Một khúc hồng trần

L1:
Người đem khúc chiêu hồn viết lên, mộ xanh đá khô tịch khắc tên
Máu vương trên tử khâm, huyết sắc đã tuôn thành sông
Thiên thu cố nhân không về, trăm năm lãng quên lời thề
Vì ai nói sinh tử chóng qua, để ta ngóng trông vạn kiếp trôi
Cố nhấp chén nghiêng chạm môi, uống hết nỗi đau cạn bình
Nhân sinh cũng như nhập mộng, thương cho cánh hoa vội tàn

Tạng hương bay sương lại vương ống tay
Di nhân náu thân trong tầng đất lạnh
Mượn một đêm xuân, nhạn điểu quy lâm
Khi nghe tiếng vãn cầm, ai còn nơi đây

Ngậm thê lương quan tài che cốt xương
Châm 3 nén nhanh trăm tầng khói quyện
Người quỳ bên sông, điệu cười thương tâm
Trông xa phía bãi đồi, mong chờ hoa rơi

L2:
Mượn manh chiếu che đậy xác thân, thành tro cát trong làn khói bay
Dẫu cho ta cuồng say, cứa mấy nhát dao vào tay
Khi xưa ngắm trăng bên hồ, phương Bắc mưa mịt mờ
Đầu chưa rơi thân lại mang áo tơi, câu thơ vỡ đôi không lời vĩnh biệt
Đàn gẩy thêm đau, tỳ bà đêm thâu, trong sương gió buốt lạnh trông về nơi đâu

Lệ tro phai tan thành mây nước trôi
Khăn tang áo thêu loan phụng rã rời
Chẳng cầu vinh hoa, chỉ cần chu sa
Nơi sông núi cúi đầu dâng người phương xa

Trải trăm năm ai đề lên huyết thư
Khi xưa đã chôn theo niềm thế sự
Lật mở trang kinh, ngọn đèn vô minh
Che đi những chữ vàng trong lời tiên sinh

Thuyền qua sông sao vội quên gió đông
Trông theo dấu chân, rêu phủ mấy tầng
Từng vòng thê lương, quyện vào văn chương
Thiên thu vẫn giấc mộng bên mộ hoa phai

Ngày này năm sau, là ngày di nhân
Ôm cay đắng ngút trời, quay về Trung Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nhạc