức gì chứ?”
“Đương nhiên.” Tề Lê gật đầu.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống phòng tiệc lầu một.
(*Chỗ này tác giả viết là kinh doanh, nhưng mình cảm thấy để như vậy có vẻ khó hiểu)
~~~~~ Vficland.info ~~~~~
Cánh cửa gian phòng ở góc hành lang che đậy một cảnh tượng trêu ngươi, tiếng rên rỉ yêu kiều không chút che giấu truyền ra. Qua khe cửa, rõ ràng có thể thấy được một màn nam nữ dây dưa ở bên trong. Người đàn ông, a không đúng, rốt cục phải gọi là thiếu niên, nhìn bóng lưng ngược sáng của người thiếu niên, có vẻ như hắn đang nỗ lực chuyển động trên cô gái phong tình vạn chủng, mà quần áo đã sớm lộn xộn từ lâu. Hai chân thon dài của cô ta như rắn nước quấn chặt lấy thắt lưng của thiếu niên.
Đằng sau cửa, Lạc Tranh khẽ cười khinh miệt, đẩy cửa phòng ra, nhưng cũng chưa đi vào, mà lại chỉ dựa vào bên cạnh cửa, vừa khẽ nhấp rượu đỏ trong ly vừa nhìn đôi nam nữ kích tình trước mắt như thể xem kịch.
Động tĩnh lạ ngoài cửa khiến cô gái kia kêu lên sợ hãi như gặp quỷ, vội vàng đẩy thiếu niên kia ra, hoảng loạn chỉnh lại quần áo. Người thiếu niên đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy nụ cười trầm ngâm lấp lánh của Lạc Tranh ở trên miệng ly, thì có vẻ hơi giật mình nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, nhưng toàn bộ quá trình chỉnh sửa lại tây trang không hề dời mắt chút nào khỏi gương mặt Lạc Tranh.
Ánh trăng cùng ánh đèn trên tường, nửa nọ nửa kia khiến tướng mạo của người thiếu niên hoàn toàn lộ rõ trước mắt Lạc Tranh —- Trước không nói đến vóc người anh tuấn lừng lững của hắn, mái tóc ngắn đen nhánh có vài lọn lưa thưa hơi che khuất đôi mắt đẹp như sứ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếc mũi cao thẳng mang theo chút vẻ xa cách, khó có thể tới gần, nhưng lại vẫn có khí chất gây nghiện chết người.
Lạc Tranh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt hạnh như nước mùa xuân không có nửa điểm né tránh, nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, bờ môi dính rượu đỏ thơm tho lộ ra vẻ mướt mềm như nước đào.
Thiếu niên nhếch miệng một cái, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô gái vừa đột ngột xuất hiện.
Lạc Tranh nhẹ nhàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, ngón tay hơi buông lỏng, chiếc ly trong suốt rơi xuống trên tấm thảm xa hoa, nhưng cô chỉ hướng về phía thiếu niên kia mà dịu dàng mỉm cười, sau đó lưu lại cho hắn một bóng hình xinh đẹp.
~~~~~ Vficland.info ~~~~~
Ngọn đèn ở bãi đỗ xe ngầm đổ bóng Lạc Tranh kéo dài trên mặt đất, tiếng giày cao gót lanh lảnh dừng bặt trước một chiếc xe thể thao có màu sắc chói mắt. Sau khi khóe mắt liếc nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên theo sát đằng sau, ánh mắt cô có vẻ đành thuận theo tình thế.
Quả nhiên, khi cô vừa muốn đi qua chiếc xe thể thao, đột nhiên liền bị một cánh tay rắn chắc của người thiếu niên kia kéo mạnh vào trong lòng.
Lạc Tranh hơi cong miệng cười, sau một khắc liền xoay người lại, lớn mật ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên kia, nhưng khi mặt hắn tới gần, trong lòng cô lập tức nổi lên một tia bất an không hiểu nổi.
[03] Dụ tình [Dụ tình – P3]
Người đăngT.B.Van charon
– 25/06/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Chú ý: Đây không phải là truyện tỷ đệ luyến* (*nữ yêu người kém tuổi) đâu nhé!
Edit: T.B.Vân Charon
Hồi 1: Tâm kế ở dạ tiệc – Chương 3: Dụ tình
Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh nhìn thấy một người đàn ông còn có diện mạo đẹp hơn phụ nữ. A, không đúng, chính xác phải gọi hắn là thiếu niên, nhìn gần hắn như vậy, mới phải than lên sợ hãi, thì ra diện mạo con người cũng có thể tinh tế như vậy.
Giữa những sợi tóc dày rậm của người thiếu niên là cặp mắt hẹp dài của hắn, trong mắt ẩn ẩn có một tia đùa bỡn, khóe miệng đẹp đẽ nhìn gần cũng không nhận ra được một chút tỳ vết nào, hơi cong lên một nụ cười quỷ mị như thể rốt cuộc đã bắt được con mồi, toàn thân lộ ra một vẻ kiêu ngạo của kẻ săn mồi. Có điều, khung xương hắn rất rắn chắc, chỉ mới mười mấy tuổi mà đã cao hơn cô hẳn một cái đầu, rõ ràng cao hơn bạn bè cùng tuổi nhiều, mà cũng nhìn chín chắn hơn rất nhiều, chỉ có mùi hương trái cây thoang thoảng trên người hắn mới có thể nói lên hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.
Trong lòng Lạc Tranh ít nhiều nổi lên một chút không được tự nhiên. Nếu muốn nắm được chứng cứ thì có rất nhiều phương thức, cô không nhất thiết phải chọn cái kiểu này. Giày cao gót của cô hơi chếch đi hướng khác, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy người thiếu niên nói nhỏ bên tai cô…
“Tiểu thư, nên gọi cô thế nào?” Giọng nói rất êm tai, như là dưỡng khí nhẹ nhàng khoan khoái lộ ra trong không khí rừng rậm.
Lạc Tranh hơi run sợ, trong vài giây như là bị giọng nói của hắn làm ngây ngất, hoặc như là đang chải vuốt dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng tình tự của mình, đủ để mị hoặc chúng sinh.
“Cô gái vừa rồi, cậu cũng không có nhớ tên đi?” Cô thông minh đáp lại. Cái loại ăn chơi trác táng như hắn, tất nhiên sẽ không nhớ tên của những người phụ nữ mà hắn từng trăng gió. Câu trả lời như thế có thể không cần để lại bất kỳ đầu mối gì, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Quả nhiên thiếu niên cười cười: “Cô rất thông minh.”
“Cậu thích là tốt rồi.” Nụ cười của Lạc Tranh rất tiêu chuẩn, lộ ra hàm răng trắng bóng, rốt cuộc đây là nụ cười mà cô rất hiểu rõ.
Vẻ trêu ghẹo trong mắt thiếu niên lờ mờ bị thay thế bởi sự kinh ngạc. Gương mặt đẹp đẽ tới gần cô, hít thật sâu mùi thơm ngát trên người cô một chút, nói bằng một giọng dễ nghe, trầm trầm lại mơ hồ ám muội: “Có ai từng nói với cô rằng nụ cười của cô rất mê người, mùi hương cơ thể rất cám dỗ hay chưa?”
“Có…” Lạc Tranh cố ý kèo dài giọng nói của mình một chút, nghe có chút lười biếng, vươn ngón tay để nhẹ nhàng vẽ vẽ trên ngực hắn, vẻ mặt tươi cười vừa lộ vẻ cực kỳ yêu mị lại vừa mềm mại như mây, “Không phải là cậu đâu.”
Thiếu niên cầm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, trầm giọng nói: “Như vậy cô có tin người ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Cậu sẽ vậy sao?” Lạc Tranh nhẹ nhàng mở miệng cười.
“Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có rồi. Tôi nghĩ cô làm cho tôi mê mẩn rồi.”
Lạc Tranh cong miệng, nhìn thấy vẻ ám muội trong mắt thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Cậu vẫn rất biết ăn nói.”
Thiếu niên cười mà không nói gì, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, lướt dài xuống chiếc mũi cao thẳng của cô, chậm rãi tiếp tục lướt xuống dưới, nhưng khi vừa sắp tiếp xúc đến đôi môi đỏ mọng của cô, thì bị ngón tay thon mảnh che lại.
“Coi như là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì tôi cũng không muốn biểu diễn cho những người khác xem đâu.” Lạc Tranh cười cười chỉ vào camera trên vách tường cách đó không xa.
Thiếu niên hiểu rõ, khuôn mặt tinh xảo hơi nghiêng nghiêng hạ xuống bên tai cô, một chuỗi tiếng cười cười trầm thấp khẽ vang lên, “Vậy thì chúng ta đổi nơi khác, được chứ?”
Lòng Lạc Tranh hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nén sự khẩn trương trong lòng mà cười cười: “Cậu muốn đổi đi đâu?”
Đôi môi yêu nghiệt của người thiếu niên cong lên, lộ ra vẻ quỷ dị, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô: “Ở trong xe được chứ?”
Lạc Tranh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thêm, chỉ nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, sau một khắc cả người cô liền đã bị người thiếu niên đẩy mạnh xuống ghế sau xe.
[04] Dụ tình [Dụ tình – P4]
Người đăngT.B.Van charon
– 28/06/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Khổ, đây không phải tỷ đệ luyến, nên thiếu niên này ko phải là nam 9 nhé (theo mình đc biết là như vậy, nhưng cũng chưa có đọc nữa, dịch đến đâu biết đến đó thôi.)
Edit: T.B.Vân Charon
Hồi 1: Tâm kế ở dạ tiệc – Chương 4: Dụ tình
Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh tiếp xúc gần với một chiếc xe thể thao toàn bộ đều tỏa ra vẻ tôn quý thế này, đây là chiếc xe Saleen S7 Twin Turbo đã qua cải biến – loại xe thể thao số lượng hạn chế toàn cầu đã được cả thế giới công nhận là chiếc xe có tốc nhanh nhất. Chiếc xe này, Lạc Tranh chỉ là may mắn từng nhìn thấy trên tạp chí. Cả thân xe này đều được chế tạo từ vật liệu than sợi, tạo hình theo kiểu má cá hiếm gặp, đường cong thân xe kéo dài và nở rộng về phía sau, làm cho đường nét của nó có vẻ rất mạnh mẽ. Cửa xe theo dạng con dao chếch, mọc lên hướng về phía trước, khiến thoạt nhìn chiếc xe như thể một con tàu vũ trụ từ sao Hỏa đáp xuống địa cầu.
Khi cả người cô ngã hẳn vào trong xe thì mới phát hiện ra ghế trong xe chọn dùng cách kết cấu bất đối xứng, trên chỗ ghế lái xe có sáu nút tròn cùng với một cần sang số tự động, đủ có thể để cho một người đàn ông to lớn khống chế. Ghế ngồi cùng nội thất trong xe đều làm bằng da trâu và da sơn dương nhỏ thượng hạng, bên trong xe có hệ thống điều hòa, cửa sổ chạy bằng điện, điều khiển đóng mở cửa từ xa, tấm kính chắn gió trước mặt tăng nhiệt bằng điện, có thể chống và ngăn cản vũ khí, tay lái được bọc bằng da thật, cùng với hệ thống hình ảnh và âm thanh AM/FM/CD/FVF/TV, nói chung tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa.
Nhưng sự chú ý của Lạc Tranh cũng không phải ở mức độ xa hoa của chiếc xe như thế nào, ánh mắt của cô đảo nhanh nhìn quét qua trong xe. Tề Lê nói đã phái người điều tra ra, băng ghi hình đương sự bị làm nhục đã bị tên ăn chơi trác táng này để ở trong xe, nhưng mà hắn có thể để nó ở chỗ nào?
Đang suy nghĩ, Lạc Tranh chỉ cảm thấy trên người bị đè xuống, dời mắt qua, đột nhiên lại nhìn thẳng vào ánh mắt như cười như không của thiếu niên, khuôn mặt đẹp tinh xảo tản ra mùi hương trái cây thoang thoảng bao phủ lấy cô.
“Cô rất trấn tĩnh.” Giọng nói hắn tràn ngập dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt không hề lăn tăn sợ hãi của cô, hắn thấp giọng cười.
“Tôi không có lý gì để có thể hoảng sợ.” Lạc Tranh bị hắn đè xuống, nhưng cũng không vội vàng thoát ra, không gian trong xe tuy nói rất lớn, nhưng là không đủ lớn để có thể đến mức chạy trốn được, cho nên chẳng thà duy trì vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Thiếu niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều đặn thẳng tắp và trắng sáng như vầng trăng sáng trên bầu trời, “Cô biết không, chiếc xe đã qua cải biến này trên toàn thế giới chỉ có một chiếc, phụ nữ nhìn thấy đều ngả nghiêng điên cuồng, nhưng cô lại cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, đó là thứ nhất. Thứ hai là lẽ nào cô thực sự cho rằng tôi sẽ không làm gì với cô?”
Lạc Tranh cười nhỏ: “Thứ nhất, tôi không hiểu về xe cộ lắm, cho nên chiếc xe này tôi chỉ có thể nhận ra là chiếc xe quý giá, nhưng lại không cách nào có thể xem thấu được giá trị của nó; thứ hai là từ trong ánh mắt của cậu, tôi có tôi có thể đọc ra rất rõ ràng ham muốn của cậu.”
“Cục cưng.” Thiếu niên khẽ mỉm cười, thì thầm: “Xin cho phép tôi gọi em như thế. Em là người phụ nữ lạnh lùng bình tĩnh và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Tôi giờ hối hận rồi.”
“Hối hận?” Lạc Tranh hơi nhướng mày, cô biết trên mặt mình phải thể hiện thần tình như thế nào thì mới rốt cuộc có vẻ quyến rũ.
Thiếu niên cúi đầu xuống, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng áp lên trên đôi môi cô: “Tôi thích phụ nữ thông minh, so với ở trong xe, tôi thích ở trong phòng tổng thống của quán rượu mà ——— chiếm đoạt em hơn.”
Lời nói ám muội được tao nhã đến cực điểm thốt ra từ miệng của thiếu niên. Lạc Tranh hoảng hốt nửa khắc, thậm chí chớp mắt còn có nghi vấn —- Một thiếu niên quá tao nhã như vậy, lại sẽ đi cưỡng gian một thiếu nữ xa lạ sao?
“Cục cưng, em đang suy nghĩ gì vậy?” Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô.
Đang suy nghĩ, Lạc Tranh liếc mắt nhìn, sau một khắc liền đưa cánh tay quấn quanh cổ hắn, nhẹ nhàng thốt ra: “Cậu sẽ chiếm đoạt tôi như thế nào?”
Cô không dư thừa thời gian để lãng phí trên người hắn, hành động nhất định phải thật mau chóng! Bắt được chứng cứ để còn phải thâu đêm lập hồ sơ trình lên tòa án.
Thiếu niên mỉm cười cúi đầu xuống.
Những nụ hôn tinh tế rơi lên đôi môi và lên cổ của Lạc Tranh, thiếu niên còn đang si mê trong mùi thơm cơ thể đàn bà lại không hề chú ý tới Lạc Tranh đã giơ tay lên, ngay sau đó…
Một cú đập hung bạo!
Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn liền mất đi tri giác.
Lạc Tranh lập tức ngồi lên, thở hổn hển từng ngụm, trời biết cô chỉ có một chiêu này, nếu như đánh mà không làm thiếu niên này ngất đi được thì cô hoàn toàn xong đời rồi.
Việc này không nên chậm trễ, cô bắt đầu trở mình tìm khắp tất cả các ngõ ngách trong xe, cuối cùng từ một chỗ để đồ vật linh tinh, đã tìm được một thứ nhìn như cuộn băng gì đó, không chút chậm trễ ngờ vực, liền bỏ vào trong ví.
Lạc Tranh sửa lại chỉnh tề quần áo hơi có chút lộn xộn xong, lại lần nữa liếc mắt nhìn thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh, rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.
[05] Dụ tình [Nữ luật sư xinh đẹp – P1]
Người đăngblackrose
– 29/06/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Tiến độ tạm thời của truyện này sẽ là mỗi ngày 1 chap, Blackrose sẽ bắt đầu edit truyện này, Charon sẽ chuyển sang beta, cho nên… tất nhiên là tiến độ nhanh hơn rồi hoho
Edit: Blackrose
Beta: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 1- Phần 1: Nữ luật sư xinh đẹp
Bốn năm sau, Tòa án tối cao.
“Nhân chứng bên nguyên, cậu luôn miệng nói 12 giờ đêm ngày 17 đó thấy thân chủ tôi xuất hiện ở sòng bạc, xin hỏi lúc ấy anh ta mặc quần áo gì?”
Một giọng nói con gái dõng dạc vang lên trên tòa, cô mặc áo khoác luật sư màu thẫm, mái tóc đen được búi gọn sau đầu có vẻ đặc trưng của người con gái Châu Á vô cùng giỏi giang, hoa tai tinh xảo trên vành tai có thể nói lên một mặt tính tình con gái rất mực dịu dàng của cô; nhưng ánh mắt cô lại như một lưỡi dao sắc bén đâm vào gương mặt bất an lo sợ của người làm chứng bên nguyên.
“Phản đối!” Luật sư bên nguyên lập tức đứng dậy, không vui nhìn lướt qua nữ luật sư đối diện, “Thưa quan tòa, vấn đề này không có liên quan tới bản án, nhân chứng bên tôi không cần trả lời.”
Quan tòa còn chưa mở miệng, nữ luật sư đã mỉm cười phản bác, “Thưa quan tòa, tôi có đầy đủ chứng cớ để chứng minh thân chủ tôi là người vô tội! Mà đây chính là vấn đề mấu chốt.”
Quan tòa nghe vậy xong, trang nghiêm tuyên bố, “Phản đối không có hiệu quả, luật sư biện hộ tiếp tục.”
Nữ luật sư khinh miệt liếc nhìn luật sư đối phương lần nữa, đi tới trước nhân chứng, cô vươn hai cánh tay ra, khẽ nghiêng người về phía trước, để khuôn mặt tinh tế lại gần sát nhân chứng, đôi môi xinh đẹp chậm rãi phát ra từng chữ tiếp theo ——
“Nhân chứng bên nguyên, xin mời trả lời vấn đề!”
Nhân chứng vô thức lau mồ hôi trên trán, chỉ qua mấy phút đồng hồ ngắn ngủi hắn đã nhận rõ sự sắc bén của vị nữ luật sư này. Liếm liếm môi, “Tôi, tôi không thấy rõ lúc ấy anh ta mặc quần áo gì.”
“Không thấy rõ? Ngay cả mặc quần áo gì cũng không thấy rõ làm sao anh có thể khẳng định đêm đó chính là thân chủ tôi?” Cô nổi lên nụ cười xinh đẹp nhưng cũng giống như thuốc độc, từ từ ngấm vào lý trí của đối phương.
“Tôi, tôi, nhất định là anh ta, bởi vì tôi cảm giác chính là anh ta, tôi nhận ra được dáng người của anh ta.” Nhân chứng căng thẳng chỉ một ngón tay vào đương sự đứng cách đó không xa.
Ở trên tòa, một tên nhìn qua có vẻ là con nhà giàu, quần áo là lượt, dáng vẻ phóng túng bất cần, trong miệng hắn thậm chí còn ngậm một que tăm, khi nhìn thấy màn này xong, hắn lạnh lùng cười cười, trong mắt không thấy bối rối chút nào, bởi hắn quá tin tưởng vị luật sư đại diện cho hắn —— người đẹp luật sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới luật, Lạc Tranh! Cô sắc bén cơ trí không nói, quan trọng là trên tòa án luôn luôn tỉnh táo, tự kiềm chế; từ khi cô vào nghề đến nay, các vụ thắng kiện không dưới 100, bởi vậy được mọi người trong ngành gọi là Hoa anh túc độc.
Sau khi Lạc Tranh nghe được những lời của nhân chứng nói xong, quay đầu nhìn về phía luật sư đối phương, trong cặp mắt mắt đen như thủy tinh có thể dễ dàng phát hiện ra ý châm chọc, “Peter, thì ra nhân chứng của thân chủ anh tất cả đều là dựa vào cảm giác để nhận đúng người hay sao?”
Luật sư Peter sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong giới luật sư đều biết, ai cùng lên hầu tòa với vị nữ luật sư Châu Á, Lạc Tranh này, cũng không thể đấu lại được, bởi vì ở trên tòa, cô sẽ không để cho luật sư đối phương một chút tình cảm và thể diện nào.
Nhân chứng nóng nảy vội vàng nói: “Tôi cảm giác chính là anh ta! Cảm giác của tôi không hề sai!”
“Tôi muốn biết lúc đó anh có nhìn thấy rõ ràng mặt thân chủ của tôi hay không!” Lạc Tranh lại chuyển mắt nhìn vào mặt nhân chứng, đôi mắt đẹp sắc bén như dao làm người ta tránh né không kịp.
“Tôi, tôi… lúc ấy rất tối —— ”
“Anh chỉ cần trả lời tôi —— thấy rõ hay là không thấy rõ?” Lạc Tranh cắt đứt lời nói của nhân chứng!
[06] Dụ tình [Nữ luật sư xinh đẹp – P2]
Người đăngblackrose
– 01/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 1 – Phần 2: Nữ luật sư xinh đẹp
“Tôi…” Nhân chứng bị khí thế của Lạc Tranh làm cho kinh sợ đến nói lắp bắp, “tôi không thấy rõ.”
Bồi thẩm đoàn đưa mắt nhìn nhau, tay dừng lại động tác ghi chép, còn trong đáy mắt luật sư bên nguyên thì lại toát lên vẻ lo lắng.
Khóe môi Lạc Tranh nổi lên nụ cười như có như không, nụ cười này kích thích thần kinh của luật sư bên nguyên, trên tòa ai cũng biết chỉ cần Lạc Tranh có thể lộ ra nụ cười như thế, có nghĩa là đã nắm chắc phần thắng của phiên tòa trong tay.
Hắn lại lần nữa đứng lên nhìn về phía quan tòa lớn tiếng nói: “Phản đối! Luật sư biện hộ đang chơi chữ với nhân chứng bên tôi!”
“Thưa quan tòa, tôi có lý do hoài nghi lời khai của nhân chứng này căn bản không đủ tạo thành căn cứ của vụ án!” Quả nhiên, lời phản bác của Lạc Tranh tuy âm lượng không lớn nhưng lại mang theo đủ uy lực.
Quan tòa gật đầu “Phản đối không có hiệu lực! Luật sư biện hộ, cô có chứng cứ gì chứng minh được lời khai của nhân chứng không thể tiếp nhận được?”
“Thưa quan tòa, chứng cứ trong tay tôi chính là khi nhân chứng đang ở sở cảnh sát lấy khẩu cung, lúc ấy cảnh sát đã kiểm tra đo được trong cơ thể nhân chứng này có chứa cồn. Theo quy định của luật pháp, lời khai từ nhân chứng say rượu không có giá trị căn cứ pháp lý!”
“Tôi, tôi lúc ấy có uống chút rượu, căn bản cũng không say, tôi nhìn thấy được người đó chính là anh ta –”
Cộp cộp cộp! Quan tòa cầm chiếc búa lên gõ ba cái, “Nhân chứng xin giữ yên lặng! Luật sư biện hộ trình lên đây chứng cứ của cô.”
Lạc Tranh lại lần nữa nhếch miệng nhìn về phía luật sư bên nguyên, trong đáy mắt hoàn toàn là nụ cười thắng lợi!
Luật sư bên nguyên bất đắc dĩ thở dài
—— Vficland.info ——
Đang là mùa ngập tràn hoa đào nở. Bên ngoài Tòa án Quốc tế có kiến trúc theo phong cách La Mã cổ, cánh hoa bay đầy trời dưới ánh nắng tươi sáng thật là đẹp mắt.
Người đàn ông mặc Âu phục đứng thẳng trước chiếc xe thương vụ màu tối, vẻ mặt xấu hổ. Hắn chính là luật sư bên nguyên vừa mới thua kiện trong phiên tòa, bây giờ sắc mặt trông khó coi đến tột độ.
“Thật xin lỗi, ngài Louis. Trong phiên tòa hôm nay tôi đã cố gắng hết sức, mặc dù có đầy đủ cả vật chứng và nhân chứng, nhưng mà vẫn bị thua kiện.” Hắn nhìn người đàn ông trong xe, thấp giọng nói xin lỗi, “Tôi không nghĩ tới luật sư biên hộ bên kia chính là hoa anh túc độc Lạc luật sư. Cô ta, cô ta nổi tiếng là quỷ biện trên tòa, cho dù có vật chứng cùng nhân chứng, cô ta vẫn có thể thắng kiện.”
Nói tới đây, hắn thận trọng nhìn thoáng qua người đàn ông trong xe. Cửa xe được hạ xuống, ánh nắng mặt trời chiếu vào, viền sáng đường nét gương mặt nghiêng nghiêng của hắn. Hắn đeo kính râm nên không thể thấy rõ ràng dung mạo, nhưng mà từ đường viên đôi môi đang mím chặt của hắn thì không khó nhận ra hắn có vẻ ngông cuồng, kiêu ngạo. Khí thế tỏa ra từ hai hàng lông mày mạnh mẽ cũng làm cho người ta không thể coi thường được.
Người đàn ông vẫn không nói chuyện, nhưng khuôn mặt kiên nghị lại khẽ chuyển hướng nhìn tới người con gái mới đi ra khỏi cửa tòa án — gió nhẹ thổi qua làm những cánh hoa đào lả tả rơi xuống, làm người con gái đi giữa khung cảnh đó phảng phất một vẻ đẹp cổ điển.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi có cổ bằng lụa ôm sát người, phía dưới cổ áo màu trắng hiện ra một huy hiệu chói mắt chỉ rõ nghề nghiệp của mình, kết hợp với một chiếc váy juyp dài đến đầu gối, ôm lấy những đường cong tuyệt đẹp; tất chân màu be trong suốt như thủy tinh phản xạ ra ánh sáng. Bàn chân ngọc đi giày cao gót, sải bước trong khung cảnh hoa đào bay bay, khuôn mặt lộ ra niềm vui sướng.
Cặp mắt như mắt chim ưng sau cặp kính râm hơi nheo lại, khóe môi nổi lên một ý tà mị dễ dàng nhận thấy.
“Louis tiên sinh, cô ta tên là Lạc Tranh, người Hồng Công, năm nay 26 tuổi, là luật sư bào chữa trong phiên tòa này, hiện nay đang làm việc cho văn phòng luật sư Húc Doanh ở Hồng Công; thông thạo về kiện tụng thương mại. Bởi vì trên tòa án luôn luôn nổi tiếng là sắc sảo, cho nên được người trong ngành gọi là ‘Hoa anh túc độc’.” Trợ lý bên cạnh liền tranh thủ báo cáo các thông tin mà mình biết được.
[07] Dụ tình [Nữ luật sư xinh đẹp – P3]
Người đăngT.B.Van charon
– 02/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 1 – Phần 3: Nữ luật sư xinh đẹp
Người đàn ông vẫn chưa hề nhìn vào tài liệu, mà chỉ khẽ hơi hất chiếc cằm kiêu ngạo lên.
“Húc Doanh?” Tiếng nói trầm thấp thản nhiên giống như một khối nam châm, nhưng lại có vẻ thâm thúy êm tai như lông măng thiên nga. (*lông tơ)
Trợ lý vội vàng nói: “Văn phòng luật sư Húc Doanh rất nổi tiếng ở Hồng Công, mới xuất hiện ở Hồng Công một vài năm nay, nhưng mà luật sư của văn phòng cũng thường xuyên tiếp nhận các vụ kiện quốc tế. Lạc Tranh chính là một luật sư trong số đó, chuyên tiếp nhận các án kiện quốc tế.” Nói tới đây, hắn lại dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, thấp giọng nói: “Người lập nên Húc Doanh là Ôn Húc Khiên. Louis tiên sinh, không biết ngài còn nhớ người này hay không?”
“Ôn Húc Khiên?” Đôi mày rậm kiêu ngạo của người đàn ông khẽ chau lại, vẻ suy tư, sau một giây, khóe môi cong lên một nụ cười thâm thúy khó hiểu, “Đã lâu không gặp.”
“Ý của Louis tiên sinh là…” Trợ lý không cách nào đoán được ý nghĩ của hắn.
“Lái xe!” Những từ ngàn vàng phát ra bằng giọng trầm thấp, vẻ tà mị bên môi lại càng đậm hơn.
“Vâng, thưa Louis tiên sinh.”
Xe nghênh ngang rời đi, chỉ để lại luật sư bên nguyên với vẻ mặt lúng túng, quay mặt đi liền trông thấy Lạc Tranh cách đó không xa đang từ từ đi tới. Hắn phẫn hận tiến lên –
“Lạc luật sư, xin dừng bước!”
Đang nghe trợ lý Khả Khả bàn giao công việc, Lạc Tranh nghe vậy liền dừng bước khẽ quay đầu lại, vài bông hoa đào rơi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh mặt trời, lả tả xoay tròn rơi xuống dưới chân cô, đẹp không sao tả xiết.
Đem giấy tờ tài liệu cầm trong tay đưa cho trợ lý Khả Khả xong, cô nhẹ nhàng cười một tiếng “Hóa ra là KET tiên sinh, phiên tòa đã kết thúc, không biết anh có gì chỉ dạy?”
Trong mắt luật sư bên nguyên cũng đã muốn bốc lửa, lạnh lùng nói: “Tôi nào dám nói đến hai chữ chỉ bảo, chẳng qua có một câu phải nhắc nhở Lạc luật sư!”
“Ồ? Mời nói.” Khóe miệng Lạc Tranh vẫn phảng phất một nụ cười nhạt.
“Tôi biết Lạc luật sư luôn luôn thuận buồm xuôi gió trên tòa án, nhưng là cô phải nhớ kỹ, không phải tất cả đương sự đều có thể đón nhận được việc này. Chẳng lẽ trong mắt Lạc luật sư chỉ có tiền? Vì tiền thậm chí có thể bóp méo sự thật, oan uổng cho người tốt?”
“KET tiên sinh nói quá lời, Lạc Tranh tôi chẳng qua chỉ là một luật sư nho nhỏ mà thôi, cho nên sẽ xem trọng lợi ích, nhưng mà– ” Lạc Tranh đổi giọng, nụ cười trong đáy mắt phát ra một tia sắc sảo, “KET tiên sinh, làm sao biết tôi nhất định sẽ đổ oan cho người tốt? Kết quả phiên tòa vừa rồi đã tuyên bố rồi, KET tiên sinh không phải là hoài nghi với phán đoán của quan tòa chứ?”
“Tôi tất nhiên không hoài nghi quyết định của quan tòa, chỉ là có chút chứng cứ chắc là do Lạc luật sư đã tận lực an bài đi?” Luật sư bên nguyên vừa nghĩ tới một màn vừa rồi trên tòa, lại tức giận không thôi, thua bởi một người đàn bà, việc này làm mặt mũi hắn biết để vào đâu đây?
Lạc Tranh cười khẽ, “Tôi chỉ biết ăn ngay nói thật thì làm sao còn có thể bóp méo chứng cứ được đây? KET tiên sinh nói như vậy thì bồi thẩm đoàn kia chẳng lẽ cũng là người mù sao?”
“Cô…” Luật sư bên nguyên nhăn mặt lại, “Đó là do cô giỏi quỷ biện! Có người nào không biết Lạc Tranh cô có thể đem người chết nói thành người sống?”
“Nếu như là lời khen ngợi, tôi xin nhận toàn bộ, nhưng tôi cũng tốt bụng xin khuyên KET tiên sinh một câu…” Lạc Tranh không chút tức giận, ung dung nói: “Lời nói không căn cứ vẫn là nói ít đi thì tốt hơn, nếu không lại bị kết án vì tội phỉ báng người khác thì sẽ không hay ho đâu! Khả Khả chúng ta đi.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Trợ lý Khả Khả theo sát sau đó.
Một trận gió thổi tới, hoa đào bay đầy trời, hơi che khuất ánh mặt trời, tất cả đều rơi xuống phía sau Lạc Tranh.
“Cô, cô –” Luật sư bên nguyên bị chọc giận gần chết.
[08] Dụ tình [Nữ luật sư xinh đẹp – P4]
Người đăngblackrose
– 03/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 1 – Phần 4: Nữ luật sư xinh đẹp
Trên độ cao mười nghìn thước, máy bay xẹt qua mây xanh.
Văn phòng luật sư Húc Doanh nằm trong Hồng Công phồn hoa, trong khu vực đều là các tòa cao ốc mọc lên như nấm. Ánh mặt trời chiếu lên tòa nhà bằng kính, phản xạ ra ánh sáng bóng loáng chói mắt.
Thang máy tốc hành đi lên tầng 39, tiếng giày cao cót thanh thúy mạnh mẽ của Lạc Tranh đang đi vào sở sự vụ, trợ lý đi bên cạnh đang báo cáo công việc –
“Cuộc hẹn ngày mai còn có gì khó khăn sao?”
“Lạc luật sư, tôi biết. Thật xin lỗi, sáng nay tôi đã xác nhận qua, nhưng là –”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ giải thích nào, tóm lại phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện này một chút, còn nữa…” Lạc Tranh vừa đi về phía phòng làm việc, vừa lấy tay che ánh nắng mặt trời, “Tiếp tục thông báo cho tổ nhân chứng 303 bên kia, nhân chứng có liên quan tới vụ kiện không được, tôi muốn phải là nhân chứng ăn nói lưu loát, ít nhất sẽ không bị hù đến chân tay mềm nhũn ở trên tòa . Trả lời Mike tiên sinh, tôi sẽ tham dự hôn lễ của anh ta, nhưng tôi muốn tài xế 15 phút nữa sẽ tới đón tôi. Còn nữa, gọi điện thoại đến đài truyền hình, nói với họ tôi sẽ không tham gia bất kỳ chương trình nào. 1h30’ chiều gọi điện thoại tới cửa hàng trang sức lựa chọn một món quà thích hợp đưa cho khách hàng. Còn nữa, ngay lập tức mang hồ sơ án kiện đến cho tôi.”
Trợ lý Khả Khả vừa đi theo bên cạnh vừa nhanh chóng ghi chép lại. Tất cả luật sư trong Sở sự vụ đều biết làm trợ lý cho Lạc Tranh rất cực khổ, tốc độ nói chuyện của cô luôn rất nhanh, hơn nữa chuyện đã nói tuyệt đối sẽ không nhắc lại. Cho nên, trợ lý có thể làm việc ở bên Lạc Tranh thường thường là tinh anh trong số những tinh anh.
“Lạc luật sư”
“Lạc luật sư”
Những nhân viên làm việc khác cũng rối rít đứng dậy, kính trọng chào hỏi.
Lạc Tranh gật đầu đi vào phòng làm việc. “Việc cuối cùng là, hai giờ nữa Ôn tiên sinh sẽ xuống sân bay, nhớ nhắc tôi, tôi muốn tự mình đi đón. Đây là cái gì? –” Sau một hồi dặn dò, cô thấy một hộp quà tinh xảo xinh đẹp trên bàn làm việc, hơi nhíu mày, mỉm cười hỏi.
Trợ lý Khả Khả ngẩn người, thư ký gõ cửa đi đến cười nói: “Lạc luật sư, đây là món quà hôm nay mới đưa đến, nói là tặng cho cô.”
Lạc Tranh thật ra cũng không ngạc nhiên, kể từ khi cô làm luật sư, quà tặng lớn nhỏ dường như đã chất đầy cả phòng làm việc, nhưng mà chiếm nhiều nhất vẫn là hoa tươi, bởi vì đàn ông theo đuổi cô quá nhiều.
Trợ lý Khả Khả tiến lên, mở hộp quà ra, mới chỉ khẽ mở ra một chút, đột nhiên kinh hô một tiếng, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của tất cả luật sư trong Sở sự vụ. Tay cô run lên, cả hộp quà rơi trên mặt đất, đồ vật bên trong văng ra tung tóe trên nền đất.
Không ngờ lại là chuột chết máu chảy đầm đìa, còn có một tờ giấy viết chi chít những lời chửi rủa!
Thư ký sớm đã bị hù dọa đến tái nhợt cả mặt.
Lạc Tranh thấy thế, trên mặt cũng không chút biểu cảm, chỉ cầm lấy dụng cụ quét dọn, lại thản nhiên nói một câu “Không nên ngạc nhiên, chuyện thế này, mọi người nhìn thấy cũng không nên lấy làm lạ.”
Có người thích Lạc Tranh cô thì người hận cô, tất nhiên cũng không ít. Cô từng giúp đỡ cho không ít thân chủ trong các vụ kiện thương nghiệp, cho nên đương nhiên sẽ đắc tội với bên kia, nhận được loại quà tặng kiểu này cũng chỉ là nguy hiểm cỏn con, còn lớn hơn nữa thì sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
“Lạc, Lạc luật sư, hay là để tôi quét dọn đi.” Thư ký nơm nớp lo sợ tiến lên nói.
“Bỏ đi, cô trở lại chỗ ngồi mà trấn tĩnh lại đi.” Lạc Tranh nhẹ nhàng nói.
Tuy nói Lạc Tranh trong công việc đều rất sắc bén và nhạy cảm, cũng mạnh mẽ, thẳng thắn. Chỉ là cô luôn luôn công tư rạch ròi, bên ngoài công việc cũng rất hòa đồng với đồng nghiệp, không kiêu ngạo. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cô chiếm được tình cảm của đông đảo đồng nghiệp.
Đang lúc Lạc Tranh thở dài quét dọn, một bàn tay đàn ông nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, ánh sáng của đôi giày da chiếu vào đáy mắt cô, cùng lúc đó bên tai vang lên tiếng cười nhẹ –
“Để cho anh đi, con gái không thích hợp làm chuyện như vậy.”
[09] Dụ tình [Nguy cơ ập xuống - P1]
Người đăngblackrose
– 04/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Beta: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 2 – Phần 1: Nguy cơ ập xuống
Đêm tối, ánh sáng rực rỡ của những vì tinh tú trên trời cũng không thể sánh bằng ánh sáng đèn neon của thành phố phồn hoa về đêm. Phía trong cửa sổ sát đất, Lạc Tranh mặc y phục trắng đang thư thái ngồi trên ghế, khóe môi lờ mờ nổi lên một nụ cười, mơ hồ nhu hòa khẽ động dưới ánh đèn lấp lánh.
“Em cũng không biết anh lại trở về Hồng Kông trước, xế chiều em đang chuẩn bị ra sân bay đón anh.” Cô nói với người đàn ông đang ngồi đối diện, khuôn mặt ôn hòa, ấm ấp lộ ra dáng vẻ thư sinh, anh chính là người thành lập ra văn phòng luật sư sự vụ Húc Doanh – Ôn Húc Khiên, là người học trưởng Lạc Tranh thầm mến 4 năm. Khi anh mở ra văn phòng luật sư sự vụ năm ấy, hai người bọn họ rốt cuộc nắm tay nhau trở thành một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới luật sư.
Nếu như nói Lạc Tranh là một đóa hoa anh túc mỹ lệ, thì Ôn Húc Khiên tựa như là đất đai và nguồn nước nuôi dưỡng đóa hoa anh túc này. Phẩm chất và dòng họ của anh vô cùng phù hợp với dáng vẻ tao nhã, anh đối với người khác luôn khiêm tốn, có lễ nghĩa, hơn nữa anh lại có diện mạo, khí chất phong độ của một trí thức, bất kỳ ai cũng sẽ không dám dây dưa với một luật sư danh tiếng của Sở sự vụ.
Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên, hai người tựa như lửa nóng với dòng nước ấm, có đôi khi Lạc Tranh cho rằng Ôn Húc Khiên thích hợp làm một vị quan tòa hơn chứ không phải là luật sư. Nhưng mà khi anh ở trên tòa cũng có sức thu hút cá nhân của riêng anh, chỉ là không giống như Lạc Tranh lấy cường thế tấn công vào phòng tuyến trong lòng của đối phương mà thôi.
“Anh muốn cho em một niềm vui.” Ôn Húc Khiên luôn luôn là một người đàn ông thận trọng như vậy, không chỉ như thế, anh còn là một người luôn chủ động tạo ra sự lãng mạn. Đối với việc này, Lạc Tranh luôn luôn kém hơn anh, mặc dù cô là con gái nhưng trong chuyện lãng mạn thì lại hoàn toàn mù tịt.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không nói gì; thật ra cô là người con gái dám yêu dám hận, chỉ là đối với chuyện tình tình yêu này thì ngược lại không biết nên mở miệng thế nào.
Ôn Húc Khiên chăm chú nhìn cô, lấy ra hai tấm vé máy bay từ trong cặp tài liệu, đưa tới trước mặt cô.
Lúc này Lạc Tranh khó hiểu nhìn anh.
“Tranh Tranh, không phải em vẫn muốn đi Australia lặn biển ngắm san hô đó sao? Anh đặc biệt đặt hai vé máy bay đến đó, chúng ta có thể đi nghỉ một chuyến thật vui vẻ.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng nói.
Lạc Tranh hơi ngẩn ra: “Đây là vé máy bay ngày kia? Húc Khiên, em không thể sắp xếp thời gian nhanh như vậy được, anh nên biết vụ kiện quốc tế của Pháp kia, tuy chúng ta đã thắng kiện nhưng còn có rất nhiều công việc tiếp theo cần phải sắp xếp, bây giờ lại đi nghỉ phép?”
Ôn Húc Khiên khẽ khép mắt lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lạc Tranh là người luôn luôn có ánh mắt tinh nhanh, giỏi về âm thầm tra lòng người, thấy thế xong thử dò xét hỏi một câu: “Húc Khiên, xảy ra chuyện gì?”
Ôn Húc Khiên khẽ nở nụ cười khổ, “Tranh Tranh thật là cái gì cũng không thể gạt được em.” Khẽ thở dài một hơi, “Thật ra anh đã kia bị thua kiện ở trên phiên tòa trong nước kia rồi.”
Ánh mắt Lạc Tranh liền giật mình một chút, nhưng một giây sau cười cười, “Nếu là lên tòa, dĩ nhiên sẽ có thắng có thua, Húc Khiên việc này không sao đâu.”
“Tranh Tranh, em không cần an ủi anh, có lẽ anh thật sự không thích hợp làm luật sư.” Trên môi Ôn Húc Khiên khẽ nổi lên một nụ cười, mang theo chút miễn cưỡng.
“Nói nhảm, trong giới luật sư có người nào không biết cái tên Ôn Húc Khiên này? Anh là luật sư vàng, tại sao có thể hủy bỏ mình như vậy?”
“Tranh Tranh, nói thật là bàn về tư chất trời cho, anh thật sự kém em. Em thông minh, nhạy cảm, có sự nhạy cảm trời sinh của luật sư. Dựa vào án kiện mấy năm nay mà nói, em là hễ đánh là thắng, mà anh lại là nửa thắng nửa bại. Có đôi khi anh thật sợ..” Ôn Húc Khiên nói được một nửa liền dừng lại.
Lạc Tranh ngưng lại, lời nói của anh tuy mới chỉ nói một nửa, nhưng cũng đoán ra hàm ý trong lời nói của anh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng: “Anh sợ em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?”
[10] Dụ tình [Nguy cơ ập xuống - P2]
Người đăngT.B.Van charon
– 05/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 2 – Phần 2: Nguy cơ ập xuống
Ngón tay Ôn Húc Khiên khẽ hơi run run, ngước mắt dịu dàng ôn hòa nhìn cô, “Tranh Tranh, em sẽ không rời đi anh bởi vì em yêu anh.”
Lạc Tranh mím môi cười một tiếng, kéo lấy bàn tay to của hắn, giọng nói vốn luôn tỉnh táo nay trở nên nhu hòa, “Nếu đã hiểu rõ tâm ý của em thì tại sao lại vội vã đặt vé máy bay? Húc Khiên, em và anh cùng nhau đã 4 năm rồi, chẳng lẽ đến bây giờ anh còn hoài nghi tình cảm của em đối với anh sao?”
“Tranh Tranh” ánh mắt Ôn Húc Khiên khẽ động, kéo tay cô đặt lên môi mình, để cho mùi thơm ngát tỏa ra từ ngón tay ngọc ngà của cô quanh quẩn trong hơi thở của mình. “Anh biết em yêu anh, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, anh rốt cuộc vẫn có cảm giác lo được lo mất. Em càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng lôi kéo sự chú ý của người khác. Đôi khi, anh thật muốn đem em khóa trong nhà cả ngày, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, không làm bất kỳ việc gì cả.”
Lạc Tranh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng chỉ sau chớp mắt liền tươi cười xinh đẹp chói mắt giống như ánh trăng, lộ ra một vẻ mê hoặc nhàn nhạt, đột nhiên nói “Húc Khiên, gần đây anh như thế là vì sao vậy? Lời thế này trước kia anh chưa từng nói bao giờ.”
Ôn Húc Khiên hôn một chút lên ngón tay cô, chăm chú nhìn cô: “Tranh Tranh, em vẫn sẽ ở lại bên cạnh anh sao? Cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, cho dù có một ngày anh hai bàn tay trắng, em cũng sẽ yêu anh sao như bây giờ?”
“Dĩ nhiên. Húc Khiên, lúc chúng mình mới vừa ở cùng nhau, anh cũng là hai bàn tay trắng.” Lạc Tranh trên miệng khẽ nở nụ cười, cùng anh ta đan 10 ngón tay vào nhau, “Húc Khiên, hôm nay anh rất lạ. Còn có chuyện gì không thể nói với em được sao?”
Ôn Húc Khiên nghe vậy xong, trên mặt chỉ là cố nặn ra nụ cười khổ cũng không chạm tới đáy mắt, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc ——
“Tranh Tranh, anh nói thật với em một chuyện. Thật ra thì vụ thua kiện trong nước lần này có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Sở sự vụ của chúng ta. Ngay cuộc gọi điện vừa rồi anh mới tiếp, đã có sáu tập đoàn hủy bỏ quan hệ hợp tác cùng Sở sự vụ chúng ta. Rất nhiều hợp đồng cũng bị rút khỏi. Cứ theo đà này, Sở sự vụ sẽ lâm vào cục diện khó khăn. Em cũng biết đối với Hồng Kông – một thành phố rất chú ý đến hiệu suất cùng lợi ích, thì chuyện của Sở sự vụ chúng ta, một khi mất đi uy tín sẽ như vậy.”
Đến lúc này, Lạc Tranh hoàn toàn sợ ngây người, vẻ mặt này đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt cô. Tại sao có thể như vậy? Hợp đồng kinh doanh cũng ký kết xong rồi, bọn họ tại sao lại có thể bội ước?
Bọn họ bây giờ thà bội ước cũng không muốn hợp tác cùng một Sở sự vụ đã từng thua kiện, đây chính là hiện thực tàn khốc. Ôn Húc Khiên hít thật sâu một hơi dài, nhìn về phía Lạc Tranh, “Xem ra bọn họ thà rằng trước mắt trả một chút tiền phá vỡ hợp đồng, cũng không muốn sau này tập đoàn liên tiếp gặp tổn thất.”
Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay về, khoanh hai tay trước ngực, “Quên đi, cho dù là tổn thất mấy vụ làm ăn trong nước cũng không sao. Chúng ta cũng không phải là chỉ tiếp nhận các vụ kiện trong nước, thị trường Hồng Kông rất lớn, còn có cả nước ngoài nữa, bao gồm các tư nhân, xí nghiệp, tập đoàn nước ngoài.
Thật ra mọi chuyện vốn thực sự không có hỏng bét như vậy, chỉ có điều, trên mặt Ôn Húc Khiên lộ vẻ do dự.
“Làm sao vậy?”
“Tranh Tranh ——” Ôn Húc Khiên khẽ nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em đã thắng vụ kiện của Pháp, vốn đây là chuyện vui nhưng lại bị anh phá hỏng. Đến hôm nay anh mới biết, thì ra đối phương có ý muốn cùng Sở sự vụ chúng ta tiến hành hợp tác pháp luật, quả thực là sai lầm trong công việc của tổ ngoại vụ bên kia. Tập đoàn bên nguyên, đối phương của em cũng chính là RM của Pháp, lúc trước đã đưa ra yêu cầu chúng ta đảm nhiệm làm cố vấn pháp luật, đại diện toàn quyền về công việc pháp luật cho họ. Không ngờ, tổ ngoại vụ bên kia lại khiến chúng ta gặp họa, hơn nữa lần này em lại làm luật sư biện hộ khiến bên họ thua kiện, như thế sẽ ——”
“Em hiểu rồi.” Lạc Tranh chợt hiểu ra, đôi mày liễu xinh đẹp cũng khẽ chau lại, “Xem ra thật là họa phúc không tới cùng lúc, kiểu này thì RM của Pháp căn bản là không thể nào hợp tác cùng chúng ta được.”
[11] Dụ tình [Yêu cầu của đối phương]
Người đăngblackrose
– 07/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 3: Yêu cầu của đối phương
“Không sai, RM của Pháp là tập đoàn mà những năm gần đây đột nhiên phát triển mạnh, cũng là một trong số ít tập đoàn có thể được xếp vào bảng xếp hạng 10 tập đoàn trẻ trên thế giới. Nếu như chúng ta có thể là cố vấn pháp luật, đại diện toàn quyền về luật pháp cho tập đoàn này thì đối với Sở sự vụ chúng ta mà nói, thực sự là một khoản thu không nhỏ.” Ôn Húc Khiên nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà em nghĩ, nếu ta để cho bọn họ bị thua kiện, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý sự hợp tác này.” Lạc Tranh ăn ngay nói thật, nhún vai một cái, than nhẹ, vốn cho thắng kiện là một chuyện tốt, không ngờ tổn thất lại còn nhiều hơn.
“Không, chuyện này còn có thể xoay chuyển.” Ôn Húc Khiên chuyển giọng, kiên quyết nói: “Qua người của chúng ta điều tra biết được, thì ra tổng tài của RM trùng hợp lại là người quen biết của anh, trước đây khi anh ở Anh quốc tu nghiệp, từng có quen biết sơ sơ với người này, nhưng mà anh chỉ biết tên tiếng Trung của anh ta là Thương Nghiêu, còn về phần hoàn cảnh của anh ta, anh không biết gì cả.”
Thương Nghiêu? Cái tên này thật là lạ. Trong đầu Lạc Tranh không ngừng tìm kiếm tin tức có liên quan, kết quả là bỗng nhiên thấy cái tên này rất xa lạ, ngay cả cô là người thường xuyên giao thiệp với giới thương nhân cũng chưa từng nghe nói đến cái tên này.
“Anh có chắc có thể trực tiếp liên hệ với anh ta không?”
“Thật ra thì đã liên lạc rồi, lúc ở trên xe, anh đã cùng anh ta trực tiếp nói chuyện, không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà hắn còn nhớ rõ anh.” Ôn Húc Khiên cười khiêm tốn, hài lòng, “Bản thân hắn sau khi nghe lời giải thích cùng ý định hợp tác của anh cũng tỏ vẻ có ý hợp tác.”
Ánh mắt Lạc Tranh sáng ngời, cả người trong nháy mắt cũng nhẹ đi rất nhiều, “Như vậy thì tốt rồi, chỉ cần anh mau chóng sang Pháp gặp mặt nói chuyện nữa không phải là có thể rồi sao? Hai người từng có quen biết như vậy, nhất định không thành vấn đề.”
“Đúng là có thể như vậy, nhưng mà ——” Lời nói của Ôn Húc Khiên muốn nói ra nhưng lại nuốt vào, giương mắt nhìn lướt qua sắc mặt Lạc Tranh, do dự.
Lạc Tranh gặp bộ dạng muốn nói lại thôi, biết nhất định là có điều gì khó nói trong đó, mỉm cười nói gợi ra, “Đối phương nhất định là đưa ra những yêu cầu hà khắc phải không?”
Ôn Húc Khiên gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Là gì?” Lạc Tranh hỏi. Cô cũng biết thương trường như chiến trường, mạnh yếu phân biệt, người thắng là vua, người đi cầu xin tất nhiên sẽ phải bị bóc lột cùng chèn ép.
Ôn Húc Khiên lại lần nữa hít thật sâu một hơi, “Đối phương đưa ra yêu cầu rất quái lạ, thực sự hắn có ý định hợp tác nhưng nói muốn em cũng cùng đi tới Pháp trước.”
“Em?” Lạc Tranh chỉ vào mình, đôi mày đen mỏng như dãy núi đằng xa khẽ chau lại, “Anh và đối phương là người quen cũ, nhưng em thì không quen biết gì anh ta cả.”
“Đối phương có ý là bởi vì em đã là khiến tập đoàn bọn họ bị thua kiện, cho nên họ rất muốn biết một chút về vị luật sư biện hộ này.”
“Thì ra là như vậy, em thấy đối phương là muốn nhìn qua một chút xem em rốt cuộc nặng bao nhiêu cân đi.” Lạc Tranh cười lạnh, tựa cả người vào ghế dựa, “Nhưng mà đối phương yêu cầu thế này cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao em đã làm cho họ mất thể diện, xem như là lúc chúng ta muốn cầu cạnh hắn thì tất nhiên cũng phải trả một cái giá mới phải.”
“Tranh Tranh, vậy em có thể đi Pháp cùng anh hay không?”
“Húc Khiên, từ ngày Sở sự vụ thành lập, em đã ở bên anh. Em cũng vậy, không muốn thấy Sở sự vụ có chuyện, cho nên em có thể đi cùng anh, nhưng là ——” Giọng nói của cô thay đổi, ánh mắt tỉnh táo, tinh nhanh, “Em chỉ sợ đối phương là cố ý gây khó khăn cho ta, chứ không phải là thật lòng muốn hợp tác.”
“Cho dù như thế anh cũng muốn đi thuyết phục đối phương đến đồng ý hợp tác mới thôi.” Ôn Húc Khiên nói rất kiên định, “Cuộc trao đổi này rất quan trọng đối với Sở sự vụ chúng ta; nếu như không kịp thời bổ sung chỗ trống mà nói, Sở sự vụ không chỉ có thể gặp nguy hiểm về danh dự, mà còn tiến tới nguy cơ phải đóng cửa. Nhưng mà Tranh Tranh, anh sẽ không làm khó em, nếu như em không muốn đi, anh sẽ nghĩ những cách khác để đối phương đồng ý hợp tác.”
“Húc Khiên, em sẽ không ngồi yên không màng đến đâu, chuyện của anh cũng là chuyện của em; còn nữa, nếu như không phải bởi vì em thắng kiện, có thể đã sớm cùng đối phương hợp tác rồi. Em chỉ là đang lo lắng đối phương không có thành ý mà thôi. Thôi quên đi —— ” Lạc Tranh cười cười, đè nén dự cảm mơ hồ không rõ trong lòng, chăm chú nhìn Ôn Húc Khiên, “Em đi với anh, dù có là địa ngục em cũng sẽ cùng anh xông lên một lần.”
“Cám ơn em, Tranh Tranh.” Ôn Húc Khiên kéo tay cô áp lên hai má mình, trong mắt ngập tràn cảm động.
Lạc Tranh cũng tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại nổi lên một nỗi bất an mạnh mẽ không hiểu nổi.
[12] Dụ tình [Đối phương không hề đơn giản - P1]
Người đăngblackrose
– 11/07/2011 Đăng trong: Dụ tình, Truyện Trung Quốc
Edit: Blackrose
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 4 – Phần 1: Đối phương không hề đơn giản
Phi cơ bay qua Tây Âu, chậm rãi hạ cánh ở sân bay Roissy.
Tập đoàn RM của Pháp thuộc sở hữu của một nhân tài mới xuất hiện, từ năm đầu tiên tiến quân vào thị trường quốc tế liền kinh doanh mặt hàng xa xỉ phẩm, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủn liền nhảy vọt trở thành vương quốc hàng xa xỉ phẩm trẻ nhất trên thế giới, đứng trong top 10 công ty của thế giới, trụ sở chính đặt tại thủ đô hoa lệ Paris, tọa lạc trong khu thương mại phồn hoa nhất.
Lạc Tranh đã tới Paris mấy lần, cũng không coi là ít, hai ngày trước cô đã thắng kiện ở đây. Nước Pháp vẫn để lại cho cô một ấn tượng tốt đẹp, ít nhất cô cũng muốn nếu trong hoàn cảnh tốt đẹp, có thời gian ở lại nơi thủ đô hoa lệ này chơi thêm mấy ngày, đáng tiếc lần nào đến cũng đều đi vội vàng; cho nên đối với thành phố biểu tượng cho sự thời thượng, xa hoa này thì chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
Buổi gặp mặt được sắp xếp tại phòng hội nghị của tập đoàn, tòa nhà nguy nga dưới ánh mặt trời chiết xạ lên các tấm kính, phản ánh một sức lực hùng mạnh. Lúc Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên đã ngồi xuống ghế sa lon ở vị trí gần cửa sổ trong phòng họp, thư ký liền nhiệt tình tự mình bưng cà phê do mình pha lên, “Ôn luật sư, Lạc luật sư, hai vị chờ ở đây một chút, tổng tài đang có cuộc họp.”
“Cảm ơn, đã làm phiền rồi.” Trong đôi mắt ôn hòa của Ôn Húc Khiên thoáng hàm chứa nụ cười.
Cô thư ký xinh đẹp cười một tiếng, không hề kiêng dè Lạc Tranh đang ngồi ở đó, trước mặt Ôn Húc Khiên cố ý đong đưa vòng eo cùng mái tóc vàng óng, nhẹ nhàng đi ra, mang theo mùi hương nước hoa.
Lạc Tranh đầu tiên là nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thành phố xe cộ đông nghịt, đợi thư ký đi khỏi và đóng cửa xong, mới quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng “Húc Khiên, người bạn kia của anh, về tác phong sinh hoạt hình như không có điều độ lắm.”
“Ồ? Em với hắn chưa từng gặp mặt, từ đâu mà lại khẳng định như vậy?” Ôn Húc Khiên có chút hứng thú chăm chú nhìn cô.
“Từ thư ký của hắn.” Lạc Tranh đứng dậy, đôi mắt thông minh quan sát qua loa phòng họp, “Để cho một thư ký phong trần mười phần như thế ở bên cạnh. Nói như vậy, bạn của anh cũng là thường xuyên muốn uống nước ở ngay trên lầu đi.” (*câu này là ám chỉ muốn giải quyết cơn khát tình ở ngay cạnh cho tiện lợi)
“Tranh Tranh, RM là lập nghiệp từ đồ xa xỉ phẩm, cho nên tất nhiên về phương diện tuyển người, cũng sẽ chọn người có khí chất, thời thượng, cuốn hút một chút, chính là em đã quá nhạy cảm rồi.” Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lời nói có vài phần khen ngợi –
“Nhưng là không nghĩ tới, tập đoàn RM tổng thể nhìn qua thấy cảm giác thời thượng rất mạnh mẽ, công nhân viên ở đây tố chất cũng rất trẻ hóa.”
Lạc Tranh khẽ mỉm cười với anh, ánh mắt dịu dàng, đi tới trước mặt anh, cúi người vươn tay ôm lấy cổ anh, gương mặt tinh tế xinh đẹp, ngay cả đường cong đôi gò má cũng đều mềm mịn, thanh tú –
“Em biết là trong mắt đàn ông các anh, kiểu đàn bà thế này mới có thể là đẹp nhất. Anh ngàn vạn lần không được nhìn hoa cỏ, bạn gái của anh còn đang ở trước mặt anh đây này.”
Ôn Húc Khiên có chút tâm thần hoảng hốt, dáng vẻ Lạc Tranh khẽ làm nũng bây giờ rất mê người, nụ cười trên khóe miệng anh ta không khỏi mở rộng “Hiếm khi có thể thấy được Tranh Tranh của anh ghen.”
“Ít tự mãn đi, ai thèm ghen tuông, em chỉ sợ anh sẽ vui đến quên cả trời đất thôi.” Lạc Tranh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xỉa xỉa vào trán anh một chút. Anh vừa muốn kéo hông cô qua, bị cô khẽ cười né đi, bước tới trước cửa sổ, nghiêng đầu một cái “Húc Khiên, anh thật cho rằng người bạn tổng tài này sẽ có ý định hợp tác sao?”
“Dĩ nhiên, nếu không phải như thế, tại sao hắn phải bảo hai chúng ta bay tới.”
Đáy mắt Lạc Tranh vừa khôi phục lại sự tỉnh táo vốn có, sau một phen suy tư thật sâu, nhẹ giọng nói: “Em thấy bạn của anh chưa chắc có thành ý này.”
“Tại sao?” Ôn Húc Khiên biết Lạc Tranh luôn là người không dễ dàng đưa ra lời phán đoán, một khi đã đưa ra lời phán đoán, nhất định là đã trải qua suy nghĩ rất sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top