Tiêu đề chương

CHƯƠNG 21
Đối với những người đã bị lưu đày cách xa quê hương hàng ngàn dặm mà nói, đến đích không phải là kết thúc thử thách của họ.
Có một chứng bệnh cổ quái đã tàn sát bừa bãi đám người lưu vong mới đến, những người lưu vong mắc bệnh này sẽ mệt mỏi vô lực, buồn nôn, đau đầu dai dẳng, khi bệnh phát triển đến giai đoạn nặng sẽ ho khạc đờm trắng hoặc bọt hồng, thậm chí sẽ bất tỉnh.
Có người mười ngày nửa tháng vượt qua được sẽ trở lại bình thường, còn những người không qua khỏi thì chỉ có thể chịu chết.
Người lưu vong gọi căn bệnh này là chướng khí, là do hít phải sương độc từ Minh Nguyệt Tháp.
Loại bệnh này thường xảy ra với những người thể chất yếu ớt, Lệ Tri không ngờ rằng Lệ Tượng Thăng từ nhỏ đã cường tráng như một con trâu, ngay cả hắt hơi cũng không có lại là người duy nhất trong Lệ Gia bị nhiễm chướng khí.
Lỗ Huyên thương tiếc cho những bất hạnh liên tiếp mà hai huynh muội Lệ Tượng Thăng phải gánh chịu, nên nàng đã cho phép Lệ Từ  n được nghỉ để chăm sóc ca ca.
Lệ Tri ban ngày ở lại Huyên Chỉ Viện làm việc, buổi tối sau khi tan ca liền chạy đến thiên viện nơi các nam nô ở.
Cũng may, căn bệnh này không lây nhiễm, thiếu niên ở cùng phòng với Lệ Tượng Thăng cũng không ghét bỏ hắn, khi Lệ Tri bước vào cửa, người đó vừa mang cho Lệ Từ  n một chậu nước sạch.
"Cảm ơn ngươi..." Lệ Từ  n cảm ơn với đôi mắt đỏ hoe, còn thiếu niên có làn da rám nắng thì xấu hổ gãi đầu.
Lệ Tượng Thăng đang nằm trên chiếc giường gỗ hẹp và cũ nát, ý thức mơ hồ, trên trán đắp một chiếc khăn ướt.
Lệ Tri sờ trán Lệ Tượng Thăng, thử nhiệt độ trên người hắn, nói: "Hắn không phát sốt, không cần hạ nhiệt."
Lệ Từ  n gật đầu.
Lệ Tri nhìn mảnh vải hấp che miệng và mũi của Lệ Tượng Thăng, hỏi: "Đây là gì?"
"Muội nghĩ nếu là chướng khí... thì che kín miệng và mũi lại, chắc là sẽ tốt hơn ..." Lệ Từ  n nói như không có sức lực.
Lệ Tri thở dài, bỏ miếng vải xuống và giảng:
"Nếu thật sự là không khí, thì vải vóc cũng không giúp được gì."
Không có tấm vải che, Lệ Tri nhận thấy đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ của Lệ Tượng Thăng đang lẩm bẩm điều gì đó.
Nàng kề sát lại lắng nghe kỹ hơn, thì nhận ra hắn đang gọi "Di nương".
Lệ Tri muốn nói gì đó để an ủi hắn, nhưng vừa mở miệng, nàng lại phát hiện lời nói thật quá yếu ớt trước sự thật, dù có nói gì cũng không thể bù đắp được một phần nghìn nỗi đau mất mẹ của Lệ Tượng Thăng.
Nàng không thể giúp hắn, giống như khi đó không ai có thể giúp nàng.
Tối hôm đó, Lệ Tri thuyết phục Lệ Từ  n đi ngủ trước, để ngày mai có thể thay ca với nàng chăm sóc Lệ Tượng Thăng. Sau khi Lệ Từ  n trở về phòng, Lệ Tri ngồi bên cạnh giường của Lệ Tượng Thăng trông chừng cả đêm.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lệ Từ  n mang thức ăn đến cho nàng. Lệ Tri ăn màn thầu và dưa muối, rồi vội vã đến Huyên Chỉ Viện để tiếp tục công việc của mình.
Đối với Lệ Tri, người xem việc mất ngủ là bình thường thì cả đêm không nghỉ ngơi cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bệnh tình của Lệ Tượng Thăng càng ngày càng nghiêm trọng, cần mời đại phu trị liệu, nhưng nàng lại không có đồng nào, nàng chỉ là một nô tỳ trong Đô Hộ phủ mà thôi.
Là một tội nhân bị đày đến đây, nàng thậm chí còn không thể so sánh với những hạ nhân gia sinh tử trong Đô Hộ phủ, bọn họ hàng tháng còn được phát nguyệt ngân, nhưng Lệ Tri và những người bị lưu đày khác là đến để thụ án, còn sống đã là may mắn rồi, nào dám tưởng tượng đến nguyệt ngân hàng tháng.
Với bệnh tình hiện tại của Lệ Tượng Thăng, tốt nhất là hắn nên tự mình sống sót, nhưng nếu hắn không thể thì sao?
Lệ Tri có thể nhìn đệ đệ vô tội của mình chết ngay trước mắt mình không?
Lệ Hương là vì khi đó nàng không có cách nào, nhưng bây giờ, y quán lớn nhất trấn chỉ cách Đô Hộ phủ vài dặm!
Có lẽ vì thấy nàng lơ đãng nên Lỗ Huyên cho phép nàng nghỉ sớm.
"Tiểu thư..." Lệ Tri nói xong có chút do dự.
Lỗ Huyên và nàng không thân cũng chẳng quen, nàng ấy đã đối xử rất đặc biệt với nàng rồi, nếu bây giờ hỏi vay tiền một lần nữa, nàng sợ sẽ khiến Lỗ Huyên khó xử.
"Còn có chuyện gì sao?" Lỗ Huyên nghiêng đầu nhìn.
Cùng lúc đó các đại nha hoàn và nhũ mẫu ở Huyên Chỉ Viện cũng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt của họ khiến Lệ Tri có cảm giác nàng là một tên tiểu nhân có lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu.
"...Không có gì, nô tỳ xin cáo lui."
Lệ Tri cúi người rời đi.
Nàng còn có thể lấy tiền ở đâu nữa?
Lệ Tri vừa vắt óc suy nghĩ, vừa vội chạy đến nhĩ phòng nơi Lệ Tượng Thăng ở.
Vừa vào cửa, hô hấp của Lệ Tri liền cứng lại.
Lệ Từ  n đang cầm một túi bột màu xám nhạt, định đổ nó vào miệng Lệ Tượng Thăng.
"Đợi đã!"
Lệ Từ  n bị quát ngưng lại, bàn tay cầm túi giấy cũng không cử động được. Lệ Tri nhanh chóng bước tới, cầm lấy túi giấy từ tay Lệ Từ  n, đưa lên mũi ngửi.
"Đây là tro hương?!"
Lệ Tri khiếp sợ.
"Ca ca bệnh nặng rồi...." Lệ Từ  n nghẹn ngào nói: "Nghe nói tro hương từ miếu Nữ Oa ở đây rất có tác dụng, nên muội nhờ người ta đưa tới một ít..."
"Đó đều là những lời đồn đãi vô căn cứ, muội đã từng đọc qua sách, chuyện như vậy sao có thể tin?"
"Nhưng mà muội... muội không còn biện pháp nào khác..."
Nhìn muội muội khóc thút thít trước mặt, lòng Lệ Tri như bị dao cắt.
"Muội trông chừng Tượng Thăng, đừng cho hắn ăn tro hương, ta đi thỉnh đại phu đến xem."
"Nhưng mà..."
Lệ Tri biết Lệ Từ  n lo lắng về điều gì, nàng ngắt lời và nói:
"Ta sẽ nghĩ biện pháp."
Vì nàng là tỷ tỷ, là trời của hai hài tử không nơi nương tựa này.
Nàng phải tìm ra cách.
Lệ Tri đi ra khỏi nhĩ phòng, do dự một chút, liền đi đến khách viện phía đông.
Xuyên qua một rừng trúc rợp bóng xanh, Lệ Tri lần đầu tiên bước vào đông khách viện. Hai thô sử nha hoàn đang yên lặng lấy nước quét tước, thấy Lệ Tri đến, nghi hoặc mà đứng lên.
Lệ Tri chủ động bẩm báo mục đích tới đây: "Làm phiền các vị tỷ tỷ, giúp ta thông báo với Điện Hạ một tiếng. Nói là, cố nhân Lệ Tri muốn cầu kiến."
Hai thô sử nha hoàn do dự một hồi, thì một người đi tới cửa phòng chính, thì thầm gì đó với người bên trong , một lúc sau, một nha hoàn xinh đẹp trang nhã đi ra.
"Là ngươi cầu kiến Điện Hạ?" Nàng ta hỏi
"Vâng, làm phiền tỷ tỷ thông báo một tiếng." Lệ Tri nhận ra người này là đại nha hoàn ở khách viện nên thi lễ một cái.
Đại nha hoàn khách khí hỏi tên của Lệ Tri và viện của nàng, sau đó vào phòng bẩm báo với chủ tử.
Lại một lát sau, đại nha hoàn đi ra một lần nữa, nói với Lệ Tri:
"Điện Hạ đồng ý gặp ngươi, vào đi."
Lệ Tri cúi đầu tiến vào cửa chính.
Đại nha hoàn đưa Lệ Tri vào một gian phòng đầy nắng, cúi đầu thi lễ trước cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.
Trong phòng yên tĩnh.
Lệ Tri hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, quỳ xuống dập đầu trước bóng người đang nằm trên sạp.
". . . Điện Hạ, Lệ Tri mạo muội quấy rầy, tự biết có tội. Nhưng tình huống cấp bách, không thể không như thế. Kính xin Điện Hạ khai ân, cứu đệ đệ của ta."
Trán Lệ Tri đặt lên hai tay, nàng không nhìn thấy biểu tình của Tạ Lan Tư, đoán không được tâm ý của hắn.
Sự căng thẳng quá mức khiến gió cũng như một con rắn độc bò qua lưng nàng.
Trong sự im lặng kéo dài, mồ hôi nhỏ giọt trên chóp mũi của Lệ Tri.
"... Lần trước là muội muội, lần này là đệ đệ." Cuối cùng Tạ Lan Tư cũng lên tiếng, là âm thanh âm trầm và lạnh lùng mà Lệ Tri quen thuộc, "Lần sau, ngươi sẽ kêu ta cứu ai?"
Giọng nói của Tạ Lan Tư không nghe ra hỉ nộ, Lệ Tri mạnh dạn ngẩng đầu lên.
"Ngoại trừ Điện Hạ... không có ai khác có thể giúp ta."
Nàng nhìn người trên sạp với đôi mắt ướt át, như thể hắn là cọng rơm duy nhất trong nước mà nàng có thể nắm được.
Thiếu niên nửa nằm trên sạp gỗ, thờ ơ nhìn nàng.
Sau lưng hắn, từng bóng cây trúc ngoài cửa sổ gỗ đung đưa, làm vỡ vụn từng tia ánh nắng chiều chiếu vào.
"Đã như vậy, tại sao đến bây giờ mới tới tìm ta?"
Lệ Tri sửng sốt một chút, sau đó thận trọng nói: "Ta tưởng rằng Điện Hạ không muốn gặp ta..."
"Mà thôi. . . khi nào gặp, làm sao gặp, đều không sao cả. Dù sao, ta cũng là một phế nhân, sẽ không đi đâu được." Tạ Lan Tư nhìn nàng mỉm cười.
Đúng là một cây văn trúc xanh khó nhằn.
Lệ Tri nhất thời im lặng.
Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được sự chấn động khi treo mình dưới vách đá và nhìn thấy Tạ Lan Tư linh hoạt trèo lên cây cổ thụ xiêu vẹo.
Thực lực mở mắt nói dối của Tạ Lan Tư thật khiến nàng cảm thấy mặc cảm.
Lệ Tri quỳ gối đến trước sạp, vừa quan sát sắc mặt Tạ Lan Tư, vừa nắm lấy vạt áo màu xanh nhạt  rủ xuống ghế của hắn.
"Điện Hạ..." Nàng cầu khẩn.
Từ góc độ của Tạ Lan Tư, bóng dáng nho nhỏ của Lệ Tri dưới sạp khiến hắn nhớ đến con mèo hoang(*) chợt lướt qua trên con đường lưu vong.
(*)兔狲 Mèo manul: là một loài mèo hoang nhỏ có nguồn gốc từ đồng cỏ và cây bụi trên núi ở Kavkaz, Hindu Kush, một phần của dãy Himalaya, Cao nguyên Tây Tạng, Thiên Sơn và dãy núi Nam Siberia. Với bộ lông dài và rậm, nó thích nghi tốt với khí hậu lục địa lạnh giá ở khu vực ít mưa và trải qua nhiều nhiệt độ. Chiều dài đầu và thân của nó từ 46 đến 65 cm với đuôi dài 21 đến 31 cm. Tai của nó được đặt thấp ở hai bên đầu để nó có thể nhìn qua đá mà không làm tai bị lõm.
Bộ lông xù của con mèo đó làm tay hắn ngứa ngáy.
Mèo hoang không có chạm vào, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tay hắn lại chạm vào đầu của Lệ Tri.
Cảm giác sờ vào tóc và lông đương nhiên khác nhau, mặc dù không tốt như mong đợi... nhưng cũng không tệ.
Lệ Tri không hiểu sao lại bị xoa đầu, đang ngẩn người thì Tạ Lan Tư nói:
"Ngươi không có ở đây, ta rất nhàm chán... Đây là lời nói thật."
Hắn rút tay lại và nói một cách bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra:
"Ngươi muốn ta giúp thế nào?"
"Cầu Điện Hạ cho ta mượn ba, bốn lạng bạc, ta muốn đi trấn trên thỉnh đại phu ." Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư hỏi: "Ngươi không có nguyệt ngân, làm sao trả lại cho ta?"
Lệ Tri trầm mặc.
Khách viện nơi Tạ Lan Tư ở tuy nhìn bề ngoài có vẻ bình dân, nhưng trang trí bên trong chỗ nào cũng lộ ra sự xa xỉ, hắn muốn gì Đô Hộ phủ cũng có, còn cái gì Đô Hộ phủ không có thì nàng cũng không cho nổi.
Huống chi, hắn hỏi như vậy, nhất định là không muốn nghe nàng nói sẽ kiếm tiền rồi từ từ trả cho hắn.
"Điện Hạ muốn ta đền đáp thế nào?"
"Ngươi nhìn nơi này một chút, ngươi cảm thấy ta thiếu cái gì?" Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
"Lệ Tri ngu dốt ... Xin Điện Hạ nói rõ ."
" Thiếu chút vui vẻ." Tạ Lan Tư nói.
"..."
"Ta nói đùa thôi" Tạ Lan Tư lộ ra nụ cười giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn, ". . . Bàn Bàn."
Lệ Tri phối hợp mỉm cười.
Mấy ngày này Tạ Lan Tư an phận trong khách viện, không có cơ hội giết người, cũng không có cơ hội bị người giết....không phải là thiếu chút vui vẻ sao?
"Đã như vậy, ngươi có thể làm xong công việc hàng ngày, sau đó tới đây làm tỳ nữ mài mực cho ta." Tạ Lan Tư nói.
Yêu cầu này không quá đáng, Lệ Tri cảm thấy nhẹ nhõm.
Đang định dập đầu cảm ơn thì một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy trán nàng.
"Không cần." Tạ Lan Tư nói, "Quả Đào ...."
Tạ Lan Tư vừa dứt lời, đại nha hoàn lúc nãy bước vào.
"Cho nàng mười lượng bạc." Tạ Lan Tư nói.
Nhận được phân phó, đại nha hoàn Quả Đào lập tức mang một bao vải đựng mười lượng bạc nén đến.
Cứu người quan trọng hơn, Lệ Tri thi lễ với Tạ Lan Tư rồi cáo lui, Tạ Lan Tư để Quả Đào đưa nàng đến cửa.
Ở cửa, Lệ Tri nhịn không được hỏi:
"Tỷ tỷ tên là Quả Đào?"
"... Có vấn đề gì sao?" Quả Đào nhìn Lệ Tri.
Lệ Tri không biết làm thế nào để hỏi cái tên này có phải là do Tạ Lan Tư ban cho không, nàng lắc đầu, vội vã rời khỏi khách viện.
Sau khi nhìn Lệ Tri rời đi, Quả Đào quay trở lại phòng của Tạ Lan Tư.
"Điện Hạ, Lệ cô nương đã đi rồi."
Tạ Lan Tư không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục chơi với lá trúc tình cờ bay vào sạp.
Lá trúc vừa dài vừa hẹp được hắn gấp tới gấp lui trong tay, chẳng mấy chốc đã xuất hiện những nếp nhăn.
"Điện Hạ ..."Quả Đào dừng một chút, do dự hỏi: " Điện Hạ ban tên Quả Đào cho nô tỳ là vì Lệ cô nương sao?"
Ngón tay của Tạ Lan Tư dừng lại.
Lúc Tạ Lan Tư ban tên cho đám nô tài mới được mua đến để hầu hạ hắn, Lỗ Hàm bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trong khách viện không chỉ có đào, mà còn có dưa hấu, táo, lê...
"Đương nhiên không phải." Tạ Lan Tư nhìn Quả Đào trước cửa, dịu dàng nói: "Ngươi là học trò của phụ thân ta, vì muốn tránh tai mắt của mọi người, khi đặt tên ta mới nghĩ đến quả đào."
Lời giải thích này không thuyết phục được Quả Đào, nhưng việc Tạ Lan Tư chịu đưa ra lời giải thích đã là một sự tôn trọng lớn đối với nàng.
Quả Đào khôn ngoan không dám hỏi đến cuối cùng, thay vào đó nói:
"Đô Hộ vì Điện Hạ đã mời danh y buổi tối tới Minh Nguyệt Tháp, Điện Hạ định khi nào gặp hắn?"
"... Ngươi có nghĩ rằng Lỗ Hàm thực sự đang giúp ta không?" Tạ Lan Tư trả lời bằng một câu hỏi.
"Lỗ Đô Hộ đã nắm quyền ở Minh Nguyệt Tháp trong nhiều năm. Ông ấy trung thành với công chúng, giữ chính trực và chưa bao giờ vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Nô tỳ nghĩ Lỗ Hàm có thể tin."
Tạ Lan Tư lại bắt đầu chơi với chiếc lá kia một lần nữa, từ chối cho ý kiến với lời nói của Quả Đào.
Phụ thân của Quả Đào là một thân binh của phế Thái Tử, trong một lần vì bảo vệ Thái Tử bị ám sát mà chết. Quả Đào kế thừa nguyện vọng của phụ thân, trung thành tận tâm với Thái Tử, lòng trung thành này tiếp diễn đến Tạ Lan Tư.
Nhưng những thứ này đều vô nghĩa với Tạ Lan Tư.
Chỉ cần không tin, hắn không cần phải phân biệt cái gì là thực cái gì là giả. Hắn chỉ cần làm cho bọn họ tin rằng hắn đã tin là được.
"Đã như vậy" Hắn nói, "Ngày mai ngươi an bài giúp ta đi."
CHƯƠNG 22
Đối với những người đã bị lưu đày cách xa quê hương hàng ngàn dặm mà nói, đến đích không phải là kết thúc thử thách của họ.
Có một chứng bệnh cổ quái đã tàn sát bừa bãi đám người lưu vong mới đến, những người lưu vong mắc bệnh này sẽ mệt mỏi vô lực, buồn nôn, đau đầu dai dẳng, khi bệnh phát triển đến giai đoạn nặng sẽ ho khạc đờm trắng hoặc bọt hồng, thậm chí sẽ bất tỉnh.
Có người mười ngày nửa tháng vượt qua được sẽ trở lại bình thường, còn những người không qua khỏi thì chỉ có thể chịu chết.
Người lưu vong gọi căn bệnh này là chướng khí, là do hít phải sương độc từ Minh Nguyệt Tháp.
Loại bệnh này thường xảy ra với những người thể chất yếu ớt, Lệ Tri không ngờ rằng Lệ Tượng Thăng từ nhỏ đã cường tráng như một con trâu, ngay cả hắt hơi cũng không có lại là người duy nhất trong Lệ Gia bị nhiễm chướng khí.
Lỗ Huyên thương tiếc cho những bất hạnh liên tiếp mà hai huynh muội Lệ Tượng Thăng phải gánh chịu, nên nàng đã cho phép Lệ Từ  n được nghỉ để chăm sóc ca ca.
Lệ Tri ban ngày ở lại Huyên Chỉ Viện làm việc, buổi tối sau khi tan ca liền chạy đến thiên viện nơi các nam nô ở.
Cũng may, căn bệnh này không lây nhiễm, thiếu niên ở cùng phòng với Lệ Tượng Thăng cũng không ghét bỏ hắn, khi Lệ Tri bước vào cửa, người đó vừa mang cho Lệ Từ  n một chậu nước sạch.
"Cảm ơn ngươi..." Lệ Từ  n cảm ơn với đôi mắt đỏ hoe, còn thiếu niên có làn da rám nắng thì xấu hổ gãi đầu.
Lệ Tượng Thăng đang nằm trên chiếc giường gỗ hẹp và cũ nát, ý thức mơ hồ, trên trán đắp một chiếc khăn ướt.
Lệ Tri sờ trán Lệ Tượng Thăng, thử nhiệt độ trên người hắn, nói: "Hắn không phát sốt, không cần hạ nhiệt."
Lệ Từ  n gật đầu.
Lệ Tri nhìn mảnh vải hấp che miệng và mũi của Lệ Tượng Thăng, hỏi: "Đây là gì?"
"Muội nghĩ nếu là chướng khí... thì che kín miệng và mũi lại, chắc là sẽ tốt hơn ..." Lệ Từ  n nói như không có sức lực.
Lệ Tri thở dài, bỏ miếng vải xuống và giảng:
"Nếu thật sự là không khí, thì vải vóc cũng không giúp được gì."
Không có tấm vải che, Lệ Tri nhận thấy đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ của Lệ Tượng Thăng đang lẩm bẩm điều gì đó.
Nàng kề sát lại lắng nghe kỹ hơn, thì nhận ra hắn đang gọi "Di nương".
Lệ Tri muốn nói gì đó để an ủi hắn, nhưng vừa mở miệng, nàng lại phát hiện lời nói thật quá yếu ớt trước sự thật, dù có nói gì cũng không thể bù đắp được một phần nghìn nỗi đau mất mẹ của Lệ Tượng Thăng.
Nàng không thể giúp hắn, giống như khi đó không ai có thể giúp nàng.
Tối hôm đó, Lệ Tri thuyết phục Lệ Từ  n đi ngủ trước, để ngày mai có thể thay ca với nàng chăm sóc Lệ Tượng Thăng. Sau khi Lệ Từ  n trở về phòng, Lệ Tri ngồi bên cạnh giường của Lệ Tượng Thăng trông chừng cả đêm.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lệ Từ  n mang thức ăn đến cho nàng. Lệ Tri ăn màn thầu và dưa muối, rồi vội vã đến Huyên Chỉ Viện để tiếp tục công việc của mình.
Đối với Lệ Tri, người xem việc mất ngủ là bình thường thì cả đêm không nghỉ ngơi cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bệnh tình của Lệ Tượng Thăng càng ngày càng nghiêm trọng, cần mời đại phu trị liệu, nhưng nàng lại không có đồng nào, nàng chỉ là một nô tỳ trong Đô Hộ phủ mà thôi.
Là một tội nhân bị đày đến đây, nàng thậm chí còn không thể so sánh với những hạ nhân gia sinh tử trong Đô Hộ phủ, bọn họ hàng tháng còn được phát nguyệt ngân, nhưng Lệ Tri và những người bị lưu đày khác là đến để thụ án, còn sống đã là may mắn rồi, nào dám tưởng tượng đến nguyệt ngân hàng tháng.
Với bệnh tình hiện tại của Lệ Tượng Thăng, tốt nhất là hắn nên tự mình sống sót, nhưng nếu hắn không thể thì sao?
Lệ Tri có thể nhìn đệ đệ vô tội của mình chết ngay trước mắt mình không?
Lệ Hương là vì khi đó nàng không có cách nào, nhưng bây giờ, y quán lớn nhất trấn chỉ cách Đô Hộ phủ vài dặm!
Có lẽ vì thấy nàng lơ đãng nên Lỗ Huyên cho phép nàng nghỉ sớm.
"Tiểu thư..." Lệ Tri nói xong có chút do dự.
Lỗ Huyên và nàng không thân cũng chẳng quen, nàng ấy đã đối xử rất đặc biệt với nàng rồi, nếu bây giờ hỏi vay tiền một lần nữa, nàng sợ sẽ khiến Lỗ Huyên khó xử.
"Còn có chuyện gì sao?" Lỗ Huyên nghiêng đầu nhìn.
Cùng lúc đó các đại nha hoàn và nhũ mẫu ở Huyên Chỉ Viện cũng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt của họ khiến Lệ Tri có cảm giác nàng là một tên tiểu nhân có lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu.
"...Không có gì, nô tỳ xin cáo lui."
Lệ Tri cúi người rời đi.
Nàng còn có thể lấy tiền ở đâu nữa?
Lệ Tri vừa vắt óc suy nghĩ, vừa vội chạy đến nhĩ phòng nơi Lệ Tượng Thăng ở.
Vừa vào cửa, hô hấp của Lệ Tri liền cứng lại.
Lệ Từ  n đang cầm một túi bột màu xám nhạt, định đổ nó vào miệng Lệ Tượng Thăng.
"Đợi đã!"
Lệ Từ  n bị quát ngưng lại, bàn tay cầm túi giấy cũng không cử động được. Lệ Tri nhanh chóng bước tới, cầm lấy túi giấy từ tay Lệ Từ  n, đưa lên mũi ngửi.
"Đây là tro hương?!"
Lệ Tri khiếp sợ.
"Ca ca bệnh nặng rồi...." Lệ Từ  n nghẹn ngào nói: "Nghe nói tro hương từ miếu Nữ Oa ở đây rất có tác dụng, nên muội nhờ người ta đưa tới một ít..."
"Đó đều là những lời đồn đãi vô căn cứ, muội đã từng đọc qua sách, chuyện như vậy sao có thể tin?"
"Nhưng mà muội... muội không còn biện pháp nào khác..."
Nhìn muội muội khóc thút thít trước mặt, lòng Lệ Tri như bị dao cắt.
"Muội trông chừng Tượng Thăng, đừng cho hắn ăn tro hương, ta đi thỉnh đại phu đến xem."
"Nhưng mà..."
Lệ Tri biết Lệ Từ  n lo lắng về điều gì, nàng ngắt lời và nói:
"Ta sẽ nghĩ biện pháp."
Vì nàng là tỷ tỷ, là trời của hai hài tử không nơi nương tựa này.
Nàng phải tìm ra cách.
Lệ Tri đi ra khỏi nhĩ phòng, do dự một chút, liền đi đến khách viện phía đông.
Xuyên qua một rừng trúc rợp bóng xanh, Lệ Tri lần đầu tiên bước vào đông khách viện. Hai thô sử nha hoàn đang yên lặng lấy nước quét tước, thấy Lệ Tri đến, nghi hoặc mà đứng lên.
Lệ Tri chủ động bẩm báo mục đích tới đây: "Làm phiền các vị tỷ tỷ, giúp ta thông báo với Điện Hạ một tiếng. Nói là, cố nhân Lệ Tri muốn cầu kiến."
Hai thô sử nha hoàn do dự một hồi, thì một người đi tới cửa phòng chính, thì thầm gì đó với người bên trong , một lúc sau, một nha hoàn xinh đẹp trang nhã đi ra.
"Là ngươi cầu kiến Điện Hạ?" Nàng ta hỏi
"Vâng, làm phiền tỷ tỷ thông báo một tiếng." Lệ Tri nhận ra người này là đại nha hoàn ở khách viện nên thi lễ một cái.
Đại nha hoàn khách khí hỏi tên của Lệ Tri và viện của nàng, sau đó vào phòng bẩm báo với chủ tử.
Lại một lát sau, đại nha hoàn đi ra một lần nữa, nói với Lệ Tri:
"Điện Hạ đồng ý gặp ngươi, vào đi."
Lệ Tri cúi đầu tiến vào cửa chính.
Đại nha hoàn đưa Lệ Tri vào một gian phòng đầy nắng, cúi đầu thi lễ trước cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.
Trong phòng yên tĩnh.
Lệ Tri hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, quỳ xuống dập đầu trước bóng người đang nằm trên sạp.
". . . Điện Hạ, Lệ Tri mạo muội quấy rầy, tự biết có tội. Nhưng tình huống cấp bách, không thể không như thế. Kính xin Điện Hạ khai ân, cứu đệ đệ của ta."
Trán Lệ Tri đặt lên hai tay, nàng không nhìn thấy biểu tình của Tạ Lan Tư, đoán không được tâm ý của hắn.
Sự căng thẳng quá mức khiến gió cũng như một con rắn độc bò qua lưng nàng.
Trong sự im lặng kéo dài, mồ hôi nhỏ giọt trên chóp mũi của Lệ Tri.
"... Lần trước là muội muội, lần này là đệ đệ." Cuối cùng Tạ Lan Tư cũng lên tiếng, là âm thanh âm trầm và lạnh lùng mà Lệ Tri quen thuộc, "Lần sau, ngươi sẽ kêu ta cứu ai?"
Giọng nói của Tạ Lan Tư không nghe ra hỉ nộ, Lệ Tri mạnh dạn ngẩng đầu lên.
"Ngoại trừ Điện Hạ... không có ai khác có thể giúp ta."
Nàng nhìn người trên sạp với đôi mắt ướt át, như thể hắn là cọng rơm duy nhất trong nước mà nàng có thể nắm được.
Thiếu niên nửa nằm trên sạp gỗ, thờ ơ nhìn nàng.
Sau lưng hắn, từng bóng cây trúc ngoài cửa sổ gỗ đung đưa, làm vỡ vụn từng tia ánh nắng chiều chiếu vào.
"Đã như vậy, tại sao đến bây giờ mới tới tìm ta?"
Lệ Tri sửng sốt một chút, sau đó thận trọng nói: "Ta tưởng rằng Điện Hạ không muốn gặp ta..."
"Mà thôi. . . khi nào gặp, làm sao gặp, đều không sao cả. Dù sao, ta cũng là một phế nhân, sẽ không đi đâu được." Tạ Lan Tư nhìn nàng mỉm cười.
Đúng là một cây văn trúc xanh khó nhằn.
Lệ Tri nhất thời im lặng.
Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được sự chấn động khi treo mình dưới vách đá và nhìn thấy Tạ Lan Tư linh hoạt trèo lên cây cổ thụ xiêu vẹo.
Thực lực mở mắt nói dối của Tạ Lan Tư thật khiến nàng cảm thấy mặc cảm.
Lệ Tri quỳ gối đến trước sạp, vừa quan sát sắc mặt Tạ Lan Tư, vừa nắm lấy vạt áo màu xanh nhạt  rủ xuống ghế của hắn.
"Điện Hạ..." Nàng cầu khẩn.
Từ góc độ của Tạ Lan Tư, bóng dáng nho nhỏ của Lệ Tri dưới sạp khiến hắn nhớ đến con mèo hoang(*) chợt lướt qua trên con đường lưu vong.
(*)兔狲 Mèo manul: là một loài mèo hoang nhỏ có nguồn gốc từ đồng cỏ và cây bụi trên núi ở Kavkaz, Hindu Kush, một phần của dãy Himalaya, Cao nguyên Tây Tạng, Thiên Sơn và dãy núi Nam Siberia. Với bộ lông dài và rậm, nó thích nghi tốt với khí hậu lục địa lạnh giá ở khu vực ít mưa và trải qua nhiều nhiệt độ. Chiều dài đầu và thân của nó từ 46 đến 65 cm với đuôi dài 21 đến 31 cm. Tai của nó được đặt thấp ở hai bên đầu để nó có thể nhìn qua đá mà không làm tai bị lõm.
Bộ lông xù của con mèo đó làm tay hắn ngứa ngáy.
Mèo hoang không có chạm vào, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tay hắn lại chạm vào đầu của Lệ Tri.
Cảm giác sờ vào tóc và lông đương nhiên khác nhau, mặc dù không tốt như mong đợi... nhưng cũng không tệ.
Lệ Tri không hiểu sao lại bị xoa đầu, đang ngẩn người thì Tạ Lan Tư nói:
"Ngươi không có ở đây, ta rất nhàm chán... Đây là lời nói thật."
Hắn rút tay lại và nói một cách bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra:
"Ngươi muốn ta giúp thế nào?"
"Cầu Điện Hạ cho ta mượn ba, bốn lạng bạc, ta muốn đi trấn trên thỉnh đại phu ." Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư hỏi: "Ngươi không có nguyệt ngân, làm sao trả lại cho ta?"
Lệ Tri trầm mặc.
Khách viện nơi Tạ Lan Tư ở tuy nhìn bề ngoài có vẻ bình dân, nhưng trang trí bên trong chỗ nào cũng lộ ra sự xa xỉ, hắn muốn gì Đô Hộ phủ cũng có, còn cái gì Đô Hộ phủ không có thì nàng cũng không cho nổi.
Huống chi, hắn hỏi như vậy, nhất định là không muốn nghe nàng nói sẽ kiếm tiền rồi từ từ trả cho hắn.
"Điện Hạ muốn ta đền đáp thế nào?"
"Ngươi nhìn nơi này một chút, ngươi cảm thấy ta thiếu cái gì?" Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
"Lệ Tri ngu dốt ... Xin Điện Hạ nói rõ ."
" Thiếu chút vui vẻ." Tạ Lan Tư nói.
"..."
"Ta nói đùa thôi" Tạ Lan Tư lộ ra nụ cười giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn, ". . . Bàn Bàn."
Lệ Tri phối hợp mỉm cười.
Mấy ngày này Tạ Lan Tư an phận trong khách viện, không có cơ hội giết người, cũng không có cơ hội bị người giết....không phải là thiếu chút vui vẻ sao?
"Đã như vậy, ngươi có thể làm xong công việc hàng ngày, sau đó tới đây làm tỳ nữ mài mực cho ta." Tạ Lan Tư nói.
Yêu cầu này không quá đáng, Lệ Tri cảm thấy nhẹ nhõm.
Đang định dập đầu cảm ơn thì một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy trán nàng.
"Không cần." Tạ Lan Tư nói, "Quả Đào ...."
Tạ Lan Tư vừa dứt lời, đại nha hoàn lúc nãy bước vào.
"Cho nàng mười lượng bạc." Tạ Lan Tư nói.
Nhận được phân phó, đại nha hoàn Quả Đào lập tức mang một bao vải đựng mười lượng bạc nén đến.
Cứu người quan trọng hơn, Lệ Tri thi lễ với Tạ Lan Tư rồi cáo lui, Tạ Lan Tư để Quả Đào đưa nàng đến cửa.
Ở cửa, Lệ Tri nhịn không được hỏi:
"Tỷ tỷ tên là Quả Đào?"
"... Có vấn đề gì sao?" Quả Đào nhìn Lệ Tri.
Lệ Tri không biết làm thế nào để hỏi cái tên này có phải là do Tạ Lan Tư ban cho không, nàng lắc đầu, vội vã rời khỏi khách viện.
Sau khi nhìn Lệ Tri rời đi, Quả Đào quay trở lại phòng của Tạ Lan Tư.
"Điện Hạ, Lệ cô nương đã đi rồi."
Tạ Lan Tư không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục chơi với lá trúc tình cờ bay vào sạp.
Lá trúc vừa dài vừa hẹp được hắn gấp tới gấp lui trong tay, chẳng mấy chốc đã xuất hiện những nếp nhăn.
"Điện Hạ ..."Quả Đào dừng một chút, do dự hỏi: " Điện Hạ ban tên Quả Đào cho nô tỳ là vì Lệ cô nương sao?"
Ngón tay của Tạ Lan Tư dừng lại.
Lúc Tạ Lan Tư ban tên cho đám nô tài mới được mua đến để hầu hạ hắn, Lỗ Hàm bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trong khách viện không chỉ có đào, mà còn có dưa hấu, táo, lê...
"Đương nhiên không phải." Tạ Lan Tư nhìn Quả Đào trước cửa, dịu dàng nói: "Ngươi là học trò của phụ thân ta, vì muốn tránh tai mắt của mọi người, khi đặt tên ta mới nghĩ đến quả đào."
Lời giải thích này không thuyết phục được Quả Đào, nhưng việc Tạ Lan Tư chịu đưa ra lời giải thích đã là một sự tôn trọng lớn đối với nàng.
Quả Đào khôn ngoan không dám hỏi đến cuối cùng, thay vào đó nói:
"Đô Hộ vì Điện Hạ đã mời danh y buổi tối tới Minh Nguyệt Tháp, Điện Hạ định khi nào gặp hắn?"
"... Ngươi có nghĩ rằng Lỗ Hàm thực sự đang giúp ta không?" Tạ Lan Tư trả lời bằng một câu hỏi.
"Lỗ Đô Hộ đã nắm quyền ở Minh Nguyệt Tháp trong nhiều năm. Ông ấy trung thành với công chúng, giữ chính trực và chưa bao giờ vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Nô tỳ nghĩ Lỗ Hàm có thể tin."
Tạ Lan Tư lại bắt đầu chơi với chiếc lá kia một lần nữa, từ chối cho ý kiến với lời nói của Quả Đào.
Phụ thân của Quả Đào là một thân binh của phế Thái Tử, trong một lần vì bảo vệ Thái Tử bị ám sát mà chết. Quả Đào kế thừa nguyện vọng của phụ thân, trung thành tận tâm với Thái Tử, lòng trung thành này tiếp diễn đến Tạ Lan Tư.
Nhưng những thứ này đều vô nghĩa với Tạ Lan Tư.
Chỉ cần không tin, hắn không cần phải phân biệt cái gì là thực cái gì là giả. Hắn chỉ cần làm cho bọn họ tin rằng hắn đã tin là được.
"Đã như vậy" Hắn nói, "Ngày mai ngươi an bài giúp ta đi."
Đối với những người đã bị lưu đày cách xa quê hương hàng ngàn dặm mà nói, đến đích không phải là kết thúc thử thách của họ.
Có một chứng bệnh cổ quái đã tàn sát bừa bãi đám người lưu vong mới đến, những người lưu vong mắc bệnh này sẽ mệt mỏi vô lực, buồn nôn, đau đầu dai dẳng, khi bệnh phát triển đến giai đoạn nặng sẽ ho khạc đờm trắng hoặc bọt hồng, thậm chí sẽ bất tỉnh.
Có người mười ngày nửa tháng vượt qua được sẽ trở lại bình thường, còn những người không qua khỏi thì chỉ có thể chịu chết.
Người lưu vong gọi căn bệnh này là chướng khí, là do hít phải sương độc từ Minh Nguyệt Tháp.
Loại bệnh này thường xảy ra với những người thể chất yếu ớt, Lệ Tri không ngờ rằng Lệ Tượng Thăng từ nhỏ đã cường tráng như một con trâu, ngay cả hắt hơi cũng không có lại là người duy nhất trong Lệ Gia bị nhiễm chướng khí.
Lỗ Huyên thương tiếc cho những bất hạnh liên tiếp mà hai huynh muội Lệ Tượng Thăng phải gánh chịu, nên nàng đã cho phép Lệ Từ  n được nghỉ để chăm sóc ca ca.
Lệ Tri ban ngày ở lại Huyên Chỉ Viện làm việc, buổi tối sau khi tan ca liền chạy đến thiên viện nơi các nam nô ở.
Cũng may, căn bệnh này không lây nhiễm, thiếu niên ở cùng phòng với Lệ Tượng Thăng cũng không ghét bỏ hắn, khi Lệ Tri bước vào cửa, người đó vừa mang cho Lệ Từ  n một chậu nước sạch.
"Cảm ơn ngươi..." Lệ Từ  n cảm ơn với đôi mắt đỏ hoe, còn thiếu niên có làn da rám nắng thì xấu hổ gãi đầu.
Lệ Tượng Thăng đang nằm trên chiếc giường gỗ hẹp và cũ nát, ý thức mơ hồ, trên trán đắp một chiếc khăn ướt.
Lệ Tri sờ trán Lệ Tượng Thăng, thử nhiệt độ trên người hắn, nói: "Hắn không phát sốt, không cần hạ nhiệt."
Lệ Từ  n gật đầu.
Lệ Tri nhìn mảnh vải hấp che miệng và mũi của Lệ Tượng Thăng, hỏi: "Đây là gì?"
"Muội nghĩ nếu là chướng khí... thì che kín miệng và mũi lại, chắc là sẽ tốt hơn ..." Lệ Từ  n nói như không có sức lực.
Lệ Tri thở dài, bỏ miếng vải xuống và giảng:
"Nếu thật sự là không khí, thì vải vóc cũng không giúp được gì."
Không có tấm vải che, Lệ Tri nhận thấy đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ của Lệ Tượng Thăng đang lẩm bẩm điều gì đó.
Nàng kề sát lại lắng nghe kỹ hơn, thì nhận ra hắn đang gọi "Di nương".
Lệ Tri muốn nói gì đó để an ủi hắn, nhưng vừa mở miệng, nàng lại phát hiện lời nói thật quá yếu ớt trước sự thật, dù có nói gì cũng không thể bù đắp được một phần nghìn nỗi đau mất mẹ của Lệ Tượng Thăng.
Nàng không thể giúp hắn, giống như khi đó không ai có thể giúp nàng.
Tối hôm đó, Lệ Tri thuyết phục Lệ Từ  n đi ngủ trước, để ngày mai có thể thay ca với nàng chăm sóc Lệ Tượng Thăng. Sau khi Lệ Từ  n trở về phòng, Lệ Tri ngồi bên cạnh giường của Lệ Tượng Thăng trông chừng cả đêm.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lệ Từ  n mang thức ăn đến cho nàng. Lệ Tri ăn màn thầu và dưa muối, rồi vội vã đến Huyên Chỉ Viện để tiếp tục công việc của mình.
Đối với Lệ Tri, người xem việc mất ngủ là bình thường thì cả đêm không nghỉ ngơi cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Bệnh tình của Lệ Tượng Thăng càng ngày càng nghiêm trọng, cần mời đại phu trị liệu, nhưng nàng lại không có đồng nào, nàng chỉ là một nô tỳ trong Đô Hộ phủ mà thôi.
Là một tội nhân bị đày đến đây, nàng thậm chí còn không thể so sánh với những hạ nhân gia sinh tử trong Đô Hộ phủ, bọn họ hàng tháng còn được phát nguyệt ngân, nhưng Lệ Tri và những người bị lưu đày khác là đến để thụ án, còn sống đã là may mắn rồi, nào dám tưởng tượng đến nguyệt ngân hàng tháng.
Với bệnh tình hiện tại của Lệ Tượng Thăng, tốt nhất là hắn nên tự mình sống sót, nhưng nếu hắn không thể thì sao?
Lệ Tri có thể nhìn đệ đệ vô tội của mình chết ngay trước mắt mình không?
Lệ Hương là vì khi đó nàng không có cách nào, nhưng bây giờ, y quán lớn nhất trấn chỉ cách Đô Hộ phủ vài dặm!
Có lẽ vì thấy nàng lơ đãng nên Lỗ Huyên cho phép nàng nghỉ sớm.
"Tiểu thư..." Lệ Tri nói xong có chút do dự.
Lỗ Huyên và nàng không thân cũng chẳng quen, nàng ấy đã đối xử rất đặc biệt với nàng rồi, nếu bây giờ hỏi vay tiền một lần nữa, nàng sợ sẽ khiến Lỗ Huyên khó xử.
"Còn có chuyện gì sao?" Lỗ Huyên nghiêng đầu nhìn.
Cùng lúc đó các đại nha hoàn và nhũ mẫu ở Huyên Chỉ Viện cũng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt của họ khiến Lệ Tri có cảm giác nàng là một tên tiểu nhân có lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu.
"...Không có gì, nô tỳ xin cáo lui."
Lệ Tri cúi người rời đi.
Nàng còn có thể lấy tiền ở đâu nữa?
Lệ Tri vừa vắt óc suy nghĩ, vừa vội chạy đến nhĩ phòng nơi Lệ Tượng Thăng ở.
Vừa vào cửa, hô hấp của Lệ Tri liền cứng lại.
Lệ Từ  n đang cầm một túi bột màu xám nhạt, định đổ nó vào miệng Lệ Tượng Thăng.
"Đợi đã!"
Lệ Từ  n bị quát ngưng lại, bàn tay cầm túi giấy cũng không cử động được. Lệ Tri nhanh chóng bước tới, cầm lấy túi giấy từ tay Lệ Từ  n, đưa lên mũi ngửi.
"Đây là tro hương?!"
Lệ Tri khiếp sợ.
"Ca ca bệnh nặng rồi...." Lệ Từ  n nghẹn ngào nói: "Nghe nói tro hương từ miếu Nữ Oa ở đây rất có tác dụng, nên muội nhờ người ta đưa tới một ít..."
"Đó đều là những lời đồn đãi vô căn cứ, muội đã từng đọc qua sách, chuyện như vậy sao có thể tin?"
"Nhưng mà muội... muội không còn biện pháp nào khác..."
Nhìn muội muội khóc thút thít trước mặt, lòng Lệ Tri như bị dao cắt.
"Muội trông chừng Tượng Thăng, đừng cho hắn ăn tro hương, ta đi thỉnh đại phu đến xem."
"Nhưng mà..."
Lệ Tri biết Lệ Từ  n lo lắng về điều gì, nàng ngắt lời và nói:
"Ta sẽ nghĩ biện pháp."
Vì nàng là tỷ tỷ, là trời của hai hài tử không nơi nương tựa này.
Nàng phải tìm ra cách.
Lệ Tri đi ra khỏi nhĩ phòng, do dự một chút, liền đi đến khách viện phía đông.
Xuyên qua một rừng trúc rợp bóng xanh, Lệ Tri lần đầu tiên bước vào đông khách viện. Hai thô sử nha hoàn đang yên lặng lấy nước quét tước, thấy Lệ Tri đến, nghi hoặc mà đứng lên.
Lệ Tri chủ động bẩm báo mục đích tới đây: "Làm phiền các vị tỷ tỷ, giúp ta thông báo với Điện Hạ một tiếng. Nói là, cố nhân Lệ Tri muốn cầu kiến."
Hai thô sử nha hoàn do dự một hồi, thì một người đi tới cửa phòng chính, thì thầm gì đó với người bên trong , một lúc sau, một nha hoàn xinh đẹp trang nhã đi ra.
"Là ngươi cầu kiến Điện Hạ?" Nàng ta hỏi
"Vâng, làm phiền tỷ tỷ thông báo một tiếng." Lệ Tri nhận ra người này là đại nha hoàn ở khách viện nên thi lễ một cái.
Đại nha hoàn khách khí hỏi tên của Lệ Tri và viện của nàng, sau đó vào phòng bẩm báo với chủ tử.
Lại một lát sau, đại nha hoàn đi ra một lần nữa, nói với Lệ Tri:
"Điện Hạ đồng ý gặp ngươi, vào đi."
Lệ Tri cúi đầu tiến vào cửa chính.
Đại nha hoàn đưa Lệ Tri vào một gian phòng đầy nắng, cúi đầu thi lễ trước cửa sổ rồi lặng lẽ rời đi.
Trong phòng yên tĩnh.
Lệ Tri hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, quỳ xuống dập đầu trước bóng người đang nằm trên sạp.
". . . Điện Hạ, Lệ Tri mạo muội quấy rầy, tự biết có tội. Nhưng tình huống cấp bách, không thể không như thế. Kính xin Điện Hạ khai ân, cứu đệ đệ của ta."
Trán Lệ Tri đặt lên hai tay, nàng không nhìn thấy biểu tình của Tạ Lan Tư, đoán không được tâm ý của hắn.
Sự căng thẳng quá mức khiến gió cũng như một con rắn độc bò qua lưng nàng.
Trong sự im lặng kéo dài, mồ hôi nhỏ giọt trên chóp mũi của Lệ Tri.
"... Lần trước là muội muội, lần này là đệ đệ." Cuối cùng Tạ Lan Tư cũng lên tiếng, là âm thanh âm trầm và lạnh lùng mà Lệ Tri quen thuộc, "Lần sau, ngươi sẽ kêu ta cứu ai?"
Giọng nói của Tạ Lan Tư không nghe ra hỉ nộ, Lệ Tri mạnh dạn ngẩng đầu lên.
"Ngoại trừ Điện Hạ... không có ai khác có thể giúp ta."
Nàng nhìn người trên sạp với đôi mắt ướt át, như thể hắn là cọng rơm duy nhất trong nước mà nàng có thể nắm được.
Thiếu niên nửa nằm trên sạp gỗ, thờ ơ nhìn nàng.
Sau lưng hắn, từng bóng cây trúc ngoài cửa sổ gỗ đung đưa, làm vỡ vụn từng tia ánh nắng chiều chiếu vào.
"Đã như vậy, tại sao đến bây giờ mới tới tìm ta?"
Lệ Tri sửng sốt một chút, sau đó thận trọng nói: "Ta tưởng rằng Điện Hạ không muốn gặp ta..."
"Mà thôi. . . khi nào gặp, làm sao gặp, đều không sao cả. Dù sao, ta cũng là một phế nhân, sẽ không đi đâu được." Tạ Lan Tư nhìn nàng mỉm cười.
Đúng là một cây văn trúc xanh khó nhằn.
Lệ Tri nhất thời im lặng.
Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được sự chấn động khi treo mình dưới vách đá và nhìn thấy Tạ Lan Tư linh hoạt trèo lên cây cổ thụ xiêu vẹo.
Thực lực mở mắt nói dối của Tạ Lan Tư thật khiến nàng cảm thấy mặc cảm.
Lệ Tri quỳ gối đến trước sạp, vừa quan sát sắc mặt Tạ Lan Tư, vừa nắm lấy vạt áo màu xanh nhạt  rủ xuống ghế của hắn.
"Điện Hạ..." Nàng cầu khẩn.
Từ góc độ của Tạ Lan Tư, bóng dáng nho nhỏ của Lệ Tri dưới sạp khiến hắn nhớ đến con mèo hoang(*) chợt lướt qua trên con đường lưu vong.
(*)兔狲 Mèo manul: là một loài mèo hoang nhỏ có nguồn gốc từ đồng cỏ và cây bụi trên núi ở Kavkaz, Hindu Kush, một phần của dãy Himalaya, Cao nguyên Tây Tạng, Thiên Sơn và dãy núi Nam Siberia. Với bộ lông dài và rậm, nó thích nghi tốt với khí hậu lục địa lạnh giá ở khu vực ít mưa và trải qua nhiều nhiệt độ. Chiều dài đầu và thân của nó từ 46 đến 65 cm với đuôi dài 21 đến 31 cm. Tai của nó được đặt thấp ở hai bên đầu để nó có thể nhìn qua đá mà không làm tai bị lõm.
Bộ lông xù của con mèo đó làm tay hắn ngứa ngáy.
Mèo hoang không có chạm vào, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà tay hắn lại chạm vào đầu của Lệ Tri.
Cảm giác sờ vào tóc và lông đương nhiên khác nhau, mặc dù không tốt như mong đợi... nhưng cũng không tệ.
Lệ Tri không hiểu sao lại bị xoa đầu, đang ngẩn người thì Tạ Lan Tư nói:
"Ngươi không có ở đây, ta rất nhàm chán... Đây là lời nói thật."
Hắn rút tay lại và nói một cách bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra:
"Ngươi muốn ta giúp thế nào?"
"Cầu Điện Hạ cho ta mượn ba, bốn lạng bạc, ta muốn đi trấn trên thỉnh đại phu ." Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư hỏi: "Ngươi không có nguyệt ngân, làm sao trả lại cho ta?"
Lệ Tri trầm mặc.
Khách viện nơi Tạ Lan Tư ở tuy nhìn bề ngoài có vẻ bình dân, nhưng trang trí bên trong chỗ nào cũng lộ ra sự xa xỉ, hắn muốn gì Đô Hộ phủ cũng có, còn cái gì Đô Hộ phủ không có thì nàng cũng không cho nổi.
Huống chi, hắn hỏi như vậy, nhất định là không muốn nghe nàng nói sẽ kiếm tiền rồi từ từ trả cho hắn.
"Điện Hạ muốn ta đền đáp thế nào?"
"Ngươi nhìn nơi này một chút, ngươi cảm thấy ta thiếu cái gì?" Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
"Lệ Tri ngu dốt ... Xin Điện Hạ nói rõ ."
" Thiếu chút vui vẻ." Tạ Lan Tư nói.
"..."
"Ta nói đùa thôi" Tạ Lan Tư lộ ra nụ cười giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn, ". . . Bàn Bàn."
Lệ Tri phối hợp mỉm cười.
Mấy ngày này Tạ Lan Tư an phận trong khách viện, không có cơ hội giết người, cũng không có cơ hội bị người giết....không phải là thiếu chút vui vẻ sao?
"Đã như vậy, ngươi có thể làm xong công việc hàng ngày, sau đó tới đây làm tỳ nữ mài mực cho ta." Tạ Lan Tư nói.
Yêu cầu này không quá đáng, Lệ Tri cảm thấy nhẹ nhõm.
Đang định dập đầu cảm ơn thì một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy trán nàng.
"Không cần." Tạ Lan Tư nói, "Quả Đào ...."
Tạ Lan Tư vừa dứt lời, đại nha hoàn lúc nãy bước vào.
"Cho nàng mười lượng bạc." Tạ Lan Tư nói.
Nhận được phân phó, đại nha hoàn Quả Đào lập tức mang một bao vải đựng mười lượng bạc nén đến.
Cứu người quan trọng hơn, Lệ Tri thi lễ với Tạ Lan Tư rồi cáo lui, Tạ Lan Tư để Quả Đào đưa nàng đến cửa.
Ở cửa, Lệ Tri nhịn không được hỏi:
"Tỷ tỷ tên là Quả Đào?"
"... Có vấn đề gì sao?" Quả Đào nhìn Lệ Tri.
Lệ Tri không biết làm thế nào để hỏi cái tên này có phải là do Tạ Lan Tư ban cho không, nàng lắc đầu, vội vã rời khỏi khách viện.
Sau khi nhìn Lệ Tri rời đi, Quả Đào quay trở lại phòng của Tạ Lan Tư.
"Điện Hạ, Lệ cô nương đã đi rồi."
Tạ Lan Tư không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục chơi với lá trúc tình cờ bay vào sạp.
Lá trúc vừa dài vừa hẹp được hắn gấp tới gấp lui trong tay, chẳng mấy chốc đã xuất hiện những nếp nhăn.
"Điện Hạ ..."Quả Đào dừng một chút, do dự hỏi: " Điện Hạ ban tên Quả Đào cho nô tỳ là vì Lệ cô nương sao?"
Ngón tay của Tạ Lan Tư dừng lại.
Lúc Tạ Lan Tư ban tên cho đám nô tài mới được mua đến để hầu hạ hắn, Lỗ Hàm bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trong khách viện không chỉ có đào, mà còn có dưa hấu, táo, lê...
"Đương nhiên không phải." Tạ Lan Tư nhìn Quả Đào trước cửa, dịu dàng nói: "Ngươi là học trò của phụ thân ta, vì muốn tránh tai mắt của mọi người, khi đặt tên ta mới nghĩ đến quả đào."
Lời giải thích này không thuyết phục được Quả Đào, nhưng việc Tạ Lan Tư chịu đưa ra lời giải thích đã là một sự tôn trọng lớn đối với nàng.
Quả Đào khôn ngoan không dám hỏi đến cuối cùng, thay vào đó nói:
"Đô Hộ vì Điện Hạ đã mời danh y buổi tối tới Minh Nguyệt Tháp, Điện Hạ định khi nào gặp hắn?"
"... Ngươi có nghĩ rằng Lỗ Hàm thực sự đang giúp ta không?" Tạ Lan Tư trả lời bằng một câu hỏi.
"Lỗ Đô Hộ đã nắm quyền ở Minh Nguyệt Tháp trong nhiều năm. Ông ấy trung thành với công chúng, giữ chính trực và chưa bao giờ vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Nô tỳ nghĩ Lỗ Hàm có thể tin."
Tạ Lan Tư lại bắt đầu chơi với chiếc lá kia một lần nữa, từ chối cho ý kiến với lời nói của Quả Đào.
Phụ thân của Quả Đào là một thân binh của phế Thái Tử, trong một lần vì bảo vệ Thái Tử bị ám sát mà chết. Quả Đào kế thừa nguyện vọng của phụ thân, trung thành tận tâm với Thái Tử, lòng trung thành này tiếp diễn đến Tạ Lan Tư.
Nhưng những thứ này đều vô nghĩa với Tạ Lan Tư.
Chỉ cần không tin, hắn không cần phải phân biệt cái gì là thực cái gì là giả. Hắn chỉ cần làm cho bọn họ tin rằng hắn đã tin là được.
"Đã như vậy" Hắn nói, "Ngày mai ngươi an bài giúp ta đi."
CHƯƠNG 23
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lệ Tri lùi lại một bước, tay Tạ Lan Tư trống không rơi xuống.
Tiểu nha hoàn buộc tóc song loa bước vào mang cái bát không đi.
Gió đêm thổi vào căn phòng yên tĩnh, để phá vỡ sự im lặng Lệ Tri hỏi:
"Bệnh của Điện Hạ, Khưu đại phu nói thế nào?"
"Độc của Cam Toại."
"Vậy Điện Hạ cho ta uống thuốc giải?" Lệ Tri nói: "Còn độc trên người Điện Hạ thì sao?"
"Ta có cách giải độc của ta."
Lệ Tri vừa định hỏi thêm, thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng như một tia chớp.
Chất độc trên người của Tạ Lan Tư là do chính hắn hạ.
Cho nên hắn cẩn thận như vậy, nhưng vẫn bị hạ độc cam toại. Cho nên hắn nói mình có biện pháp giải độc, cho nên chưa bao giờ hắn tỏ ra tuyệt vọng.
Bởi vì mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Không có ai thích bản thân bị người khác nhìn thấu, Lệ Tri vô thức cúi đầu che giấu biểu cảm của mình.
"Không sai." Tạ Lan Tư cười rộ lên, "Độc là tự ta hạ."
"...Vì sao?"
"Vì sống sót."
Đôi mắt của Tạ Lan Tư u tối, giống như một màn đêm đã hoàn toàn bị dập tắt, những cảm xúc ẩn giấu trong bóng tối không thể xuyên thủng, âm thầm dâng trào.
Gió vỗ về ánh tà dương và khóm trúc lẻ loi ngoài cửa sổ.
Thắt lưng của hắn kéo từ trên sạp xuống, Lệ Tri vô tình chạm vào dòng sông màu tím xà cừ trên áo bào, sự lạnh lẽo của tơ lụa khiến nàng vội vàng rút tay lại, như thể chạm vào ngọn lửa.
"Nếu Điện Hạ nói cho ta biết việc này." Lệ Tri nhìn hắn không chớp mắt, "Ta có thể lý giải là, Điện Hạ đã có một sự tín nhiệm nhất định đối với ta không?"
Tạ Lan Tư nhìn nàng, một lúc sau, cười nói:
"Nếu ta không tin ngươi, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi biết."
Nói dối.
Ánh mắt của hắn, ngữ khí của hắn, nụ cười trên môi hắn, mọi thứ đều quá hoàn hảo.
Thế nhưng sự hoàn hảo vô khuyết này lại khiến Lệ Tri biết hắn không thật tình.
"Hôm nay ta không muốn viết chữ, ngươi đọc sách cho ta nghe." Tạ Lan Tư nói.
Cái đề tài tin hay không tin này cứ vậy mà kết thúc.
Lệ Tri đi tới tủ sách của hắn: "Điện Hạ muốn nghe sách gì?"
"Sách gì cũng được."
Nếu hắn đã nói như vậy, Lệ Tri liền không khách khí lấy một cuốn mà nàng muốn đọc ra.
Nàng nhìn quanh, cố tìm một chiếc ghế đẩu để ngồi bên cạnh sạp.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Tạ Lan Tư hỏi.
"Ta có thể ngồi xuống được không?" Lệ Tri hỏi.
Chẳng lẽ bắt nàng đứng đọc?
"Dưa Hấu."
"Hả?" Lệ Tri tưởng mình nghe nhầm.
Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn nàng, như thể hắn không cảm thấy những lời mình vừa nói có bao nhiêu đột ngột.
Lệ Tri còn đang thắc mắc thì tiểu nha hoàn buộc tóc song loa vừa nãy bước vào, rụt rè nói:
"... Điện Hạ?"
"Đi lấy một cái ghế đến." Tạ Lan Tư phân phó.
Tiểu nha hoàn nhận lệnh, vội vàng lấy lại một cái ghế đôn thêu đặt bên cạnh sạp.
"....Dưa Hấu?" Lệ Tri thử gọi.
"?" Tiểu nha hoàn ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn nàng.
Quả Đào, Dưa Hấu....Trong viện này có phải sẽ có quả nho luôn không?
Lệ Tri hoài nghi Tạ Lan Tư đang cố ý mỉa mai nàng, khiến nàng trông giống như một trong những nha hoàn của hắn.
Nàng nghi hoặc ngồi xuống, mở cuốn "Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn Ký" trong tay ra, còn chưa bắt đầu đọc, ánh mắt của Tạ Lan Tư đã rơi vào cuốn sách nàng chọn, ngữ khí thẳng thắn nói:
"Ngươi thích địa lý."
"Nếu Điện Hạ không thích, ta lập tức đổi." Lệ Tri nói.
"... Chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi." Tạ Lan Tư nói, "Không ngờ lại có một nữ tử cảm thấy hứng thú với sông núi địa lý."
Phương châm giáo dục nữ nhi của các đại gia tộc đương thời mặc dù có những khác biệt nhất định, nhưng nhìn chung có một điều không thay đổi, đó là càng là quý nữ thì càng phải cửa lớn không ra, cửa sau không bước.
Chỉ có những nữ tử bán buôn cấp thấp và những nữ tử ở tửu quán mới không ngại xuất đầu lộ diện mỗi ngày.
Với một cách giáo dục như vậy, ngay cả sự hứng thú đến địa lý hoặc du ký cũng trở thành một dấu hiệu của bất an.
Mỗi khi Lệ Kiều Niên phát hiện ra nơi cất sách của nàng, phụ thân sẽ giận dữ.
Lệ Tri không muốn những thứ nàng thích bị hiểu lầm , nên nàng đóng sách lại và chuẩn bị đứng dậy.
"Ta sẽ đổi cho Điện Hạ..."
Có người nắm lấy cổ tay nàng, Lệ Tri vô thức quay lại.
Thiếu niên nằm dài trên sạp, bóng trúc đung đưa ngoài cửa sổ.
Đôi lông mày rậm đen nhánh, đôi mắt hẹp dài lộ vẻ lười biếng.
"Ta thích nghe, ngươi đọc đi."
Lệ Tri do dự một chút, sau đó ngồi trở lại ghế đôn thêu.
Nàng nhìn vào trang đầu tiên và bắt đầu chậm rãi đọc.
Tạ Lan Tư lắng nghe rất nghiêm túc, mặc dù rất khó để nhìn ra sự thật trong miệng hắn, nhưng những gì hắn vừa nói dường như không phải là một lời nói dối.
Đọc một lúc, nàng dần dần nhập thần. Nàng không còn đọc vì Tạ Lan Tư nữa, mà là nàng đọc vì bản thân mình mê mẩn.
"... Dư đi quanh núi, nhìn thấy mặt trời mọc màu vàng, có hắc khí to như đồng tiền, cư trú ở trung tâm mặt trời." Đọc đến đây, nàng không khỏi thầm nghĩ: "Thật sự có một kỳ quan như vậy trên đời sao?"
"Ta tin."
Mất một lúc, Lệ Tri mới nhận ra là Tạ Lan Tư đang trả lời câu hỏi của nàng.
"Điện Hạ cho rằng chuyện này không phải bịa đặt?"
"Thiên hạ to lớn, có rất nhiều điều kỳ diệu." Tạ Lan Tư nói, "Suy cho cùng, chúng ta cả đời phù du, những chuyện chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy quá ít."
Lệ Tri có chút kích động: "Ta cũng nghĩ như vậy! Chúng ta không thấy không có nghĩa là không tồn tại, bởi vì tầm nhìn của chúng ta quá hạn hẹp mà thôi!"
Tạ Lan Tư không phản bác lời nói của nàng.
"Điện Hạ có tin rằng có một quốc gia trên đời này, nữ tử có thể ra ngoài học tập, có thể kinh thương, có thể tham chính. Mọi người đã quen với điều đó và không kinh hãi?"
"Ta tin." Tạ Lan Tư không chút do dự trả lời.
Hắn quá bình tĩnh, điều này thực sự khiến Lệ Tri nghi ngờ đôi tai của chính mình.
"Ngươi không thấy kinh khủng sao?"
Lời nói của Lệ Tri khiến Tạ Lan Tư bật cười.
"Kinh khủng chỉ vì nữ tử đọc sách và cầm quyền?"
"Nữ tử không chỉ có thể đọc sách và cầm quyền," Lệ Tri do dự một lúc, "... họ cũng có thể làm hoàng đế."
"Điều này cũng thật hiếm lạ." Tạ Lan Tư lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
"Còn gì nữa?" Lệ Tri thận trọng hỏi.
"Còn cái gì?"
Lệ Tri do dự một lúc, nhưng cũng không nói ra phản ứng của những người khác khi họ nghe nói về quốc gia này.
Lúc trước, khi Lệ Kiều Niên phát hiện Tần Thị đã nói với hai đứa trẻ về những điều đại nghịch bất đạo này, thiếu chút nữa đã cho người đem Tần Thị bán đi.
Vì vậy, nàng không bao giờ nhắc đến chuyện của Đại Sóc với bất kỳ ai.
"Ta chỉ nghe nói về Nữ Nhi quốc, nhưng chưa từng nghe nói về tình trạng có nam tử mà nữ tử vẫn có thể cầm quyền." Tạ Lan Tư nói, "Ngươi đã đọc trong cuốn sách nào?"
"Đó là quốc gia của sinh mẫu ta." Lệ Tri nói, "Bà ấy là được người ta cứu từ biển lên."
"Thú vị." Tạ Lan Tư hỏi lại, "Sinh mẫu của ngươi vẫn còn sống chứ?"
"Sinh hạ chúng ta không bao lâu liền chết bệnh rồi." Lệ Tri nói.
Trong thư phòng nho nhỏ thậm chí sinh ra một sự ấm áp bình dị.
"Tình cảm các ngươi rất tốt?"
"Không tính là bất hòa."
Tần Thị tha hương lưu lạc dị quốc, ngoài ý muốn mà xuất giá sinh con, bà luôn rầu rĩ không vui, Lệ Tri không nhớ nhiều về sinh mẫu của mình. Tần Thị chỉ thấy hứng thú khi nhắc đến quê hương của bà, vì vậy Lệ Tri luôn hỏi bà theo nhiều cách khác nhau, về chuyện của Đại Sóc, hy vọng Tần Thị có thể vui vẻ hơn.
Cho nên, nàng không ấn tượng với Tần Thị như với Đại Sóc.
Nàng không muốn dây dưa quá nhiều vào chủ đề này, nên hỏi ngược lại Tạ Lan Tư:
"Điện Hạ thì sao, tình cảm với song thân như thế nào?"
Tạ Lan Tư trầm mặc nửa ngày, nở nụ cười:
"Đương nhiên là vô cùng tốt."
Lệ Tri đã bắt đầu quen với cơ chế phòng ngự của hắn rồi, vẻ mặt này rõ ràng là đang nói dối.
Khi cuộc trò chuyện lâm vào im lặng, Quả Đào và Dưa Hấu bước vào thắp đèn.
Thì ra trời đã bất tri bất giác tối rồi.
Tạ Lan Tư đại phát từ bi, cho phép Lệ Tri rời đi.
Sau khi Lệ Tri rời khỏi Trúc Viện, nàng vội vã quay trở lại phòng Lệ Tượng Thăng ở. Sau khi uống thuốc, tình trạng của Lệ Tượng Thăng đã khá hơn, hắn đã có thể mở mắt.
"Để ta." Lệ Tri tiếp nhận bát thuốc từ trong tay Lệ Từ  n, từ từ đút thuốc vào miệng Lệ Tượng Thăng.
Lệ Tượng Thăng nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên, đôi môi hắn mấp máy.
Lệ Tri để sát vào, nghe thấy hắn nói:
"....Cảm...ơn."
Lệ Tri đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.
"Đây là việc mà tỷ tỷ phải làm," Nàng nói.
Sau khi nhìn Lệ Tượng Thăng ngủ say, Lệ Tri bảo Lệ Từ  n trở về nghỉ ngơi, trong khi nàng tiếp tục canh gác ở phòng bên.
"Không, lần trước là Lệ Tri tỷ tỷ giúp muội gác đêm, tối nay phải đến phiên muội...." Lệ Từ  n vội la lên.
Lệ Tri xuất ra phong phạm của tỷ tỷ, ra lệnh cho Lệ Từ  n trở về nghỉ ngơi, lúc này tiểu cô nương mới miễn cưỡng rời đi.
Lệ Tượng Thăng nằm trên giường, nhìn muội muội mình rời đi, ánh mắt hắn rơi trên người Lệ Tri.
"Nếu mệt thì ngủ một lát đi." Lệ Tri nói.
Lệ Tượng Thăng lắc đầu.
"Nếu đệ không muốn ngủ, thì tỷ sẽ kể cho đệ nghe một câu chuyện."
Tình cờ là Lệ Tri vừa đọc sách về địa lý xong, sông núi thần kỳ, cảnh sắc hồ quang cứ thế mà tuôn ra khỏi miệng. Lệ Tượng Thăng vốn là lắc đầu tỏ ý không buồn ngủ, lại bị nàng bất tri bất giác đưa vào mộng đẹp, giống như đang nghe thiên thư vậy.
Những khe hở ở nhĩ phòng làm không khí lạnh lọt vào khiến ngón tay người ta đau nhức trong mùa đông khắc nghiệt. Nhưng khi Lệ Tri nhìn khuôn mặt say ngủ của đệ đệ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Nàng vén chặt chăn cho Lệ Tượng Thăng, rồi dựa vào tường và từ từ nhắm mắt lại.
.......
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lệ Từ  n đến thay ca, Lệ Tri mới có thời gian trở về tiểu viện nơi nàng ở.
Cây táo trụi lá vẫn đứng trong sân, mấy sợi dây gai căng xung quanh cây táo, một bóng người mặc y phục màu xanh đậm đang phơi chăn trên dây.
Lệ Tri không rảnh để ý xem ai đang phơi chăn, đang định đi thẳng về phòng thì bị một giọng nói quen thuộc ngăn lại.
"Tiểu thư!"
Lệ Tri suýt nữa cho rằng mình đang gặp ảo giác.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử mặc áo khoác xanh vui vẻ từ sau chăn bước ra.
"Gia Tuệ!" Lệ Tri kinh hô.
Gia Tuệ bước nhanh đến gần Lệ Tri, vẻ mặt tươi cười mà cầm chặt tay của nàng.
"Tiểu thư, nô tỳ rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đã giặt sạch tất cả ga trải giường của tiểu thư rồi, còn đổi ga trải giường mới do nô tỳ mang tới..."
Lệ Tri nhịn không được cắt ngang lời nói liên miên của nàng ấy:
"Gia Tuệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Nô tỳ đã đem trà quán cùng chỗ ở bán cho người ta rồi, cho nên chậm trễ mấy ngày." Giai Tuệ cười nói, "Nhưng tiểu thư yên tâm, từ nay về sau, nô tỳ có thể mỗi ngày cùng tiểu thư..."
Gia Tuệ chỉ là một nữ tử bình dân, có thể mỗi ngày ở lại Đô Hộ phủ, chỉ có một khả năng.....
Lệ Tri khó có thể tin: "Ngươi ký văn tự bán mình cho Đô Hộ phủ?"
Gia Tuệ không phản bác càng khẳng định suy đoán của nàng.
"Ngươi ký là văn khế cầm cố hay là văn tự bán đứt?" Lệ Tri lại hỏi.
"Việc này không quan trọng, tiểu thư, không bằng đi xem cái chăn mới của mình đi, là công lao của nô tỳ vất vả may..."
"Ngươi nói mau!" Lệ Tri nóng nảy, dùng sức cầm chặt hai cánh tay của nàng.
Gia Tuệ thật sự chạy không thoát được truy vấn, chỉ có thể tránh ánh mắt của Lệ Tri, dùng giọng điệu rất bình thường nói: "Đều là làm việc cho người ta, vậy văn khế cầm cố hay văn tự bán đứt có gì khác nhau đâu ..."
Khi nàng ấy nói vậy, Lệ Tri đã hiểu toàn bộ.
Đô Hộ phủ không thiếu người, hơn nữa bọn họ cũng không phải là phú hộ bình thường, sao có thể tùy tiện nhận người?
Nếu Gia Tuệ muốn làm việc trong Đô Hộ phủ, nàng ấy nhất định phải dùng giá cả thật rẻ để bán bản thân mình mãi mãi.
"Ngươi thật ngốc..." Giọng Lệ Tri run rẩy, " Thật vất vả ngươi mới có được tự do, vì sao lại tự đưa tới cửa để làm hạ nhân cho người khác?"
"...Bởi vì tiểu thư ở đây." Gia Tuệ nói.
Khuôn mặt tròn mắt hạnh của nàng có thể xóa nhòa khuôn mặt của tất cả mọi người trong đám đông, nàng tỏa sáng rực rỡ với niềm tin vững chắc của mình.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay Lệ Tri, an ủi:
"Tuy rằng nô tỳ không giúp được việc lớn cho tiểu thư, nhưng nô tỳ đã lập lời thề, sẽ cùng tiểu thư lên núi đao xuống biển lửa."
"Bởi vì điều tiểu thư muốn làm... cũng là điều mà Gia Tuệ muốn làm." ....
CHƯƠNG 24
Lệ Tri vẫn nhớ ngày đó.
Gia Tuệ thành kính mà nắm tay nàng nói, dù con đường này có bao nhiêu gian nguy, nàng ấy cũng sẽ đi cùng nàng.
Ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình, nàng ấy cũng không chối từ.
Gia Tuệ lại bán mình làm nô một lần nữa, chỉ để hoàn thành lời thề ngày đó.
Lệ Tri không khỏi dao động trước lòng trung thành này, nàng nắm chặt tay Gia Tuệ, cố nén xót xa trong lòng, cười nói:
"Bây giờ ta chỉ là một nô tỳ thấp cổ bé họng, đừng gọi ta là tiểu thư nữa."
Không đợi Gia Tuệ phản đối, Lệ Tri nói tiếp:
"Nếu ngươi  không chán ghét hoàn cảnh hiện tại của ta, thì từ giờ trở đi, chúng ta sẽ gọi nhau là tỷ muội."
"Nô tỳ sao có thể ghét bỏ tiểu thư!" Gia Tuệ cả kinh, vội vàng phủ nhận.
"Đã như vậy, từ nay về sau ngươi cũng đừng xưng là nô tỳ nữa, ta cũng không phải tiểu thư." Lệ Tri nói, "Nếu ngươi thật sự không ghét bỏ ta, thì gọi ta bằng nhũ danh Bàn Bàn đi. "
Lệ Tri giải thích: "Lệ Hạ không còn sống nữa, ta dùng nhũ danh của muội ấy, coi như là một niệm tưởng ."
"Nô tỳ..." Gia Tuệ dừng một chút, " Gia Tuệ đã hiểu ý của Bàn Bàn."
Lúc này Lệ Tri mới mỉm cười.
"Đường quản gia có nói cho ngươi biết phải làm việc ở đâu không?"
"Có, kêu ta lát nữa đi Phù Phong Viện báo danh."
Lệ Tri hiện tại đã hiểu đại khái về tình huống trong Đô Hộ phủ.
"Phù Phong viện là viện của thiếu gia, ta chưa từng nghe nói thiếu gia đối đãi hà khắc với hạ nhân, ngươi đi Phù Phong viện, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, thì sẽ không có vấn đề gì lớn."
Lệ Tri vẫn còn một số việc phải làm, nàng giới thiệu sơ qua các nhân vật trong phủ với Gia Tuệ, rồi vội vã đến Huyên Chỉ Viện.
Sau khi được thăng làm tam đẳng nha hoàn, nàng cũng không có nhiều việc phải làm, phần lớn chỉ là dọn dẹp phòng.
Chiếc vòng vỏ sò vẫn còn ở cửa hàng tạp hóa, Lệ Tri muốn tìm cách kiếm được một số phần thưởng, để có thể chuộc chiếc vòng càng sớm càng tốt. Nàng chú ý nắm cơ hội, thì cơ hội sẽ đến với nàng.
Tam đẳng nha hoàn trước đây lúc dọn phòng sẽ không di chuyển đồ dùng trong phòng, nhưng hôm nay Lệ Tri cố tình di chuyển các kệ để lau bụi phía sau Bát Bảo Giá.
Không nghĩ tới, nàng lại phát hiện một viên trân châu nhỏ sau kệ.
Viên trân châu bị thủng một lỗ ở giữa, như thể nó rơi ra từ một cây trâm nào đó.
Sau khi dọn dẹp xong, nàng đợi Lỗ Huyên rảnh rỗi một mình liền đem trân châu nộp lên.
"Đây là?" Lỗ Huyên nhìn trân châu kinh ngạc hỏi.
"Hôm nay, khi quét dọn vệ sinh, nô tỳ di chuyển Bát Bảo Giá và tìm thấy thứ này ở phía sau." Lệ Tri nói, "Nô tỳ nghĩ chắc là nó rơi xuống từ một trong những cây trâm nào đó của tiểu thư."
Lỗ Hàm chỉ có một nữ nhi, đương nhiên là nghìn sủng vạn sủng. Lỗ Huyên có vô số đồ trang sức, trân châu này rơi từ cây trâm nào xuống, nàng căn bản sẽ không để trong lòng.
Nàng gọi đại nha hoàn trong phòng vào kiểm tra nữ trang, quả nhiên  phát hiện một cây trâm thiếu mất một viên trân châu.
Một viên trân châu đối với Lỗ Huyên thì không đáng bao nhiêu, nhưng đối với những nha hoàn phía dưới thì nó gần như là một năm tiền công. Huống chi Lệ Tri lại là một nô tỳ có văn tự bán đứt không có nguyệt ngân hàng tháng.
Lỗ Huyên xúc động trước tấm lòng không tham của Lệ Tri, nên muốn ban cho nàng viên trân châu.
"Nô tỳ chỉ là đem đồ vật nhặt được trả lại cho nguyên chủ, không thể thưởng lớn như vậy." Lệ Tri nói, "Nếu như tiểu thư muốn thưởng cho nô tỳ, nô tỳ có một chuyện muốn nhờ."
"Ngươi nói đi?" Lỗ Huyên hiếu kỳ nói.
"Nô tỳ vì cứu chữa cho đệ đệ, nên đã đem vật cũ trong nhà cầm ở tiệm tạp hóa, bây giờ muốn chuộc lại cần bốn lượng bạc."
"Ta còn tưởng là chuyện lớn gì..." Lỗ Huyên cười nói: "Bội Nhi, đi lấy cho nàng một túi bạc vụn đi."
Đại nha hoàn bên cạnh Lỗ Huyên nhanh chóng mang một túi bạc vụn đến.
Lệ Tri hành lễ tạ ơn.
Sau khi tan trực, nàng tự ý hoãn thời gian đi Trúc Viện, đến cửa hàng tạp hóa nơi thế chấp chiếc vòng tay trước.
Nàng lấy bạc ra muốn chuộc lại chiếc vòng nhưng lại nhận được một tin tức như sấm sét giữa trời quang.
"Bán cho người khác rồi?"
Nam tử trung niên lần trước đang ngồi ở cửa hàng, không đếm xỉa tới nàng mà dùng ngón tay nhúng nước vô tư vuốt trái cây bày ra cửa.
"Đúng vậy, ngày đầu tiên ngươi đưa cho ta, vòng tay đã có người mua."
"Chưởng quầy, chúng ta đã thỏa thuận, ngươi cho ta bảy ngày, ta nhất định sẽ tới chuộc.... "
"Chuyện này là lỗi của ta." Chưởng quầy đặt gáo nước trong tay xuống, " Ngươi dùng vòng tay cầm cố một lạng đường, bây giờ ta cho ngươi thêm 10 lạng.... hoặc đổi thành tiền, được không?"
Chuyện đã đến nước này, Lệ Tri tự nhủ lo lắng cũng vô ích, cố gắng trấn tĩnh lại, dùng giọng điệu bình thường hỏi:
"Ai đã mua nó?"
"Cái này. . . " Chưởng quầy lộ ra do dự.
"Ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai mua vòng tay là được." Lệ Tri nói: "Nếu như ngươi không muốn cùng ta đi quan phủ dây dưa."
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Lệ Tri, chưởng quầy cuối cùng mở miệng:
"... Đó là một cô nương trẻ tuổi mặc xquần áo màu hồng, đội mũ che mặt, ta cũng không thấy rõ mặt."
"Mua bao nhiêu tiền?"
Chưởng quầy vốn không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lệ Tri, hắn bất đắc dĩ đáp:
"Năm mươi lượng."
"Câu hỏi cuối cùng của ta, người đó đến mua lúc nào?"
"Vào ngày đầu tiên sau khi người cầm đồ."
Lệ Tri đã đoán được ai đã mua chiếc vòng tay.
Nàng không để ý tới chưởng quầy tiệm tạp hóa nữa, cũng không quay đầu mà rời đi.
...
Trúc Viên vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Thời điểm Lệ Tri được Dưa Hấu dẫn vào thư phòng, Tạ Lan Tư đang ngồi trên sạp chơi cửu liên hoàn(*).
(*)cửu liên hoàn là đồ chơi trí tuệ dân gian truyền thống của Trung Quốc, được làm từ 9 chiếc vòng làm bằng dây kim loại, các vòng được đặt trên một tấm ván ngang hoặc nhiều khung, chạy qua tay cầm vòng. Khi chơi, hãy lặp lại thao tác theo một quy trình nhất định để 9 vòng có thể được cởi trói tương ứng hoặc kết hợp thành một.
Hôm nay nàng đến muộn, trời cũng đã tối, cạnh sạp không có chiếc đôn thêu cho nàng.
Lệ Tri vốn không muốn lên tiếng quấy rầy, nhưng Tạ Lan Tư không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói:
"Còn tưởng rằng ngươi không tới, đôn thêu đã chuẩn bị rồi lại đem dẹp đi."
"... Có việc nên đến chậm một chút, xin lỗi đã để Điện hạ đợi lâu."
"Chỉ có nửa canh giờ thôi, không tính đợi lâu ." Tạ Lan Tư nở nụ cười hiền lành.
"Làm sao để Điện Hạ có thể nguyện ý bỏ qua nghi hoặc lúc trước?"
Hắn ném cửu liên hoàn trong tay cho Lệ Tri và nói:
"Tháo nó ra trong thời gian một tách trà, ta sẽ giả vờ như không có nửa canh giờ chờ đợi kia."
Lệ Tri cầm cửu liên hoàn, không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Nàng không am hiểu cửu liên hoàn, nhưng có một người ở Lệ Phủ rất thích chơi loại đồ chơi này, đó là Lệ Huệ Trực, người đã mất rồi.
"Làm sao vậy?" Tạ Lan Tư tựa hồ như phát hiện sắc mặt nàng thay đổi, mở miệng hỏi.
"...Không có gì."
Lệ Tri lắc đầu, cầm cửu liên hoàn lên quan sát.
"Tự tìm cho mình một chỗ ngồi đi."
Tạ Lan Tư cũng cầm tách trà lên.
Lệ Tri cũng không khách khí, ngồi ở một góc khác trên sạp.
Mặc dù Lệ Tri đã rất cố gắng nhưng cửu liên hoàn giống như một tiểu hài tử phản nghịch trong tay nàng, liên tục trêu đùa nàng, không chịu để nàng tháo ra.
Nàng chiến đấu với cửu liên hoàn phản nghịch này thật lâu, lâu đến nỗi bàn tay của Tạ Lan Tư đều đã bị tê dại với tách trà.
"Đưa nó cho ta." Hắn thở dài.
Lệ Tri đương nhiên biết, đừng nói là một tách trà, thậm chí là mười tách trà cũng đã uống xong rồi, Tạ Lan Tư đã mở cửa sau cho nàng , đáng tiếc, nàng vẫn chưa tháo được cái cửu liên hoàn này.
Sau khi Tạ Lan Tư lấy cửu liên hoàn, hắn dùng thủ pháp thuần thục tháo rời cửu liên hoàn ra.
Thời gian một tách trà tiêu chuẩn, hoặc là nói thời gian của nửa tách trà.
"Nhìn có hiểu không?" Tạ Lan Tư tháo cửu liên hoàn xong, ngẩng đầu nhìn Lệ Tri.
"... Điện Hạ coi trọng ta."
Lệ Tri chỉ muốn cười khổ.
Chắc là nhìn thấy Lệ Tri không có hứng thú, Tạ Lan Tư đã ném cửu liên hoàn đi.
Lệ Tri nhận thấy trong mắt Tạ Lan Tư hiện lên vẻ mệt mỏi.
". . . Trước kia ta luôn tìm cách để được đi ra ngoài, nhưng khi thật sự đi ra ngoài rồi, mới phát hiện mọi thứ cũng chỉ có như vậy."
" 'Ra ngoài' của Điện Hạ là có ý gì?" Lệ Tri hỏi: "Là bên ngoài Đông Cung sao?"
Tạ Lan Tư không trả lời câu hỏi của nàng.
"Sự tồn tại của ta có mang lại chút an ủi nào cho Điện Hạ không?"
Lời nói thẳng thắn của Lệ Tri khiến ánh mắt Tạ Lan Tư đang nhìn thúy trúc ngoài cửa sổ phải quay trở về.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, giống như không biết e lệ. Nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã sớm nắm chặt thành nắm đấm.
Tạ Lan Tư đang suy nghĩ.
Lá trúc rì rào ngoài cửa sổ.
Trăng tròn trên không trung, cảnh đêm trong trẻo không một gợn mây.
Ánh trăng bao phủ lên người Tạ Lan Tư một tầng ánh sáng mỏng như lụa trắng, hắn thanh tao và dịu dàng như mặt trăng rơi xuống đất. Khuôn mặt từ bi của hắn có thể dễ dàng lừa gạt hết thảy thế nhân.
Lệ Tri sẽ không bao giờ quên ánh trăng vốn lạnh lùng như thế nào.
Nàng hỏi một vấn đề khác:
"Tại sao Điện Hạ lại mua vòng tay của ta?"
"Vòng tay?" Tạ Lan Tư nhẹ nhàng hỏi, như thể hắn không biết gì về những gì nàng nói.
Lệ Tri yên lặng nhìn hắn.
Tạ Lan Tư hỏi, "Tại sao ngươi lại nghĩ là ta mua?"
"Người mua chiếc vòng mặc quần áo màu hồng, đội mũ che mặt. Nếu ta nhớ không nhầm thì ngày đầu tiên ta cầm cố chiếc vòng cũng là ngày ta thấy cô nương Dưa Hấu mặc quần áo màu hồng."
"Trong Minh Nguyệt Tháp có rất nhiều người mặc quần áo màu hồng, chỉ dựa vào điều này, ngươi nghĩ là ta đã mua chiếc vòng?"
"Thực sự có rất nhiều người mặc quần áo màu hồng trong Minh Nguyệt Tháp," Lệ Tri nói, "Nhưng người duy nhất có thể mua chiếc vòng vào ngày đầu tiên thì chỉ có một mình Điện Hạ ngài."
"..."
"Chỉ có ngày đó ta ở trước mặt Điện Hạ thử thuốc, Điện Hạ mới có cơ hội nhìn thấy trên tay của ta không có vòng tay." Lệ Tri nói.
Những người khác không biết chiếc vòng tay đó quan trọng như thế nào đối với nàng, nhưng một người nhạy cảm và đa nghi như Tạ Lan Tư, chắc chắn không thể không biết.
Hôm đó khi nàng đang thử thuốc, ống tay áo của nàng bị tuột ra, Tạ Lan Tư đáng lẽ đã nhìn thấy cổ tay nàng trống rỗng, nhưng hắn không hỏi gì cả.
Hắn không hỏi, nhưng sau đó, hắn cho người điều tra tung tích của chiếc vòng, rồi lặng lẽ mua lại.
"Tại sao?" Nàng hỏi.
Tạ Lan Tư trầm mặc một lúc, sau đó nhìn nàng nở nụ cười.
Hắn nói: "Ta muốn biết, cái vòng tay bất ly thân này của ngươi có bí mật gì."
"Bí mật?" Lệ Tri cũng cười, "Điện Hạ phát hiện ra bí mật rồi sao?"
Tạ Lan Tư không nói gì.
"Ta sẽ nói cho Điện Hạ biết bí mật là gì..."
Lệ Tri chống tay lên sạp, duỗi thẳng phần thân trên và từ từ đến gần Tạ Lan Tư.
Tạ Lan Tư bất động cho đến khi khuôn mặt của hai người gần đến mức có thể nhìn thấy ánh trăng trong veo trong mắt nhau.
Lệ Tri ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nói:
"Chuỗi vòng tay này, đối với ta mà nói, là tuyệt bút của một người khóc ra máu, là lời cầu cứu của trái tim."
"Đó là sinh mẫu, hay muội muội song sinh của ngươi?"
Tạ Lan Tư nhận được đáp án từ thần sắc của Lệ Tri.
"Là muội muội ngươi," Hắn nói, "Ngươi tiếp cận ta, chỉ để báo thù cho muội muội ngươi?"
"Điện Hạ biết muội muội của ta sao?" Lệ Tri hỏi ngược lại.
"Chưa từng gặp mặt."
"Đã như vậy, ta muốn báo thù, tiếp cận Điện Hạ có ích lợi gì?"
"Ngươi muốn lợi dụng thực lực của ta trở về Kinh Đô?" Tạ Lan Tư vừa nói xong liền phủ nhận suy đoán này, "Ngươi không biết ta, cũng không có khả năng xác định ta có thể trở về Kinh Đô hay không."
"Điện Hạ nghĩ nhiều rồi."
Lệ Tri nhìn người trong mắt hắn.
Mắt nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, nhưng những gì nàng nhìn thấy là một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của nàng.
"Ta thừa nhận ta trăm phương ngàn kế tiếp cận Điện Hạ, nhưng ta tiếp cận Điện Hạ, cũng không phải do nguyên nhân mà Điện Hạ đoán được."
Ánh trăng len lỏi giữa hơi thở của hai người.
Tạ Lan Tư nhìn vào mắt nàng, tim của hắn có phút giây đập hỗn loạn.
Ánh mắt của nàng khiến hắn liên tưởng đến một hồ nước bị sương mù bao phủ. Giống hệt như những gì hắn nhìn thấy ở Hồ Tâm Lâu, vào mỗi sáng mùa đông, hồ nước đều được bao phủ trong làn sương mù vô tận.
Xuyên thấu qua sương mù đau thương, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy tâm linh bị vỡ vụn phía sau.
"Ta nguyện ý vì Điện Hạ trả giá tất cả."
"Không ngại vạn kiếp bất phục."
"Chỉ cầu Điện Hạ được vui vẻ."
Hồ nước vây khốn hắn.
Sương mù giam cầm hắn.
Bỗng nhiên lại vấn vít hắn một lần nữa.
*********
CHƯƠNG 25
Cuối cùng Lệ Tri cũng phải để chiếc vòng ở lại chỗ Tạ Lan Tư.
Đây là thứ mà nàng có thể thề sống chết bảo vệ, Lệ Tri tin rằng Tạ Lan Tư đã nhìn thấy điều này nên mới sai người lặng lẽ mua về.
Giữ chiếc vòng tay này giống như giữ con tin với nàng.
Nàng không ngại cho hắn một điểm yên tâm.
Bởi vì nàng đã sớm quyết định buộc chặt vận mệnh của mình với Tạ Lan Tư.
Vài ngày sau, Lệ Tượng Thăng đã qua cơn nguy kịch, có thể xuống giường và tự mình đi lại.
Gia Tuệ đã cố ý đặt một con cá từ phòng bếp nhỏ ở Phù Phong viện, sau khi Lệ Tri hoàn thành công việc ở Trúc viên về, nàng ấy mang ra một nồi cá hầm cách thủy màu trắng sữa.
Ba tỷ đệ Lệ Gia và Gia Tuệ tổng cộng bốn người ngồi quanh chiếc bàn vuông nhỏ trong nhĩ phòng của Lệ Tri.
"Tượng Thăng bệnh nặng vừa mới khỏi, bong bóng cá này đưa cho đệ." Lệ Tri cười, gắp một đũa bong bóng cá, bỏ vào trong bát của Lệ Tượng Thăng.
". . . Đa tạ." Lệ Tượng Thăng lời ít mà ý nhiều, cũng trở tay gắp một đũa bong bóng cá bỏ vào trong bát Lệ Tri, "Tỷ tỷ cũng ăn."
Lệ Từ  n cười híp mắt nhìn hai người, trêu ghẹo nói: "Không ai gắp cho muội, muội phải tự gắp đúng không?"
"Không sao, Từ  n còn có ta." Gia Tuệ cười, gắp bong bóng cá bỏ vào bát Lệ Từ  n.
Gắp vài đũa xuống, bong bóng cá chỉ còn trơ xương.
"Ta nghe nói Phù Phong viện đang chuẩn bị săn bắn sau mùa xuân, thiếu gia mỗi lần đều mang theo rất nhiều nha hoàn và nô tài xuất hành, ta nghĩ, bong bóng cá này nên cho những người cần xuất nhiều khí lực mới đúng."
Lệ Tri đưa cho Gia Tuệ miếng bóng cá trong bát, và đưa đũa về phía mắt cá.
"Đưa mắt cá cho ta!" Nàng dùng ngữ khí khoa trương nói.
"Ta làm sao có thể ăn bong bóng cá, để cho tiểu thư ... Bàn Bàn ăn mắt cá chứ?" Gia Tuệ hoảng sợ muốn trả lại.
"Quá tam ba bận, miếng bong bóng cá này đã bị gắp hai lần rồi." Lệ Tri giả bộ tức giận, "Không được gắp lần thứ ba."
Đôi đũa của Gia Tuệ dừng lại giữa không trung, thu cũng không phải, không thu cũng không phải.
"Có rất nhiều cá trong hồ... Ta sẽ bắt chúng khi thân thể ta khỏe hơn." Lệ Tượng Thăng nói.
"Đúng vậy, chỉ là một miếng cá mà thôi." Lệ Tri cười nói: "Chỉ cần tâm chúng ta ở bên nhau, ngày tốt lành vẫn còn ở phía sau."
Lúc này Gia Tuệ mới để đôi đũa đang lơ lửng trên không xuống.
Cá hầm cuối cùng cũng được ăn sạch sẽ, mọi người được cho một bát canh cá nhỏ, ăn xong canh cá nóng hổi thì cả người cũng trở nên ấm áp.
Mặc dù ngoài cửa hàn phong tháng hai đang thổi, nhưng Lệ Tri lại cảm thấy ấm áp hơn cả lúc được ở trong một gian phòng có chậu than.
Sau khi ăn uống xong, bốn người trò chuyện quanh bàn.
"Ta nghe những nha hoàn khác trong viện nói, năm xưa thiếu gia đi săn, đều đem con mồi phân phát cho hạ nhân trong viện." Trong mắt Gia Tuệ lộ ra vẻ vui mừng, "Nếu có thể kiếm được con hoẵng hoặc thịt nai, vậy chúng ta sẽ dùng khoai lang và cải trắng nấu lên một nồi to, lúc đó ngay cả rau cũng có vị thịt."
Lệ Từ  n nằm trên bàn vuông, say mê lắng nghe mô tả của Gia Tuệ, vô thức nuốt nước miếng.
". . . Chỉ cần không phải côn trùng là tốt rồi." Lệ Tượng Thăng nói.
Thiếu niên mười hai tuổi, khuôn mặt non nớt vẫn còn vẻ yếu ớt khi vừa mới khỏi bệnh.
"Đi săn, sao có thể là côn trùng?" Lệ Từ  n khiếp sợ.
"Đừng tưởng là không thể." Lệ Tượng Thăng nói, "Muội đã quên những con bọ chiên mà chúng ta thấy ở chợ rồi sao?"
Lệ Từ  n cau mày, lộ ra vẻ mặt buồn nôn.
"Trong chợ có bọ chiên sao?" Lệ Tri cũng là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, kinh ngạc không thôi.
"Chỉ có ở phiên chợ buổi sáng." Lệ Tượng Thăng nói, "Đệ đã nhìn thấy nó khi đệ đi bán củi, người ở đây đi chợ bán vào buổi sáng, người mua sẽ mua nó về rồi bỏ vô chảo chiên lên ăn."
"Minh Nguyệt Tháp vốn là Hồ Hán giao hòa, đó là lý do có những phong tục mà chúng ta chưa từng thấy trước đây." Lệ Tri nói, "Ta đã đọc những ghi chép tương tự trong một cuốn sách du ký, người dân địa phương nói rằng ăn côn trùng tốt hơn là ăn cá, đó là một thứ đại bổ."
"Muội tình nguyện ăn cá." Lệ Từ  n nhăn khuôn mặt nhỏ lại.
"Ta cũng tình nguyện ăn cá." Gia Tuệ nói.
"Vậy nếu chỉ còn lại côn trùng thì sao?" Lệ Tượng Thăng hỏi.
Lệ Tri không khỏi nhớ đến những con côn trùng không đầu mà nàng ăn để sống sót trên con đường lưu vong.
Bốn người tán gẫu một hồi về chủ đề ăn cá hay ăn côn trùng, mắt thấy trời đã tối, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Chưa bao lâu mà Minh Nguyệt Tháp, nơi giống như địa ngục trần gian trong lòng mọi người, đã cởi bỏ chiếc mặt nạ đáng sợ trong trái tim của Lệ Tri.
Minh Nguyệt Tháp có nguồn nước sung túc, đất đai rộng lớn, người Hán nắm quyền, quân dân hòa thuận. Từ góc độ của người lưu vong thì nơi này thực sự không phải là nơi tồi tệ nhất.
Ban ngày, nàng hầu hạ ở Huyên Chỉ Viện, lúc thì dọn dẹp nhà cửa, lúc thì thỉnh thoảng đọc sách với Lỗ Huyên, ban đêm thì chạy đến Trúc viên để giết thời gian với người giả vờ ốm Tạ Lan Tư.
Đợi đến khi bầu trời đầy sao, mới giẫm lên bóng đèn lồng mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Cây táo cổ vẹo đứng lẻ loi một mình ở viện của Lệ Tri, không biết từ lúc nào, sương đọng trên cành cây trơ trụi tan đi, chồi lá non xanh mơn mởn ló ra.
Bất tri bất giác Lệ Tri đã quen với kiểu sống này.
Sau đầu xuân một ngày, lúc nàng tan trực ở Huyên Chỉ Viện, chuẩn bị chạy đến Trúc viên, thì thiếp thân nha hoàn Bội Nhi của Lỗ Huyên gọi nàng lại.
"Tiểu thư kêu ta mang trả lại cuốn sách này cho thiếu gia, trong tay ta còn có việc phải làm, ngươi thay ta đi một chuyến đi."
Lệ Tri đành phải đáp ứng.
Nàng cầm cuốn sách bước nhanh đến Phù Phong viện, muốn nhanh chóng làm cho xong. Nhưng không biết làm sao mà gã sai vặt thủ cửa lại làm việc cẩn thận như vậy, cầm lấy cuốn sách mà Lệ Tri trả lại, lật từng tờ từng tờ kiểm tra.
Lệ Tri không dám đảm bảo liệu Lỗ Huyên có làm hỏng các trang sách hay không, vì vậy nàng chỉ có thể kiên nhẫn chờ hắn kiểm tra.
Gã sai vặt này không chỉ động tác chậm chạp mà còn nói liên miên với Lệ Tri:
"Không phải ta cố ý làm khó dễ, mà là quyển sách này thật sự trân quý, trên đời này sợ chỉ còn lại một quyển này thôi, thiếu gia chúng ta đã nhiều lần giảng giải. . . "
Lệ Tri có thể nói gì?
Nàng chỉ có thể cười nói: "Nên là như vậy."
Gã sai vặt vừa kiểm tra đến trang cuối cùng của cuốn sách thì có tiếng bước chân ngoài cửa.
Lệ Tri quay đầu lại, liền đối mắt với Lỗ Tòng Nguyễn vừa bước qua ngưỡng cửa, phía sau hắn là hai gã sai vặt trẻ tuổi.
Lỗ Tòng Nguyễn đột nhiên nhìn vào mắt nàng, hình như sửng sốt, suýt chút nữa thì ngã nhào trên ngưỡng cửa.
"Thiếu gia đã trở lại!" Gã sai vặt kinh hỉ nói.
Lệ Tri cúi đầu quy cũ thi lễ với Lỗ Tòng Nguyễn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lỗ Tòng Nguyễn, ngoại trừ làn da ngâm đen hơn một chút thì trông hắn không khác gì những con dòng cháu giống ở Kinh Đô.
"Đây là?" Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.
"Nô tỳ trong viện của Đại cô nương, đến trả sách cho thiếu gia." Gã sai vặt nói.
"À, là.... Quyển sách này đúng là ta cho muội muội mượn. Ngươi cất kỹ đi."
"Dạ vâng." Gã sai vặt cầm lấy sách xoay người đi vào nội viện.
Thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình, Lệ Tri đang muốn nhân lúc không ai để ý mà rời đi.
"Ngươi là nha hoàn của muội muội ta? Tại sao ta chưa từng thấy người?" Lỗ Tòng Nguyễn hỏi.
Lệ Tri chưa từng tiếp xúc với Lỗ Tòng Nguyễn, vì vậy để tránh tai hoạ, nàng đã trả lời một cách cung kính hơn bình thường:
"Hồi thiếu gia, nô tỳ mới được phân công đến Huyên Chỉ Viện hai tháng trước, ngày thường chỉ phụ trách quét nhà, thiếu gia không có nhìn thấy nô tỳ là đúng rồi."
Lệ Tri đợi một lúc, thấy Lỗ Tòng Nguyễn không nói nữa, liền cúi đầu thi lễ một cái, rồi đi ra cửa.
Khi nàng bước qua ngưỡng cửa, thì giọng nói của Lỗ Tòng Nguyễn vang lên từ phía sau.
"Ngươi tên gì?"
Lệ Tri dừng lại, sau đó tiếp tục rời đi.
"Lệ Tri."
Lệ Tri không để trong lòng chuyện nhỏ này, nàng đến Trúc viên, Tạ Lan Tư đang chơi cờ một mình.
Khi nàng bước vào phòng chào hỏi, Tạ Lan Tư đang đặt một cờ đen xuống phe đối diện.
"Hôm nay lại vì sao mà đến trễ?" Tạ Lan Tư vẻ mặt lười biếng, tựa hồ như tùy ý hỏi.
"Đại nha hoàn của Huyên Chỉ Viện phái ta đến Phù Phong Viện trả sách, cho nên chậm trễ một chút." Biết Tạ Lan Tư không vui khi đợi người khác, Lệ Tri vừa vào cửa liền cười nói: "Ta đã chuẩn bị một món quà cho Điện Hạ."
Tạ Lan Tư giương mắt lên, không mặn không nhạt nhìn nàng một cái.
Ý kia rất rõ ràng, "Lễ vật đâu?"
"Điện Hạ đưa tay ra trước."
Tạ Lan Tư nhìn nàng, bán tín bán nghi đưa tay ra.
Lệ Tri rút tay phải giấu sau lưng ra, đặt một con dế rơm được đan bằng dây mây hoa cúc dại màu trắng vào lòng bàn tay của Tạ Lan Tư.
Tạ Lan Tư nhìn con dế rơm, trầm mặc.
"Điện hạ không thích sao?" Lệ Tri cố ý ấn vào mông con dế, khiến nó chui ra khỏi lòng bàn tay Tạ Lan Tư, rơi xuống quần áo của hắn.
Tạ Lan Tư nhặt con dế rơi trên người lên và nhìn nó với vẻ mặt phức tạp.
"Chỉ là....hiếm thấy."
"Trước kia Điện Hạ hẳn là nhận được đều là kỳ trân dị bảo, nhưng đây nhất định là lần đầu tiên nhận được dế rơm." Lệ Tri nói: "Nếu Điện Hạ thích, sau này ta có thể đan những cái khác cho Điện Hạ."
"Ngươi còn có thể đan những thứ khác?"
"Cái giỏ, tú cầu, chiếc nhẫn, túi thơm ..."
"Lệ cô nương thật đúng là đa tài đa nghệ." Tạ Lan Tư khẽ cười.
Sau khi dỗ Tạ Lan Tư xong, Lệ Tri cười hỏi: "Tối nay Điện Hạ muốn làm gì? Đọc sách hay chơi cờ?"
"Chọn một cuốn sách đọc đi." Tạ Lan Tư thả lỏng cơ thể, tìm một vị trí thoải mái trên sạp.
Trong lòng Lệ Tri vui mừng khôn xiết, không kịp chờ đợi mà lấy từ trên giá sách xuống một quyển du ký thú vị.
Tạ Lan Tư dựa vào sạp, vừa nghe Lệ Tri đọc sách, vừa đưa mắt nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.
Hắn đếm từng đường vân trên lá trúc, trong tai là thiên hạ núi sông rộng lớn, ầm ầm sóng dậy.
Gió đêm rền vang, bầu trời đầy sao.
Những chiếc lá trúc mỏng manh đung đưa bên khung cửa sổ, thiếu niên dần dần nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy một sự yên tĩnh chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #codai