CHƯƠNG 2.2
Tớ không nhờ cậu bôi thuốc giúp. . . . . ." Phần xấu hổ của con gái nổi lên trong lòng cô thế nào cũng không muốn lộ ra bất kỳ một tấc phần lưng da thịt ở trước mặt anh.
"Vậy cậu muốn khiến Dì Hàn biết?" Một câu nói, cũng đủ để làm cho cô ngậm miệng.
Nếu là Dì Hàn biết Hàn Thiếu Đồng luyện tập Judo bị thương, về sau cô cũng đừng hòng nghĩ đến Đàn Tràng ── đây là điều kiện học Judo cô cùng Dì Hàn lập ra.
Biết rõ lý do này, cho nên cô vẫn luôn rất cẩn thận bảo hộ mình, không để cho mình chịu đả thương nghiêm trọng, cho tới hôm nay bị cậu ấy đánh rơi nặng như vậy. . . . . .
"Nếu không phải là cái người này dùng sức ném tớ, tớ cũng sẽ không như vậy. . . . . ." Bẹt bẹt cái miệng nhắc nhở, cô nàng đáng thương trả lời, tay nhỏ bé lại bị thuyết phục vén eo lưng lên.
"Nếu không phải là cậu khi đó làm phân tâm, tớ sẽ không dễ dàng bị ngã xuống như vậy.” Nói đi nói lại, cô chỉ là muốn trốn tránh trách nhiệm cho cậu thôi!
"Cậu là đồ đáng ghét nhất rồi !" Cô buồn buồn không vui cởi đai lưng ra, lại vén không nổi y phục sau lưng, gò má đỏ ửng lặng lẽ dính vào, cô ngượng ngùng vùi mặt vào trong drap.
Làm sao bây giờ? Từ lúc còn nhỏ đến giờ, cô cũng không để cho bất luận kẻ nào thấy thân thể mình, cho dù là mẹ cũng không thể; hôm nay lại phải cho tên hàng xóm đã ở chung từ nhỏ đến lớn này nhìn thấy, hơn nữa là con trai. . . . . . Làm sao bây giờ? Cô thật sự rất thẹn thùng. . . . . .
"Thế nào không đem áo vén lên? Tay của tớ chưa đến." Cánh tay dừng tại giữa không trung bởi vì cô chần chờ mà ê ẩm. "Nhanh lên một chút, đừng làm cho tớ chủ động giúp cậu!"
Cậu tuyệt đối không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ cảm thấy cô không sảng khoái giống thường ngày như vậy.
Thượng Quan Thiên ngu ngốc! Cô là con gái! Thông minh như cậu ta, rốt cuộc có hiểu hay không cái gì gọi là "trai gái khác nhau"?
Hít sâu một cái, cô khẽ run tay lui về phía sau chậm rãi bắt đầu vén y phục lên, da thịt phần lưng trắng nõn từng tấc phơi bày, da thịt tiếp xúc không khí hơi lạnh, làm cô nổi da gà không khỏi toát ra.
Tựa hồ không nhịn được việc cô chần chờ, một tay khác của Thượng Quan Thiên thay thế động tác của cô, lập tức liền đem áo của cô vén đến nơi cao nhất, thẳng đến bóng lưng, lộ ra toàn bộ phần lưng .
Một khối bầm đen chiếm cứ ở ngang hông trái, da thịt trắng nõn khiến vết bầm đen càng thêm lộ ra vẻ đáng sợ.
"A!" Cậu đột nhiên xuất hiện động tác làm cô kinh hoảng, không khỏi phát ra tiếng thét chói tai.
"Đừng kêu!" Cậu một tay che cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng, xác định mẹ không có vì tiếng thét chói tai của cô mà đi tới, mới thả ra. "Cậu kêu cái gì? Chẳng qua là cái lưng mà thôi."
"Khốn kiếp! Cái gì chẳng qua là lưng mà thôi?" Cô cũng là con gái nha! Một cô gái thực sự!
"Được rồi, là lỗi của tớ, tớ không nên làm cậu ngã thành như thế này, cũng không phải chủ động trêu chọc quần áo cậu." Cậu nói xin lỗi "Chỉ là xem cũng xem rồi, mau nằm xuống, tớ giúp cậu bôi thuốc."
Thật ra thì, Thượng Quan Thiên còn không hiểu nổi tại sao Hàn Thiếu Đồng lại kinh hoảng như vậy.
Hàn Thiếu Đồng nhìn chằm chằm cậu thật lâu, mới lần nữa đưa mặt vùi sâu vào trong drap, ngầm cho phép cậu giúp cô bôi thuốc.
"Chịu đựng, sẽ đau một chút." Nhìn vết bầm đen này, cậu có thể chịu đựng đau đớn lúc bôi thuốc, nhưng cậu không biết cô có thể hay không.
Bỗng dưng, cậu phát hiện vết bầm đen ở trên người cô thật chói mắt, vượt qua những vết trên người của cậu thì cậu bắt đầu cảm thấy đau lòng.
"Yên tâm, tớ còn. . . . . . A! Thật là đau!" Cô không khỏi thấp giọng hô ra tiếng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra ngoài. Tay của cậu nhẹ nhàng để lên vết bầm đen, cô cũng đã đau đến muốn thét chói tai.
"Nhịn xuống, lập tức tốt hơn." Cậu bỏ qua tiếng cô kêu gào bi thống, đem thuốc cao trong lòng bàn tay toàn bộ bôi ở trên lưng của cô.
Đợi thuốc cao dần dần hấp thụ vào da, cậu mới lấy tay ra.
Ô ô ô. . . . . . Thật là đau. . . . . . Hàn Thiếu Đồng cắn drap giường, nén lệ trong hốc mắt, đáng thương suy nghĩ không dám thét chói tai ra tiếng.
"Thoa thuốc cao lên xong, hai ba ngày sau sẽ tốt hơn, nhưng cậu phải tới đây bôi thuốc hai lần mỗi ngày, hơn nữa ở nơi bị thương không cho phép luyện tập thêm." Câu cuối cùng, là chính bản thân cậu thêm vào.
"Ô ô. . . . . . Cái gì? Tớ còn phải thoa thuốc nữa?" Hàn Thiếu Đồng quay mặt sang khóc đến rất thê thảm, nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên không dám tin .
"Cậu. . . . . ." Thế nào khóc thành cái bộ dáng này? Nhìn thấy lã chã nước mắt trên mặt Hàn Thiếu Đồng, cảm giác áy náy gia tăng không ít trong lòng cậu.
Trước kia bất luận hai người kích thích đối phương như thế nào, nói ra lời cay độc hơn, cho tới bây giờ cô cũng không có chảy qua một giọt nước mắt. Nhưng là, hôm nay cô lại khóc, còn khóc đáng thương thê thảm như vậy.
"Cậu là đồ đáng ghét nhất. . . . . ." Cô thật là đau, đau đến thân thể giống như là bị dỡ thành từng mảnh, nặng hơn khi trở về. Tại sao lại đau đến như vậy chứ?
Nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Đồng đang khóc đỏ mắt, Thượng Quan Thiên bỗng dưng phát hiện, thì ra là cô cũng giống các cô gái khác, là rất sợ đau.
Bất kể là cô kiên cường cỡ nào, nói nhiều làm người ta tức giận, thủy chung cô vẫn còn là một cô gái.
"Đồ đáng ghét. . . . . ." Chẳng những làm đau cô, hơn nữa còn đem lưng cô xem sạch bách. . . . . . Đau đớn cộng thêm ngượng ngùng, cô khóc đến càng thêm đáng thương.
"Cậu. . . . . . cậu đừng khóc." Lần đầu đối mặt nước mắt của cô, cậu mất đi ý chí, chỉ có thể hốt hoảng dụ dỗ. "Là tớ không đúng, cậu đừng khóc."
Khóc khóc, cô cảm thấy trên lưng giống như không có đau đớn, chỉ còn lại một chút khẽ nhói có thể nhịn.
Nước mắt ròng ròng nhìn cậu, cậu hốt hoảng chẳng những làm cho trái tim ngượng ngùng hơi thối lui, thậm chí có một chủ ý bướng bỉnh tràn vào suy nghĩ──
Cô cố ý dùng hai tay đè lại khuôn mặt nhỏ nhắn, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào đáng thương, giống như một con vật nhỏ bị thương, làm người ta không đành lòng.
"Cậu. . . . . . rốt cuộc muốn như thế nào mới không khóc nữa?" Thượng Quan Thiên cùng đường toàn bộ bó tay rồi.
"Về sau phải để cho tớ khi dễ, hơn nữa không cho phép khi dễ tớ nữa." Câu chữ mơ hồ không rõ xen lẫn nức nở nghẹn ngào .
"Có thể, cậu muốn cái gì cũng có thể, chỉ cần cậu không khóc." Tâm loạn như ma chính cậu hoàn toàn không có phát hiện cô nàng giả vờ.
Nghe vậy, cô để đôi tay xuống, cười toe toét thật to, khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại mấy giọt nước mắt, nào có cái gì là nước mắt?
"Cậu gạt tớ!" Lừa gạt cậu ký một điều ước bất bình đẳng!
Ha ha, ai kêu cậu đần!" Hàn Thiếu Đồng tuyệt đối không có cảm giác mình có phần không đúng "Cậu đã đáp ứng tớ đấy, về sau không cho phép cậu khi dễ tớ, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho tớ khi dễ."
Ha ha ha. . . . . .
Bên tai nghe tiếng cười, cùng với việc cô không ngừng lặp lại "Điều ước bất bình đẳng", tim của cậu không có đập nhanh, ngược lại cảm thấy buông lỏng.
Là cậu bị bệnh sao?
Từ ngày đó, xác thực chỉ có Hàn Thiếu Đồng khi dễ Thượng Quan Thiên, cậu không còn có khi dễ cô. Bởi vì nước mắt cô làm cho cậu cảm thấy khó chịu, cho nên cậu không muốn để cho cô chảy bất kỳ một giọt nước mắt.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, rất nhanh bọn họ liền thăng lên lớp năm, một đám học sinh tiểu học vẫn u mê đi vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu hiểu được tư vị thích.
Nhưng chờ đón chính là, một lời đồn đại.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng cùng trường cùng lớp vừa là quan hệ hàng xóm, lời đồn đãi thuộc về Hàn Thiếu Đồng cùng Thượng Quan Thiên truyền đi lợi hại nhất.
Đối diện với mấy lời đồn đãi này, hai người trong cuộc một chút cũng không có chịu ảnh hưởng, bởi vì bọn họ mỗi ngày đều phải tiếp thụ khiêu khích của đối phương, căn bản không có thời gian để ý tới những lời đồn đãi nhàm chán này.
Vậy mà, sự đoan thường thường sẽ chủ động tới tìm bọn họ, nhất là Hàn Thiếu Đồng.
"Hàn Thiếu Đồng, chúng tôi không cho phép cô tiếp tục bám dính Thượng Quan Thiên!" Một người dáng dấp trắng trắng, giống như cô gái dương oa oa, sau lưng mang theo mấy tiểu lâu la, ngạo mạn ra lệnh đối với Hàn Thiếu Đồng.
"Tôi dính với Thượng Quan Thiên?" Hàn Thiếu Đồng trợn to hai mắt, có chút không hiểu hỏi ngược lại.
Cô ta không còn gì để nói đùa nữa hay sao? Cô lúc nào thì dính tới tiểu tử Thượng Quan Thiên kia? Rõ ràng chính là cậu ta bám dính cô không thả!
"Đừng giả bộ ngu!" Cô gái nhỏ thét chói tai "Toàn trường đều biết cô muối mặt bám dính lấy Thượng Quan Thiên, hại anh ấy không để ý những học sinh nữ khác."
Nhất là cô! Từ nhỏ đến lớn, cô muốn cái gì sẽ có cái đó, chưa từng có người nào đối với cô làm như không thấy, thế nhưng chỉ có Thượng Quan Thiên không đem cô để ở trong mắt.
"Tôi nào có giả bộ ngu?" Hàn Thiếu Đồng biểu tình rất vô tội.
Hôm nay lúc cô ra cửa quên bái bai sao? Nếu không làm sao sẽ bị cái đám nổi tiếng điêu ngoa toàn trường này chặn lại?
"Cô còn giả bộ ngu!" Bị Hàn Thiếu Đồng tỏ thái độ vô tội làm tức giận đến toàn thân phát run, cô gái được chiều chuộng không thể nhịn được nữa thét chói tai "Tóm lại, tôi lệnh cho cô không được dính lấy Thượng Quan Thiên nữa, nếu không tôi sẽ để cho cô đẹp mắt!"
"Cô để cho tôi đẹp mắt như thế nào?" Biết rất rõ ràng nói như vậy sẽ làm cô gái được chiều chuộng tức giận hơn, Hàn Thiếu Đồng vẫn không sợ chết mà khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top