Chương 5
Nghi Ân kéo Jackson đến phòng mình, "Phanh" một tiếng, khóa cửa lại, rất có một bộ ý tứ hàm xúc nếu bọn họ không nói chuyện rõ ràng, cậu sẽ không để anh ta đi ra ngoài.
Cậu cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề nói "Wang Jackson, Anh là người máu lạnh sao? Tiểu Quân bị sốt cao cả một ngày nha, anh sau khi về đến nhà chẳng những chưa nói vài câu quan tâm yêu thương với con anh, ngược lại còn chất vấn vì sao nó không đi học!"
Cậu giận đến không nhịn được vươn tay chỉ chỉ vào ngực anh, "Cũng có người đàn ông làm ba ba người ta giống như anh vậy sao? Đừng quên đứa bé kia năm nay mới sáu tuổi, anh lại biến nó trở thành mười sáu tuổi mà dạy dỗ......"
"Tôi dạy dỗ con tôi, chuyện đó và cậu hẳn là không có liên quan gì chứ." Jackson bị cậu chỉ vào ngực buộc phải lui về phía vách tường, "Không phải cậu luôn miệng nói cậu không phải là Rain, không phải mẹ của Tiểu Quân, không phải vợ của tôi sao? Vì vậy, khi nào việc nhà của Wang gia chúng tôi đến lượt một người ngoài như cậu được can thiệp vậy?"
Nghe nói thế, Nghi Ân thật là có chút nghẹn lời. Đúng vậy! cậu cùng cái nhà này hoàn toàn không có liên quan gì, cậu dựa vào cái gì mà quản việc nhà người ta?
Nhưng là...... Nghĩ đến ánh mắt hồn nhiên vô tội kia của Tiểu Quân, còn có ánh mắt sợ hãi của cậu bé với ba mình, một loại động lực muốn bảo hộ cậu giúp cậu có thể ngạo nghễ ưỡn ngực, kiên trì "Tranh thủ quyền lợi được có".
"Ai...... Ai nói tôi không phải nam chủ nhân của ngôi nhà này? Tôi chỉ là tạm thời mất trí nhớ mà thôi, mất trí nhớ, anh hiểu ý của hai chữ này chứ?" Cậu lại chỉ vào ngực anh lần nữa, "Mất trí nhớ sẽ quên những chuyện lúc trước, nhưng không có nghĩa là tôi cùng gia đình này không có quan hệ gì."
"Jackson, tôi cảnh cáo anh, con là của anh đồng thời cũng là của tôi, đối với việc anh dùng phương thức dạy dỗ địa ngục này tôi rất không ủng hộ, còn có Obasan đeo mắt kính kia, cư nhiên cầm gậy gộc muốn dùng cách xử phạt về thể xác với con tôi, từ nay về sau tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy người phụ nữ đó bước vào nhà này một bước lần nữa, con tôi không cần cái loại giáo viên không có tính người đó đến dạy."
Một hơi rống xong, cậu nghe được trái tim chính mình đập thình thịch kinh hoàng.
Nha, trời ạ! Cậu lại có thể thừa nhận mình là bà xã của sinh vật máu lạnh này, còn thừa nhận sinh một đứa con sáu tuổi...... cậu thật sự là - hy sinh lớn.
Jackson bị cậu chỉ làm phía sau lưng đã kề sát vách tường, anh vẫn duy trì tư thế đứng khốc khốc, cười như không cười nhìn cậu, "Không tồi, một phen ngôn luận thực phấn khích."
"Này, tôi là nghiêm túc!" Chuyện gì đây, người đàn ông này rõ ràng chính là đang cười nhạo cậu.
Thấy cậu hai mắt bốc hỏa, vẻ mặt tức giận, anh lại cảm thấy Rain như vậy thực mê người, từng biểu tình đều chân thật thực là đáng yêu.
Anh cũng phát hiện, thời gian mình nhớ tới cậu càng ngày càng nhiều, đây là bảy năm bọn họ kết hôn cho tới nay, anh chưa bao giờ trải qua.
Nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cậu vừa đóng, hai gò má trắng noãn bởi vì kích động mà đỏ lên, có một loại sức quyến rũ làm cho người ta không thể chống cự, anh kìm lòng không được, từ từ cúi đầu tới gần đôi môi xinh đẹp mê người của cậu...... "Nếu như anh muốn làm một người ba ba đủ tư cách, như vậy tôi xin khuyên anh -"
Nghi Ân dõng dạc nói xong phát hiện bóng đen trước mắt như thế nào càng lúc càng lớn, cậu theo bản năng liền lui lại phía sau, nhưng mà một đôi cánh tay gắt gao giữ chặt cậu, áp cậu vào một khối ngực rộng lớn, mang theo cậu nhanh chóng xoay người.
Ngay sau đó, người phía sau lưng dán tại trên tường biến thành cậu, "Anh...... Anh muốn làm gì?" cậu phô trương thanh thế mà nói "Tôi...... Tôi cảnh cáo anh nga, Tôi...... Tôi là đai đen Không thủ đạo...... Ngô -"
Trời ạ! người đàn ông này đang làm gì vậy?
Cậu trợn tròn hai mắt, gắt gao nhìn mình cùng Jackson đang tiến hành khoảng cách tiếp xúc là số không, anh anh anh...... quả nhiên hôn cậu?
Đầu lưỡi anh bá đạo tách hai hàm răng của cậu ra, đùa cậu, hấp thu mật ngọt của cậu, hơi thở ấm áp vây quanh cậu, hai tay ở sau lưng cậu di chuyển, cậu muốn đẩy anh, lại phát hiện cả người mình nóng lên, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể bám lấy cánh tay anh để tránh làm mình bị ngã xuống đất.
Cậu không tự chủ được nhắm mắt lại, cảm giác được anh ta ôm vào trong ngực như vậy thật dễ chịu, anh ta hôn không mạnh không nhẹ, lực đạo vừa đúng khiến cậu cảm thấy mình tựa hồ sắp bay đến đỉnh mây.
"Thiếu gia, di động của cậu đặt ở phòng khách vang lên, ách......"
Trung bá trong tay cầm di động của Jackson, xuất hiện từ một đầu khác của hành lang, khi ông nhìn thấy bộ dạng thân thiết của hai người thì trên nét mặt già nua lập tức biến thành màu hồng.
Nghi Ân cả kinh, từ trong nụ hôn mê say chợt tỉnh táo lại, cậu muốn đẩy anh ra, nhưng anh cũng không có động tĩnh gì, một bàn tay cưỡng chế giữ cái ót của cậu, trán dựa vào trán cậu cúi đầu thở hổn hển.
Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích cánh môi sưng của cậu, "Bộ dáng của em thực say mê." Trong mắt hiện lên một chút dục vọng, "Buổi tối tới phòng ngủ của anh."
"Ai, ai muốn tới phòng ngủ của anh a!" Cậu cà lăm.
Jackson giống như muốn trừng phạt cậu khẩu thị tâm phi, lại nặng nề hôn cậu một lúc, hôn làm cậu muốn nói gì cũng không thể nói nên lời.
Trung bá thức thời chậm rãi lui về phía sau, định không dấu vết mau chóng biến mất, nhưng chưa kịp đi đến cầu thang liền bị Jackson gọi lại "Trung bá, đưa di động cho tôi."
"...... Vâng." Ông bước nhanh về phía trước đưa điện thoại di động cho anh, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Jackson nhận lấy di động, rồi nói về công việc với khách hàng.
Người đàn ông này rốt cuộc xem cậu là cái gì? Nghi Ân tức giận cũng không được, xấu hổ cũng không xong liền trừng mắt nhìn bóng lưng thon dài của anh, "Wang Jackson, anh là tên hỗn đản khốn khiếp......"
Cậu chật vật xoa xoa đôi môi còn vương lại hơi thở của anh, tức giận mà bĩu môi, "Tôi mới không có hứng thú đến phòng ngủ của anh, anh vẫn là dành cơ hội này cho người khác đi."
"Nha?" Anh nghe vậy vẻ mặt hứng thú quay đầu lại, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu biến thành một mảnh hồng, thì ra người con trai này cũng có thể thẹn thùng a, cậu ta thật là thú vị.
Nghi Ân bị anh dùng ánh mắt hứng thú nhìn mình, thực xấu hổ mà hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, cũng không biết đang thanh minh cho việc gì mà lớn tiếng nói "Tối nay tôi sẽ ngủ cùng Tiểu Quân."
Nói xong, cậu hướng thẳng về phía phòng Jacky mà đi.
Trên giường, tên nhóc kia nghi hoặc nhìn cậu, cậu liền có tật giật mình, đã vậy còn giấu đầu lòi đuôi hô "Không phải...... Không phải như con tưởng tượng đâu, chúng tôi chuyện gì cũng không có, ai ya, là anh...... anh ta chủ động hôn , ách......"
Cậu vội vàng che miệng lại, đáng chết! Cậu nói chuyện này với một đứa nhỏ sáu tuổi làm chi a?
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, cậu trưng ra khuôn mặt cười đỏ bừng, cuối cùng, cậu nhanh chóng bổ nhào lên giường, kéo chăn trùm qua đầu, bắt đầu làm đà điểu.
"Tiểu Quân, mẹ mệt rồi, ngủ ngon." Từ trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ của cậu.
"Ách......" Jacky giật mình, "Nhưng mà, bây giờ mới là 6 giờ rưỡi chiều nha."
Nhìn cái chăn phồng lên, cậu bé nở nụ cười. Cậu đã lớn như vậy nhưng dường như đây là lần đầu tiên cậu ngủ cùng mẹ nha, dần dần độ cong của miệng cậu càng lúc càng lớn......
☆☆☆
"Cái này gọi là gì?"
"Sôcôla thánh đại."
"Còn cái này a?"
"Hamburger gà cay."
"Cái kia thế nào?"
"Cái này gọi là thịt gà cuốn Mê-hi-cô."
Nghi Ân đưa ly Côca lớn đến trước mặt Jacky, "Đừng mải nhìn thôi a, mau ăn đi ."
Jacky gật gật đầu, lúc đầu là thật cẩn thận nếm thử, sau khi phát giác hương vị không tồi mới ăn từng miếng từng miếng .
Cậu nhìn dáng vẻ con ăn, vừa lòng nở nụ cười, "Thế nào? Ăn ngon không?"
Cậu gật gật đầu, miệng nhồi vào đồ ăn, nuốt vào sau đó mới nói "Lúc mới ăn hương vị có chút kỳ lạ, nhưng càng ăn lại càng cảm thấy ngon, vì sao Phúc tẩu chưa bao giờ làm loại này cho con ăn?"
Cậu không thể tin được nhìn con, "Con tốt nhất đừng nói với mẹ đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ con mới ăn KFC nha."
"Ngô......" Jacky uống một hơi hết nửa ly Côca, lơ đãng gật gật đầu, "Rất kỳ lạ sao?" Cậu lại cầm chân gà chiên lên ăn.
"Thời bây giờ có đứa trẻ nhà ai là không biết Ken gia gia cùng Mac đương đương a, con thật sự là kỳ lạ."
"Ken gia gia? Mac đương đương?"
Cậu vỗ cái trán, "Chính là KFC cùng Mc Donalds a!"
Cậu nhóc kia vừa ăn vừa nói "Ba ba không cho phép con ăn cái gì ở bên ngoài, Trung bá bọn họ cũng không cho con mua đồ ăn ở ngoài, Trung bá nói đồ ăn bên ngoài rất bẩn, ăn xong sẽ bị đau bụng."
"Sao lại có loại giáo dục này a, quả thật quá không thực giữa khói lửa nhân gian rồi!" Cậu tức giận bất bình nói.
Nhắc tới Jackson, cậu lại nghĩ tới buổi tối hôm kia anh ta vô duyên vô cớ hôn cậu, còn nói cái gì muốn cậu tới phòng ngủ của anh ta, tên chết tiệt kia rốt cuộc xem cậu là gì chứ? Là nô lệ gọi thì đến đuổi thì đi sao?
Tối hôm đó cậu cũng thật sự ngủ trong phòng Tiểu Quân, còn có cảm giác vừa ngủ đã đến hừng đông, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, cậu chợt nghe Trung bá nói rạng sáng năm giờ anh ta đã lên máy bay đi Hongkong rồi.
Người đàn ông này căn bản xem nhà mình như khách sạn mà, cậu cũng không biết vì sao mình lại nghẹn một bụng oán khí như vậy, tóm lại, chính Jackson đã làm cho tâm tình cậu khó chịu.
Có điều, không biết có phải Jackson có đem lời của cậu nghe vào trong tai hay không mà cậu nghe nói cô giáo Lưu kia đã bị đuổi việc .
Vì thế, hôm nay cậu liền quyết định mang Jacky đi chơi một ngày, chỉ là cậu vạn vạn không thể tin được, tiểu quỷ này lớn lên trong một gia đình giàu có thế mà lại là lần đầu tiên ăn KFC.
Nhìn thấy bộ dạng con ăn miệng đầy dầu mỡ, cậu vừa bực mình vừa buồn cười dùng khăn giấy lau miệng cho con.
"Ăn chậm một chút, không có ai giành ăn với con đâu."
Jacky đại khái đã ăn no, lực chú ý của cậu lại dần dần bị hoàn cảnh xung quanh hấp dẫn, cậu nhìn nhóm bạn nhỏ trong khu trò chơi đang chơi vô cùng vui vẻ, cười vui thét chói tai liên tục, trong ánh mắt là vô cùng hâm mộ.
Nghi Ân thấy thế, hiểu ý sờ sờ đầu của cậu, "Có muốn chơi không?"
"Ách?" Cậu kinh hỉ quay đầu hỏi, "Con có thể đi sao."
"Ngốc, đương nhiên có thể đi!"
Cậu dẫn theo cậu bé tới khu chơi trò chơi thử chơi một chút, mới đầu thái độ Jacky nói chuyện với cậu vẫn là nơm nớp lo sợ, nhưng không được bao lâu, đứa bé liền dỡ lòng đề phòng đối với cậu xuống, cùng cậu vừa cười vừa nói.
Đứa bé này kỳ thật vô cùng ngây thơ, thiện lương làm cho người ta đau lòng, liền ngay cả không cẩn thận giẫm lên một con sâu nhỏ ở ven đường cũng khiến cậu bé khổ sở nửa ngày.
Cho dù nó không phải do chính mình sinh ra, nhưng cậu vẫn không tự chủ được muốn dành tình thương chứa chan của người mẹ cho cậu bé, bù lại lỗi lầm trong quá khứ mà mẹ ruột cậu bé đã đối xử với cậu.
Lúc chạng vạng, hai người đến công viên, cậu nhóc kia rất là vui vẻ, sức lực dồi dào mà chạy lên chạy xuống, đu đưa xích đu, trượt cầu tuột...... Mỗi một trò đều chơi thế nào cũng không ngán.
"Mẹ ơi" Cậu nhóc kia chạy tới, thân mật gọi cậu.
Nghi Ân có chút thụ sủng nhược kinh*, buổi sáng hôm nay cậu vẫn là gọi cậu là "Mẹ" một cách vô cùng cung kính!
Cậu có chút thẹn thùng, "Con...... Con nghe người khác đều gọi như vậy ......"
Cậu mỉm cười cổ vũ, "Kêu mẹ muốn làm gì sao a? Có phải khát nước hay không, có muốn mẹ mua đồ uống cho con không?"
Nghe Nghi Ân mỗi câu mỗi chữ đều là mẹ, cậu ngại ngùng gật gật đầu.
"Mẹ đi mua, con ngoan ngoãn ở đây chơi, không được chạy lung tung nga."
"Ân." Cậu làm nũng nói "Phải nhanh nga."
"Được" Cậu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, rồi đứng dậy đi đến cửa hàng tiện lợi gần công viên mua nước.
Nhóm bạn nhỏ vốn đang chơi cùng cậu không bao lâu đều đi về, Nghi Ân cũng vừa rời khỏi mười phút mà thôi, khu công viên trò chơi vậy mà lại chỉ còn mỗi Jacky.
"Cậu nhóc......"
Lúc cậu đang đu xích đu thì có vài tên du côn không có ý tốt đi tới gần cậu.
"Ba mẹ nhóc đâu?"
Jacky cau mày nhìn mấy thiếu niên to con trước mắt, chân vốn đang đung đưa trong chớp mắt bỗng dừng lại, "Ba tôi không có đây."
"Nha? Ba ba không ở đây nha, vậy mẹ nhóc đâu?"
Cậu mắt lạnh trừng mắt bọn họ, "Đi mua đồ uống cho tôi rồi."
"Ha ha! Thì ra là cậu nhóc đáng thương bị ba mẹ vứt bỏ nha!"
Mấy người đó càng thêm không kiêng nể gì mà vây quanh cậu, một tên thiếu niên tóc vàng trong số đó miệng lẩm bẩm còn kéo kéo T-shirt trên người cậu, dáng vẻ lưu manh huýt sáo một cái.
"Không tồi nga, là hàng hiệu đấy, ba mẹ nhóc nhất định rất có tiền phải không?"
Jacky mang vẻ mặt đề phòng trừng mắt bọn họ, nắm tay nho nhỏ cũng nắm lại, cho dù cậu chỉ mới sáu tuổi, nhưng lạnh lùng trong ánh mắt cũng làm cho mấy tên thiếu niên trước mắt bị dọa lui lại mấy bước.
"Mẹ nó, chúng mày có phải là đàn ông không, thế mà lại bị thằng nhãi con như con thỏ nhỏ dọa thành như vậy?" Thiếu niên cầm đầu tức giận vỗ mạnh một cái sau gáy đồng bọn, sau đó giống như ra oai phủ đầu một phen túm cổ áo Jacky. "Tiểu quỷ, trên người có tiền mặt hay không?"
"Cút ngay!" Cậu không chút sợ hãi, ánh mắt sắc bén sống chết trừng mắt đối phương, "Tôi không có tiền bố thí cho ăn mày."
Đối phương nghe vậy giận dữ, "Mẹ nó, tên nhóc thối như mày còn dám rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Chỉ là một thằng nhóc con như nó cũng dám kiêu ngạo như thế.
Tên lưu manh giơ cao tay lên, tựa hồ là ý đồ muốn đánh người cho hả giận.
Lúc này, Nghi Ân vừa vặn mua đồ uống trở về, xa xa liền nhìn thấy mấy tên thiếu niên không tốt, cậu nóng vội chạy tới "Này, các người muốn làm gì?" Đến gần mới phát hiện bọn họ thế mà lại đang nắm cổ áo Jacky, "Buông tay...... Uy! Bảo các người buông tay có nghe hay không?"
Nhóm côn đồ ngả ngớn quay đầu nhìn cậu một cái, "Anh trai à, nếu không muốn có chuyện thì tránh xa một chút cho tôi, chẳng lẽ cậu không thấy chúng tôi đang chơi đùa với cậu bé này hay sao?"
"Anh hai, mong cậu nói rõ ràng một chút, đứa bé trước mắt mà các người đang quấy rầy là con tôi." Cậu bị mấy tên côn đồ làm tức giận đến trợn tròn hai mắt.
"Con cậu?" Đối phương cười trêu chọc, "Anh trai à, cậu bao nhiêu tuổi a, lại có thể sinh ra con lớn như vậy?"
Nhìn ngang nhìn dọc, Nghi Ân một thân T-shirt, quần bò thoạt nhìn chỉ là một bộ dạng học sinh, một đầu tóc dài buộc thành đuôi gà, nếu thực mặc vào đồng phục, nói cậu là học sinh trung học cũng có người sẽ tin.
Một thiếu niên khác cười tà tà, "Nếu cậu không muốn chúng tôi quấy rầy tên quỷ nhỏ kia cũng được thôi, chỉ cần cậu......" Tên đó cà lơ phất phơ nâng cằm cậu lên, "Cùng anh em chúng tôi vui vẻ một chút, chúng ta có thể suy nghĩ lại việc buông tha nó."
"Không cho phép các người chạm vào mẹ tôi!" Jacky nhìn thấy Nghi Ân bị người ta bắt nạt, vội vàng đẩy mấy kẻ bại hoại đứng trước mặt mình ra, lấy thân mình bảo vệ che trước mặt cậu.
Chỉ là, tiếng của cậu mặc dù thật sự rất lớn, đáng tiếc cái đầu lại quá thấp, căn bản không uy hiếp được gì.
"Mày, thằng nhóc không muốn sống này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Sau cổ Jacky đột nhiên bị một tên nắm lấy, "Còn lèo nhèo nữa cẩn thận ông đây sẽ đánh bẹp mày đấy."
"Buông con tôi ra!" Nghi Ân thấy thế liền giơ chân đá về phía tên hỗn đản một cước.
Nhóm thiếu niên xấu lập tức bị hành động thô bạo của cậu chọc giận liền lôi kéo Nghi Ân.
"Buông, mấy tên xấu xa các người!"
"Này! Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?" Hai viên cảnh sát tuần tra vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy tình huống bên này vội vàng đi lại tìm hiểu rõ xem là tình huống gì.
Mấy tên côn đồ thấy thế, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, pha trò giả ngu, "Thì ra là cảnh sát đại ca, không có việc gì không có việc gì, chúng tôi chỉ là cùng người bạn nhỏ này chơi đùa thôi."
Nhưng Nghi Ân cũng không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, cậu xoa cổ tay bị kéo sưng đỏ, tố cáo "Anh cảnh sát, mấy tên côn đồ này bắt nạt con tôi, còn quấy nhiễu tình dục với tôi......"
☆☆☆
Trong biệt thự Wang gia, không khí chỉ có thể dùng từ 'nguy hiểm' để hình dung.
Từ lúc vào cửa đến giờ Jackson chỉ ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt tuấn tú từ đầu đến cuối lạnh lùng không nói một tiếng, mọi người có mắt đều nhìn ra được anh đang rất tức giận.
Anh trừng không chớp mắt nhìn con mình đứng ở một bên, phía sau con là Nghi Ân, anh vạn lần không ngờ người con trai này không cần hỏi anh có đồng ý hay không mà đã mang đứa bé đi ra ngoài, còn gây náo loạn ở cục cảnh sát.
Nếu không phải vừa vặn gặp được viên cảnh sát tuần tra, nói không chừng con anh giờ phút này đã trở thành con tin, bị cho vào một bao bố để ở nơi nào đó mà khóc cầu cứu rồi.
Mà điều khiến anh tức giận là, khi nhận được điện thoại của cục cảnh sát, anh thế mà lại lo lắng cho Nghi Ân.
Khi đó anh mới ra khỏi sân bay, ngay cả nhà cũng chưa về, công ty cũng chưa đến, đầu tiên đã thẳng tiến cục cảnh sát, mãi đến khi tận mắt thấy cậu cùng con bình an vô sự thì tảng đá lớn dưới đáy lòng cuối cùng mới được hạ xuống.
Anh khai đao với con trước, lạnh lùng hỏi "Hôm nay đi ra ngoài, các người đã làm gì?"
Jacky không yên đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu trả lời, "Cùng...... Cùng mẹ đi ăn KFC, sau đó đi công viên......"
"Ngẩng đầu lên nói chuyện với ta." Anh đè nặng cổ họng trầm giọng mệnh lệnh.
Jacky rùng mình một cái, thật cẩn thận ngẩng đầu lên, giống như kẻ trộm mà nhìn ba mình, thân mình nho nhỏ không ngừng lui về phía sau, vô ý tựa vào người Nghi Ân.
Nghi Ân vỗ nhẹ bả vai cậu, tiếp thêm cho cậu dũng khí.
Jackson mắt lạnh nhìn hành động của bọn họ, con ngươi tò mò mị lên, người này...... Lúc nào thì cảm tình với con trở nên tốt như vậy?
"Nói lại một lần nữa, hôm nay ra ngoài đã làm cái gì ?"
"Cùng...... Cùng mẹ...... Đi...... Đi ăn...... Ken...... Ken......"
"Không được lắp bắp."
Giọng nói nghiêm túc làm cho Jacky sợ tới mức câm như hến, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cậu cố nén, không dám khóc ở trước mặt ba.
Nghi Ân không chịu được cúi người xuống ôm cậu bé vào lòng dỗ dành "Tiểu Quân ngoan, Tiểu Quân đừng sợ, ba con chỉ dọa con mà thôi, không có việc gì, không có việc gì!" Cậu vỗ vỗ phía sau lưng con.
Anh bĩu môi, hiển nhiên đối với bộ dạng mẹ hiền của cậu giờ phút này thực không cho là đúng. "Hiển nhiên cậu còn không biết tính nghiêm trọng của việc này."
"Việc nào có nghiêm trọng, hiện tại không phải chúng tôi cũng chưa gặp sự cố gì sao? Hừ, tôi chỉ biết Tiểu Quân căn bản có một người cha không biết tình thân, Wang Jackson, anh luôn suy bụng ta ra bụng người, anh hãy đứng ở lập trường con mình mà thay con suy nghĩ một chút đi, tôi nghĩ anh cũng không muốn có được một người ba máu lạnh giống như anh vậy chứ?"
"Ba -"
Jackson nghe thấy lời nói của cậu tức giận đến vỗ bàn một cái, người con trai này đang nói gì vậy, nói anh máu lạnh, cậu ta đã mang đứa bé đi ra ngoài còn động đến cả cục cảnh sát, mới gọi là nhiệt huyết sao ?!
Jacky bị cơn giận của anh làm cho sợ đến run lên một cái, theo bản năng trốn vào trong lòng Nghi Ân, thở mạnh cũng không dám thở.
Trong ấn tượng của cậu, quan hệ của cha mẹ tuy rằng không tốt, nhưng từ trước đến giờ đều là mẹ kêu gào, ba rất lạnh lùng, ngay cả một chút biểu tình cũng không muốn cho mẹ một cái.
Hiện giờ ba lại rất giận dữ, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Tiểu Quân, về phòng của con đi!" Jackson trầm giọng ra mệnh lệnh.
Jacky lại gắt gao cầm lấy tay Nghi Ân không buông, hít sâu một hơi, dũng khí mở miệng, "Ba ba, ba đừng trách cứ mẹ, hôm nay vốn dĩ mẹ mang con đi ra ngoài, là vì...... trước kia con rất ít đi ra ngoài, cho nên mới..."
Thật không biết có phải do cách giáo dục hiện đại của Jackson rất thành công hay không mà Jacky tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có khí khái của đàn ông, muốn bảo hộ mẹ mình.
"Ta nói đi lên lầu!"
Giọng điệu tức giận làm Jacky sợ tới mức nhịn không được cả người run lên.
Nghi Ân tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lập tức cúi người xuống vỗ vỗ đầu Jacky, "Ngoan, con đi về phòng trước, chờ ba mẹ nói xong, mẹ lại tới phòng ngủ cùng con."
"Nhưng là......" Cậu mang vẻ mặt đề phòng nhìn cơn thịnh nộ của ba.
"Không sao, mẹ đoán ba con......" Cậu liếc mắt nhìn Jackson một cái, "Hẳn là sẽ không định làm một kẻ giết người."
Jacky mặc dù thực lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên lầu.
Thấy một màn như vậy, Jackson không thể tin được, trước kia hai mẹ con xung khắc như nước với lửa, bây nay hiển nhiên lại ở trước mặt anh trình diễn loại tình huống này.
Anh chậm rãi từ sô pha đứng lên đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới hiển lộ một thân quần áo chật vật, đại khái là trong lúc giằng co với đám thiếu niên xấu mà bị rách.
Rain thật sự thay đổi, sở thích thay đổi, anh cảm giác tất cả đều thay đổi.
"Xem ra cậu tựa hồ rất muốn làm một người mẹ hiền."
Nghe anh nói có ý châm chọc, cậu không sợ cùng anh đối diện, "Tôi nghĩ, đó là điều Tiểu Quân cần."
"Hừ! Cậu thật sự hiểu Tiểu Quân cần cái gì sao?" Giọng điệu của anh có chút đùa cợt.
"Jackson, ở một phương diện nào đó anh thật sự là một người ba tốt, nhưng mà anh cũng không thể phủ nhận, ở một phương diện khác anh cũng thật thất bại."
Anh xác thực có được tài năng xuất sắc, nhà thiết kế Young danh tiếng cao nhất trong giới trang phục, cho tới bây giờ vẫn là thần tượng của cậu, nghĩ đến khi vừa biết được Jackson chính là thần tượng trong cảm nhận của mình, đáy lòng cậu còn thực vui vẻ nhưng ở chung thời gian dài cậu phát hiện Jackson này căn bản chỉ là một đại bạo quân, bá đạo, chuyên chế, động vật máu lạnh không hơn không kém,.
Anh nghe vậy trào phúng cười nói "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi phải để cho con bị tên côn đồ bắt nạt mới là thương yêu con sao?"
"Tôi chỉ là cảm thấy một đứa bé sáu tuổi, ngay cả KFC là cái gì cũng không biết, thì anh quả thực đã xem con như chim hoàng yến mà nuôi trong một nhà giam hoa lệ rồi."
"Nha? Theo như lời cậu nói, tôi hẳn là nên giảng giải cho con Mc Donalds và Pizza Hut là cái gì nha?"
"So với việc cái gì con cũng không biết thì tốt hơn nhiều."
"Nó muốn biết cái gì tôi đều đã cho nó biết."
Cậu không cho là đúng, "Phiên dịch thơ cổ, học thuộc một đống cổ văn [chi, hồ, giả, dã], nó mới sáu tuổi thôi, biết mấy cái này làm chi, tôi nghĩ anh căn bản là không biết giáo dục đứa bé như thế nào."
"Dù sao vẫn hơn việc cậu dại dột mang theo một đứa bé, cùng một đám thiếu niên xấu xung đột! Về sau không được sự cho phép của tôi, các người không được tùy tiện ra ngoài!"
"Chủ nghĩa sô-vanh* đáng giận, anh xem tôi như phạm nhân của anh sao?"
*Chủ nghĩa sô-vanh: niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác. (Ở đây có thể hiểu là cậu nói anh độc tài, chuyên chế.)
Jackson dừng một chút, có chút đăm chiêu nhìn cô, một hồi lâu mới mở miệng, "Cậu đã quên sao? Lúc Tiểu Quân ba tuổi, từng bị người ta bắt cóc suốt ba ngày ba đêm sao?"
Nghi Ân nghe vậy nhất thời cảm thấy cổ họng của mình tựa như bị nhét vào một quả trứng gà, cảm thấy sượng mặt, cậu ấp úng nói "Sa...? Sao, sao có thể...... Tôi...... Tôi không biết......"
"Quả nhiên cậu hoàn toàn bị mất trí nhớ, ba năm trước đây cậu mang Tiểu Quân đi mua sắm, không cẩn thận để con bị người xấu bắt cóc, nếu không phải cảnh sát phá án kịp thời, Tiểu Quân rất có thể đã bị giết, cậu đại khái cũng không nhìn thấy được con lớn như vậy."
Anh lạnh lùng trừng mắt cậu, "Cậu muốn phát huy tình thương của người mẹ bằng cách thức buồn cười kia thì còn có rất nhiều, cậu muốn làm chính mình bị thương tích tôi cũng không quan tâm, nhưng là mong cậu đừng hại con tôi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Chính mình thật sự là sơ ý, trước đây người ta đã phát sinh qua loại việc này rồi, cũng khó trách Jackson lại khẩn trương như vậy.
Cậu khổ sở cúi đầu làm ra bộ mặt có lỗi, "Thực xin lỗi, hết thảy tôi đều hoàn toàn không biết, tôi thật có lỗi......".
Anh không ngờ người con trai này thế mà lại còn giải thích với anh, ba năm trước đây khi con bị bắt cóc, người con trai này căn bản không hề thấy có lỗi, chỉ biết tránh này trách nọ rằng cảnh sát làm việc bất lực, thậm chí còn nghĩ rằng Tiểu Quân chạy lung tung.
Nhưng hiện tại, cậu lại giải thích với anh, giọng cũng có chút nghẹn ngào ...... Là anh nghe lầm sao?
Anh lại lần thứ hai thấy cậu đổi mới.
Hai ngày này đi công tác Hongkong, anh kỳ thật vẫn nghĩ đến cậu.
Nụ hôn buổi tối hôm kia, anh biết chính mình không khống chế được, nếu không phải Trung bá xuất hiện, anh không biết mình có thể sẽ khống chế được ngọn lửa dục vọng mãnh liệt kia mà làm cháy sạch mọi thứ hay không.
Anh muốn cậu! Người con trai bị anh khinh thường bảy năm, thế nhưng thần kỳ gợi lên xúc động muốn giữ lấy cậu của anh.
Dự án hợp tác ở Hongkong lần này vốn không cần anh tự mình ra mặt, nhưng vì muốn trốn tránh điều này, bởi vì anh không dám thừa nhận, chính mình bị một người con trai đáng ghét hấp dẫn .
Nhưng là anh tránh được người cậu nhưng lại trốn tránh không được lòng chính mình, hai ngày này, anh nhớ cậu điên cuồng, ngay cả hành trình ba ngày, anh cũng quyết định kết thúc sớm hơn.
Khi vừa xuống máy bay nghe được tin mẹ con bọn họ gặp chuyện không may, lòng anh lại nóng như lửa đốt.
Con là cốt nhục của anh, anh lo lắng là bình thường , nhưng người con trai này hiển nhiên cũng trở thành đối tượng làm anh lo lắng nhất, rốt cuộc là anh bị sao vậy?
"Cậu...... Ách -" Đang muốn mở miệng nhưng bụng lại truyền đến một trận tiếng cậu lỗ, giờ này anh mới nhớ tới, vì hành trình, hôm nay mười mấy tiếng liền anh chưa ăn chút gì.
Nghi Ân kinh ngạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, nhìn ra một chút xấu hổ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cậu vụng trộm mím môi, muốn cười lại không dám cười ra tiếng.
Cậu thanh thanh cổ họng, "Cái kia...... Tôi nghĩ anh nhất định chưa ăn cơm, hôm nay đến lượt tôi chuẩn bị bữa tối cho anh thật tốt, coi như là tôi hối lỗi với anh vậy."
Jackson muốn bảo cậu không cần làm, nhưng cậu đã xoay người đi về phía phòng bếp, lại là một phát hiện khác làm cho anh kinh ngạc - cậu sẽ xuống bếp?
Nhưng mà không biết vì sao, khóe môi anh lại cong lên, nổi lên một cái mỉm cười hình cung......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top