Chương 6: Vui sướng khi người gặp họa
Hôm đó trời bừng sáng, trong quân cả đội điểm binh rất nhanh phát hiện thiếu một gã binh sĩ gọi là Ngô Lộc, quân quy nghiêm khắc Hồng tướng quân lập tức phái người tra tung tích Ngô Lộc. Hồng tướng quân này từ ngày nhậm chức đánh không biết bao nhiêu trận trong quân đội, không phải loại người sơ ý chuếnh choáng, lệnh quân y cẩn thận kiểm tra thi thể bị thiêu rụi. Rốt cuộc tra ra một trong hai thi thể là nam nhân, tìm hiểu lại nguồn gốc rất dễ dàng rút ra kết luận Khúc Mật Nhi chưa chết , hơn nữa rất có thể còn trà trộn trong quân doanh!
Đang ở thời điểm Hồng tướng quân đang muốn hạ lệnh tập nã Khúc Mật Nhi,hộ vệ hắc y của Khiêm Tiểu vương gia đúng lúc xuất hiện, giao ra một thi thể cô nương mặc trang phục Lão Lộc, toàn thân thối rữa không chịu nổi, sớm đã không còn hơi thở, nói là Khúc Mật Nhi muốn ám sát Tiểu vương gia, trong cơn thịnh nộ vương gia đã hạ độc làm nàng thối rửa tới chết.
Mọi người đều biết căn cứ chính xác nhà họ Khúc tư thông với địch phản quốc là do Khiêm Tiểu vương gia trình lên, hắn còn tự mình dẫn người tịch thu tài sản nhà họ Khúc, Khúc Mật Nhi vì báo mối thù diệt môn ám sát Tiểu vương gia là hợp tình lý, Khiêm Tiểu vương gia cũng không có lý do bao che Khúc Mật Nhi cùng hắn thù sâu như biển. Vì vậy cho dù thi thể Khúc Mật Nhi thổi rữa nhìn không ra mặt lẫn đôi mắt, Hồng tướng quân cũng không nghi hắn, tin rằng nữ thi chết thảm này chính là Khúc Mật Nhi.
Đến tận đây, chuyện Diệp Hòa đại náo quân doanh cuối cùng cũng đã đến hồi kết. Điềm nhi thay thế Khúc Mật Nhi đã chết là sự thật, mà Diệp Hòa cũng không cần dùng cái tên Khúc Mật Nhi chiếm được một thân phận hoàn toàn mới.
Vào Đông, sau giờ ngọ có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh hàn phong gào thét bên ngoài, trong lều vải lớn im ắng, Diệp Hòa mặc chiếc áo bông màu xanh biếc của Điềm nhi, chiếc váy màu xanh xen lẫn trắng đứng ở góc lều, thỉnh thoảng di động tới vị trí bỏ thêm than vào mấy chậu than đặt trong phòng, đảm bảo nhiệt độ bên trong lều. Than này có màu tím sẫm khi đốt lên lại không có khói, khó trách mười mấy chậu than cũng hun không chết tiểu vương gia tính tình cổ quái kia.
Nghĩ được như vậy, Diệp Hòa theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Thiếu niên ngồi bên cạnh bàn, hắn tay thuận cầm một quyển sách yên tĩnh lật xem, ánh nến ảm đạm chiếu mặt bên duyên dáng của hắn, ánh lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc giống như một bức tranh thủy mặt tỉ mỉ miêu tả. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thiếu niên nho nhỏ này thật đúng là lớn lên xuất chúng nhưng đáng tiếc tính tình tàn nhẫn, lòng dạ độc ác.
Bởi vì Khiêm Tiểu vương gia này vô cùng sợ lạnh cả ngày dường như đều ở trong lều, uống trà nóng dùng điểm tâm, luyện đan dược, xem một ít sách. Mà Diệp Hòa từng lộ mặt trong quân doanh có một số binh lính nhận ra mắt nàng, để tránh xảy ra sự cố không thể làm gì khác hơn cả ngày ở lại bên cạnh hầu hạ Khiêm Tiểu vương gia .
Thiếu niên thân phận tôn quý này đương nhiên không phải là dạng người thích nói nhiều có thể nói rất nghiêm túc, Diệp Hòa cũng không muốn nói chuyện với cái tên ngoan ác này, cho nên dù hai người ở trong lều sớm chiều chung đụng mấy ngày nhưng chỉ nói với nhau vài câu le que. Diệp Hòa năng lực thích ứng rất mạnh, chỉ ngắn ngủn mấy ngày nàng đã thuận lợi thích ứng thân phận thiếp thiếp thân tỳ nữ của Khiêm Tiểu vương gia. Buổi sáng, nàng hầu hạ hẳn mặc y phục dây buộc, cầm chậu nước hộ vệ hắc y mang vào hầu hạ hẳn rửa mặt, buổi tối trước khi Tiểu vương gia đi ngủ, nàng phải chui vào chăn làm ấm giường ngủ, giường mà không ấm tiểu tổ tông vô cùng sợ lạnh lại ngủ không được. Đợi đến khi Vương gia đi ngủ, nàng mới có thể nhón chân đi nghỉ ngơi. Lúc ăn cơm nàng đứng ở một bên giúp hắn gắp món ăn, thời điểm hẳn muốn luyện tập thư pháp nàng đứng bên cạnh mài mực, lúc hắn không cần đến nàng, nàng đứng ở góc lều nhìn lửa than.
Mấy ngày qua Diệp Hòa rất biết điều, ngoan tựa như con rắn xanh thường xuyên nằm trên tay Khiêm Tiểu vương gia.
Cũng không biết Tiểu vương gia cho nàng uống viên thuốc kia là gì, kể từ ngày uống viên thuốc đó Diệp Hòa cả ngày hữu khí vô lực, trước kia có thể dễ dàng bưng một chậu nước, hiện tại chỉ mới bưng chậu nước có một lát mà đã thở gấp không ngừng, một lát sau mới có thể thở bình thường.
Lúc này, thức thời là trang tuấn kiệt, Diệp Hòa biết mình không có năng lực đối kháng cùng tiểu vương gia này, chỉ có thu hồi móng nhọn đợi chờ thời cơ. Mặc dù làm thiếp thân hầu hạ có cơ hội giết thiếu niên này nhưng nàng cũng phải lo lắng cho tánh mạng của mình.
Khúc phu nhân có ân với Diệp Hòa, nàng sẽ vì Khúc phu nhân báo thù nhưng không phải dùng biện pháp ngu xuẩn cùng vào chỗ chết. Có lẽ ánh mắt sắc bén của Khiêm Tiểu vương gia kia nhìn thấu điểm này mới có thể yên tâm cho nàng hầu hạ bên người.
Thời gian im lặng trôi qua, ngoài lều bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó nghe thấy có người cung kính hô: "Chủ tử."
"Vào đi." Kỳ Mạch ngẩng đầu lên, nhìn thị vệ hắc y từ bên ngoài đi tới, trì hoãn thanh hỏi: "Mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng sao?"
Thị vệ hắc y cúi đầu quỳ xuống đất, xin tội nói: "Người nọ thật sự rất khó tiếp cận, thuộc hạ mấy ngày trước đưa lên một lượng lớn kỳ trân dị bảo, dược liệu trên quý kị binh lợi khí thậm chí võ tịch bảo điển nhưng người nọ vẫn không có động tĩnh. Thuộc hạ cũng thử qua dùng võ nhưng hắn lại nói cho dù có bắt hẳn chỉ cần hắn lòng hắn không muốn thì sẽ không làm, dù có hành hạ y từ sống thành chết, từ chết thành sống, sống không bằng chết, có chết y cũng chết không nhắm mắt. Người nọ cứng mềm không ăn, thuộc hạ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắc Phong đã phụ sự ủy thác của vương gia, xin vương gia trách phạt!"
Kỳ Mạch tựa đầu về phía ghế mềm sau lưng, chậm rãi nhắm mắt lại dường như có chút mỏi mệt, một lúc lâu mới khoát tay nói: "Thôi. Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta trở về Đô Thành."
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Hắc Phong trầm giọng nói, vừa nói đồng thời đứng dậy thối lui khỏi lều.
Nghe thể hai chủ tớ nói, Diệp Hòa đã hiểu đại khái, khó trách tiểu vương gia này sắc mặt tái nhợt cực độ sợ lạnh còn thường xuyên ho khan thì ra thân thể nhiễm bệnh nặng nhưng nàng không cảm thấy đồng tình hoặc tiếc hận,một thiếu niên hai tay dính đầy máu tanh đáng đời hắn bị bệnh đau hành hạ,cho dù còn đang tráng niên cũng là báo ứng.
Chẳng biết lúc nào, ánh mắt Kỳ Mạch rơi vào thân thể nhỏ bé đứng trong góc lều, nhạy cảm bắt được cảm xúc người kia có chút hả hê, không khỏi nhíu chân mày muốn đả kích nàng, mở miệng nói: "Nàng không cần ở đó lén vui mừng, bổn vương sẽ không bệnh chết."
Diệp Hòa ngẩn người vội vàng hèn mọn cúi đầu còn giả vờ khen tặng: "Đó là đương nhiên, vương gia ngài hồng phúc tề thiên sao có thể chết chứ?"
"Nàng không cần phải nói những lời trái lương tâm." Thiếu niên lắc đầu nhìn Diệp Hòa gằng lên: "Cho dù bổn vương có bệnh chết cũng muốn nàng đi theo chôn cùng."
Diệp Hòa bĩu môi cúi đầu dùng kìm sắt khều than trong chậu lửa, không hề nữa đáp lời tránh cho chọc giận tiểu tổ tông âm tình bất định này, không cần chờ đến hắn bệnh chết thì nàng đã đi trước rồi. Nàng tin chắc chỉ cần có thể giữ được tánh mạng nhất định sẽ có ngày trở mình.
Tầm mắt Kỳ Mạch thật lâu không có dời đi, thân ảnh nhỏ nhắn đứng ở bên chậu than rõ ràng mảnh mai vô cùng lại tựa hồ như ẩn chứa một cổ lực lượng, nàng là loại người thần phục nhưng ẩn chứa bên trong có một loại dẻo dai kiên cường, khuôn mặt khả ái tuyết ngọc bị lửa than chiếu rọi lóe sáng như Dạ Minh Châu, sáng bóng trong suốt như tràn ngập tự tin.
Trước đó có nghe đồn nữ nhi Khúc Thừa tướng ôn nhu hiền thục, yếu ớt không chịu nổi gió, từ nhỏ chân không bước ra khỏi nhà là đại gia khuê tú nhưng trên người thiếu nữ này Kỳ Mạch lại nhìn thấy tính cách bền bỉ ương ngạnh, lâm nguy không sợ hãi, cơ mẫn trấn định.
Xem ra lời đồn đãi thật không không thể tin.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top