Chương 3
"Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài,bản lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai."
Nghi Ân vừa mới đi vào phòng khách, liền nghe được một giọng nói non nớt đang đọc thơ, vừa liếc mắt nhìn, thì ra là Jacky đang quy củ khoanh tay đứng chính giữ nhà ngâm nga.
Jackson ngồi ngay ngắn trên ghế sopha màu trắng, mặc một bộ quần áo ở nhà sang quý thần sắc trắng, hai chân tao nhã gác cùng một chỗ, trong tay đang bưng một ly cà phê đang tỏa nhiệt.
"Dùng tiếng anh đọc lại một lần." Sau khi Tiên Quân đọc bài thơ, anh tiếp tục giao phó.
Jacky không dám chậm trễ, rất nhanh đọc ra một chuỗi tiếng anh lưu loát.
"Tiếng pháp." Mệnh lệnh lại hạ xuống.
Sắc mặt Jacky trở nên có chút khó xử, bất quá cậu cũng ấp a ấp úng đem thơ phiên dịch sang tiếng pháp mà đọc ra.
"Tiếng nhật." Biểu tình của Jackson tựa như một thủ trưởng đang nghiêm khắc khảo hạch biểu hiện của cấp dưới.
Jacky khẩn trương cắn môi dưới, sau khi chậm chạp đọc ra được vài từ tiếng nhật, trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn dần dần đỏ lên.
Jackson nhíu mày nhìn con "Tiếp tục."
Jacky gục đầu xuống, "Thực xin lỗi, ba ba, con.... con không biết." Cậu co rúm lại trả lời.
Không khí ngưng đọng một lát, Jacky cũng không dám thở mạnh một cái, chỉ thấy Jackson tư thái tao nhã uống xong ly cà phê liền nói "Giáo viên tiếng nhật của con chưa dạy chi con sao?"
Cậu nhỏ tiếng trả lời: " Đã dạy."
"Vậy vì sao không biết ?" Giọng hỏi tuy rằng mềm nhẹ, nhưng dọng điệu lại tiềm tàng vài phần nghiêm khắc dọa người.
"Con..." cậu bất an bẻ bẻ ngón tay, " Thực sự xin lỗi...."
"Một trăm lần." Jackson đặt ly cà phê lên bàn, "Tối nay đem bài chép phạt đưa đến phòng sách của ba."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jacky uể oải, nhưng không phải vì bị xử phạt, mà là cậu đã làm cho cha thất vọng rồi.
Nghi Ân nhìn đến đây có chút chịu không được, một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi lại bị ba mình bức đến loại tình trạng này, chỉ là một bài thơ làm gì mà phải dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau như vậy, hắn là muốn đ con huấn luyện thành máy phiên dịch sao!
Cậu chống nạng đi đến trước mặt hai cha con, gặp chuyện bất bình bênh vực lẽ phải nói: "Wang tiên sinh, anh không biết là quản giáo một đứa trẻ như vậy là có chút quá mức sao?"
Jackson nhẹ mở mí mắt, thật lạnh lùng nhìn cậu, " Cậu đang nói chuyện với tôi sao?"
"Tôi đương nhiên là đang nói chuyện với anh." Người đàn ông này cũng thực máy móc nha, cậu nhịn tức giận xuống nói: " Anh bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy phải học quá nhiều ngôn ngữ, nếu đọc không được thì phạt viết một trăm lần, làm như là đang nuông chiều cho hư hay sao!"
"Nha?" Anh tự tiếu phi cười (cười như không cười) nhẹ liếc nhìn cậu, "Rain, hành vi của cậu tôi có thể lý giải là đang phát huy thiên tính của người mẹ không?"
Nghe được mấy từ 'thiên tính của người mẹ' này. Mặt cậu không khỏi đỏ lên "Tôi...Tôi chỉ là có chút nhìn không vừa mắt, còn nữa, anh gọi tôi là Nghi Ân, tôi không phải là Rain."
Anh càng cảm thấy buồn cười, " Rain, thời gian của mọi người đều thực quí giá, hơn nữa tôi cũng không có thời gian cùng cậu chơi trò mất trí nhớ nhàm chán này, nếu cậu muốn dùng loại kỹ xảo ngây thơ để khiến cho tôi chú ý, như vậy tôi có thể nói cho cậu, tốt nhất không cần."
Anh thình lình đứng dậy, cùng cậu gần gũi mặt dối mặt, Nghi Ân lúc này mới phát hiện nam nhân này dáng người thật sự là ngạo nhân tài trí hơn người cùng cao ngất.
"Cậu trước kia không phải người mẹ tốt, hiện tại cũng không cần ở đây làm bộ làm tịch."
Sau khi lại lạnh lùng chăm chú nhìn cậu liếc mắt một cái, hắn nói với con "Đừng quên một trăm lần." Nói xong tự xoay người hướng cầu thang mà đi.
Nghi Ân bị chọc một phen thật sự là vô cùng giận giữ, sống đến từng tuổi này, lần đầu tiên cậu gặp một người đáng đánh như người này.
"Con thật muốn viết phạt một trăm lần sao?" Cậu nhìn Jacky.
Đối phương ai oán trừng mắt liếc cậu một cái, "Không cần mẹ xen vào chuyên của người khác." Nhóc này cùng cha cậu ta là một dạng, cũng xoay người rời đi.
"Này!" Nghi Ân thật sự cảm thấy lần này mình hảo tâm lại bị ghét bỏ, " Làm sao có thể vô tình giống hai cha con các người vậy chứ? Uy..."
Phát hiện người hầu chung quanh đều nhìn một loại ánh mắt đùa vợt nhìn mình, cậu thật sự là cảm thấy quá đủ! Sai phải ở lại chỗ này chịu loại uất ức này a?
Mang theo một cỗ bất mãn, cậu chống nạng hết sức đi lên lầu, tính tìm Jackson nói chuyện.
Đi đến cửa phòng sách của anh, cửa phòng cũng không có đóng, cậu theo khe hở nhìn vào, thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc, hai tay bận rộn chuyển động trên bàn phím.
"Thực xin lỗi quấy rầy một chút." Cậu tượng trưng gõ lên cửa phòng, "Xin hỏi tôi có thể nói chuyện với anh không?"
"Không thể." Anh nhíu mày, đầu ngay cả nâng cũng không nâng.
"Nhưng là tôi cảm thấy chúng ta hẳn cần nói rõ một chút." Cậu không để ta đến anh lạnh lùng cự tuyệt, tự ta vào trong phòng, "Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu."
Anh giương mắt nhìn cậu khập khiễng đi về phí mình, chán ghét trong mắt cũng càng ngày càng mãnh liệt.
"Năm phút." Anh lưu hồ sơ lại, "Hiện tại cậu có thể bắt đầu."
Anh ta còn muốn tính giờ trước à, có cần kiêu ngạo như vậy hay không a.
Lửa giận của Nghi Ân một lần nữa bị anh khơi lên, cậu đi đến trước bàn làm việc của anh, hít sâu vài lần mới mở miệng nói: "Wang tiên sinh, nếu thời gian của mọi người thật sự quí giá, như vậy tôi sẽ nói ngắn gọn, của liên quan đến việc anh nói tôi chính là vợ anh Rain, chuyện này kỳ thật là hiểu lầm, tôi tên là Đoàn Nghi Ân khinh doanh một cửa hàng quần áo dành cho thú cưng trên mạng."
"Thời gian trước bởi hì tôi cùng khách hàng gặp mặt ở nhà hàng phát sinh nổ mạnh, tôi cũng không biết vì sao khi tỉnh dậy lại thành phu nhân của anh, vừa vặn tôi chỉ có một mình tại Đài Bắc, phát sinh loại việc này cũng cần người chiếu cố, cho nên mới.....Dù sao, tôi thực cám ơn trong khoảng thời gian này anh cùng Trung bá bọn họ chiếu cố tôi..."
Cậu nói chuyện một hơi tới đây, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của anh thủy chung đều là biểu tình thờ ơ, nhịn không được nhíu mày, "Này,anh có nghe tôi nói chuyện hay không a?"
Jackson lại là biểu tình sâu xa khó hiểu, dường như là đang nhìn xem cậu đang định chơi trò gì, khoé miệng tự tiếu phi tiếu tươi cười, " Tiếp tục đi cậu còn hai phút."
"Anh..." Người đàn ông này thực làm cho người ta bốc hoả, " Anh luôn dùng loại thái độ này để nói chuyện với người khác sao?"
"Nếu tôi là cậu, thì tôi sẽ không tốn thời gian ở những câu khắc khẩu với nghĩa đâu."
"Được rồi, nếu như vậy thì tôi cứ việc nói thẳng, tôi muốn rời khỏi nơi này, từ nay về sau mỗi người một nơi không liên quan đến nhau nữa, tôi nợ anh tiền thuốc men, anh cho tôi hoá đơn, tôi sẽ nghĩ biện pháp chậm rãi trả lại cho anh, không quấy rầy Wang tiên sinh làm việc nữa."
Cậu căm tức lấy đồng hồ trên bàn làm việc của anh, phanh một tiếng đặt trước mặt anh, "Không nhiều không ít vừa đúng năm phút." Cậu khiêu khích trừng mắt nhìn anh liếc một cái, "Không hẹn gặp lại!"
Cầm nạng lên, cậu xoay người định đi ra ngoài cửa, Jackson tao nhã dựa lưng vào ghế da, hai tay thon dài để cùng một chỗ, nhìn bóng giáng cậu đi lại tập tễnh, gợi lên ý đùa cợt cười, "Rain, xem ra cậu tựa hồ càng ngày càng nâng cao trò chơi mất trí nhớ này."
"Tôi không phải Rain!" Cậu quay sang, hung hăng trưng mắt anh, "Nhắc lại một lần cuối cùng, tôi tên là Đoàn Nghi Ân!"
Jackson suy nghĩ sâu xa hỏi: "Sẽ không phải là cậu muốn dùng chiêu rời nhà trốn đi này làm tôi chú ý chứ?"
"Sao tôi phải kiến anh chú ý tới tôi? Anh cảm thấy tôi là một người nhàm chán như vậy sao?"
Người đàn ông này sao có thể tự đại đến mức đáng giận thế chứ?
"Rain, đừng đùa giỡn nữa, tâm cơ dùng bảy năm, chẳng lẽ cho tới bây giờ cậu vẫn còn chư cảm thấy chán hay sao?" Anh cười lạnh một tiếng, "Nếu không cậu cũng chơi trò nào cao minh hơn một chút đi, như vậy tôi còn có thể ca ngợi chỉ số thông minh của cậu đã rốt cục tăng cấp."
Nghi Ân bị anh lạnh lùng trào phúng như thế lại quay về bàn làm việc của anh "Tôi không có!"
"Nha?" Hắn nhíu mày, " Không có gì?"
"Không muốn khiến anh chú ý tới tôi!" Anh ta cũng quá tự kỷ rồi, tuy rằng bộ dạng rất tuấn tú, ngưng cậu cũng không phải chưa thấy soái ca, trên TV một đống a! "Anh đã nhận định tôi hiện tại làm hết thảy đều là vì muốn khiến cho anh chú ý, như vậy thì ly hôn đi! Vậy có được chưa?"
Anh ta muốn cho cậu trở thành vợ thì sẽ theo ý anh ta, dù sao cậu cũng không phải vợ thật sự của anh ta, ly hôn một trăm lần cũng chẳng sao!
Nghe được hai chữ ly hôn, Jackson lộ ra một cái cười lạnh, "Cậu chấp nhận lấy ra hai triệu tiền mặt bồi thường cho tôi sao?"
"Hai triệu tiền mặt?" Cậu bị con số khổng lồ này dọa sợ.
"Trí nhớ của cậu sẽ không kém vậy chứ, điều kiện này là lúc trước cậu chính miệng đề xuất -- ai quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này trước, người đó sẽ phải bồi thường chó đối phương hai triệu tiền mặt, mặt khác còn giao quyền nuôi con ra."
"Điều đó không có khả năng..." Cậu há hốc mồm, " Vợ anh sao có thể đưa ra điều kiện biến thái này chứ, đây căn bản là đang ép người..." Trời ạ! Rốt cuộc cậu bị cuốn vào một gia đình kỳ quái đến mức nào vậy?
"Tôi cũng rất bội phục tư duy logic kỳ quái này của cậu." Anh không phải không có đùa cợt hừ lạnh một tiếng.
Chẳng lẽ từ nay về sau cậu phải ở lại cái nơi quỷ quái này, cùng những người tính cách có vấn đề này cả đời sao?
Đừng choáng váng, chân là ở trên người cậu-- tuy rằng hiện tại vẫn chưa tiện, nhưng chờ vết thương của cậu lành lại rồi, cậu muốn đi đâu liền đi đó, ai của thể cản trở được cậu?
Lười cùng người đàn ông này nói thêm nữa, cậu xoay người muốn chạy ra ngoài, cũng không để ý đụng phải cái gì đó, mất trọng tâm lui về phía sau vài bước, mất thăng bằng.
"Đông--"
Cậu chật vật đặt mông xuống sàn, nháy mắt ở trong mắt tụ đầy nước,
"Đáng ghét, suốt ngày té ngã, khi dễ ta hiện tại chân tàn tật của phải không!"
Jackson nghe vậy kỳ quái nhìn cậu, chàng trai này lại đang làm cái quỷ gì vậy? Rõ ràng là tự cậu ta té mà.
Từ sau vụ nổ, tính cách của cậu ta thực sự thay đổi rất nhiều, nhưng ngớ lại những lần trước, lại khiến anh không thể không hoài nghi dây hết thảy đều là hành động của cậu.
Nhưng cậu ta diễn cũng quá giống đi, lần đây tựa hồ quyết tâm không nhỏ, mới khiến người con trai ích kỷ lại sợ chết như Rain chịu đựng cái đau da thịt để suất ra khổ nhục kế sao?
Lạ nhất là chính mình, trong nháy mắt thấy cậu ta ngã xấp xuống, đáy lòng cảm thấy một cỗ đau lòng... gặp quỷ rồi! Anh thế mà lại đối với người con trai mình thập phần oán hận sinh ra loại cảm giác chết tiệt này, giáo huấn trước kia anh tưởng chiều qua còn chưa đủ sao? Đừng để bị cậu ta lừa, người con trai này vì đạt được mục đích không hề từ thủ đoạn!
Anh làm mặt lạnh, "Nếu không còn việc gì, cậu có thể đi ra ngoài."
Cố ý xem nhẹ bộ dáng đáng thương lúc này của cậu, người con trai này không đáng để anh mềm lòng vì cậu ta, phải có cục diện này hôm nay, tất cả là cậu ta tự tìm đến quả đắng.
Nghi Ân vừa cầm nạng vừa mượn lực giúp đỡ của cạnh bàn chậm rãi đứng lên, tuy rằng chân đau đến làm cho cậu muốn rơi lệ, nhưng là tính quật cường trời sinh khiến cậu không muốn biểu hiện ra yếu ớt trước mặt nam nhân này.
Cậu khấp khiễng bước ra khỏi phòng sách, Jackson nhìn bóng đáng Chật vật lại kiên cường của cậu, đáy lòng hiện lên hoài nghi - Người con trai này, thật là Rain - Vợ anh sao?
Anh không phủ nhận, lúc nhận điện thoại cảnh sát gọi tới, biết được vợ mình ở hiện trường vụ nổ, anh kỳ thật là có chút vui sướng khi người gặp hoạn, người con trai cùng mình sinh hoạt bẩy năm này xảo quyệt tùy hứng, hư vinh ít kỷ, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lòng dạ lại giống như rắn rết.
Nếu cậu ta đã chết, nhà này có lẽ sẽ bình yên hơn một chút.... Nhưng là hiện tại, tính tình cậu ta lại biến đổi rất lớn, thậm chí ngay cả ân oánh nhiều năm của hai người cũng không nhớ rõ, trong nhất thời, anh cũng lâm vào tình trạng hoang mang...... Trải qua một đoạn thời gian hiểu biết, Nghi Ân cuối cùng cũng có một ít nhận thức đơn giản đối với Wang gia.
Cậu vạn vạn không nghĩ tới đương nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Wang thị cả ngày là đầu đề của giới tài chính và kinh tế lại là Wang Jackson.
Nghe nói cha mẹ Jackson đã qua đời từ lúc anh ta còn rất nhỏ, thân là con một anh ta được ông nuôi lớn, mấy năm trước, sau khi Wang lão gia bị bệnh vĩnh biệt cõi đời, năm ấy Jackson 22 tuổi phải nhận trọng trách gánh vác toàn bộ tập đoàn.
Sau ngày hai người cãi vã không vui ở phòng khách, có một đoạn thời gian cậu cũng không thấy Jackson xuất hiện ở nhà, nghe người hầu nói, hình như anh ta đi nước ngoài công tác.
Cộng vốn định liền có thể như vậy mà vỗ vỗ mông đi, vết thương ở chân đã tốt lên nhiều, nhưng mà nghĩ kỹ lại, chưa nói rõ ràng đã bước đi như vậy liệu có được không? Có thể Jackson trở về liền đăng quảng cáo trên báo "Cảnh báo vợ bỏ trốn" linh tinh hay không, cậu nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là quyết định đem mọi chuyện nói rõ ràng có vẻ tốt hơn.
Hiện tại cậu không cần dựa vào nạng cũng có thể hành động tự nhiên, đi khắp các nơi trong nhà lớn của Wang gia mà tìm tòi, chỉ là ngôi nhà lớn này tuy rằng rất đông người, nhưng từ trên xuống dưới không một ai muốn cùng dùng gương mặt hiền lành để đối đãi với cậu cả.
Giống như mọi ngày, cậu nhàn rỗi không có việc gì làm ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách, nhìn thấy Amy đang cọ rửa tay vịn thang cầu, cậu có ý tốt đi qua, lộ ra một khuôn mặt tươi cười hết cỡ.
"Amy, có cần giúp gì hay không, tôi giúp cô giặt khăn lau nha?"
Amy quái dị nhìn cậu một cái, trong biểu tình đó mang theo vài kia khiếp sợ, cô không hiểu thiếu phu nhân từ trước bạo ngược ra lệnh làm người người chán ghét gần đây bị lên cơn điên gì, đi làm thân với mọi người, bất quá mặc kệ cậu ta suy nghĩ cái gì, vẫn là ít chọc tới cậu ta là tốt nhất. "Không cần thiếu phu nhân, đây là chức trách của tôi."
Nghi Ân thích vọng nhún nhún vai, "Vậy.... Tôi sẽ không quấy rầy cô nữa."
Cậu không có việc gì đi vào phòng bếp, nhìn thấy Phúc tẩu đang vội vàng, không biết muốn làm cái gì.
Cậu thò đâu vào hỏi: "Phúc tẩu, chị đang làm bánh bao sao?" Nhìn một viên bột trắng noãn mềm mịn, cậu cảm thấy hình dạng này thật sự rất đáng yêu.
Sự xuất hiện đột ngột của cậu long cho Phúc tẩụ hoảng sợ, sắc mặt sợ hãi. "A! Thiếu phu nhân, sao cậu lại tới đây?"
"Tôi rất nhàm chán, muốn hỏi có thể giúp việc gì hay không...." cậu lộ ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, "Phúc tẩu, chị đang làm bánh bao đúng không?"
Phúc tẩu thực khó xử, "Thiếu phu nhân, nơi này toàn bột, sẽ làm dơ quần áo của cậu, nếu cậu muốn ăn cái gì, tôi có thể lập tức chuẩn bị cho cậu, cậu có thể ra phòng khách chờ một chút hay không?"
"Nhưng là, tôi chỉ muốn giúp chị làm."
"Không cần, tôi là một mình là được."
"Kia... vậy được rồi!" Nghi Ân cũng không muốn làm khổ người khác, cậu cũng chán đến chết nên quyết định ra ngoài, đi vào vườn hoa phía sau.
Không biết vợ Jackson rất cuộc là dạng người gì, làm sao có thể không được ưa thích đến loại tình trạng này ?
Đi mệt, cậu ngồi ở ghế sau vườn hoa thưởng thức hoe cỏ bên cạnh, nghĩ đến Wang phu nhân thật sự đến bây giờ còn chưa trở về, không phải đã bị vụ bổ kia làm chết rồi chứ?
Nghĩ đến cái chết, cậu không khỏi rùng mình lạnh run một cái, nếu phỏng đoán của cậu trở thành sự thật, chẳng phải Jackson sẽ đau buồn vì cái chết của vợ mình hay sao? Còn có Tiểu Quân... nó mới sáu tuổi mà thôi, chẳng lễ từ nay về sau sẽ mất đi mẹ?
Nhưng mà nhìn thái độ của hai cha con kia đối sử với cậu mà nghĩ, bọn họ không giống như có bộ dáng khống khổ...Ngay tại lúc cậu nghĩ đến xuất thần thì bên tai truyền đến một trận tiếng chó sủa, hm? Nơi này có nuôi chó sao?
Cậu nhìn thấy một chí chó thân màu nâu sẫm đi vào bên chân cậu, một đôi mắt đen lính liếng chớp chớp nhìn cậu, cái đầu nhỏ xoay đến xoay đi, hai cái tai dài đung đưa, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Cậu cúi người xuống vuốt cái đầu nhỏ đáng yêu của nó, "Ha, là cún con...Oa lông của mày mềm thật nha, nói cho ta tên mày là gì được không? Nhạc Nhạc? Da Da? Nữu Nữu? Đông Đông? Chíp Bông?"
"Không được động vào Tiểu Tam của tôi!"
Một giọng rống giận truyền đến, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy Jacky mặt hầm hầm chạy tới.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò, tóc đen mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể làm ngôi sao nhí vẫn như trước không có nửa điểm cười.
"Tiểu Tam, lại đây...."
Jacky gắt gao nhìn chằm chằm chú chó con đang bên chân Nghi Ân, nhưng nó vẫn xoay tới xoay lui quanh cậu, bộ dạng nó cực thích, còn dùng cái đầu xù của nó cọ sát vào ống quần cậu.
"Tiểu Tam!" Cậu bé thấy thế lại càng không cao hứng, có loại cảm giác ghen tị. "Lại đây mau lên!"
Đáng tiếc Tiểu Tam cũng không có ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của cậu, ngược lại còn làm nũng nằm úp sấp xuống bên người Nghi Ân, cái đầu nhỏ gác lên chân cậu.
Jacky miệng dẫu ra, tức giận trừng mắt nhìn cậu, "Trả Tiểu Tam của tôi lại cho tôi!"
Nghi Ân nhịn cười trộm, giả bộ một bộ dáng vô tội, "Ta cũng không có bắt cóc Tiểu Tam của con, không phải con cũng thấy đó sao? Là tự nó dựa vào người ta thôi."
Cậu là ai nha? Là nhà thiết kế trang phục thú cưng nha, tự nhiên là thực thích động vật nhỏ. Động vật trời sinh liên biết ai có thể thân cận, gặp được cậu đây giống như cha mẹ của "Quần áo", đương nhiên muốn lấy lòng một phen.
Cậu yêu chiều vuốt đầu Tiểu Tam, "thì ra mày tên là Tiểu Tam a, tên mày thực đáng yêu, có phải chủ nhân của mày đặt cho hay không? Nhưng mà Tiểu Tam a, hình như tính tình của chủ nhân mày tựa hồ không tốt lắm đâu....."
Jacky bất mãn đi đến, một phần ôm lấy con chó nhỏ, "Tiểu Tam là của tôi, tôi không cho phép mẹ chạm vào nó!"
Cậu có chút đăm chiêu nhìn đứa nhỏ đây, hỏi một câu, "Tiểu Quân, con thực sự chán ghét ta sao?"
Cậu bé phòng bị khi thấy cậu giơ tay lên, mà không biết cậu chỉ là muốn sờ sờ đâu của cậu, còn tưởng rằng cậu ấy rất muốn đánh mình, vội vàng lùi lại vài bước.
Nghi Ân nhau theo đáy mắt cậu bé thấy được sợ hãi, đây không phải là biểu hiện nên có của một đứa bé mới năm, sáu tuổi, cậu là mẹ của bé nha, cậu có cần sợ cậu đến như vậy không? Người làm mẹ kia rốt cuộc là đối xử với đứa nhỏ như thế nào vậy?
"Ta sẽ không thương tổn con...." nhịn không được vì cậu bé mà đau lòng, cậu buông tay, giọng mềm nhẹ nói.
Đối với biểu tình dịu dàng trên mặt cậu, Jacky có chút nghi ngờ ngẩn cả người. Có một hoang mang cậu đặt ở đáy lòng đã lâu, chính là từ sau khi mẹ gặp chuyện không may, cảm giác tựa như biến thành một người khác, không bao giờ vô duyên vô cớ vừa đánh vừa mắng cậu nữa, bộ dáng hiện tại thoạt nhìn..... rất giống bộ dáng của một người mẹ tốt nha..... ánh mất vốn lạnh như băng của cậu bắt đầu loé ra gì đó, không buồn hé răng chằm chằm nhìn cậu, thấy cậu lại đưa tay ra lần nữa, cậu cũng chỉ là co rúm lại một chút, nhịn xuống xúc động muốn né tránh.
Nghi Ân nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng giữ bờ vai của cậu, "Tiểu Quân, con biết không? Nếu một người trong lòng có chuyện không vui mà không nói ra, như vậy chuyện không vui này sẽ càng tích càng nhiều, cuối cùng sẽ biến thành một cái bóng cao su siêu cấp to lớn, sau đó bụng của con sẽ phanh một tiếng....."
cậu là một động tác khoa trương. "Sẽ nổ tung!"
Cậu bé bị ba chữ sau cùng của cậu dọa sợ tới mức hơi hơi sửng sốt, cậu lại bật cười nói tiếp: "Cho nên nếu ta là con thì sẽ không để bụng mình trở nên càng lúc càng lớn, miễn cho sẽ có một ngày buồn thật sự bị nổ....."
Cậu bé nghĩ nghĩ một chút, dù sao cũng là nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ, loại lời nói dỗ đứa trẻ này sao có thể lựa được cậu. "Gạt người!"
"Nếu ta lừa con ta chính là Tiểu Tam!" cậu cười khẽ thè lưỡi, Tiểu Tam nghe được tên mình, còn kêu uông một tiếng. "Không bằng như vậy đi Tiểu Quân, chúng ta làm bạn bè được không?"
"Người là mẹ." Cậu thực hoang mang.
"Lâm mẹ ơi người ta chẳng lẽ lại không thể làm bạn bè sao?"
"Mẹ xin lỗi mẹ, đương nhiên không thể làm bạn." Cậu bé có nền nếp mà nói.
"Như vậy con nói cho ta biết, mẹ định nghĩa như thế nào?"
Cậu bé lạnh lùng nhìn cậu, " Đi Beauty salon giành vinh quang, làm spa, đi câu lạc bộ cao cấp cùng các dì chơi mạt chược, cầm thẻ vàng đi shopping ở công ty thương mại."
Cậu bé không dấu vết giãy khỏi tay cậu, lại lùi cách cậu hai bước,"Còn nữa, mẹ là người thường xuyên đánh tát tôi, phạt tôi quỳ xuống đất, không cho tôi ăn cơm."
Nghe đến đó, Trung Quốc cảm thấy ngực mình lập tức thắt lại, đứa nhỏ này đang nói cái gì?
Ai tát? Bắt quỳ xuống đất? Không cho cậu bé ăn cơm?
Ông trời! Trên đời này có thì có loại mẹ biến thái như thế sao?
"Tiểu Quân..." Cậu không biết phải giải thích với cậu bé thế nào, người mẹ bình thường sẽ không như vậy.
Jacky suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Bọn họ đều nói mẹ mất trí nhớ, tôi đã hỏi qua ba ba, ba nói người mất trí nhớ sẽ quên mất những chuyện trước kia, cho nên mẹ không nhớ rõ tôi."
Trong mắt cậu bao hàm thương tiếc nhìn cậu, "Như vậy con đã từng nghĩ tới có một ngày, mẹ có thể trở nên đáng yêu hơn một chút, dịu dàng hơn một chút, yêu thương con hơn một chút, quan tâm con hơn một chút, thậm chí sẽ xem con như bảo bối ôm vào lòng không?"
Cậu bé trực giác gật gật đầu, lập tức ý thức được có cái gì không nên làm liền nhanh chóng lắc đầu. "Không cần, tôi mới không hiếm lạ!"
Cậu ôm Tiểu Tam, xoay người bỏ chạy, chạy được hai bước bỗng dưng dừng bước chân lại, quay đầu giọng điệu không tốt nói: "Tôi cảnh cáo mẹ, không được nói chuyện nhìn thấy Tiểu Tam cho ba ba biết, nếu không-" cậu nhất miệng, câu tiếp theo mang thức mang tính uy hiếp nếu trẻ con, "Tôi sẽ cần thêm chán ghét mẹ."
Nghi Ân nhìn bóng dáng đứa nhỏ càng chạy càng xa, mà vẻ mặt cười khổ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top