Chương 6.1


  Vân tỷ, Vân đệ.

Nói là cho đến lúc này họ sống ở trong núi đã rất nhiều năm.

Tuy rằng gặp được đôi tỷ đệ này đối với Thập Lục mà nói cũng không phaie chuyện gì tốt đẹp, nhưng đối với Lộ đại bảo chủ mà nói thì cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn.

Theo như lời Vân Nương nói, trong Tiềm sơn quả thật có một sơn động tên gọi Hoàng tuyền, có điều người biết đến cũng không nhiều, sơn động đó vốn cũng không phải có tên là Hoàng tuyền, chỉ vì mấy năm gần đây nhưng sơn dân ở gần động bỗng nhiên mất mạng một cách khó hiểu, do đó người ở đây mới gọi động này là động Hoàng tuyền, ý để cảnh báo nguy hiểm.

Sau khi biết được tin tức, độc tính trong cơ thể y cũng đã được giải, bảo chủ lập tức chào từ biệt.

Vân gia tỷ đệ tiến hai người ra sơn đạo, chỉ đường cho bọn họ đến động Hoàng tuyền, Vân tỷ dịu dàng uyển chuyển hướng bảo chủ tạ lễ, lại lưu luyến đứng bên sơn đạo nhìn bọn họ rời đi.

Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không còn liên hệ gì với đôi van gia tỷ đệ này nữa, lại không ai ngờ rằng sự đời khó đoán...

"Đôi Vân gia tỷ đệ này là những người tránh đến trong núi tị nạn. Tuy rằng giờ đây cuộc sống của họ có túng quẫn, song phong thái lại cho thấy họ đã từng trải qua một cuộc sống giàu có từ nhỏ, thậm chí đã hình thành thói quen." Đi trên sơn đạo, Lộ Tinh Thiên thuận miệng nói.

"Như vậy khi trở về bảo, thuộc hạ sẽ đi tra rõ lai lịch của bọn họ sao? "

"Không cần." Lộ Tinh Thiên do dự một chút rồi lắc đầu, "Ta vốn nghĩ đến nàng sẽ nhân cơ hội giải độc cho ngươi mà đưa ra một vài điều kiện, không nghĩ là... "

"Thuộc hạ vô năng, thỉnh lão gia xử phạt."

Lộ Tinh Thiên dừng chân lại, liếc mắt nhìn xuống đỉnh đầu người quỳ trên mặt đất thỉnh tội, "Muốn ta phạt ngươi? Vậy ngươi đem quần áo cởi ra đi."

Ha?

"Còn không đứng dậy! Ngươi phải quỳ tới khi nào? Ngu xuẩn!"

...Lão gia đây là đang cùng y nói giỡn?

"Tạ lão gia khoan dung độ lượng."

Không tồi thôi, từ nói chuyện phiếm đến nói giỡn, có tính là một loại bước tiến mới hay không a?

Thập Lục trong lòng khoái trá, cước bộ cũng nhẹ nhàng một chút.

Lộ Tinh Thiên lại quét mắt nhìn y một cái.

Hai người yên lặng đi trong rừng, dù là Thập Lục hay Lộ bảo chủ đều là những người quen thuộc đường rừng núi, đối với sơn đạo như thế này cũng không coi là khó đi, trong tay nắm một cây gậy mở đường, cứ thế mà đi cũng xem như ổn thỏa.

Thập Lục theo sau Lộ Tinh Thiên, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng xung quanh, xem những ảnh vệ khác ẩn thân ở nơi nào, thỉnh thoảng lại trộm ngắm cái gáy thấp thoáng của người đi phía trước, nghĩ một chút ý nghĩ hồ đồ không nên có.

Ước chừng đi được gần hai canh giờ, ngẫu nhiên xuyên qua khe hở của cánh rừng xanh nhìn thấy đỉnh Nam nhạc ở cách đó không xa.

Nam nhạc còn có tên là Trụ Thiên sơn. Nhất trụ kình thiên, núi đá cao ngất, từ xa nhìn đến như ẩn khuất trong mây.

"Ngươi không cảm thấy khổ sở sao?"

Cái gì? Bước chân Thập Lục thoáng khựng lại.

"Ta chưa từng nhìn thấy ngươi lộ ra vẻ khổ sở. Cho dù lúc trước ta lệnh cho ngươi chuyển ra khỏi Thần Viện."

Thần Viện, nơi ở riêng của lão gia. Ngoại trừ hai lão bộc hầu hạ hắn, ảnh vệ ẩn thân chờ lệnh, những người khác đều không dễ dàng đặt chân vào.

Từng một lần, y làm thị tẩm, là người hầu hạ cho bảo chủ trong Thần Viện một tháng linh mười ngày.

Đó là một cái sân im lặng lạ thường, im lặng đến nỗi có thể khiến ngươi nhắm mắt lại là có thể dễ dàng ngủ ngay đi mất. Có nhiều lần y nằm ở trên nóc nhà, nhìn ngày chậm rãi trôi qua mà ngủ.

Y không biết đoạn thời gian kia có thể gọi là hạnh phúc hay không, người nọ từng dịu dàng gọi tên y, đem y ôm đến bên người ngồi xuồng, cùng nhau lẳng lặng nhìn trăng sáng, nghe tiếng côn trùng rả rích, ngửi hương hoa thoảng ngát trong đêm.

Y nhớ rõ lồng ngực hắn dày rộng, ấm áp, thanh âm của hắn ôn nhu có thể say lòng người.

Bảo chủ hắn cũng chưa từng làm gì càn rỡ, cũng chưa từng đem y thay thế cho nữ nhân.

Ở trên giường hắn chưa từng có yêu cầu gì quá đáng, ngay cả lời nói cũng không hề có chút nào vũ nhục hay xem thường y.

Hắn thậm chí còn đánh đàn cho y nghe, vẽ tranh cho y xem, có đôi khi hưng trí còn có thể tức cảnh sinh tình, xuất khẩu thành thơ.

Đoạn thời gian kia, thiếu chút nữa y liền thật sự cho là mình đã trở thành người yêu của hắn, bầu bạn cùng tri kỷ. 

"Vì sao phải thấy khổ sở?" Thập Lục cười cười.

Lộ Tinh Thiên quay đầu lại.

Thập Lục vì hắn đẩy ra một cành cây chắn ngang đường ngay trước mặt.

"Nếu ngay từ đầu ngươi đã biết kết quả, ngươi sẽ không thấy khổ sở. Huống chi cho dù thuộc hạ khổ sở thì đã sao? Ngài không biết là một đại nam nhân suốt ngày sầu mi khổ mục, than thở quân hoan không tới thân mình chính là làm trò cười cho thiên hạ?". 

"Ta không nói đến cái loại khổ sở đó, mà là... "

"Ngài hy vọng ánh mắt thuộc hạ nhìn ngài ngẫu nhiên lộ ra bi thương không dứt hay sao? Ngài hy vọng thuộc hạ sau khi rời khỏi Thần Viện, mỗi lần nhìn đến ngài đều né tránh lạt mềm buộc chặt? Hay là hy vọng nghe từ trong miệng người khác thấy thuộc hạ làm cái trò hề mượn rượu giải sầu càng sầu thêm?"

Lộ Tinh Thiên hơi hơi nheo mắt lại, "Ngươi không biết là ngươi bây giờ nói chuyện có chút phạm thượng?"

Thập Lục cười, "Đúng là có chút... Nhưng thuộc hạ biết lão gia ngài sẽ không bởi vì việc này mà trừng phạt thuộc hạ."

"Vì cái gì như vậy khẳng định?" Lộ Tinh Thiên tỏ ra nghiền ngẫm.

"Bởi vì...Lão gia đối với mỹ nhân luôn mềm lòng."

"Ha! Mỹ nhân? Ngươi sao?" Lộ Tinh Thiên giũ tay áo, khịt mũi.

"Lão gia."

"Ân?"

"Tới rồi."

Lộ Tinh Thiên nhìn lại, vừa lúc thấy Hoàng tuyền động trong đồn đãi và những sơn động bình thường khác cũng không có gì khác mấy.

Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, khắp nơi trong sơn cốc tràn ngập sắc vàng, điểm thêm sắc xám của lá cây. Trong cốc ngẫu nhiên lộ ra những phiến đá kỳ lạ nhấp nhô nằm trên mặt đất, càng đi vào sâu bên trong, sơn cốc càng toát ra vẻ âm trầm qủy dị.

"Đây là Hoàng tuyền động?" Lộ Tinh Thiên quay đầu đánh giá xung quanh, trong mắt có chút thất vọng.

Không đúng, cảm giác không đúng. Khẳng định có chỗ nào đó sai lầm...

"Dựa theo lời chỉ dẫn của Vân tiểu thư thì phải đúng là nơi này."

Thập Lục chú ý tới ánh mắt thất vọng của bảo chủ, cẩn thận hỏi một câu, "Lão gia, xin cho thuộc hạ tìm hiểu xung quanh một chút."

"Không cần, chúng ta cùng nhau đi vào."

Cẩn thận một chút cũng không thừa, mặc kệ cảm giác mách bảo đúng hay sai, trước tiên xem xét kỹ một chút cũng tốt. Có lẽ...

Hai người thật cảnh giác đi sâu vào bên trong, nơi này nếu được gọi là Hoàng tuyền động, hẳn phải có nơi xứng đáng với hai chữ Hoàng tuyền đó.

Hai người võ công mặc dù cao, nhưng đối với độc vật, cơ quan linh tinh vẫn tương đối đau đầu.

"Sàn sạt, sàn sạt."

Chỉ có tiếng bước chân của hai người đạp trên lá rụng vang lên.

Dường như ngay cả tiếng côn trùng, chim chóc đều biến mất.

Thập Lục cảnh giác đến cao độ, y không biết lão gia đang tìm cái gì tại đây, nhưng y nhất định phải bảo vệ tốt cho hắn.

Như thể cười nhạo bọn họ, trong khi hai người vẻ mặt khẩn trương dò dẫm đi trong sơn cốc hơn nửa canh giờ, lại không hề có một chuyện gì phát sinh.

Mắt thấy đã đến cuối sơn cốc, Lộ Tinh Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh Thiên Trụ Phong cao ngất trong mây, nét mặt có một tia mệt mỏi.

Lại không tìm được.

Rốt cuộc ở nơi nào?

Tại sao mình lại quên đi mất một nơi trọng yếu như vậy?

Nhất định phải nhớ lại! Nhất định phải tìm được! Nếu không...

Lộ Tinh Thiên biết hắn đã đánh mất một chuyện gì đó vô cùng quý giá ở sâu trong trí nhớ của hắn.

Hắn cố gắng tìm kiếm, hắn biết mình nhất định để lại cho "Nó" một manh mối, chỉ cần hắn tìm được manh mối này, hắn sẽ có thể đem mảng khuyết thiếu trong tâm hồn mình một lần nữa bổ sung đầy đủ.

Không thể thiếu một mảng đó...

Đột nhiên!

"Đi!"

Tốc độ nhanh không thể thấy bằng mắt thường, Lộ Tinh Thiên túm lấy bả vai Thập Lục, hướng nơi cao nhất của sơn cốc đạp mạnh, người bật nảy lên, nhờ phản lực mà vọt cao được ít nhất ba trượng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi lòng bàn chân hai người vừa mới cách mặt đất, một loạt âm thanh cơ quan vang lên, từ trong lớp lá dầy màu vàng sậm một trận mưa tên bắn ra.

Đoản tiễn, dài chừng ba tấc, mũi nhọn mang một màu đen.

Khi Vũ ! Vũ đường, Vũ gia thôn.

Đang lúc nguy cấp, Lộ Tinh Thiên đã bắt đầu nghĩ ra tường tận.

Bắt đầu từ lúc bị tập kích tại Vũ gia thôn, bọn họ đã rơi vào một cái bẫy liên hoàn của một người nào đó. 

Nói như thế, Vân gia tỷ đệ sợ cũng không phải đơn thuần chỉ là con cái phú gia gặp rủi ro đi tị nạn.

Có điều, tại sao?

Nếu như nói Tứ Phương Lâu Kim Nguyên Bảo đánh lén, ám toán hắn còn thấy có lý, hắn cùng gã Kim mập kia có xung khắc cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Nhưng vì sao Vũ đường cũng tham dự vào? Hắn khả không nhớ rõ mình từng đạp đổ chén cơm của Vũ đường, hay là từng ghẹo qua Vũ đường Đường chủ muội muội! 

Vũ đường a Vũ đường, ngươi đã có gan dám đến đây hẳn sẽ không ngại sau này ta trả ân ngươi gánh không nổi mà gãy cả thắt lưng đi?

"Lão gia! Tìm được rồi! Này có một..." Thanh âm đột nhiên bỏ lửng...

Khá lắm Thập Lục!

Lộ Tinh Thiên hầu như ngay lập tức hiểu được tính toán của Thập Lục. Trong lòng thầm khen một tiếng, vờ như định theo hướng thanh âm truyền đến chạy qua.

Không đợi Lộ Tinh Thiên nhích người, có tiếng gió phần phật rồi năm, sáu thân ảnh từ đâu xuất hiện, cùng nhau phi thân về phía có thanh âm thốt lên.

Thì ra không chỉ có Vũ đường cùng Tứ Phương Lâu, ngay cả Không Động, Hình Ý môn cũng có phần.

Tốt lắm, điểu vi thực vong* . Các ngươi hôm nay tới đây, cũng coi như chết có ý nghĩa.(*chim chết vì mồi)

Lộ Tinh Thiên cười lạnh lách tránh ám khí của Vũ đường.

Người không hiểu chuyện nhìn vẻ mặt lo lắng phẫn nộ của hắn còn tưởng hắn gấp đến thế nào chạy đến nơi phát ra tiếng kêu, lại không biết Lộ đại bảo chủ đang dần dần lạc khỏi hướng chạy ban đầu, lánh đến chỗ âm u không ai biết đến.

Một tiếng kêu đau đớn, thân thể Lộ Tinh Thiên vì trúng phi tiêu mà ngã xuống giữa đám loạn thạch.

Trận mưa ám khí ngừng lại, dường như muốn kiểm tra người có thật là bị ám khí bắn trúng rơi xuống hay không.

Có người không sợ chết trút lớp ngụy trang ra, thật cẩn thận hướng về phía Lộ Tinh Thiên đi đến.

"A? Người đâu?"

___

Phía trên sơn cốc có một cái khe, Thập Lục chính là bị ném đến nơi này.

Cái khe có hai đầu, một đầu xâm nhập sơn phúc, động sâu không thấy cuối. Một đầu nối liền lên đỉnh núi, như là sinh lộ.

Lộ Tinh Thiên hiện tại cũng đã ở tại khe hở này, môi khẽ mấp máy, nhẹ nhàng phát ra âm thanh liên lạc chỉ có hắn và người của đội ảnh vệ mới biết. Gần như ngay lập tức, chỗ tối ở phía sau lưng truyền ra một tiếng vang.

Một luồng hơi thở ấm áp phủ đến phía sau lưng hắn.

"Lão gia."

"Bọn họ đều đi vào cả rồi?"

"Đúng vậy."

"Biết bên trong là cái gì?"

"Không biết."

"Những người đó ở phía sau đã rất nôn nóng."

"Lão gia định...?"

Lộ Tinh Thiên cười đến âm trầm, "Làm cho nơi này danh phù kỳ thực.*" (tiếng đồn không ngoa)

Đây là một trường "danh phù kỳ thực" đẫm máu.

Không Động phái chết trong tay Hình Ý môn.

Hình Ý môn chết bởi ám khí của Vũ đường.

Vũ đường bị Tứ Phương Lâu chém giết.

Tứ Phương Lâu bị Không Động cùng Vũ đường liên thủ toàn bộ chết sạch không còn một người.

Bốn đạo nhân mã* toàn bộ thảm tử, không một người sống. (*người của 4 phe phái)

Bị chết kỳ quái, bị chết quỷ dị, lại chết không hề sơ hở. Biết rõ trong đó có quỷ, lại không biết quỷ ở nơi nào.

Đó cũng là Thập Lục lần đầu tiên nhận thức được bảo chủ nhà mình "tuyệt"* rốt cuộc "tuyệt" ở điểm nào. (*ý nói tuyệt tình, tận diệt, không cho địch nhân lối thoát)

Không nên khinh người, câu đó chính là dành cho Lộ đại bảo chủ trong hoàn cảnh này đây.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy