9.2

Đây là anh đã từng nói qua với cô "Anh yêu em, em là mạng sống của anh."

Anh hoàn toàn phá vỡ tan lý trí cuối cùng của cô, cô cũng không kềm nén được nữa xông về trước, hai tay choàng lên gáy của anh, đem khuôn mặt đẫm nước mắt vùi sâu vào ngực của anh, không còn ngôn ngữ nào để nói.

Thì ra là, anh đã sớm thừa nhận yêu mình. . . . . .

Tinh thần cô hoàn toàn khôi phục, không thể tiếp tục băn khoăn, chỉ muốn cả đời ở bên cạnh anh.

Cô quả thật rất vô dụng, nhưng cô lại có nguyện ý vì anh, một lần nữa bỏ đi nỗi sợ hãi khi bị ném bỏ.

Vì anh, cô nguyện ý cởi ra tâm kết của mình, không hề cố chấp nữa; cô nguyện ý mở miệng thừa nhận thật ra thì cô cũng thương anh.

Đúng vậy, cô thật thương anh.

Trên mặt cô hiện đầy nước mắt, ở trong lòng anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc.

Anh hài lòng ôm chặt cô, nhẹ dụ dỗ ở bên tai cô mà nói nhỏ: "Em còn không có nói với anh là em yêu anh." Anh đã nói ra rồi, không phải cô cũng nên "Trả lễ lại" đối với anh nói lại một lần hay sao?

Nghe vậy, cô cười nhẹ một tiếng, cho rằng anh tính còn trẻ con.

Nhưng cô vẫn cố tình không nói, cố ý muốn tâm trí anh nhộn nhạo khó nhịn.

"Tại sao không nói? Chẳng lẽ em không yêu anh?" Dù biết rất rõ ràng lòng của cô,  nhưng anh vẫn hết sức cố chấp với một câu nói yêu kia.

Lúc này, Bà Lão cũng không nhịn được bật cười.

"Bà nội, thế nào mà bà cũng cười con?!" Thượng Quan Nhật rất vô tội nhìn về bà nội mà anh kính trọng. "Còn nữa.... ... Bà nội, tại sao bà không nói cho con, Tiểu Đồng ở nơi này? Con đã tìm cô ấy suốt ba tháng nay."

"Ha ha ha, Bà lớn tuổi, không nhớ nổi con bé là người bạn thanh mai trúc mã của con. Hơn nữa, trong nhật ký của con tấm hình kia là chụp bảy năm trước, Tiểu Đồng trở nên xinh đẹp như vậy, bà già này làm sao nhớ được?" Bà lão thoải mái  một hai đem tội danh tri tình bất báo* được duy trì mà đẩy sạch. (*cụm từ này ta cũng k hiểu)

Bà nội?

Đang ở trong ngực Thượng Quan Nhật, Hàn Thiếu Đồng nghe anh đối với bà lão gọi như thế, nhất thời ngây dại. Cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, qua lại dò xét hai bà cháu.

"Bà nội?"

"Đúng vậy a, cháu gái, Daniel chính là cháu nội của bà." Bà Lão rộng rãi gật đầu một cái.

Khuôn mặt Hàn Thiếu Đồng lập tức như dính vào một rặng mây đỏ. Trước đó đã không hề băn khoăn mà nói ra cho Bà biết tình cảm của cô đối với Thượng Quan Nhật, vì Bà cũng không nhận ra Thượng Quan Nhật nên cô vạn lần không nghĩ tới, Bà lại là bà nội của Thượng Quan Nhật.

"Cháu gái, yên tâm đi! Bà sẽ không nói với nó." Bà Lão dí dỏm mà nháy mắt mấy cái với Hàn Thiếu Đồng.

Thượng Quan Nhật muốn hỏi tới, lại bị một đám ký giả thình lình xuất hiện bao bọc vây quanh, một tay anh vòng chắc Hàn Thiếu Đồng, thân thể thon dài rắn chắc đem bà nội tuổi già nua bảo hộ ở phía sau.

"Thượng Quan tiên sinh, có lời đồn đãi anh muốn dời chiến lược đến Á châu, xin hỏi có phải là thật hay không?"

"Thượng Quan tiên sinh, mời đáp lại một chút đi!"

Tất cả vấn đề, Thượng Quan Nhật đều không đáp lại, chỉ cảm thấy chán ghét.

"Xin lỗi, tôi không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì. Xin cho chúng tôi rời đi." Anh bước qua đám ký giả bao bọc vây quanh, anh thật luôn nhức đầu đối với lòng tham của bọn họ.

"Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi anh với tiểu thư Phương Đông trong ngực anh có quan hệ gì?" Một ký giả tinh mắt nhìn thấy Hàn Thiếu Đồng trong ngực anh.

Ký giả vô tình hỏi vấn đề này làm Thượng Quan Nhật đột nhiên nghĩ đến một phương pháp khiến Hàn Thiếu Đồng cũng không thể rời bỏ anh nữa.

Anh rộng rãi giới thiệu người phụ nữ trốn ở trong ngực "Cô ấy là Hàn Thiếu Đồng, là vị hôn thê của tôi, chúng tôi sắp kết hôn."

Lời tuyên bố của anh làm đèn flash không ngừng nhấp nhoáng.

"Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi anh vẫn cự tuyệt thiên kim danh giá theo đuổi, chính là vì vị tiểu thư này sao?"

"Thượng Quan tiên sinh, lúc trước mục đích anh đến Đài Loan, cũng là vì vị tiểu thư này sao?"

"Đúng vậy." Thượng Quan Nhật than thở, để người tại trường quay ghi chép trực tiếp về sự si tình của anh, vô tình quên đi hoàn toàn sự uy hiếp trước kia của anh.

Thiếp mời tôi sẽ gởi cho các vị, đến lúc đó xin các vị đến dự." Nói xong, lần đầu ở trước màn ảnh anh lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Cái nụ cười này, lại đưa tới một hồi đèn flash.

"Đợi chút" Nữ chính hếch chân mày lên, lấy giọng Anh ngữ chuẩn xác hỏi ngược lại: "Thượng Quan tiên sinh, xin hỏi tôi có đáp ứng muốn gả cho anh sao?"

Chuyện Thượng Quan Nhật bị mỹ nhân Phương Đông từ chối, chợt tạo thành tiếng vang ở giới thượng lưu.

Vì Thượng Quan Nhật mà tất cả thục nữ danh giá khắp nơi mỗi ngày gọi điện thoại đến nhà họ Thượng Quan, muốn"An ủi" Thượng Quan Nhật đồng thời trở thành "Người thứ nhất được đề cử" .

Thượng Quan Nhật tức giận muốn tháo gỡ hết dây điện thoại, chấm dứt tất cả các cuộc gọi quấy rầy—— đáng tiếc, vì mệnh lệnh của mẹ, anh không cách nào được như ý nguyện.

Càng làm lòng anh phát điên là, Hàn Thiếu Đồng bởi vì chuyện anh còn chưa có cầu hôn với cô đã tự tiện tuyên bố tin cưới mà tức giận không thôi, cả ba ngày nay cứ gần gũi bà Thượng Quan, thậm chí ngay cả buổi tối cũng quấn quýt muốn ngủ cùng bà.

Mà bà Thượng Quan khi biết con trai sắp cưới vợ chính là Hàn Thiếu Đồng thì quả thật hưng phấn đến không cách nào ngủ được.

Hai người phụ nữ vô tình bỏ rơi chồng cùng chồng tương lai của mình, tự mình tán gẫu không ngừng, cảm thụ niềm vui sướng khi gặp lại, tựa hồ muốn bổ sung hoàn toàn cho bảy năm đã mất.

Hơn nữa Bà Nội quấy rối kia, có lúc còn có thể đụng lên một cước, giúp đỡ Hàn Thiếu Đồng lạnh nhạt anh.

Rốt cuộc, đến ngày thứ tư, anh cũng không chịu được nữa xông vào phòng làm việc của cha, sau đó đem một đám thuộc hạ đang giương mắt nhìn mà đuổi ra khỏi phòng làm việc, liền không lớn không nhỏ ra lệnh cho cha tối hôm nay giữ chặt vợ yêu của mình, đừng làm cho Hàn Thiếu Đồng có cơ hội bắt được bà.

"Cha phải dùng lý do gì ngăn cản bà ấy?" Khóe môi Thượng Quan tiên sinh thoáng hiện lên nụ cười như được xem trò vui, tựa hồ không có ý nguyện giúp một tay.

"Nếu cha nghĩ đến 80 tuổi vẫn muốn ngồi ở cái vị trí tổng giám đốc này, vậy cha cứ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt đi!" Thượng Quan Nhật lạnh giọng uy hiếp.

"Con đã chịu tới công ty hỗ trợ cha sao?" Thượng Quan tiên sinh mừng rỡ hỏi.

Nếu đúng như vậy, ông dư lực quấn bà xã của mình, hơn nữa bà đã lạnh nhạt ông mấy ngày rồi.

"Không!"

"Vậy con đừng vọng tưởng." Không tới giúp ông còn dám can đảm ra lệnh cho ông à? Nằm mộng!

"Chẳng qua con có thể đáp ứng cha, về sau muốn con trai hoặc con gái con tới công ty giúp cha." Thượng Quan Nhật nói lên một phương án khác.

"Đừng nghĩ." Chờ con trai hoặc con gái của anh lớn lên, không phải ông còn đợi thêm hai mươi năm sao? Thượng Quan tiên sinh không ngu xuẩn như vậy."Chỉ cần con qua đây giúp cha, cha liền giúp con, hơn nữa còn giúp con đối phó bà nội. Nếu không, tự con suy nghĩ biện pháp đi."

Thượng Quan Nhật cắn răng, đối với người cha thừa dịp cháy nhà hôi của oán hận không dứt. "Được, con đáp ứng cha. Chỉ là cha nhất định tuân thủ cam kết."

"Cha sẽ nhường con ở đây học tập nửa năm bên cạnh cha, sau đó con nhất định lấy thực lực của mình chứng minh con có thể tiếp quản công ty." Vậy ông mới có thể tự do theo sát bà xã đi du lịch khắp nơi.

"Có thể." Vì Hàn Thiếu Đồng, Thượng Quan Nhật đáp ứng điều ước bất bình đẳng này.

Đây tất cả, chỉ vì cô——anh yêu cô.


Hồi cuối

Ban đêm ở Thượng Quan gia

Sao đột nhiên muốn cô đổi phòng?

Bà nội tương lai đột nhiên xuất hiện yêu cầu, mặc dù đầy bụng nghi ngờ, Hàn Thiếu Đồng vẫn là ngoan ngoãn xách theo tất cả hành lý của mình, đi vào gian phòng bà Thượng Quan đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Cô nhìn một cái liền yêu thích bố trí đơn giản của gian phòng này, hơn nữa trên giường chăn màn gối đệm thoạt nhìn vô cùng thoải mái, để cho cô thật là muốn lập tức nằm trên đó thử một chút sự mềm mại của nó. Chỉ là, ở nơi này trước hết cô phải đi tắm.

Biết là gian phòng của mình, cô liền đi tắm rửa, quần áo cũng lười cầm, tự nhiên chạy vào phòng tắm, cởi tất cả quần áo xuống bắt đầu thoải mái hưởng thụ làn nước ấm .

Ba ngày nay, cô cố tình không để ý tới Thượng Quan Nhật, anh nóng nảy nhìn ở trong mắt cô làm cô cảm thấy tức giận lại không bỏ được.

Chỉ là, ai bảo anh còn chưa có hỏi qua sự đồng ý của cô, đã tuyên bố tin tức anh muốn cưới cô với bên ngoài, hại cô tức giận nên trước mặt mọi người cự tuyệt anh.

Sau đó, cũng bởi vì sự xúc động "Nho nhỏ" của chính mình, cô phát sinh ra một chút cảm giác áy náy, nhưng chỉ là xị mặt không cùng anh nói xin lỗi được.

Ngón tay xanh nhạt, trên không trung viết xuống ba chữ vô hình—— Thượng Quan Nhật.

Cô thấp giọng nở nụ cười, vì mình giống như là một nữ sinh mới nếm thử tình yêu, len lén viết tên người thương.

Đóng vòi nước, cô tùy ý cầm lên một cái khăn tắm vây ở trên thân thể, che đi xuân sắc mê người, lấy máy sấy thổi khô tóc dài, sau đó đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp nhảy đến trên giường mềm mại  .

" Giường lớn thân ái, ta tới đây ——"

Cô nhào tới trên giường mềm mại, a! Drap trải giường vừa trơn trượt lại cũng thực ấm áp! "Thật là xa xỉ đó! Chỉ là thật sự rất thoải mái!" Đem khuôn mặt dính vào trên giường cô không ngừng mè nheo.

"Nếu nghĩ như vậy! Tại sao không trực tiếp nói cho anh biết? Anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng." Giọng đàn ông mang theo nụ cười nồng đậm ở trên đầu cô vang lên.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Thượng Quan Nhật chẳng biết xông vào gian phòng "cô nàng” từ lúc nào. "Anh đi vào khi nào?" Âm thanh cô chất vấn.

Từ lúc em vừa đi đến phòng tắm, anh liền tiến vào." Thấy trên người cô chỉ bọc một khăn tắm trắng như tuyết, Thượng Quan Nhật kéo cái chăn (vốn là đang xếp) qua, đắp kín mít thân thể hai người.

"Làm sao anh có thể tự tiện đi vào phòng của em?" Mặc dù đã sớm không giận anh, nhưng trên miệng vẫn là không chịu dễ dàng bỏ qua—— giống như hai người khi còn bé.

"Không có ai nói cho em biết, đây là phòng của chúng ta sao?" Hai tay ôm cô vào trong ngực, anh đem cằm tựa vào trên trán của cô hỏi ngược lại.

"Chúng ta . . . . . . Thượng Quan Nhật, anh ở đây cười giỡn à?" Cô cắn một cái trên cánh tay của anh, nhưng không có dùng sức. "Như vậy không phải thông báo với mọi người, chúng ta cùng giường chung gối thực sự sao?" Cô tức giận hỏi.

"Dĩ nhiên." Anh đột nhiên thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh hiểu biết rõ chuyện không có cầu hôn với em trước liền thông báo hôn sự của chúng ta làm em rất tức giận, cho nên anh chính thức cầu hôn em, em sẽ đồng ý với anh sao?"

"Cầu hôn của anh thật đúng là đơn sơ, ngay cả hoa tươi và chiếc nhẫn cũng không có." Cô cố ý chu miệng lên lên án. "Nếu anh có thể lập tức lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn với em, em liền đồng ý." Cô bày một vấn đề nan giải.

Nghe vậy, Thượng Quan Nhật nâng lên 1 nụ cười gian giảo. "Là lời nói em nói đó!"

Anh liền lấy ra một cái hộp vải nhung nho nhỏ ở trong túi quần dài , đặt ở bàn tay của cô. "Hàn Thiếu Đồng tiểu thư, gả cho anh được không?" Anh khàn khàn hỏi, thận trọng mà nhận thức.

"Thật đúng là anh đã ra ngoài tìm một chiếc nhẫn sao?" Đem hộp vải nhung nho nhỏ lại gần, nhìn trái một chút nhìn bên phải một chút, Hàn Thiếu Đồng kinh ngạc không thôi.

"Tiểu Đồng, em còn không có nói đồng ý." Anh bất đắc dĩ mở hộp gấm, lấy ra chiếc nhẫn bên trong đeo lên ngón áp út cô. "Nói đồng ý mau." Trong giọng nói của anh có thúc giục.

"Đừng nóng vội! Để cho em xem chiếc nhẫn này một chút." Anh thúc giục, cô ngược lại muốn trêu cợt anh một lần nữa mới gật đầu đồng ý.

"Tiểu Đồng. . . . . ." Thượng Quan Nhật kêu nhỏ, tựa như biết rõ cô đang diễn xiếc.

"Thật sao! Thật sao! Người ta đáp ứng anh cầu hôn, như vậy được rồi sao?" Cô chu môi, cho anh phúc đáp.

Ai bảo cô mềm lòng, không nhẫn tâm khi thấy anh thất vọng?

Lấy được câu trả lời hài lòng, Thượng Quan Nhật lòng tràn đầy vui mừng ôm chặt Hàn Thiếu Đồng. "Anh yêu em." Anh đang bên tai của cô thâm tình nói.

Đôi mắt rưng rưng nhìn anh, một hồi khá lâu sau, cô nở nụ cười ngọt ngào "Em cũng yêu anh." Tất cả lời yêu đều nói ra lời.

Anh rung động cúi đầu xuống, triền miên hôn môi của cô, hút lấy nước miếng trong miệng cô. Mà cô cũng cười cong hai mi mắt, hai tay choàng lên cổ của anh, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của anh.

Cuối cùng là cô có thương anh nhiều không?

Hoặc giả, cô cũng không cách nào trả lời mình, chỉ biết là khi ở trong ngực anh, cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

Lòng bàn tay của anh đặt lên trước bộ ngực mềm mại của cô, cách khăn tắm trêu đùa nơi đẫy đà nhạy cảm.

"Này, tay của anh đang làm gì?" Mặt cô ửng hồng đè lại tay của anh, giả bộ không vui hỏi: "Em có đồng ý để cho anh chạm vào sao?"

Thượng Quan Nhật sửng sốt "Cái gì?"

"Tối hôm nay anh có thể ngủ ở bên cạnh em, nhưng không thể làm loạn đối với em đó!" Cô cười đến rất ác liệt.

Thượng Quan Nhật nguýt nhìn nụ cười điềm đạm trên môi cô nàng, tay nhỏ bé của cô khiêu khích dò vào trong chăn, cởi ra khăn tắm ở trên người, ném trên mặt đất. "Nhớ đó, tối nay anh chỉ có thể ôm em ngủ, không có được em cho phép thì không thể chạm vào em đó!"

"Em!" Người phụ nữ này cho là anh không cảm giác rồi sao? Cô lại không cho phép anh đụng vào, còn lấy khăn tắm duy nhất trên người cởi xuống, đây không phải là hành hạ anh sao?

Nhưng là, khi đôi tay nhỏ bé bướng bỉnh không an phận của cô xoa trước ngực của anh thì hành động cởi khăn tắm xuống đột nhiên biến thành trò đùa trẻ con.

"Em. . . . ." Anh gầm nhẹ ra tiếng, bởi vì tay cô thế nhưng xuyên qua quần áo thật mỏng, trực tiếp xoa lên bắp thịt ở trước ngực anh, tùy ý lộng hành.

Ha ha ha, không thể chạm vào em đó!" Cô lảo đảo ngón trỏ, sau đó đầu ngón tay liền gia nhập hàng ngũ trêu đùa anh.

Hai tay nhỏ bé không chút kiêng kỵ chạy loạn ở trên người của anh, mà anh ngại vì không được cô cho phép nên không cách nào đụng vào thân thể của cô.

"Tiểu Đồng. . . . . ." Cổ họng của anh trở nên khàn khàn.

"Thế nào?" Cô cười đến cong cong mi, đùa bỡn đối với anh tựa hồ trò chơi vô cùng thích thú.

"Đừng đùa với lửa nữa.” Ah cứng giọng cảnh cáo cô. "Nếu không đợi đó em sẽ phải hối hận."

Dục hỏa nơi chỗ kín cuồng liệt nhanh hơn không thể khống chế nổi, cô sẽ không ngoan ngoãn dừng lại, anh nhất định để cho cô hối hận vì tất cả những gì cô đã làm.

"Hối hận? Hối hận cái gì?" Cô cố làm vẻ mặt khờ dại, cánh môi đỏ thắm mê người giống như thạch hoa quả, làm cho người khác muốn tiến lên thưởng thức.

"Em. . . . ."

Nhìn biểu tình anh không dám giận cũng không dám oán, cô cười khẽ một tiếng, tay nhỏ bé càng thêm suồng sã tứ phía trượt tới bụng dưới của anh.

"Cô gái nhỏ đáng đánh này!" Khiêu khích như thế muốn làm anh chết, cũng không nhịn được nữa bèn lật người, đem lấy cô đè thật chặt ở phía dưới, dục vọng phái nam bành trướng thật chặt chống đỡ cô, muốn cô tự mình "Thể nghiệm” hậu quả trò đùa dai.

"Ách. . . . . ." Cô cười khúc khích. Tựa hồ chơi được quá mức rồi. "Em muốn. . . . . . em còn là. . . . . ." Cô một bước nhỏ một bước nhỏ lui về phía sau, rời khỏi xa một chút trước cái người "Đại nguy hiểm"này.

"Em yêu, chúng ta sẽ có cả buổi tối, em muốn dùng cái tư thế gì làm cái gì cũng có thể." Anh tà dâm xuyên tạc ý của cô, bàn tay nắm chặt, thân thể của cô lần nữa dính vào trước ngực của anh, lòng bàn tay bắt đầu ở trên người của cô chạy loạn.

"Em. . . . . . em. . . . . ." Mặt cô hồng đến không biết làm sao, quên mình mới vừa cho anh "Cảnh cáo" ."A! Không cần!"

Khi ngón tay anh trực tiếp chen vào hoa huyệt giữa hai chân thì cô dùng sức kẹp chân, không để cho anh phát hiện thật ra khi đang trêu chọc anh, đồng thời thì cô cũng có phản ứng.

"Em cũng ở đây chờ đợi anh." Anh đang bên tai cô nói nhỏ, ngón tay dài dịu dàng  trong hoa kính tùy ý ra vào, vẽ ra nhiều mật hoa hơn.

"Em mới không có. . . . . ." Cô yếu ớt nói, đôi tay nhỏ bé lại phản bội chủ nhân, choàng lên gáy của anh, đưa cánh môi hồng thơm mát lên.

Anh tiếp thu môi của cô, hưởng thụ ngọt ngào, sau đó, anh dùng hành động chứng minh, đêm nay thật là dài, bọn họ có thể dùng cái tư thế gì yêu cả đêm. . . . . .

Hết.

😆😆😆😆😆😆😆😆😆😆😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top