Chương 1. Phận lớp trưởng
An nhiên — yên ổn, bình thản — tự nhiên. Các cụ nói rồi, cái tên nói lên con người, chả thế mà ai gặp cũng khen cha mẹ tôi khéo đặt tên. Thú thật là Vũ Ngọc An Nhiên tôi vô cùng đồng tình với ý kiến này, bởi vì nó đúng quá, tôi cãi không lại. Cuộc đời an bài tôi là một cô gái yêu thích sự cổ điển và nhịp sống chậm rãi, kiểu vintage ý, nói thế cho sang mồm chứ toạc ra thì tôi chỉ là một trạch nữ mắc bệnh ảo truyện mãn tính thôi. Và thêm nữa dù là dân truyện nhưng tôi lại không được may mắn lắm trong chuyện tình cảm như các chị nữ chính. Tóm lại là tôi rất mong chờ một người có thể khiến tôi bật ra câu nói "Anh ấy thật thú vị", ờm...kiểu vậy đó. Nhưng đối tượng khiến tôi nói được câu này cũng phải là nam chính cơ nha, chứ không tôi thà ở nhà cả ngày tưởng tượng chuyện tình của tôi và anh nam chính ngôn tình đẹp trai nào đó, Đoàn Gia Hứa nè, Nguyễn Hoàng Gia Khánh nè,... nhiều lắm, à còn có Tề lão đại là tôi chưa dám mơ đến bao giờ thôi. Trai thực tế chỉ là phù du, nam chính ngôn tình mới là chân ái. Nghĩ cũng buồn cười nhờ, đã đòi nam chính ngồn tình còn order chất lượng cao mới chịu chứ, bệnh thế này thì trời cứu.
Nói vậy thôi cho vui chứ thực ra cũng chỉ đúng một nửa, một nửa còn lại là do tôi mất niềm tin vào tình yêu đấy chứ. Má ơi, con đường tình duyên của tôi nó như muốn đối chọi với tên tôi ấy. Chuyện là hồi cấp 2 tôi có chơi thân với một bạn nam, đẹp trai lắm (theo tôi thì là vậy chứ đám bạn của tôi chúng nó chê ỏng chê eo luôn ý), bạn ấy là bạn cùng bàn với tôi suốt 2 năm cuối tiểu học. Sau khi lên cấp 2, chúng tôi bị chia vào các lớp khác nhau nhưng điều này không thể ngăn cản cái định luật "chẳng có bạn thân khác giới nào cả, chỉ có tình yêu thôi" ứng nghiệm, ứng lên người tôi đó. Lúc đó bắt đầu tuổi dậy thì, tâm lí đám bọn tôi thay đổi chóng mặt, thành ra không biết từ lúc nào tôi crush bạn ý nữa. Hai đứa nhắn tin nhiệt tình trên messenger nhưng ra ngoài gặp nhau là trốn mất tăm, kiểu cứ ngài ngại thế nào ý. Kinh nghiệm của một dân ngôn cho tôi biết mối quan hệ này có tên khoa học là "mập mờ". Với con mắt trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, giữa thấu nhân sinh của mình, sau một hồi tính tính toán toán, tôi đi đến kết luận crush cũng thích mình! Uầy, nếu thế rồi thì sao ạ, thì triển luôn chứ sao nữa! Mặc dù tôi nói yêu thích sự cổ điển và nhịp sống chậm rãi nhưng tôi lại có hệ điều hành hướng ngoại, girl chủ động chính hiệu đó, thế là tôi nhắn tin bày tỏ tình cảm của mình liền. Nhìn nè, tôi tái hiện đoạn chat đó liền đây. À quên, tạm gọi crush cũ của tôi là bạn T đi ha.
Nhiên: Mày ơi, tao có chuyện muốn nói.
Bạn T: Lẹ lên em êi.
Nhiên: Tao thích mày...
Bạn T:...
Bạn T: Xin lỗi, tao chỉ xem mày là bạn.
Vâng, chấm dứt một cuộc tình. Cũng từ đấy, bạn T và bạn Nhiên không còn là bạn thân nữa...
Sau đó tôi có crush vài người nữa, nhưng thế mẹ nào mà tôi crush ai là y như rằng đối phương có người yêu hoặc có crush mới cay chứ. Tôi đâm ra mất niềm tin vào tình yêu, tôi lao mình vào thế giới ngôn tình, bởi vì trong mơ cái gì cũng có...Ơ, khoan, mơ á...
Tôi chậm chạp mở mắt, hóa ra nãy giờ tôi lại mơ về cuộc đời của chính mình, nghe bảo cái này là điềm gở đây. Sời, chắc tôi sợ ý. Tôi quơ tay với điện thoại, bật lên lại tắt đi. Mới 6h50' à, sớm chán. Ối, 7h tôi vào lớp mà. Bỏ mợ, cái điềm báo chớt tiệt kia thế mà linh nghiệm rồi...
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, đm tôi thế mà suýt chút nữa lại muộn học, tại đêm qua tôi chong đèn đọc nốt chương truyện, ai ngờ cuốn quá tôi đọc hết cả bộ truyện luôn. Tôi chạy như con điên vào lớp, mồm còn đang ngậm miếng bánh mỳ. Nguyễn Đình Long cùng bàn chẳng còn gì lạ, nó chỉ hỏi qua loa lấy lệ:
— Lần này là truyện gì?
Bạn cùng bàn đúng là thứ sinh vật nguy hiểm nhất, tôi bị nó quay trong lòng bàn tay rồi. Chả biết nói gì cho ngầu, tôi cũng chỉ đành ngậm ngùi cúng cho nó ánh mắt bái phục.
Trong lúc tôi lấy vở ra, con Nhi ngồi trên tự nhiên quay xuống, hỏi tôi một câu sét đánh giữa trời quang:
— Mày lấy sổ đầu bài chưa Nhiên ?
Mắt tôi mở to hết cỡ, quyển sách tôi đang cầm thuận thế rơi thẳng xuống đất, âm thanh nó tạo ra thu hút sự chú ý của mấy đứa ngồi bên cạnh, mấy đứa nó lại thu hút sự chú ý của mấy đứa bên cạnh chúng nó... chẳng mấy chốc tôi thành công thu hút sự chú ý của cả lớp. Nhưng giờ tôi làm gì còn tâm trí đâu mà quan tâm xem sức hút của mình lớn thế nào, tôi chỉ biết trong vòng 5' nữa tôi không kịp thời rước bảo bối sổ đầu bài về thì tôi xác định lên thớt với mẹ Ngọc. Lập tức tôi lao ra ngoài, nhanh như lúc tôi chạy vào lớp. Hình như có ai gọi tên tôi ấy nhỉ ? Kệ đi, lo chuyện của tôi đã.
5' sau tôi lại lao về lớp, mở cửa cái "rầm", thành công khẳng định sức hút của bản thân lần nữa, tôi thở hổn hển, nói không thành tiếng với chúng nó:
— Chúng mày ơi ... hộc ..., sổ...hộc....đầu bài...hộc...mất rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Tối dứt lời, lớp đã im lại còn lặng, chỉ để lại tiếng la của tôi ngân dài, 36 cặp mắt ngỡ ngàng nhìn tôi, thằng Quân buột miệng:
— Đm, không lẽ mới ngày đầu tiên đi học đã có đứa đốt sổ rồi.
— ...
Trong lúc chúng tôi còn đang hoang mang thì con Chi lôi đâu ra quyển sổ đầu bài, lắc lắc về phía tôi:
— Sang tao có việc qua khu A lấy hộ mày rồi, tao nhắn mà đến giờ mày còn chưa seen. Nãy tao gọi mày cũng bơ đẹp luôn.
Cái nó ném bảo bối về phía tôi, tôi bật liền mode tốc độ lao lên, kịp lúc đỡ được ẻm trước khi ẻm hôn đất mẹ thân yêu.
— Tao cảm ơn mày, tao vừa hận vừa yêu mày.
Lũ con trời kia phá lên cười.
Tôi về chỗ ngồi, trong lòng thầm chửi lũ người tàn ác kia 800 trận. Đm chúng nó, tại ai mà tôi thành ra như này hả. Chả là tôi có quá khứ huy hoàng làm lớp trưởng từ lớp 1 đến lớp 9, luôn luôn bị đẩy lên đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Lên cấp 3, tôi khá chắc thời thế của mình sẽ thay đổi, bởi làm gì còn mấy đứa biết tôi đâu và quá khứ của tôi đâu. Thế mà đời không như là mơ các bác ạ, cô Ngọc - giáo viên chủ nhiệm mới là người tiến bộ hiểu rõ tâm lí đám học trò sẽ chả đứa nào muốn làm cái công việc này đâu, cô chẳng nói chẳng rằng một lượt lôi hết các ứng cử viên tiềm năng lên bốc thăm trúng thưởng. Tôi đã cố tỏ ra là một nhân loại vô hình rồi mà con mẹ Long nó không tha mới nhục chứ, nó đứng giữa lớp đề cử tôi và lôi thành tích 9 năm lớp trưởng sáng lòa sử sách của tôi ra, cô xúc động kéo tôi lên liền. Đúng là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu mà. Tôi nhớ rõ trong đầu đã cầu nguyện tổ tiên phù hộ độ trì qua ải, mà chắc khoảng cách địa lí xa quá các cụ không về kịp, tôi bốc trúng chức lớp trưởng. Vậy là ghét của nào trời cho của ấy đó hả? Mặt tôi không cần nghĩ cũng biết trông ngu thế nào. Lũ bên dưới vui như thoát ế, giơ tay tín nhiệm 100% (làm gì có thằng nào lại rước cái công việc trách nhiệm nhiều bổng lộc ít này, toàn lũ khôn cả)... Ôi, cuộc đời này đúng là một canh bạc lớn mà.
Haizz, tôi vốn định sẽ lơ là tắc trách để hết kì cô gạch tên tôi khỏi bộ máy cai trị. Nhưng tôi nhìn lớp suýt bị trừ điểm mà tim giật thon thót, bệnh nghề nghiệp ý mà. Thôi, tôi tặc lưỡi, quyết định đứng lên bục giảng, làm một bài phát biểu hết 15' đầu giờ, chả biết nói cảm động sao mà lũ quỷ học đường vỗ tay rầm rộ lắm, thế là lòng tôi đã quyết, con quỷ trách nhiệm trong tôi đã thề dẫn dắt 10A1 đi theo tư tưởng đạo đức, đường lối đúng đắn và phong cách sống lí tưởng của Vũ Ngọc An Nhiên, tôi sẽ cùng chúng nó đưa 10A1 lên đỉnh vinh quang, tiếp bước truyền thống của bao thế hệ anh chị đi trước...
Vâng, một lần nữa tư cách của nhà lãnh đạo tầm cỡ trong tôi được chứng minh. Cuối năm, lớp tôi full no.1, là full no.1, full no.1 đó nha (điều quan trọng phải nói 3 lần). Vào lúc vinh quang chói lòa nhất, tôi đã gửi lại lời cảm ơn tới những người anh em yêu quý, tôi quyết định rời đi, về nghỉ hưu non. Tuy nhiên, trong lúc tôi đang nói lời từ biệt với các đồng chí thì mẹ Ngọc đẩy cửa vào. Mẹ cười tít mắt (chắc sướng vụ full no.1 nè), tuyên bố tôi sẽ đảm nhiệm vị trí dưới một người trên vạn người này đến hết đời học sinh. Cô nói có một câu mà chúng nó vỗ tay to hơn cả bài phát biểu tôi viết suốt đêm qua.
Ôi, tim tôi!
Lũ khốn nạn, chúng nó dám cười trên nỗi đau của người khác. Loài người có thể tàn ác đến vậy sao?
Đợi đi, năm sau tao thiết quân luật cái lớp này cho các mày pay màu.
-----
Ngoài lề:
An Nhiên ra ngoài nhà để xe, vô tình thấy các con giời lớp mình đang tụm năm tụm bảy một góc, định qua hù tụi nó chơi cho vui, ai dè đến gần mình mới là người bị hù trước...
— Ê, tao bảo rồi, chắc chắn con Nhiên có họ hàng với thầy hiệu trưởng, nó phát biểu y chang thầy.
— Chuẩn, tao còn theo phản xạ có điều kiện bật dậy vỗ tay lúc nó nói "Cảm ơn đã lắng nghe" cơ.
— ...
Nhiên buồn mà nhiên hổng muốn nói.
-----
Có thể cậu thấy nói quá ở vụ full no.1 cả năm nhưng chuyện này là có thật nha, lớp mình ngày xưa cũng có lần được như vậy rồi á :))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top