Lời mời của bóng tối ^Nakzep^ (Full)

Lưu ý:Dựa trên trò chơi "Áo Cưới Giấy 5"

12798 chữ
---

Chương 1: Gặp Nhau Lần Đầu

Zephys, một thanh niên vừa tròn 18 tuổi, đứng ngẩn ngơ giữa cánh đồng cỏ xanh rì, ánh mắt anh khẽ lóe lên ánh sáng kỳ lạ từ chiếc áo cưới giấy trong tay. Cái áo cưới này là vật duy nhất còn lại của một cuộc đời đã mất. Anh ngỡ ngàng không biết mình đang làm gì ở nơi này, nhưng linh cảm mách bảo rằng nơi đây sẽ thay đổi mọi thứ.

Dưới ánh nắng chiều mờ ảo, một bóng hình cao lớn bước ra từ phía xa. Đó là Nakroth – người đàn ông lạnh lùng với mái tóc bạc trắng và đôi mắt đỏ rực. Anh ta đứng đó, như một bóng ma trong không gian, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng cử động của Zephys.

"Anh đang làm gì ở đây?" Nakroth lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng có một chút gì đó đầy quyền lực, khiến Zephys bối rối. Anh chưa từng thấy ai như vậy trước đây – lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy bí ẩn.

Zephys hơi ngẩn ngơ, rồi khẽ lắc đầu. "Tôi… chỉ là đang tìm kiếm điều gì đó."

Nakroth bước đến gần, đôi mắt anh khẽ nheo lại khi nhìn thấy chiếc áo cưới giấy trong tay Zephys. "Áo cưới giấy. Cậu có biết rằng thứ này là một phần của quá khứ không bao giờ trở lại?"

Zephys bối rối, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với người đàn ông này. Có cái gì đó trong lời nói của Nakroth khiến anh không thể rời mắt khỏi đôi mắt đỏ như lửa của anh ta.

"Vậy anh là ai?" Zephys hỏi, giọng điệu có chút lạ lùng khi đối diện với người mà anh cảm thấy như đã quen từ kiếp trước.

Nakroth cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại không hề làm dịu đi sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh. "Tôi là Nakroth. Và cậu, cậu có thật sự muốn biết về quá khứ của mình không, Zephys?"

Câu hỏi này không chỉ đơn thuần là lời nói, mà như một lời mời gọi cho một cuộc hành trình đầy bí ẩn và nguy hiểm. Và Zephys, dù không hiểu vì sao, lại có cảm giác rằng mình đã không thể quay đầu lại.

Hết chương 1
---
Chương 2: Bí Mật Được Chôn Giấu

Zephys cảm nhận được sự lạ lùng trong bầu không khí khi Nakroth tiến lại gần hơn. Anh ta không giống bất kỳ ai Zephys từng gặp; sự lạnh lùng của Nakroth như một bức tường vô hình, khiến mọi người xung quanh cảm thấy không thể xâm nhập. Nhưng Zephys, ngược lại, lại cảm thấy một sự thu hút kỳ lạ, như thể có một mối liên kết vô hình kéo anh lại gần hơn.

"Anh nói rằng tôi không thể thay đổi quá khứ," Zephys nói, nhẹ nhàng vuốt ve mép áo cưới giấy. "Vậy thì tại sao anh lại ở đây? Anh biết tôi sẽ làm gì tiếp theo phải không?"

Nakroth nhìn vào đôi mắt tím oải hương của Zephys, một tia sáng loé lên trong ánh mắt anh ta. "Cậu không thể thay đổi quá khứ, Zephys. Nhưng có thể thay đổi tương lai. Chúng ta đều có thể, nếu cậu hiểu được điều này."

Zephys không thể hiểu được câu nói của Nakroth, nhưng sự tò mò về anh ta lại khiến lòng anh rối bời. "Anh có ý gì?" Zephys hỏi, hơi nhíu mày.

Nakroth bước tới gần hơn, bàn tay mạnh mẽ của anh chạm nhẹ vào tay Zephys, khiến cả người anh chợt rùng mình. "Cậu không hiểu đâu," Nakroth nói khẽ, giọng điệu đầy ẩn ý. "Tôi không ở đây để giúp cậu thay đổi quá khứ. Tôi ở đây để đảm bảo cậu không phải đối mặt với những điều tồi tệ nhất của nó."

Zephys cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh không biết tại sao, nhưng từ lúc gặp Nakroth, mọi thứ dường như đã thay đổi. Cảm giác anh chưa từng có trước đây, như thể anh đã tìm thấy một thứ gì đó mà mình đã mất đi từ lâu.

Nakroth dừng lại, đôi mắt đỏ như lửa của anh lướt qua cơ thể Zephys, rồi dừng lại trên chiếc áo cưới giấy mà anh vẫn giữ trong tay. "Cậu không thể chỉ đơn giản đi theo chiếc áo cưới đó," Nakroth nói, hơi chạm tay vào chiếc áo như để cảm nhận được sự quan trọng của nó. "Cậu có biết rằng nó có thể đưa cậu vào một cơn ác mộng không?"

Zephys không biết phải đáp lại thế nào, nhưng trong sâu thẳm lòng, anh biết rằng Nakroth đang cảnh báo anh về một điều gì đó nguy hiểm. Nhưng sao trái tim anh lại cảm thấy yên bình khi đứng gần Nakroth như vậy? Dù tất cả đều mơ hồ và không chắc chắn, một phần trong anh vẫn muốn nghe theo lời Nakroth, muốn tiếp tục bước đi trong bóng tối mà anh ta vẽ ra.

Nakroth nghiêng đầu, đôi mắt anh trở nên sắc lạnh hơn, như thể một người hoàn toàn khác đang nói chuyện với Zephys. "Cậu có thể tin tôi, Zephys. Nhưng nếu cậu muốn thoát khỏi quá khứ, cậu sẽ phải đối mặt với tôi." Giọng anh trở nên nghiêm nghị, như một lời cảnh báo không thể chối từ.

Zephys mím môi, trái tim đập nhanh, nhưng không hề sợ hãi. Anh chợt nhận ra điều gì đó quan trọng. Có lẽ, chính Nakroth mới là chìa khóa để anh giải quyết những bí mật đằng sau chiếc áo cưới giấy này. Có lẽ, đây chính là con đường duy nhất để anh tìm ra sự thật về quá khứ của mình.

"Nếu tôi theo anh," Zephys bắt đầu, giọng nói lạ lùng và đầy quyết tâm. "Anh sẽ bảo vệ tôi chứ?"

Nakroth không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhìn Zephys, đôi mắt đỏ của anh chứa đựng một sự sâu thẳm mà Zephys không thể lý giải. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu. "Tôi sẽ bảo vệ cậu," anh nói, nhưng giọng nói lại không có gì là dễ dàng. "Cho đến khi cậu không còn gì để mất nữa."

Đó là lời hứa của Nakroth. Nhưng Zephys biết rằng lời hứa này không phải là thứ dễ dàng giữ vững. Và khi anh quyết định theo Nakroth, anh cũng đồng nghĩa với việc bước vào một thế giới nguy hiểm, nơi mà quá khứ và tương lai của anh sẽ bị lật tung.

Hết chương 2
---

Chương 3: Lời Mời Của Bóng Tối

Bóng đêm buông xuống ngôi làng nhỏ, nơi những căn nhà cũ kỹ im lìm trong tiếng gió rít qua rặng cây. Zephys bước chậm rãi theo Nakroth, cảm giác nặng nề như có ai đó đang dõi theo từng bước chân.

Chiếc áo cưới giấy trong tay anh dường như nặng hơn, cảm giác lạnh lẽo từ nó len lỏi qua từng kẽ tay, nhưng Zephys không dám buông ra. Anh không biết tại sao mình lại cố chấp giữ nó đến vậy, chỉ biết rằng nếu để mất nó, mọi thứ xung quanh anh sẽ sụp đổ.

"Chúng ta đang đi đâu?" Zephys ngập ngừng hỏi, ánh mắt tím oải hương nhìn bóng lưng cao lớn của Nakroth.

Nakroth không quay lại, chỉ khẽ nói: "Tới nơi này, cậu sẽ tìm được câu trả lời. Nhưng cũng sẽ tìm thấy những thứ cậu không muốn biết."

Zephys cau mày. Lời nói mập mờ của Nakroth càng khiến lòng anh rối bời. "Anh luôn nói những điều khó hiểu như thế sao? Anh nghĩ tôi là ai mà có thể hiểu được mọi thứ chỉ qua vài câu nói mơ hồ của anh?"

Nakroth đột ngột dừng lại, quay người nhìn thẳng vào Zephys. Ánh mắt đỏ rực của anh như xuyên thấu tâm can, khiến Zephys khựng lại.

"Cậu là ai, Zephys? Cậu nghĩ mình chỉ là một người bình thường sao? Nếu vậy, tại sao cậu lại cầm chiếc áo cưới đó? Tại sao cậu lại ở đây, trong thế giới này?"

Lời nói của Nakroth như nhát dao đâm thẳng vào tâm trí Zephys. Anh cảm thấy nghẹt thở, những ký ức mơ hồ từ sâu trong tiềm thức chợt ùa về. Một cô gái mặc váy cưới, đứng trong ánh sáng mờ ảo. Tiếng cười vang vọng trong không gian, nhưng khi anh cố gắng nhớ lại, mọi thứ lại biến mất như khói sương.

"Tôi..." Zephys lắp bắp, đôi mắt mở lớn. "Tôi không biết... Tôi không nhớ gì cả."

Nakroth tiến lên một bước, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài centimet. "Cậu không nhớ, nhưng chiếc áo cưới giấy này nhớ. Nó là chìa khóa dẫn cậu đến sự thật, nhưng cũng là lời mời gọi của bóng tối."

Zephys cứng người. "Lời mời gọi... của bóng tối?"

Nakroth cười nhạt, giọng anh trầm thấp nhưng sắc bén: "Đúng vậy. Cậu nghĩ rằng cậu có thể tìm lại ký ức mà không trả giá gì sao? Thế giới này không hoạt động như vậy, Zephys. Nếu cậu muốn sự thật, cậu phải sẵn sàng đối mặt với nỗi kinh hoàng mà nó mang lại."

Lời nói của Nakroth khiến Zephys rùng mình. Anh định hỏi thêm, nhưng Nakroth bất ngờ nắm lấy tay anh, kéo anh đi nhanh hơn.

"Cái gì... Anh làm gì vậy?!" Zephys kêu lên, cố gắng vùng vẫy.

Nakroth liếc qua vai, giọng anh đầy căng thẳng. "Chúng ta không còn thời gian. Bọn chúng đang đến."

Zephys tái mặt. "Bọn chúng? Là ai?"

Nakroth không trả lời, nhưng ánh mắt anh lóe lên sự cảnh giác tột độ. Zephys quay đầu nhìn lại, và ngay lập tức cảm thấy như máu trong người mình đông cứng.

Từ trong bóng tối, những bóng hình kỳ dị bắt đầu xuất hiện. Chúng không rõ hình dạng, chỉ là những bóng đen mờ ảo với đôi mắt đỏ rực. Tiếng thì thầm vang lên từ khắp nơi, như đang gọi tên anh, kéo anh vào vòng xoáy của sự sợ hãi.

Nakroth siết chặt tay Zephys, giọng anh như ra lệnh: "Đừng nhìn lại! Chạy đi!"

Zephys không biết lấy sức lực từ đâu, nhưng anh ngoan ngoãn nghe lời Nakroth, chạy thục mạng về phía trước. Bóng tối như muốn nuốt chửng anh, nhưng mỗi khi bàn tay lạnh giá của Nakroth siết chặt tay mình, Zephys lại cảm thấy một tia ấm áp mỏng manh, như một ngọn đèn le lói trong đêm đen.

"Chúng ta... có thể thoát được không?" Zephys thở dốc, cố gắng chạy theo nhịp bước nhanh chóng của Nakroth.

"Chỉ khi cậu còn tin tưởng tôi." Nakroth nói, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ cương quyết.

Zephys nhìn người đàn ông đang dẫn lối cho mình, và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy trái tim mình rung động, dù phía sau lưng là cả một cơn ác mộng đang đuổi theo.

Hết chương 3
---

Chương 4: Ngôi Nhà Bỏ Hoang

Nakroth kéo Zephys lao đi trên con đường nhỏ hẹp, ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng chỉ đủ soi rọi bóng dáng hai người giữa màn đêm đặc quánh. Bóng tối đằng sau như một cơn lũ đen đuổi theo không ngừng, những tiếng thì thầm quái dị ngày càng lớn dần, như thể chúng đang trêu ngươi và gọi mời Zephys.

Hơi thở của Zephys rối loạn, đôi chân anh như muốn khuỵu xuống. Nhưng bàn tay mạnh mẽ của Nakroth không cho phép anh dừng lại. Bàn tay ấy giữ chặt lấy anh, như muốn truyền thêm sức mạnh cho anh tiếp tục chạy trốn khỏi cơn ác mộng.

“Chúng ta... chúng ta không thể chạy mãi!” Zephys thở gấp, giọng nói lạc đi trong sợ hãi.

Nakroth quay đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ rực sắc lạnh. “Cậu không cần phải chạy mãi. Chỉ cần đến được nơi này, chúng sẽ không thể chạm vào cậu.”

Zephys không kịp hỏi thêm, bởi ngay lúc đó, trước mặt họ hiện ra một ngôi nhà cũ kỹ, xiêu vẹo nằm lọt thỏm giữa rừng cây. Bức tường gỗ mục nát, những cánh cửa sổ vỡ nát phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt. Ngôi nhà mang một vẻ gì đó vừa ma quái vừa u ám, nhưng Nakroth không hề chần chừ.

“Vào đây!” Nakroth ra lệnh, kéo Zephys theo mình bước qua cánh cửa đã mục rỗng.

Bên trong ngôi nhà, không gian lạnh lẽo và ám mùi ẩm mốc. Những món đồ cũ kỹ phủ đầy bụi, mạng nhện giăng khắp nơi. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu mà Nakroth bật lên chỉ đủ soi rõ một góc nhỏ của căn phòng.

“Chúng ta... sẽ an toàn ở đây chứ?” Zephys thì thầm, cố gắng bình ổn nhịp thở.

Nakroth gật đầu, bước tới đóng cánh cửa gỗ mục nát, sau đó dùng một thanh gỗ chắn ngang. “Tạm thời, chúng không vào được. Nhưng cậu không được lơ là. Chúng có thể kiên nhẫn hơn cậu tưởng.”

Zephys run rẩy, ngồi sụp xuống chiếc ghế cũ. Anh nhìn Nakroth, ánh mắt pha trộn giữa sợ hãi và thắc mắc. “Chúng là gì? Tại sao chúng lại đuổi theo tôi? Tại sao tôi phải chịu đựng chuyện này?”

Nakroth im lặng một lúc, rồi quay người lại nhìn Zephys. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu phản chiếu đôi mắt đỏ rực của anh, càng khiến vẻ ngoài của Nakroth trở nên bí ẩn. “Cậu thực sự không nhớ gì sao?”

Zephys lắc đầu. “Tôi không biết... Tôi không nhớ gì về chiếc áo cưới này, hay tại sao tôi lại cầm nó.”

Nakroth bước chậm lại gần anh, đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt tím của Zephys. “Cậu không nhớ, nhưng chúng nhớ. Chiếc áo cưới giấy này không chỉ là một món đồ vô tri. Nó là vật mang theo ký ức, nỗi đau và cả lời nguyền.”

Zephys cảm giác lạnh sống lưng, ánh mắt anh chạm vào chiếc áo cưới giấy vẫn nằm trên tay mình. “Lời nguyền? Ý anh là sao?”

Nakroth không trả lời ngay, chỉ cúi xuống, ánh mắt anh trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy u ám. “Cậu đã hứa điều gì với cô ấy. Cậu đã hứa sẽ thay cô ấy hoàn thành một điều quan trọng... nhưng cậu đã không làm được. Đó là lý do cậu bị mắc kẹt giữa thế giới này, giữa sống và chết.”

Zephys ngơ ngác. “Cô ấy? Anh đang nói về ai?”

Nakroth cười nhạt, ánh mắt anh thoáng chút buồn. “Cậu sẽ nhớ thôi. Nhưng trước khi cậu nhớ, chúng sẽ không để cậu yên.”

“Chúng là ai?!” Zephys hét lên, cảm giác sợ hãi dâng tràn.

Nakroth nhìn anh, giọng anh trầm thấp nhưng đầy quyết đoán: “Chúng là những linh hồn bị trói buộc bởi lời nguyền này. Chúng muốn cậu thay thế vị trí của cô ấy, trở thành vật tế trong nghi lễ cuối cùng.”

Zephys cứng người, đôi tay run rẩy siết chặt lấy chiếc áo cưới giấy. Anh không biết tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này, tại sao mọi thứ lại đổ ập xuống đầu anh. Nhưng hơn hết, anh không hiểu tại sao Nakroth lại sẵn sàng giúp đỡ anh, bảo vệ anh khỏi những điều kinh khủng này.

“Anh là ai? Tại sao anh lại quan tâm đến tôi?” Zephys thì thầm, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Nakroth không trả lời ngay. Anh cúi xuống, gương mặt gần kề Zephys đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nakroth. “Tôi ở đây vì cậu, Zephys. Vì tôi đã hứa... sẽ không để cậu biến mất.”

Câu trả lời mơ hồ nhưng đầy cảm xúc ấy khiến Zephys nghẹn lại. Trái tim anh đập loạn nhịp, đôi mắt tím ánh lên vẻ rối loạn.

Trong căn phòng nhỏ, giữa những bí mật và nỗi sợ hãi, một sự kết nối vô hình giữa Zephys và Nakroth dường như đang được hình thành. Nhưng liệu mối liên kết ấy có đủ mạnh để vượt qua cơn ác mộng đang chờ đợi họ hay không?

Hết chương 4
---

Chương 5: Hồi Ức Đẫm Máu

Không gian trong ngôi nhà bỏ hoang trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng lửa bập bùng từ chiếc đèn dầu và hơi thở không đều của Zephys. Anh cúi đầu, ánh mắt tím oải hương nhìn chằm chằm vào chiếc áo cưới giấy trên tay mình. Nó dường như có một sức nặng vô hình, mỗi lần chạm vào lại khiến tâm trí anh như bị bóp nghẹt.

“Cậu không thể trốn tránh mãi, Zephys.” Nakroth lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Anh ngồi trên bậc cầu thang cũ kỹ, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ nghiêm nghị. “Cậu phải đối mặt với nó, trước khi lời nguyền nuốt chửng cậu.”

Zephys ngẩng lên nhìn Nakroth, đôi mắt đầy vẻ bất lực. “Nhưng tôi không biết mình phải đối mặt với điều gì. Ký ức của tôi như một cuốn sách bị xé rách, chỉ còn lại vài mảnh vụn. Anh cứ nói tôi phải nhớ, phải đối mặt... nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu.”

Nakroth khẽ thở dài, đứng dậy và tiến lại gần. Anh quỳ xuống trước mặt Zephys, bàn tay lạnh giá nhẹ nhàng đặt lên tay anh, nơi chiếc áo cưới giấy đang nằm im lìm.

“Đôi khi, để nhớ lại, cậu cần phải nhìn thẳng vào nỗi đau.” Giọng Nakroth trầm thấp nhưng đầy uy lực. “Hãy để tôi giúp cậu. Tôi sẽ giữ cậu lại, ngay cả khi mọi thứ trở nên kinh hoàng nhất.”

Zephys ngập ngừng, trái tim anh đập mạnh. Anh không biết tại sao mình lại tin Nakroth đến vậy, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt đỏ rực ấy khiến anh không thể từ chối. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu.

Nakroth siết nhẹ tay anh, sau đó đặt chiếc áo cưới giấy xuống nền nhà. Anh dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ xung quanh nó, thì thầm những câu chú mà Zephys không thể hiểu.

Ngay khi Nakroth dứt lời, chiếc áo cưới bắt đầu phát ra ánh sáng mờ ảo. Một làn khói trắng từ từ bốc lên, xoay quanh họ như một màn sương dày đặc.

Zephys cảm thấy đầu mình đau nhói. Những hình ảnh mơ hồ đột ngột hiện lên trong tâm trí anh:

Một cô gái trẻ với mái tóc dài, ánh mắt đượm buồn trong bộ váy cưới màu trắng. Cô đứng trước một bàn thờ lớn, đôi tay run rẩy cầm một chiếc dao nhỏ. Máu nhỏ từng giọt xuống đất, tạo thành những vệt đỏ chói mắt.

Một tiếng hét vang lên. Zephys nhìn thấy mình – hoặc một phiên bản khác của mình – lao tới, cố ngăn cản cô gái. Nhưng không kịp.

Bóng tối bao trùm, chỉ còn lại tiếng cười quái dị vang vọng khắp không gian.

Zephys giật mình mở bừng mắt, thở hổn hển. Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán anh. Anh nhìn Nakroth, ánh mắt đầy kinh hoàng.

“Tôi... tôi đã thấy cô ấy. Cô ấy là ai?” Zephys lắp bắp, giọng nói run rẩy.

Nakroth ngồi im lặng, đôi mắt anh tối sầm. Một lát sau, anh mới trả lời, giọng anh trầm thấp như gió đêm: “Cô ấy là người đã từng quan trọng với cậu... nhưng cũng là nguyên nhân dẫn đến tất cả những gì đang xảy ra.”

Zephys siết chặt tay. “Quan trọng? Ý anh là gì? Tôi đã làm gì cô ấy?”

Nakroth nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa. “Cậu đã yêu cô ấy, Zephys. Nhưng cậu cũng đã phản bội cô ấy.”

Lời nói của Nakroth như một nhát dao xuyên thẳng vào tim Zephys. Anh cảm thấy như mình không thể thở nổi. “Không... Không thể nào! Tôi không nhớ gì cả! Làm sao tôi có thể làm tổn thương cô ấy được?”

Nakroth siết nhẹ vai Zephys, giữ cho anh bình tĩnh. “Đó là sự thật, dù cậu có nhớ hay không. Và chính vì sự phản bội đó, cô ấy đã để lại lời nguyền này. Cậu là người duy nhất có thể phá bỏ nó, nhưng cái giá phải trả... có thể sẽ là mạng sống của cậu.”

Zephys cứng người, ánh mắt anh tràn ngập sự tuyệt vọng. “Tôi phải làm gì? Làm sao để chấm dứt chuyện này?”

Nakroth khẽ cúi đầu, giọng anh thấp đi như một lời thì thầm: “Cậu phải hoàn thành nghi lễ. Nhưng để làm được điều đó, cậu phải tìm lại tất cả ký ức của mình – cả những điều đẹp đẽ lẫn tội lỗi mà cậu đã quên.”

Zephys im lặng, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Một cảm giác nặng nề đè lên vai anh, như thể thế giới đang sụp đổ.

Trong khi đó, bên ngoài ngôi nhà, bóng tối lại bắt đầu chuyển động. Những tiếng thì thầm ma quái trở nên rõ ràng hơn, như thể chúng đang chờ đợi thời khắc thích hợp để tấn công.

Nakroth đứng dậy, ánh mắt cảnh giác. Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi bóng đen bắt đầu len lỏi qua từng khe hở. “Chúng đã tìm thấy chúng ta.”

Zephys giật mình, nhìn theo ánh mắt của Nakroth. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả, nhưng cùng lúc, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng anh.

“Dẫn tôi đi, Nakroth. Dù tôi có phải trả giá thế nào, tôi cũng muốn biết sự thật.”

Nakroth quay lại nhìn Zephys, một nụ cười nhạt thoáng qua môi anh. “Tôi sẽ bảo vệ cậu. Nhưng hãy nhớ, Zephys... một khi đã bước tiếp, cậu không thể quay đầu lại.”

Zephys gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm, dù trong lòng vẫn ngổn ngang những cảm xúc mâu thuẫn.

Nakroth siết chặt thanh kiếm nhỏ bên hông, ánh mắt đỏ rực đầy uy nghiêm. “Vậy thì đi thôi. Trước khi chúng ta bị bóng tối nuốt chửng.”

Hết chương 5
---

Chương 6: Bóng Tối Vây Quanh

Nakroth dẫn Zephys ra khỏi ngôi nhà bỏ hoang. Bên ngoài, màn đêm vẫn bao trùm, ánh trăng mờ ảo lọt qua những tán cây đen kịt. Nhưng bầu không khí nặng nề hơn trước, như thể có hàng trăm đôi mắt đang theo dõi họ từ trong bóng tối.

“Giữ chặt lấy tôi,” Nakroth nói mà không ngoảnh lại, đôi mắt đỏ rực sáng lên giữa màn đêm. Thanh kiếm trong tay anh ánh lên một sắc lạnh lẽo.

Zephys bước sát Nakroth, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Anh cảm nhận rõ những luồng khí lạnh lẽo lượn lờ xung quanh, và cả những âm thanh kỳ quái vang lên không ngừng.

“Họ... chúng đang ở đâu?” Zephys thì thầm, giọng khàn khàn vì lo sợ.

“Ở khắp nơi,” Nakroth đáp, tay siết chặt chuôi kiếm. “Những linh hồn bị ràng buộc bởi lời nguyền. Chúng sẽ không ngừng đeo bám cậu cho đến khi tất cả kết thúc.”

Ngay lúc ấy, một tiếng gào thét chói tai vang lên, xé tan sự im lặng. Một bóng đen lao ra từ trong rừng, thân hình méo mó và dị dạng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào họ.

Zephys lùi lại, cả người run rẩy. “Nó là cái gì vậy?”

“Linh hồn bị nguyền rủa. Cẩn thận!” Nakroth gằn giọng, lao tới với tốc độ kinh người. Thanh kiếm của anh vung lên, xé toạc bóng đen trong nháy mắt. Nhưng khi cơ thể nó tan biến, những bóng đen khác từ từ xuất hiện, nhiều hơn, dày đặc hơn.

“Chúng không dừng lại!” Zephys hét lên, lùi dần về phía sau.

Nakroth quay lại, đôi mắt đỏ bừng lên đầy sát khí. “Tôi đã bảo rồi, chúng sẽ không ngừng cho đến khi lời nguyền được phá bỏ. Cậu phải theo tôi, ngay bây giờ!”

Zephys cắn răng, gật đầu, cố gắng trấn tĩnh. Anh bám theo Nakroth, chạy qua những con đường nhỏ đầy cỏ dại. Những bóng đen tiếp tục đuổi theo, tiếng gào thét của chúng vang vọng khắp khu rừng.

Họ dừng lại trước một cây cầu gỗ cũ kỹ, bên dưới là dòng sông đen ngòm như mực. Nakroth quay lại, ánh mắt nghiêm nghị.

“Qua cầu đi. Tôi sẽ chặn chúng lại.”

Zephys mở to mắt, hoảng hốt. “Anh đang nói gì vậy? Một mình anh không thể đấu lại tất cả bọn chúng!”

Nakroth không trả lời. Anh quay lưng lại, đôi vai rộng lớn như che chắn cho Zephys khỏi những nguy hiểm phía sau.

“Đi đi!” Nakroth gầm lên, giọng nói vang vọng khiến Zephys khựng lại.

Nhưng Zephys không nhúc nhích. Dù sợ hãi, anh không thể để Nakroth lại một mình. “Tôi không thể bỏ mặc anh được!”

Nakroth quay đầu, đôi mắt đỏ rực tràn ngập sự giận dữ và bất lực. “Nếu cậu không đi, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây! Đừng để tôi phải hối hận vì đã bảo vệ cậu!”

Những lời của Nakroth như một cái tát mạnh vào tâm trí Zephys. Anh cắn môi, nước mắt trào ra nhưng không nói gì, chỉ quay lưng chạy qua cây cầu.

Nakroth đứng yên, nhìn theo bóng lưng Zephys khuất dần trong màn đêm. Anh siết chặt thanh kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía những bóng đen đang tràn tới như một cơn sóng dữ.

“Tao sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại cậu ấy.” Nakroth thì thầm, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Anh lao tới, thanh kiếm vung lên trong ánh sáng lấp lánh. Những bóng đen gào thét khi bị chém tan, nhưng số lượng của chúng không hề giảm đi. Nakroth cảm nhận rõ sức mạnh của lời nguyền đang ngày càng lan tỏa, bủa vây lấy anh.

Bên kia cầu

Zephys dừng lại, thở hổn hển. Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt lo lắng. Tiếng chiến đấu của Nakroth vẫn vọng đến tai anh, cùng với những tiếng thét ghê rợn của những linh hồn bị nguyền rủa.

“Làm sao tôi có thể để anh ấy một mình?” Zephys tự lẩm bẩm, bàn tay siết chặt.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng thét quen thuộc vang lên trong đầu anh.

“Zephys!”

Anh khựng lại, ánh mắt đờ đẫn. Một hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong tâm trí anh – một cô gái mặc áo cưới, đứng giữa rừng, ánh mắt đầy đau khổ.

“Cậu phản bội tôi... cậu đã phản bội tất cả chúng tôi!”

Zephys ôm đầu, cơ thể run rẩy. Những ký ức mơ hồ lại hiện lên, nhưng lần này, chúng không còn rời rạc. Anh thấy mình đứng trước bàn thờ, thấy cô gái ấy ngã xuống trong biển máu.

“Nakroth!” Zephys hét lên, nước mắt trào ra. Anh quay đầu lại, chạy về phía cây cầu, bất chấp nguy hiểm.

Trở lại chiến trường

Nakroth đang yếu dần. Những bóng đen ngày càng đông, bao vây lấy anh. Thanh kiếm trên tay anh đã mất đi ánh sáng, và cơ thể anh đầy những vết thương rỉ máu.

Nhưng khi Nakroth chuẩn bị trụ không nổi nữa, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

“Để tôi giúp anh!”

Nakroth quay đầu, thấy Zephys đứng đó, ánh mắt tím rực lên vẻ quyết tâm.

“Zephys! Tôi bảo cậu đi mà!” Nakroth hét lên, giận dữ.

“Tôi không thể để anh một mình!” Zephys đáp, giọng nói chứa đầy cảm xúc.

Nakroth thở dài, nhưng rồi nở một nụ cười nhạt. “Vậy thì chiến đấu bên cạnh tôi. Đừng để tôi phải hối hận.”

Zephys gật đầu, bàn tay nắm chặt chiếc áo cưới giấy, sẵn sàng đối mặt với bóng tối.

Hết chương 6
---

Chương 7: Sức Mạnh Tiềm Ẩn

Zephys đứng giữa cây cầu, đôi mắt tím rực sáng, khí thế quyết liệt hơn bao giờ hết. Chiếc áo cưới giấy trên tay anh bắt đầu phát ra ánh sáng mờ ảo, như thể có một linh hồn nào đó đang dõi theo và dẫn lối.

Nakroth nhìn Zephys, trong mắt anh thoáng qua sự kinh ngạc. Nhưng không để lộ quá lâu, anh siết chặt thanh kiếm, quay về phía đám bóng đen đang gào thét lao tới.

“Zephys, chiếc áo đó…” Nakroth định nói gì đó nhưng tiếng gào rú của những linh hồn bị nguyền rủa đã át đi.

Zephys không trả lời. Một luồng sức mạnh bí ẩn như lan tỏa từ sâu bên trong anh, và anh cảm nhận được bản thân mình không còn sợ hãi nữa.

“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để cả hai chết ở đây.” Zephys nói, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

Anh giơ chiếc áo cưới giấy lên, và ngay lập tức, ánh sáng từ nó lan tỏa ra khắp khu vực. Đám bóng đen rít lên đầy đau đớn khi chạm phải ánh sáng ấy, như thể chúng bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa vô hình.

Nakroth nhân cơ hội đó, lao tới chém tan những linh hồn còn sót lại. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra điều bất thường – sức mạnh phát ra từ Zephys không hề bình thường. Nó không chỉ tiêu diệt linh hồn nguyền rủa, mà còn dường như đang rút cạn năng lượng của chính Zephys.

“Zephys, dừng lại ngay!” Nakroth hét lên, chạy đến gần anh.

Nhưng Zephys chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy kiên định. “Tôi không sao. Chúng ta phải sống sót ra khỏi đây, phải không?”

Nakroth nghiến răng, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Anh muốn kéo Zephys ra khỏi cái vòng sáng kỳ lạ ấy, nhưng biết rõ chỉ cần anh làm thế, bọn họ sẽ bị đám linh hồn tàn sát ngay lập tức.

Ánh sáng từ chiếc áo cưới càng lúc càng mạnh, đến mức Nakroth phải đưa tay lên che mắt. Những linh hồn bị nguyền rủa lần lượt tan biến, tiếng hét chói tai của chúng tắt lịm.

Cuối cùng, mọi thứ chìm vào im lặng.

Nakroth vội vàng lao đến đỡ lấy Zephys, lúc này đã gục xuống. Gương mặt Zephys tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nhưng anh vẫn nở một nụ cười nhẹ.

“Tôi làm được rồi… đúng không?” Zephys thì thầm, đôi mắt nhắm lại.

Nakroth siết chặt Zephys trong vòng tay mình, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự lo lắng xen lẫn giận dữ. “Cậu ngốc quá… Tôi đã bảo cậu rời khỏi đây mà.”

Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng. Zephys đã ngất đi.

Nakroth nhìn xuống chiếc áo cưới giấy rơi trên mặt đất. Nó không còn phát sáng nữa, chỉ là một mảnh vải cũ kỹ với những vết máu nhòe nhoẹt. Nhưng Nakroth biết rõ, sức mạnh mà Zephys vừa sử dụng không đơn thuần đến từ chiếc áo đó.

“Lời nguyền này…” Nakroth lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Anh bế Zephys trên tay, bước qua cây cầu, rời khỏi khu rừng u ám.

---

Tại một nơi xa lạ

Khi Zephys tỉnh dậy, anh nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu xuống. Cảm giác cơ thể nặng trĩu, nhưng ít nhất anh vẫn còn sống.

Nakroth ngồi cạnh giường, đôi mắt đỏ chăm chú quan sát Zephys. Thấy Zephys mở mắt, anh thở phào, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.

“Cậu dậy rồi.”

Zephys gật đầu yếu ớt. “Chúng ta thoát rồi… đúng không?”

Nakroth không trả lời ngay. Anh nhìn Zephys, ánh mắt phức tạp. “Tạm thời thôi. Nhưng chuyện này chưa kết thúc. Sức mạnh mà cậu vừa sử dụng… cậu có biết nó đến từ đâu

Hết chương 7

---
Chương 8: Bí Mật Về Lời Nguyền

Zephys ngồi dậy, cảm giác cơ thể vẫn còn yếu ớt. Anh nhìn Nakroth đang đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ vẫn không rời khỏi anh. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, như thể có một điều gì đó mà cả hai đều chưa thể giải thích.

Nakroth không nói gì thêm, chỉ nhìn Zephys như thể đang chờ đợi một câu trả lời. Anh biết rằng chiếc áo cưới giấy không phải là thứ duy nhất giúp Zephys chiến đấu với những linh hồn bị nguyền rủa. Có điều gì đó tiềm ẩn trong cơ thể cậu mà ngay cả Zephys cũng không hề hay biết.

“Cậu đã sử dụng sức mạnh gì đó, sức mạnh vượt ngoài khả năng của một người bình thường,” Nakroth lên tiếng, giọng trầm lắng, nhưng không giấu nổi sự nghiêm túc. “Cậu cảm thấy thế nào sau khi dùng nó?”

Zephys cúi đầu, đôi mắt tím mờ mịt nhìn xuống tay mình. “Tôi… tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy một sức mạnh như trào ra từ trong tôi. Nhưng khi dùng nó, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang bị cạn kiệt, như thể một phần linh hồn tôi đã rời đi.”

Nakroth khẽ thở dài, đôi mắt anh trở nên sắc lạnh. “Lời nguyền… nó không chỉ là lời nguyền của những linh hồn bị vướng mắc. Cậu đang mang trong mình một thứ sức mạnh cổ xưa, mà ngay cả tôi cũng chưa hiểu rõ.”

Zephys ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Nakroth. “Sức mạnh cổ xưa? Anh đang nói gì vậy? Tại sao lại có thứ như vậy trong tôi?”

Nakroth bước lại gần, ánh mắt dịu xuống, nhưng vẫn không giấu nổi sự lo lắng. “Sức mạnh này có thể là một phần của chiếc áo cưới giấy mà cậu đang cầm. Nhưng tôi nghi ngờ rằng nó không chỉ đơn giản là một vật bị nguyền rủa. Nó có liên quan đến một sự kiện trong quá khứ, một sự kiện mà tôi không thể nhớ rõ. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng lời nguyền này không chỉ đe dọa cậu, mà còn ảnh hưởng đến tôi và những gì chúng ta đang phải đối mặt.”

Zephys cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng anh không thể rời mắt khỏi Nakroth. Mọi thứ đều mơ hồ, nhưng một điều rõ ràng là sức mạnh mà anh vừa sử dụng không chỉ đến từ chiếc áo cưới giấy.

“Vậy… làm sao để chúng ta thoát khỏi lời nguyền này?” Zephys hỏi, giọng lo lắng.

Nakroth ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Cậu cần phải tìm hiểu quá khứ của chính mình. Có thể cậu không nhớ, nhưng linh hồn cậu đã từng có một cuộc sống khác. Một cuộc sống gắn liền với chiếc áo cưới này, và nếu không thể giải quyết được, cậu sẽ tiếp tục bị cuốn vào nó mãi mãi.”

Zephys cảm thấy như một tảng đá nặng trĩu đè lên ngực. Quá khứ của anh là một bí mật, nhưng giờ đây, nó không thể bị chôn vùi mãi được. Một phần anh cảm thấy hoang mang, nhưng phần còn lại lại bùng lên một ý chí mạnh mẽ.

“Vậy chúng ta phải làm gì?” Anh ngước lên nhìn Nakroth.

Nakroth không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn Zephys một cách đầy suy tư, như thể đang tính toán những bước đi tiếp theo.

“Chúng ta sẽ phải đi đến nơi bắt nguồn của lời nguyền này, một nơi mà tôi biết rất rõ. Nhưng nó không phải là một nơi mà chúng ta có thể dễ dàng đến được. Chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, và tôi không thể đảm bảo chúng ta sẽ sống sót.”

Zephys cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của Nakroth. Nhưng thay vì sợ hãi, anh lại cảm thấy một sự kiên cường dâng lên trong lòng. Nếu điều đó có nghĩa là tìm ra sự thật, anh sẽ không lùi bước.

“Vậy chúng ta đi đâu?” Zephys hỏi, quyết tâm tràn đầy trong ánh mắt.

Nakroth cúi đầu, đôi mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. “Một ngôi làng cổ, nơi mà chiếc áo cưới này đã được tạo ra. Chúng ta sẽ phải đối mặt với những người đã đưa lời nguyền lên cậu. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể phá vỡ nó.”

Zephys gật đầu, dù trong lòng có chút lo lắng nhưng anh biết rằng không còn cách nào khác. Họ không thể cứ tiếp tục chạy trốn mãi. Nếu muốn giải thoát cho bản thân và cho Nakroth, anh sẽ phải đối mặt với quá khứ, dù nó có đáng sợ đến đâu.

“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nó,” Zephys nói, đôi mắt quyết đoán.

Nakroth nhìn Zephys, một nụ cười nhẹ khẽ thoáng qua đôi môi anh, dù vẫn đầy nghiêm nghị. “Đúng. Chúng ta sẽ làm được.”

Hết chương 8
---

Chương 9: Ngôi Làng Bí Ẩn

Zephys và Nakroth rời khỏi căn phòng nhỏ, tiến về phía cánh cổng dẫn ra ngoài. Dù cơ thể Zephys vẫn còn mệt mỏi, nhưng anh không cho phép mình dừng lại. Cảm giác rằng quá khứ của mình đang dần dần hé lộ khiến anh không thể ngừng suy nghĩ về những điều chưa biết.

Cả hai đi xuyên qua những con đường hoang vắng, mỗi bước đi như dẫn họ đến gần hơn với ngôi làng cổ mà Nakroth nói đến. Ngôi làng này, theo lời Nakroth, là nơi có những người đã tạo ra chiếc áo cưới giấy và khởi nguồn của lời nguyền mà Zephys phải đối mặt.

Bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên u ám, màn đêm dần buông xuống, phủ kín toàn bộ vùng đất mà họ đi qua. Cái lạnh mơ hồ xâm chiếm cơ thể Zephys, nhưng anh không dám dừng lại. Lời nguyền sẽ không bao giờ buông tha anh nếu như không giải quyết dứt điểm.

Sau một khoảng thời gian dài đi bộ, cả hai cuối cùng cũng đến được ngôi làng. Dù vẻ ngoài của nó không có gì đặc biệt, nhưng cảm giác kỳ lạ bao trùm không gian khiến cả Zephys và Nakroth phải đề cao cảnh giác. Những ngôi nhà cổ kính, mái ngói rêu phong, những bức tường bằng đá đã vỡ vụn – mọi thứ đều có vẻ lạ lẫm, như thể làng này đã bị bỏ hoang từ lâu.

Zephys nheo mắt nhìn xung quanh, một cảm giác ngột ngạt dâng lên trong lòng anh. “Nơi này có vẻ rất… khác biệt. Anh chắc là chúng ta không lạc vào một cơn ác mộng chứ?”

Nakroth không đáp lại, đôi mắt anh vẫn sắc bén, cẩn thận quan sát từng góc khuất trong ngôi làng. Anh kéo Zephys đi qua những con đường vắng lặng, đến một ngôi nhà lớn nhất trong làng. Đó là nơi duy nhất trong làng có ánh sáng le lói phát ra từ cửa sổ.

“Chúng ta sẽ tìm câu trả lời ở đây,” Nakroth nói, giọng trầm thấp.

Zephys gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn dấy lên một sự lo lắng mơ hồ. Anh không biết liệu họ có thể tìm thấy câu trả lời cho tất cả những gì đang xảy ra hay không. Nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi.

Cửa nhà mở ra, và một bóng người già nua xuất hiện trước mặt họ. Bà cụ có mái tóc bạc trắng, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu mọi thứ. Mặc dù vẻ bề ngoài của bà có vẻ yếu ớt, nhưng khí chất của bà khiến Zephys cảm thấy một cảm giác áp bức khó tả.

“Các ngươi đến đây để tìm kiếm gì?” Bà cụ cất tiếng hỏi, giọng nói cứng rắn và lạnh lùng.

Nakroth bước tới trước, ánh mắt kiên quyết. “Chúng tôi đến để tìm hiểu về chiếc áo cưới giấy và lời nguyền liên quan đến nó. Chúng tôi cần sự thật.”

Bà cụ nhếch môi, một nụ cười nham hiểm thoáng qua gương mặt bà. “Các ngươi nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi lời nguyền ấy sao? Nó đã được vẽ lên từ những gì các ngươi không thể hiểu nổi.”

Zephys nắm chặt tay Nakroth, cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi. “Lời nguyền này là gì? Và tại sao nó lại liên quan đến tôi?”

Bà cụ nhìn Zephys chằm chằm, ánh mắt lấp lánh như thể bà đang dò xét từng chi tiết nhỏ trên người anh. “Ngươi không phải là người duy nhất bị vướng vào lời nguyền ấy. Những linh hồn này… chúng được tạo ra từ những linh hồn đã chết trong quá khứ, bị thao túng bởi chiếc áo cưới giấy mà ngươi đang mang. Nhưng ngươi không biết, chiếc áo này là sự kết tinh của một thế lực cổ xưa.”

Zephys cảm thấy một cú sốc mạnh mẽ, như thể mọi thứ bỗng chốc sụp đổ. “Thế lực cổ xưa…?”

Bà cụ gật đầu, một nụ cười đầy ẩn ý nở ra trên môi. “Ngươi là một phần của một dòng máu bị nguyền rủa, Zephys. Chiếc áo cưới giấy này là vật chứa đựng linh hồn của những người đã chết vì tình yêu mãnh liệt. Và ngươi, cậu thiếu niên ngây thơ, chính là người mang trong mình dòng máu ấy.”

Nakroth nhìn bà cụ, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh. “Vậy lời nguyền này có thể bị phá giải không?”

Bà cụ im lặng một lúc, đôi mắt bà như chìm vào trong suy tư. “Có một cách để phá giải lời nguyền. Nhưng đó là một hành trình đầy gian nan và đau đớn. Ngươi sẽ phải hy sinh điều gì đó quý giá để có thể thoát khỏi nó.”

Zephys không ngần ngại. “Hy sinh cái gì? Tôi sẵn sàng làm tất cả.”

Bà cụ nhướn mày, ánh mắt chứa đựng một sự mơ hồ. “Hy sinh chính bản thân ngươi. Không có ai có thể thoát khỏi lời nguyền này mà không đánh đổi điều gì. Và đôi khi, điều đó có thể là chính mạng sống của ngươi.”

Câu nói của bà cụ như một cú đấm mạnh vào ngực Zephys. Nhưng anh không hề do dự. Mặc dù anh biết điều đó sẽ rất khó khăn, nhưng nếu đó là cách duy nhất để thoát khỏi lời nguyền, anh sẽ làm.

Nakroth nắm lấy tay Zephys, ánh mắt kiên định không rời. “Nếu cậu cần hy sinh để chấm dứt lời nguyền này, tôi sẽ ở bên cạnh cậu, cho đến khi cậu tìm ra cách thoát khỏi nó.”

Zephys nhìn Nakroth, đôi mắt sáng lên như một ngọn lửa không thể dập tắt. “Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cùng.”

Bà cụ nhìn cả hai, một ánh sáng lạ lùng lướt qua đôi mắt bà. “Vậy thì, các ngươi đã sẵn sàng bước vào con đường đầy thử thách. Nhưng nhớ, con đường này không có quay lại.”

Và thế là, hành trình tìm kiếm sự thật về chiếc áo cưới giấy, lời nguyền cổ xưa, và sự hy sinh bắt đầu.

Hết chương 9

---

Chương 10: Đối Mặt Với Quá Khứ

Cửa ngôi nhà khép lại sau lưng họ, để lại một không gian tĩnh lặng, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Bà cụ đã cảnh báo Zephys và Nakroth về sự hy sinh mà họ sẽ phải đối mặt, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Những bước tiếp theo của họ sẽ dẫn đến những cánh cửa chưa được mở, và phía sau chúng là một bí ẩn còn sâu sắc hơn.

"Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác," Nakroth nói, giọng anh trầm và dứt khoát. "Nhưng dù có phải trả giá gì đi chăng nữa, tôi sẽ không để cậu một mình."

Zephys nhìn Nakroth, một cảm xúc ấm áp nhưng cũng đầy lo lắng dâng lên trong lòng. Câu nói của Nakroth làm anh cảm thấy an tâm, nhưng đồng thời cũng nặng nề hơn khi nghĩ đến cái giá mà anh có thể phải trả.

"Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?" Zephys hỏi, giọng anh có chút run rẩy, nhưng quyết tâm vẫn hiện lên rõ ràng trong đôi mắt.

Bà cụ không nói rõ cách thức để phá giải lời nguyền, chỉ đơn giản đưa họ đến một ngôi đền hoang tàn ở phía ngoài làng. Ngôi đền này được cho là nơi chứa đựng những bí mật cổ xưa, và nơi duy nhất có thể giúp họ tìm ra manh mối để phá vỡ vòng xoáy này.

Zephys và Nakroth đi bộ đến ngôi đền, vượt qua những cánh đồng cỏ dại rậm rạp. Đêm đã xuống sâu, ánh trăng lờ mờ chiếu sáng con đường gập ghềnh, tạo nên một không gian ma mị và kỳ bí. Cả hai không nói nhiều, chỉ tập trung vào mỗi bước đi. Tuy nhiên, Zephys cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ trong không khí, một lực hấp dẫn mơ hồ như kéo anh đi, khiến tâm trí anh trở nên hỗn loạn.

Khi họ đến ngôi đền, một cảm giác kỳ quái bao trùm không gian. Cổng đền cao lớn, mờ ảo dưới ánh trăng, những bức tường đá cổ xưa phủ đầy rêu, như thể thời gian không thể làm mờ đi sự huyền bí của nó. Zephys bước vào trước, cảm nhận được sự lạnh lẽo của không gian xung quanh. Anh không thể không cảm thấy sự hiện diện của những linh hồn đã khuất đang dõi theo.

Nakroth đứng bên cạnh anh, không nói một lời, nhưng sự hiện diện của anh khiến Zephys cảm thấy an tâm. "Đừng lo, chúng ta sẽ vượt qua điều này," Nakroth thì thầm, tay anh vươn ra nắm lấy tay Zephys, như muốn truyền cho anh sức mạnh.

Bước vào sâu bên trong ngôi đền, họ tìm thấy một bức tường khắc đầy những ký tự cổ. Đây chính là manh mối mà họ tìm kiếm. Zephys đứng trước bức tường, nhìn những ký tự kỳ lạ với vẻ mặt lo lắng. Anh không thể hiểu chúng, nhưng cảm giác rằng những dòng chữ này có thể liên quan đến lời nguyền khiến anh không thể rời mắt.

Nakroth đứng sau lưng Zephys, ánh mắt sắc bén lướt qua các ký tự. "Chúng ta cần tìm ra cách giải mã nó," anh nói, giọng nghiêm túc.

"Nhưng làm sao?" Zephys quay lại nhìn Nakroth, ánh mắt anh tràn ngập sự mơ hồ. "Tôi không biết gì về những ký tự này."

Nakroth không trả lời ngay mà tiến lại gần bức tường. Anh để tay lên một ký tự đặc biệt, rồi từ từ ấn nhẹ. Ngay lập tức, một tiếng "cạch" vang lên, và một phần của bức tường mở ra, lộ ra một lối đi hẹp. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng bước vào.

Lối đi dẫn họ xuống một căn phòng tối tăm, nơi chỉ có một chiếc bàn đá cũ kỹ. Trên bàn là một cuốn sách cổ, bìa của nó đã mờ đi theo thời gian, nhưng khi Zephys mở cuốn sách, anh nhận ra ngay lập tức rằng nó chứa đựng những câu chuyện về chiếc áo cưới giấy và lời nguyền mà anh đang phải đối mặt.

Zephys lật từng trang sách, đôi mắt anh sáng lên khi tìm thấy một đoạn ghi chép nói về chiếc áo cưới giấy, về nguồn gốc của nó và sự liên kết với một thế lực đen tối từ quá khứ. Nhưng điều làm anh cảm thấy choáng váng hơn là tên của người sở hữu chiếc áo cưới trước anh—một người với tên gọi kỳ lạ, nhưng có sự liên kết mật thiết với dòng máu của anh.

"Đây... Đây chính là quá khứ của tôi," Zephys lẩm bẩm. "Tôi không thể tin nổi..."

Nakroth bước tới gần, nhìn vào cuốn sách với sự nghiêm túc. "Zephys, cậu ổn chứ?"

Zephys ngẩng đầu lên, ánh mắt anh mơ màng, như thể anh vừa nhìn thấy một thứ gì đó rất xa xăm. "Tôi... không thể trốn tránh được nữa. Quá khứ này là của tôi. Lời nguyền này là dành cho tôi."

Nakroth nắm lấy tay Zephys, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. "Chúng ta sẽ làm tất cả để giúp cậu. Đừng lo lắng."

Một cảm giác mạnh mẽ ập đến trong lòng Zephys, khiến anh nhận ra rằng anh không thể thoát khỏi lời nguyền này một mình. Nhưng có một điều duy nhất anh chắc chắn – nếu phải hy sinh gì đó, anh sẽ làm tất cả để không phải mất đi Nakroth.

Cả hai đứng dậy, ánh mắt kiên quyết không rời nhau, chuẩn bị đối mặt với những thử thách tiếp theo trong hành trình phá vỡ lời nguyền.

Hết chương 10

---

Chương 11: Cuộc Hiến Dâng Cuối Cùng

Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu rọi xuống căn phòng cổ xưa, chiếu lên từng vết rạn nứt trên những bức tường đá. Zephys và Nakroth đứng đối diện với nhau trong im lặng, cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng bao trùm không gian. Họ đã tìm thấy bí mật của chiếc áo cưới giấy, nhưng điều đó chỉ là một phần nhỏ trong một câu chuyện lớn hơn mà cả hai đang phải đối mặt.

Zephys cầm cuốn sách trong tay, vẫn không thể tin được vào những gì anh vừa đọc. Cái tên mà anh tìm thấy trong cuốn sách – một người có liên quan đến anh hơn anh tưởng – chính là tổ tiên của anh, người đã tạo ra chiếc áo cưới giấy và đánh đổi linh hồn của mình để giữ nó trong suốt nhiều thế hệ. Điều đáng sợ là lời nguyền này không chỉ gắn bó với quá khứ, mà còn gắn kết chặt chẽ với tương lai của Zephys.

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Zephys hỏi, giọng anh có chút yếu ớt. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm tâm trí anh, như thể anh đang đứng trên một con đường không lối thoát.

Nakroth vẫn im lặng một lúc, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. "Chúng ta cần tìm ra cách để phá bỏ lời nguyền này trước khi nó tiêu diệt cậu."

Zephys nhìn vào mắt Nakroth, đôi mắt của anh tràn ngập sự lo lắng, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một cảm giác mãnh liệt không thể diễn tả bằng lời. Anh biết rằng không có cách nào để thoát khỏi lời nguyền này một mình. Và nếu phải hiến dâng một thứ gì đó để cứu lấy bản thân mình, anh sẽ làm điều đó.

"Zephys..." Nakroth bắt đầu, nhưng Zephys đã ngắt lời anh, đôi tay nắm chặt cuốn sách.

"Anh không hiểu đâu. Lời nguyền này là của tôi, và tôi phải tự gánh chịu. Nhưng..." Zephys dừng lại, đôi mắt anh hơi chao đảo. "Nhưng tôi không thể sống thiếu anh. Tôi không thể để anh mất đi. Nếu cái giá phải trả là hy sinh bản thân tôi để cứu anh, tôi sẽ làm."

Nakroth bước đến gần Zephys, tay anh đặt lên vai anh, nhìn vào mắt anh với ánh mắt đầy quyết tâm. "Cậu không cần phải làm điều đó. Tôi sẽ không để cậu một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."

Bầu không khí căng thẳng lại bao trùm, nhưng những lời của Nakroth như một nguồn động lực mạnh mẽ, thắp sáng hy vọng trong lòng Zephys. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất họ sẽ không phải bước đi một mình.

Zephys gật đầu, dù tâm trí anh vẫn đầy rẫy những nghi ngờ, nhưng sự kiên quyết trong lòng anh đã lớn dần lên. Anh sẽ chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà còn vì Nakroth – người mà anh yêu thương. Và nếu phải hiến dâng cái gì đó để giải thoát cho cả hai, anh sẽ sẵn sàng.

"Chúng ta cần phải tìm ra chiếc áo cưới giấy thật sự," Nakroth nói, ánh mắt anh rực lên một quyết tâm không thể lay chuyển. "Chỉ khi chúng ta phá vỡ được lời nguyền, cậu mới thật sự tự do."

Zephys nhắm mắt lại, cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm và tình yêu mà anh dành cho Nakroth. Anh biết rằng sẽ có thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước. Và trong cuộc hành trình này, anh sẽ không bao giờ từ bỏ.

Cả hai bắt đầu lên kế hoạch để tìm kiếm chiếc áo cưới giấy huyền bí đó, nhưng Zephys không thể không nghĩ đến cái giá phải trả. Dù không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, anh hiểu rằng cuộc sống của anh sẽ không bao giờ như trước nữa.

Chỉ có một điều duy nhất anh chắc chắn: Anh sẽ bảo vệ Nakroth, dù có phải đánh đổi tất cả.

Hết chương 11

---

Chương 12: Cuộc Hành Trình Đẫm Máu

Vào buổi sáng hôm sau, Zephys và Nakroth rời khỏi ngôi đền cổ, tâm trạng họ nặng nề, nhưng cũng đầy quyết tâm. Dù biết rằng phía trước là một con đường nguy hiểm và có thể là cái giá phải trả, nhưng cả hai không còn sự lựa chọn nào khác. Chiếc áo cưới giấy đã và đang chi phối tất cả, và nó chính là chìa khóa để phá vỡ lời nguyền mà Zephys đang mang trong mình.

“Chúng ta sẽ phải đối mặt với những thử thách khó khăn hơn nữa,” Nakroth lên tiếng, giọng anh trầm tĩnh nhưng cũng đầy cảnh báo. “Những người đã tạo ra chiếc áo cưới này sẽ không để chúng ta dễ dàng tiếp cận.”

Zephys gật đầu, ánh mắt anh vẫn kiên quyết. Dù anh không thể hiểu hết được sự nguy hiểm đằng sau chiếc áo cưới giấy, nhưng anh biết rằng nó có thể mang lại sự tự do cho anh và Nakroth. Và nếu phải trả giá để bảo vệ tình yêu của họ, anh sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Cuộc hành trình tiếp theo dẫn họ đến một khu rừng sâu, nơi những bí mật cổ xưa và những thế lực vô hình vẫn còn tồn tại. Bà cụ đã nói về một ngôi làng bí ẩn, nơi chiếc áo cưới giấy thật sự đang bị giam giữ. Đó là nơi mà họ sẽ phải đến để giải mã những ký tự trong cuốn sách mà Zephys đã tìm thấy.

Khi họ tiến vào khu rừng, không khí trở nên đặc biệt lạnh lẽo. Những cành cây khô quắt vươn ra như những cánh tay khổng lồ muốn níu giữ họ lại. Những tiếng động lạ trong không gian khiến lòng Zephys không khỏi lo sợ, nhưng anh vẫn bước đi cùng Nakroth, từng bước một, như thể không có gì có thể cản trở họ.

Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ, họ đến được một khu vực sáng tỏ, nơi ánh sáng xuyên qua những đám mây và chiếu xuống một ngôi làng cổ kính, ẩn mình dưới những tán cây. Ngôi làng này có vẻ như bị thời gian bỏ quên, không một bóng người, chỉ còn lại những ngôi nhà mục nát và vết tích của những năm tháng đã qua.

“Chúng ta đã đến nơi,” Nakroth nói, ánh mắt anh quét qua cảnh vật u ám trước mặt. “Cẩn thận. Điều này có thể không đơn giản.”

Zephys cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo vờn quanh, như thể có một thế lực vô hình đang dõi theo họ từ phía xa. Mặc dù cảm giác đó làm anh sợ hãi, nhưng anh vẫn không thể quay lại. Bởi vì anh biết, nếu không tiếp tục, anh và Nakroth sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền.

Họ bước vào ngôi làng, và ngay lập tức cảm giác kỳ lạ ập đến. Những bức tường của các ngôi nhà đã mục nát, nhưng lại có những dấu hiệu của sự tồn tại gần đây. Những bức tranh cổ vẽ những hình ảnh lạ lùng, và trong không khí có sự vắng lặng đến rợn người.

“Đây là nơi chiếc áo cưới giấy bị giam giữ?” Zephys hỏi, giọng anh không giấu được sự hoang mang.

“Chắc chắn,” Nakroth đáp, ánh mắt anh nheo lại, quan sát mọi thứ với sự cẩn trọng. “Hãy tìm kiếm. Chúng ta sẽ phải mở khóa nơi chứa chiếc áo.”

Bước chân của họ vang vọng trong những ngôi nhà trống rỗng, nhưng không một ai xuất hiện. Đột nhiên, một tiếng động nhẹ nhàng vang lên từ phía cuối ngôi làng. Zephys và Nakroth quay lại, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ sự nguy hiểm nào.

Một bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối, tiến về phía họ. Khi người đó bước ra từ bóng tối, Zephys nhận ra đó là một phụ nữ trung niên, với ánh mắt đượm buồn và khuôn mặt đầy vết sẹo. Người phụ nữ đó nhìn họ bằng một ánh mắt kỳ lạ, như thể đã biết trước về sự xuất hiện của họ.

“Các ngươi đã đến.” Giọng nói của người phụ nữ vang lên trầm thấp, nhưng đầy sự tự tin. “Cuối cùng cũng đã đến lúc.”

Zephys và Nakroth đứng im, cảm giác một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi sắp xảy ra. Người phụ nữ này rõ ràng không phải là người bình thường, và cô ta chắc chắn biết nhiều về chiếc áo cưới giấy mà họ đang tìm kiếm.

“Chúng ta là ai?” Zephys hỏi, đôi mắt anh không rời khỏi người phụ nữ đó.

“Ta là người bảo vệ chiếc áo cưới giấy,” người phụ nữ đáp, ánh mắt cô ta trở nên sắc lạnh. “Và các ngươi không thể lấy nó. Chỉ có một cách duy nhất để phá bỏ lời nguyền… nhưng đó sẽ là cái giá đắt nhất mà các ngươi phải trả.”

Zephys cảm thấy một sự đe dọa lớn lao trong lời nói của cô ta, nhưng không thể từ bỏ được. Anh nhìn Nakroth, người luôn đứng bên cạnh anh, một nguồn động viên mạnh mẽ, và anh biết rằng dù có phải hi sinh, họ sẽ làm tất cả để phá vỡ lời nguyền.

“Chúng ta sẽ trả giá. Nhưng chúng ta sẽ không để chiếc áo cưới này chi phối cuộc sống của mình nữa,” Nakroth nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm.

Người phụ nữ cười lạnh, nhưng không ngăn cản họ. “Vậy thì, hãy bước qua ranh giới của sự sống và cái chết. Và các ngươi sẽ thấy cái giá thật sự.”

Lời nói đó làm không gian trở nên u ám hơn, như thể tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi, và cuộc hành trình đẫm máu của họ chính thức bắt đầu.

Hết chương 12

---

Chương 13: Thử Thách Đẫm Máu

Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu mờ ảo, chiếu sáng khắp ngôi làng cổ kính, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo và đầy ma mị. Mặc dù không có bóng dáng con người nào trong làng, sự hiện diện của người phụ nữ bảo vệ chiếc áo cưới giấy vẫn khiến không gian này trở nên tĩnh mịch và nặng nề. Cả Zephys và Nakroth đều cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm đang bao quanh họ, nhưng không ai trong họ tỏ ra lùi bước.

Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt họ, ánh mắt sắc lạnh như dao, đôi tay cô ta chậm rãi duỗi ra, vạch rõ một con đường tối tăm dẫn họ vào sâu trong ngôi làng.

“Để phá vỡ lời nguyền, các ngươi sẽ phải trải qua ba thử thách,” cô ta nói, giọng trầm và đầy quyền lực. “Mỗi thử thách sẽ lấy đi một phần quan trọng trong tâm hồn của các ngươi, và chỉ khi vượt qua được, các ngươi mới có thể đạt được điều mình muốn.”

Zephys và Nakroth trao nhau cái nhìn đầy nghiêm túc. Zephys cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể kìm nén, nhưng lòng anh lại đầy quyết tâm. Dù thử thách có khó khăn đến đâu, anh biết rằng không thể quay lại.

“Chúng tôi sẵn sàng,” Nakroth nói, giọng anh lạnh lùng nhưng đầy kiên định.

Người phụ nữ cười nhẹ, gương mặt cô ta không một chút biểu cảm. “Vậy thì bắt đầu thử thách đầu tiên.”

Cô ta vẫy tay, và ngay lập tức, mặt đất dưới chân Zephys và Nakroth bắt đầu chuyển động. Những tảng đá lớn từ đâu không rõ, đột ngột vươn lên và tạo thành một mê cung chằng chịt, khiến cả hai không thể nhìn thấy lối ra. Bốn phía xung quanh họ là những bức tường đá lạnh lẽo, không có cửa ra, chỉ còn lại một con đường hẹp dẫn vào bóng tối.

“Thử thách đầu tiên,” người phụ nữ nói, “là đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của các ngươi. Một khi các ngươi bị mắc kẹt trong mê cung này, không còn đường lui, các ngươi sẽ phải đối diện với quá khứ của mình, với những lỗi lầm và tội lỗi mà các ngươi đã làm.”

Zephys cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cái cảm giác ngột ngạt, như có hàng ngàn đôi mắt vô hình đang dõi theo, khiến anh không thể thở nổi. Mê cung càng lúc càng tối tăm, và mọi âm thanh trong không khí đều trở nên mơ hồ.

Nakroth bước lên phía trước, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Zephys. “Cậu không phải đối mặt một mình. Chúng ta sẽ vượt qua thử thách này cùng nhau.”

Zephys siết chặt tay Nakroth, cảm nhận được sự an toàn trong cái nắm tay đó. Dù trái tim anh vẫn đập loạn xạ, nhưng anh không còn cảm thấy cô đơn. Anh biết rằng, dù thử thách này có khó khăn đến đâu, chỉ cần có Nakroth bên cạnh, họ sẽ vượt qua được.

Chợt, một bóng hình xuất hiện trong mê cung, là hình ảnh của một Zephys khác, một Zephys trẻ hơn, mặc chiếc áo cưới trắng, đang khóc nức nở, nhìn về phía họ. Cảnh tượng này khiến tim Zephys thắt lại, vì đó chính là hình ảnh của chính anh trong quá khứ, khi anh còn là một đứa trẻ mồ côi, sống trong một thế giới đầy đau khổ và nỗi cô đơn.

“Cậu nhớ không?” Nakroth thì thầm, nhìn vào bóng hình của Zephys đang khóc. “Đó là quá khứ của cậu. Nỗi sợ lớn nhất của cậu.”

Zephys không thể thốt ra lời nào. Cảnh tượng trước mắt khiến anh như rơi vào một vòng xoáy của những ký ức đau đớn, những ký ức mà anh đã cố gắng chôn vùi. Anh nhìn vào đôi mắt của mình trong quá khứ, nơi có sự yếu đuối, sợ hãi và cô đơn. Anh nhớ lại những đêm dài không ngủ, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi anh chỉ có một mình.

“Cậu phải đối mặt với nó,” Nakroth nói, tay anh đặt lên vai Zephys, sự kiên nhẫn và dịu dàng trong ánh mắt. “Quá khứ không thể thay đổi, nhưng nó không xác định ai là người cậu hôm nay. Cậu mạnh mẽ hơn rồi.”

Zephys hít một hơi dài, cảm nhận sự ấm áp từ Nakroth. Anh nhìn vào hình ảnh của chính mình, cảm nhận được nỗi đau trong quá khứ nhưng cũng hiểu rằng đó chỉ là một phần của anh, không phải là tất cả.

“Cám ơn, Nakroth,” Zephys thì thầm, rồi quay lại đối mặt với chính mình trong quá khứ. “Tôi đã không còn sợ hãi nữa.”

Ánh sáng bừng lên, xua tan bóng tối. Mê cung từ từ tan biến, và họ đứng giữa không gian rộng lớn, nơi người phụ nữ bảo vệ chiếc áo cưới giấy đang chờ đợi.

“Các ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên,” cô ta nói, giọng có phần ngạc nhiên. “Nhưng thử thách tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn.”

Zephys và Nakroth không nói gì, chỉ gật đầu. Họ đã vượt qua một cơn ác mộng, nhưng biết rằng cuộc hành trình vẫn chưa kết thúc. Cả hai đều đã sẵn sàng đối mặt với thử thách tiếp theo, dù biết rằng mỗi bước đi sẽ còn đẫm máu và đau đớn hơn.

Hết chương 13

---

Chương 14: Thử Thách Thứ Hai – Lòng Tin Bị Xâm Phạm

Sau khi vượt qua thử thách đầu tiên, Zephys và Nakroth không hề thả lỏng, bởi họ biết rằng chỉ mới đi được một nửa chặng đường. Cảm giác căng thẳng và lo âu bao trùm cả hai, nhưng tinh thần của họ không hề yếu đi. Bước vào thử thách tiếp theo, cả hai chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì.

Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt họ, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không biểu cảm.

"Thử thách thứ hai," cô ta nói, giọng lạnh như băng. "Để tiến lên phía trước, các ngươi phải đối diện với lòng tin của chính mình. Các ngươi sẽ bị đưa vào những tình huống mà lòng tin giữa hai người sẽ bị thử thách. Một trong các ngươi sẽ phải lựa chọn giữa việc bảo vệ bản thân hay hy sinh cho người kia."

Zephys cảm thấy một nỗi lo sợ sâu thẳm. Anh nhìn Nakroth, người luôn đứng vững bên cạnh anh, dù cho sóng gió có thế nào đi chăng nữa. Nhưng lời của người phụ nữ làm anh bối rối. Liệu có lúc nào đó anh sẽ phải đặt bản thân mình lên trước Nakroth? Liệu họ có thực sự sẵn sàng hy sinh vì nhau?

Không khí xung quanh họ bắt đầu thay đổi, mờ ảo và kỳ dị. Một cánh cửa lớn bất ngờ xuất hiện trước mắt, dẫn vào một không gian tối tăm. Zephys không kịp phản ứng thì cửa đã mở ra, kéo họ vào trong.

Họ bước vào một căn phòng lớn, nơi một chiếc gương hình vuông lớn đặt ngay giữa. Trong gương phản chiếu một cảnh tượng khác lạ. Đó là một phiên bản khác của họ – Nakroth, người lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng lúc này đang bị thương nặng, máu chảy ra từ vết thương trên người. Còn Zephys, trong gương, đang đứng cạnh anh ta, khuôn mặt hoảng sợ.

Nhưng điều khiến Zephys ngỡ ngàng là khi nhìn vào mắt mình trong gương, anh thấy một phiên bản khác – một Zephys lạnh lùng, không chút cảm xúc. Anh ta nhìn vào Nakroth, nhưng không có vẻ gì là quan tâm đến anh, ngược lại, trong tay của phiên bản này là một con dao sáng loáng. Zephys giật mình khi nhận ra chính mình trong gương đang chuẩn bị đưa dao về phía Nakroth.

“Cậu có sẵn sàng hy sinh người mình yêu để bảo vệ bản thân không?” giọng của người phụ nữ vang lên từ đâu đó, khiến không gian thêm phần nặng nề. “Chỉ khi cậu hành động, thử thách này mới được giải quyết.”

Zephys nhìn vào gương, cảm giác như một nhát dao đâm vào tim. Cảnh tượng trước mắt khiến anh rơi vào trạng thái hoang mang. Anh có thể cảm nhận được sự đối kháng trong lòng mình – một mặt là bản thân yêu thương Nakroth vô cùng, mặt khác lại là nỗi sợ hãi tột độ khi phải đối diện với nguy hiểm. Liệu anh có thể đẩy bản thân mình tới mức này? Liệu anh có thể vì một lý do nào đó mà bỏ mặc Nakroth khi anh ấy cần anh nhất?

Nakroth đứng yên bên cạnh anh, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát mọi thứ. Zephys có thể cảm nhận rõ ràng cái nhìn của anh, một cái nhìn bình thản nhưng cũng đầy kiên định, như thể anh đã hiểu rõ rằng không có lựa chọn nào giữa anh và Zephys cả – chỉ có họ cùng nhau chiến đấu và sống sót, hay chết cùng nhau.

“Cậu không cần phải làm điều đó,” Nakroth nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Dù cho có gì xảy ra, tôi luôn ở đây. Không cần phải hy sinh bản thân.”

Zephys ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Nakroth đầy sự an ủi và sự bảo vệ. Điều này khiến anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Đó là lời nói từ trái tim của Nakroth, người luôn là điểm tựa cho anh, và anh cũng sẽ là điểm tựa cho Nakroth.

“Cảm ơn, Nakroth,” Zephys thì thầm, không kìm được nước mắt. “Tôi sẽ không làm vậy. Tôi không thể sống thiếu anh.”

Cánh cửa phía sau họ đột ngột mở ra, như thể thử thách đã được vượt qua. Không gian trong phòng gương bắt đầu tan biến, và mọi thứ xung quanh lại trở về bình thường. Tuy nhiên, cả hai biết rằng thử thách này không phải là sự kết thúc, mà chỉ là một đoạn đường trong cuộc hành trình đầy hiểm nguy này.

“Các ngươi đã vượt qua thử thách thứ hai,” người phụ nữ nói, nhưng giọng cô ta không còn sắc lạnh như trước, mà có phần nhẹ nhõm. “Nhưng chỉ khi các ngươi đối diện với tất cả sự thật, thử thách cuối cùng mới chính thức bắt đầu.”

Zephys và Nakroth không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi, mỗi người một suy nghĩ riêng. Họ đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân và không để lòng tin bị xâm phạm. Nhưng thử thách cuối cùng, mà người phụ nữ nhắc đến, hẳn sẽ còn khốc liệt hơn gấp bội. Mỗi bước đi của họ, họ biết rằng sẽ phải đối diện với sự thật không dễ dàng.

Hết chương 14

---
Chương 15: Thử Thách Cuối Cùng – Sự Hy Sinh

Bầu trời trên ngôi làng cổ đang chuyển sang màu xám, như thể không gian này đang chuẩn bị cho một cơn bão lớn. Zephys và Nakroth bước vào một khu vực rộng lớn hơn, nơi không khí lạnh lẽo và im lặng đến lạ thường. Mọi âm thanh xung quanh họ đều im bặt, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian mênh mông.

Người phụ nữ trung niên không còn xuất hiện trước mặt họ nữa, chỉ còn một bóng hình mờ ảo đứng ở phía xa, lặng lẽ chờ đợi. Ánh sáng lập lòe từ những ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt của người ấy, và khi ánh sáng dần rõ ràng hơn, Zephys nhận ra đó chính là bản sao của mình – một phiên bản khác, lạnh lùng và tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.

“Cậu… là tôi,” Zephys thì thầm, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt.

Phiên bản kia không nói gì, chỉ đứng yên đó, ánh mắt vô hồn và lạnh lẽo. Nakroth nhìn Zephys, đôi mắt anh chứa đầy lo lắng, nhưng không một lời nào thoát ra từ đôi môi anh.

“Chúng ta đã đến lúc này rồi,” giọng của người phụ nữ vang lên từ phía sau, khiến không gian trở nên u ám hơn. “Cuối cùng, thử thách này chính là sự hy sinh. Một trong các ngươi sẽ phải chọn cách từ bỏ tất cả để cứu người kia.”

Zephys quay lại, nhìn vào mắt Nakroth. Cảm giác lo âu và đau đớn tràn ngập trong lòng anh. Anh không thể tưởng tượng nổi việc phải mất đi Nakroth, nhưng nếu lựa chọn hy sinh bản thân anh, liệu Nakroth có thể sống sót? Liệu anh có thể chấp nhận để người mình yêu nhất phải chịu đau khổ trong suốt phần đời còn lại?

Nakroth không nói gì, nhưng ánh mắt anh đầy quyết tâm. “Cậu không cần phải lo lắng. Dù thử thách này có thế nào, tôi sẽ không để cậu một mình.”

Zephys nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Nakroth, nơi chứa đựng sự kiên cường và lòng bảo vệ. Cảm giác an toàn từ anh khiến Zephys cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng thử thách này lại khác biệt – không thể chỉ đơn giản là sự bảo vệ hay tình yêu thương.

Bản sao của Zephys trong gương đột nhiên cười lạnh, giọng nói vang lên như thể xuất phát từ một nơi tối tăm trong lòng anh. “Cậu không thể chạy trốn mãi được. Một trong chúng ta sẽ phải chết. Cậu không thể có tất cả.”

Zephys cảm thấy tim mình thắt lại. Anh nhìn vào bản sao của mình, cái nhìn lạnh lùng ấy khiến anh không thể thở nổi. Đó là hình ảnh của chính mình, nhưng lại là một phiên bản tăm tối, đầy hận thù và tự bảo vệ mình bằng cách hy sinh người khác. Anh không thể để chính mình trở thành con người đó.

“Không!” Zephys hét lên, bước đến phía bản sao của mình, nhưng ngay lập tức, bóng hình kia biến mất vào không khí, như một bóng ma, để lại một không gian trống rỗng.

“Cậu không thể thắng nổi thử thách này bằng cách chạy trốn,” giọng người phụ nữ lại vang lên, đầy ám ảnh. “Sự hy sinh là điều duy nhất có thể giúp các ngươi vượt qua.”

Cả không gian xung quanh bắt đầu xoay chuyển, tạo ra những hình ảnh hỗn loạn, như một trận cuồng phong xoáy vào tâm trí của Zephys. Mỗi hình ảnh trong đó đều là những ký ức đau thương, những khoảnh khắc mà anh đã từng trải qua. Nhưng giờ đây, chúng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết – là nỗi đau, là sự mâu thuẫn giữa tình yêu và hy sinh.

Cảm giác như chính mình đang đứng giữa một ngã ba đường, nơi mọi sự lựa chọn đều dẫn đến sự mất mát. Zephys nhắm mắt lại, cố gắng tìm ra câu trả lời trong những ký ức và cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.

Nhưng rồi anh cảm nhận được bàn tay ấm áp của Nakroth siết chặt tay mình, và một lần nữa, ánh mắt kiên định của Nakroth lại hiện lên. “Zephys, dù thế nào, tôi cũng sẽ ở đây bên cạnh cậu. Chúng ta cùng nhau đi qua thử thách này.”

Lời nói của Nakroth như một luồng sáng, xua tan đi bóng tối trong tâm trí Zephys. Anh mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Nakroth, cảm nhận được sự kiên cường trong đó. Không có gì quan trọng hơn là tình yêu mà họ dành cho nhau, và không có gì có thể tách rời họ.

“Chúng ta sẽ không từ bỏ nhau,” Zephys nói, giọng anh kiên định, không còn sự do dự. “Dù thử thách này có như thế nào, tôi sẽ không để anh phải chịu đựng một mình.”

Bóng hình của người phụ nữ xuất hiện trước mặt họ, và với một cử chỉ mờ ảo, cô ta vẫy tay. Ngay lập tức, không gian xung quanh họ thay đổi. Những hình ảnh tăm tối biến mất, và mọi thứ trở lại bình yên. Trước mặt họ là cánh cửa lớn

Hết truyện



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top