Chương 115: Một lũ nham hiễm
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, nhưng mây đen rất nhanh đã che lấp mặt trời, thời tiết không tốt chút nào.
Su Ryeon luôn ở bên cạnh nhìn bác sĩ thay đồ phẫu thuật cho Seol A, tim Su Ryeon đập rất nhanh, cô lo lắng đi theo bác sĩ.
Thật không ngờ, phía sau bọn họ có một đôi mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm.
Cô ta nhếch miệng cười nham hiểm, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của Su Ryeo , ngón tay xanh xao bấu chặt đến mức trắng bệch.
Lúc này Joon Ki cũng đã thay xong bộ đồ phẫu thuật, trước khi được đẩy vào trong phòng, lúc trước Su Ryeon và Joon Ki chạm mặt là cãi nhau, nhưng bây giờ Su Ryeon từ từ bước lên phía trước, ánh mắt nghiêm túc, không hề khó chịu, cô lên tiếng, “Baek Joon Ki, cảm ơn anh.”
Không biết tại sao, câu nói này lại khiến hắn cảm thấy chột dạ, hắn cụp mắt xuống, Su Ryeon, sau này còn nhiều chuyện lắm!
Đại khái là vì chột dạ hoặc ánh mắt của Su Ryeon nghiêm túc quá khiến hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Su Ryeon, hắn giục bác sĩ đẩy vào phòng.
Cửa phòng từ từ khép lại.
Su Ryeon có chết cũng không ngờ, cánh cửa khép lại, muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Cô bước đến ngồi xuống ghế dài đối diện phòng phẫu thuật, hành lang trống trải chỉ có một mình cô, hai tay của Su Ryeon nắm chặt, bắt đầu cầu nguyện.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.
Không khí tràn đầy mùi hương kỳ lạ, giống như một sớm bình minh mưa bão, Su Ryeon ngồi thất thần trên hành hang, cô hình như nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đi tới, âm thanh giày da ma sát với sàn nhà.
Su Ryeon nghiêng đầu nhìn qua thì thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đang bước về phía cô, Su Ryeon ngạc nhiên, “Các anh là… aaaaa!”
Người đàn ông từ từ lại gần, Su Ryeon vừa mới nói được vài chữ đã bị bịt miệng lại, chỉ hai giây ngắn ngủi, Su Ryeon đã ngất xỉu.
Trước mặt cô là một màu đen tăm tối, cô ngã xuống ghế.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó có hai ba người nữa bước ra, nhanh chóng giải quyết hai y tá và một bác sĩ, sau đó kéo bọn họ đến góc phòng, Seol A đang truyền nước, trên người cắm rất nhiều máy móc.
Joon Ki nhanh tay bế Seol A lên, người mặc áo đen lên tiếng: “Đừng có làm chết, nó vẫn còn có tác dụng!”
Tất cả xảy ra quá nhanh khiến người ta không kịp phản ứng, lúc người áo đen đưa bọn họ rời đi, tất cả đèn ở hành lang đều bị tắt, camera bị đập vỡ.
Seo Jun đang đứng ở đoạn giao nhau giữa hai thành phố, cô ta đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chiếc xe từ từ dừng trước mặt cô ta.
Cô ta bước lên một bước, mở cửa xe, nhìn thấy Seol A đang hôn mê bất tỉnh, cô ta nheo mắt, “Không có ai phát hiện chứ?”
“Tất cả đều thuận lợi.”
“Giết chết… không, đưa nó đi, giấu vào chỗ nào đấy, không được để người khác phát hiện, tôi cần chắc chắn rằng nó không gây hại mới xử lý đứa nghiệt chủng này!”
“Vâng thưa cô Shim.”
Seol A thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, con bé đang rất đau đớn, Seo Jun từ từ đưa tay ra véo thật mạnh vào da thịt mềm mại của Seol A, thậm chí còn không nể nang mà tát cho Seol A một cái!
Mặc dù người áo đen không có biểu cảm gì nhưng trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, hắn im lặng không nói gì.
Hắn thấy cô ta lẩm bẩm: “Giống hệt Su Ryeon, chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét, mau đưa đứa nghiệt chủng này đi!”
Cô ta cũng phải nhanh chóng rời đi, tránh bị nghi ngờ.
Còn Su Ryeon được đưa lên một chiếc xe khác, là ông Lee đã sắp xếp, hai người chia nhau ra hành động, đủ để phân tán sự chú ý của Logan.
Thư ký Hong tìm thấy xe của Logan ở cổng sau biệt thự, cậu đi đến gõ vào cửa, “Sếp, sao anh lại ở đây, em tìm anh lâu lắm rồi.”
Logan cả đêm không ngủ, anh không về nhà mà ngồi ở trong xe, đêm buông xuống, nhiệt độ cũng giảm đi nhưng anh không mở hệ thống sưởi ấm mà để mặc cơ thể bị lạnh cóng.
Lúc này nhúc nhích một chút đã thấy toàn thân tê cứng, Logan lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, “Sao thế?”
“Hôm nay Seol A làm phẫu thuật.”
Một câu nói khiến Logan hoàn hồn, anh chau mày, không ngờ anh lại quên mất chuyện quan trọng ngày hôm nay.
“Mau đến bệnh viện!”
Chiếc xe Rolls-Royce nhanh chóng dừng lại trước cổng bệnh viện, không đợi thư ký Hong xuống xe mở cửa, cửa xe đã đóng lại, sau đó thư ký Hong chỉ nhìn thấy bóng lưng của Logan, động tác của anh cực kỳ nhanh.
Logan tìm được chính xác vị trí của phòng phẫu thuật, hành lang tối tăm không có ánh sáng, anh chỉ nhìn thấy y tá và bác sĩ chạy ra chạy vào phòng phẫu thuật, chỉ thoáng chốc, tim Logan đập thình thịch, trong lòng có dự cảm không lành!
Anh lập tức bước thật nhanh đến đó, anh thấy cửa phòng phẫu thuật mở toang, bác sĩ ở bên trong được khênh ra ngoài, thư ký Hong đi theo sau đến đây cũng nhìn thấy mà hoảng hốt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Một ý tá nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Logan, vội vàng nói: “Hình như vừa có người vào bệnh viện, không có động tĩnh gì, bác sĩ của chúng tôi đều bị đánh ngất rồi lôi đến góc phòng.”
Anh hoảng hốt, lập tức hỏi, “Bệnh nhân ở trong đó đâu?”
“Chúng… chúng tôi cũng không biết.” Y tá vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt Logan lạnh lẽo, cực kỳ đáng sợ giống như Asura trong địa ngục, anh lập tức rút điện thoại ra gọi cho Su Ryeon nhưng không có người nghe máy.
Thư ký Hong nhíu mày, “Sếp…”
“Lập tức điều tra xem đã xảy ra chuyện gì, mau lên!”
Logan hung dữ gào lên, lúc này anh không có tâm trí để suy nghĩ những chuyện khác, anh quay người bước ra bên ngoài.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xảy ra chuyện rồi!
Trong camera của bệnh viện, hình ảnh dừng lại ở chỗ Su Ryeon ngồi một mình trên ghế sau đó đen như mực.
Logan lập tức gõ cạch cạch trên bàn phím, màn hình hiển thị một dòng số chạy loạn xạ, thư ký Hong lo lắng nói: “Bọn họ đã có chuẩn bị từ rất sớm rồi mới đến!”
Nghe cậu nói xong, sắc mặt Logan tối sầm, anh chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm và đáng sợ trên người anh.
Hai tay buông thõng bên người từ từ nắm chặt, kêu một tiếng “rắc”, “Mau điều tra cho tôi, không được bỏ qua bất cứ chiếc camera nào!”
Sắc mặt thư ký Hong trở nên nghiêm nghị, cậu ta không hề có ý định đùa giỡn, “Vâng thưa Sếp.”
Sau khi thư ký Hong quay người đi, Logan mới nghiêng đầu nhìn viện trưởng đang đứng run lẩy bẩy bên cạnh, bệnh viện xảy ra chuyện này, chẳng khác nào tự chuộc lấy tai họa!
Nhất là khi Tổng giám đốc của Lee corp đang đứng trước mặt, viện trưởng lo lắng đẩy gọng kính lên, “Tổng giám đốc Lee, chúng tôi nhất định sẽ điều tra…”
Không đợi viện trưởng nói hết, Logan đã lên tiếng ngắt lời, “Nếu có sai sót gì, bệnh viện phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng các người có gánh nổi hai mạng người không?”
Một câu nói lạnh lùng đã khiến bầu không khí đóng băng lại, trong phòng ngập tràn sự nguy hiểm.
Logan quay người đi ra ngoài, anh ra khỏi bệnh viện, đứng ở bên ngoài, mím chặt môi. Trong đầu nghĩ:
"Shim Su Ryeon, không sao đâu".
Tất cả mọi người từ chức vụ lớn đến nhỏ đều đang điều trả, camera bị người ta cố tình phá hỏng, mất đi thông tin quan trọng nhất, thứ duy nhất có thể điều tra chính là Joon Ki, rất có khả năng hắn là đồng phạm, nếu không, tại sao bác sĩ trong phòng phẫu thuật bị đánh ngất nhanh như thế?
Tốc độ của thư ký Hong hiển nhiên nhanh hơn người khác rất nhiều, cậu tìm ra được camera ghi lại hình ảnh Su Ryeon bị ôm lên xe, cậu ta vội vàng thông báo cho Logan.
Logan nhận lấy ipad, sắc mặt tối sầm nhìn video trước mặt, anh chửi một tiếng, “Mau điều tra chiếc xe đang ở đâu! Ngay lập tức!”
Nói xong, Logam lao về phía chiếc xe, thư ký Hong vẫn còn chưa kịp phản ứng thì Logan đã lên xe, sau đó khởi động động cơ, lao như bay!
Thư ký Hong chỉ có thể gửi định vị cho Logan, đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Logan liếc nhìn GPS, chiếc xe đang đi đến chỗ khu ngoại ô, một khi ra khỏi Seoul sẽ như hòn đá chìm xuống biền, biệt tăm biệt tích, lúc đó đi tìm sẽ càng khó khăn.
Hai tay ôm chặt vô lăng, với tốc độ nhanh nhất, chiếc xe của anh lao như bay trên đường cao tốc, không hề bình tĩnh như trước đây.
Còn chiếc xe chở Su Ryeon thì đang đi trên đường, cô ngồi trên một chiếc xe du lịch, cô nằm bệt ở ghế sau, xung quanh là bốn người mặc đồ đen đang canh trừng cô rất nghiêm ngặt.
Lần này ông Lee thật sự ra tay muốn hai mẹ con cô biến mất.
Su Ryeon bị ngất vì thuốc mê, bây giờ thuốc đã hết một nửa, cô từ từ tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã thấy mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm, cô lập tức ngồi dậy.
Cô đang ở đâu? Seol A đâu?
Rốt cuộc lúc nãy ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì, Su Ryeon mở to mắt, người mặc áo đen bên cạnh phát hiện ra Su Ryeon đã tỉnh lại, lập tức ở trong trạng thái cảnh giác.
Su Ryeon hét lên, “Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Ít lời thôi, tốt nhất là ngoan ngoãn cho tao, mau ngậm miệng lại!”
Người đàn ông mặc đồ đen tức giận, để tránh người phụ nữ này giở trò lươn lẹo, hắn lấy băng dính dán vào miệng Su Ryeon, không cho cô nói chuyện.
Su Ryeon “ưm ưm ưm” rất lâu nhưng không ai quan tâm đến cô.
Trong lòng cực kỳ lo lắng, tim đã nhảy lên tận cổ họng, Su Ryeon bất an nhìn xung quanh, cô hoàn toàn không biết bọn họ sẽ đưa cô đi đâu.
Tay của cô bị trói ra đằng sau, chân cũng bị trói, bọn họ nhìn về phía trước với khuôn mặt không có biểu cảm, cô rất khó có cơ hội trốn thoát.
Su Ryeon nheo mắt, từ từ ngả người về phía sau, hai tay dùng sức giãy giụa để thoát khỏi dây thừng, ngón tay đỏ bừng đầy vết hằn.
Bởi vì dùng lực nên mặt Su Ryeon hơi đỏ lên khiến bọn chúng rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Nhất là khi thuộc hạ của ông Lee toàn là những người rất giỏi, bọn họ lập tức phát hiện ra Su Ryeon đang cố gắng cởi dây thừng, tên áo đen đánh một cú thật đau lên vai Su Ryeon.
Cô đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô nghe thấy tên áo đen trầm giọng nói, “Người phụ nữ này muốn bỏ chạy!”
“Mau trói thêm dây, muốn bỏ chạy cơ đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top