The pantaloon - Thằng hề

Lời:

Your grandpa died when you were nine
They said he had lost his mind
You have learned way too soon
You should never trust the pantaloon

Now it's your turn to be alone
Find a wife and build yourself a home
You have learned way too soon
That your dad is now the pantaloon

Chorus:
You are tired, you are hurt
A moth ate through your favorite shirt
And all your friends fertilize
The ground you walk
Lose your mind

He's seen too many stare downs
Between the sun and the moon in the morning air
How he used to hustle all the people
Walking through the fairgrounds
He's been around so long he's changed his meaning of a chair now
Because a chair now,
Is like a tiny island in the sea of all the people
Who glide across the very surface that made his bones feeble
The end can't come soon enough but is it too soon?
Either way he can't deny he is a pantaloon

(Chorus)

You like to sleep alone
It's colder than you know
'Cause your skin is so
Used to colder bones
It's warmer in the morning
Than what it is at night
Your bones are held together by your nightmare and your frights

(Chorus x2)

Dịch và giải nghĩa:

The pantaloon là một thằng hề diễn kịch câm, vẽ trắng mặt hoặc một ông già tham lam và ngu ngốc. Bài hát nói về việc cuộc đời sẽ biến ta thành một thằng hề, thoái hóa trí tuệ và nhân cách ta. Đó là một vòng tuần hoàn bất tận. The pantaloon cũng được hiểu là chứng mất trí ở người già.

Ông anh mất khi anh mới chín tuổi
Họ nói rằng ông ấy đã mất trí
Anh học được quá sớm rằng
Anh không bao giờ được tin vào Pantaloon
(Vai hề trong các tuồng kịch ngày xưa ở Anh và Ý được diễn tả như một gã tham lam, ngu ngốc và thích chia rẽ những người yêu nhau. Pantaloon trong đoạn này có thể được hiểu theo 2 cách: chỉ "những người nói ông nhân vật anh đã mất trí" vì họ chia rẽ hai người, điều này dẫn đến việc người ông có thể không thực sự mất trí; nghĩa 2: Pantaloon là người ông và lời của người sắp chết thì không đáng tin cậy)

Bây giờ đến lượt anh
Kiếm một người vợ và xây cho mình một căn nhà
Anh đã học được quá sớm rằng
Ba anh bây giờ cũng đã trở thành một Pantaloon.

Điệp khúc:
Anh mệt mỏi, anh đau khổ
Một con bướm đêm ăn xuyên qua chiếc áo yêu thích của anh
Tất cả bạn bè anh đều trở thành phân bón
Cho con đường anh đi
Mất trí
(Đoạn này nói về việc nhân vật đang già đi và chết dần, bạn bè anh ta đã mất)

Ông ta đã nhìn thấy quá nhiều cái nhìn xuống
Giữa mặt trời và mặt trăng trong gió sớm
(Chủ ngữ đã đổi thành "he", có thể chỉ ba hoặc ông của nhân vật ban đầu. Ông ấy đã sống quá lâu nên nhìn thấy rõ con người và thiện ác (mặt trăng và mặt trời trong các bài hát của top thường tượng trưng cho thiện ác))
Ông ta từng hô hào tất cả mọi người
Đi ngang qua hội chợ
(Ở các hội chợ bên Mỹ thì sẽ có ông bầu cầm loa đứng bên ngoài hô hào quảng cáo, mời mọc khách tiến vào lều của mình. Nhân vật này từng là người kiểm soát, nhưng giờ thì ông ta đã mất trí)
Ông đã sống lâu đến nỗi ông đã thay đổi nghĩa của một chiếc ghế
Bời vì một chiếc ghế bây giờ
Giống như một hòn đảo nhỏ giữa biển người mênh mông
Họ lướt đi trên mặt nước khiến xương cốt ông rã rời
(Ông ta cảm thấy những người xung quanh đang dần vây hãm ông, làm ông thấy ngột ngạt đến mức không chịu đựng nổi. Cái ghế tựa một nơi chốn yên bình nhỏ nhoi. Thực tế, người già không di chuyển được nhiều và họ bị trói định với cái ghế/ cái giường những ngày cuối đời)
Kết thúc không đến đủ nhanh, nhưng có phải là quá sớm không?
(Ông ta đã quá yếu và muốn chết nhanh một chút, nhưng cùng lúc đó ông cũng chưa muốn từ bỏ cuộc đời)
Dù sao đi nữa thì ông cũng không thể phủ nhận là mình đã trở thành một Pantaloon.

(Điệp khúc)

Anh thích ngủ một mình
Nó lạnh lẽo hơn anh tưởng
Vì da dẻ anh đã quen
Với những bộ xương lạnh lẽo hơn thế
(Xương ở đây chỉ những điều đen tối, những con quỷ của mỗi người vì nó gắn chặt sâu bên trong, nó định dạng cơ thể mình và nếu cố lấy nó ra thì mình chẳng còn gì)
Buổi sáng thì ấm áp hơn
Những điều xảy ra vào ban đêm
Xương cốt được chống đỡ bởi những cơn ác mộng và nỗi kinh hoàng.
(Cơn đau và sợ hãi có thể là liều thuốc chữa đau buồn)

(Điệp khúc x2)

Đôi lời: The Pantaloon là một trong những bài mình thích nhất. Những màn trình diễn thời RAB/ Vessel rất dào dạt cảm xúc, khiến mình cảm thấy được cái mỉa mai, đau buồn và cả sự cố gắng vượt qua vòng lặp dù biết trước thất bại nữa. Đoạn điệp khúc, với những cảm xúc chân thật nhất, hoàn toàn khiến mình đồng cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top