PHẦN 1 (Tiếp theo).
Tôi là đứa duy nhất tôi biết có gia sư từ ngày đầu tiên vào học mẫu giáo.
Tôi cũng là đứa duy nhất tôi biết mà đi học múa ballet, học dance sport, học tiếng Pháp, tiếng Anh, học MC, học đàn và làm mẫu ảnh vào năm học lớp Một. Ở tất cả các lớp, tôi lúc nào cũng là bé nhất, luôn được đứng lên đầu khi xếp hàng. Lịch của tôi hàng ngày kín đến từng phút một, cứ lao từ lớp này qua lớp kia và một ngày kết thúc vào khoảng mười hai giờ đêm, khi đã làm bài tập xong cho cả tuần sau ở trường.
Nghĩ lại khoảng thời gian đó, tôi chả hiểu là tôi kiếm sức lực ở đâu ra để làm ngần đấy thứ. Mà lại môn nào cũng giỏi mới chết chứ. Mẹ tôi hay đưa tôi đi ăn sáng ở Paris Deli thời năn 1999 khi các bạn vẫn còn ngồi ngoáy mũi ăn cơm ruốc, để cho tôi thả tóc dài đến mông ngồi đánh piano cho mọi người ngắm. Tôi chỉ được mặt váy suốt năm cấp Một, và đi đâu mà không phải là người giỏi nhất thì sẽ không được đi nữa.
Tôi làm rất nhiều, và thật sự, tôi giỏi tất cả. Nhưng chỉ có một thứ tôi yêu, đó là múa. Tôi hồi hộp chờ đến giờ học múa, tôi yêu bộ váy múa, tôi yêu cả cái sự đau đớn hàng ngày của nó. "Nằm úp xuống, thẳng chân ra, giấy vệ sinh đấy, khóc thì chùi mắt," cô tôi hay quát thế. Ai hỏi tôi sau này tôi muốn làm nghề gì, tôi sẽ trả lời là diễn viên múa. Tôi cũng làm chuyên nghiệp một thời gian thật, kiếm rất nhiều tiền là đằng khác. Rồi khi tôi mười tuổi, tôi bị bắt nghỉ, mặc cho tôi mất bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu cơn hờn, đơn giản chỉ vì Mẹ tôi sợ tôi không thi được vào Đại học. Tôi hỏi mẹ :
- Tại sao lại thế hả mẹ?
- Vì con phải học trường tốt thì mới có công việc tốt.
- Tại sao lại thế hả mẹ?
- Vì con phải có công việc tốt thì mới được mọi người trọng vọng.
- Tại sao lại thế hả mẹ?
- Vì nó thế.
Tôi vẫn không hiểu vì sao nó lại thế. Nhưng, sau này, tôi biết, Mẹ tôi chỉ học chưa hết lớp Ba.
.
----------------------> còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top