Chương 7
Về tới nhà, Đoàn Nghi Ân liền bưng thùng gỗ một đường chạy tới phòng bếp, Vương Gia Nhĩ một mình ngồi trong xe cảm thấy bản thân đã hết giá trị lợi dụng, lông mày y nhíu lại lấy điện thoại di động ra tìm tòi một chút thông tin về Tôn đạo, kết quả danh sách hiện ra vô số, y liền đóng trang mạng lại liền chuẩn bị gọi một cú điện thoại, chỉ thấy Đoàn Nghi Ân chạy ra gọi mình: "Vương Gia Nhĩ, mau vào xem tôi giết cá!"
Vương thiếu gia đem điện thoại thả lại vào trong túi, mặt không chút thay đổi xuống xe: thật sự là tàn nhẫn.
Vương Gia Nhĩ đem áo khoác đưa cho quản gia, ôm hai tay để trước ngực nhìn Đoàn Nghi Ân giết cá, một nhát chém xuống, vốn con cá còn đang nhí nha nhí nhảnh nháy mắt liền trợn mắt trắng, đi đời nhà ma, Đoàn Nghi Ân là lần đầu làm cá, cậu nghiên cứu một lát, nắm chặt dao hướng tới bụng cá hạ xuống, cá ở sông quả nhiên thịt chắc đầy đặn, hương vị tươi ngon, Tôn đạo từng ở trên bàn rượu không tiếc rẻ gì tán dương thứ này, hơn nữa cũng đã nói rõ phương pháp làm thịt, Đoàn Nghi Ân đem bụng cá mở ra, bắt đầu xử lý vây lưng, vì da cá trơn, cậu khống chế không tốt lực đạo, luôn làm cho cá trượt ra khỏi tay, Vương Gia Nhĩ đứng ở phía sau nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu, mặt mày đang khó chịu rốt cuộc cũng nhu hoà lại.
Nhưng còn chưa kịp nhu hoà được vài giây, lông mày liền nhíu chặt lại, y bước nhanh về phía trước, một tay giữ lấy cánh tay bị vây cá cứa phải của Đoàn Nghi Ân, giọng nói nghiêm khắc nói: "Em không biết vây cá ở sông có thể mang tuyến độc sao? Có thể cẩn thận một chút được không hả?" Nói xong liền trực tiếp lôi người ra khỏi phòng bếp, nói quản gia lấy hòm thuốc đến, Đoàn Nghi Ân bị y rống cho sửng sờ, mãi đến khi ngồi lên ghế sô pha rồi mới kịp phản ứng lại, cậu cảm thấy tay mình có chút tanh, muốn rút tay trở về, kết quả lại bị Vương Gia Nhĩ kéo trở về, Vương thiếu gia mày nhăn lại thành một chữ 'xuyên' (川), y quỳ một gối xuống dưới thảm, lực đạo trên tay không nặng không nhẹ giúp cậu lau đi một ít vết máu, sau đó lấy từ trong hòm thuốc ra cồn sát trùng, dùng bông cẩn thận lau xong, lại tiếp nhận thuốc cao của quản gia đưa tới bôi loạn lên, lại đặt ở bên miệng thổi hai cái... Rưỡi?
Đoàn Nghi Ân rõ ràng cảm giác được Vương Gia Nhĩ để lại nửa cái còn lại là do bị nghẹn trong họng, cậu nhu thuận mà chờ Vương thiếu gia thổi hết nửa cái còn lại, kết quả Vương Gia Nhĩ liền quyết đoán đem tay cậu đặt sang một bên, cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
.......
Đoàn Nghi Ân nâng ngón tay của mình lên, hỏi quản gia: "Y bị làm sao vậy ạ?"
Quản gia mặt mày hiền lạnh giúp cậu dán lại miệng vết thương: "Không có việc gì đâu."
Một buổi chiều đơn giản liền qua đi, Đoàn Nghi Ân rốt cuộc dựa vào miêu tả của Tôn đạo làm ra một đĩa cá nướng, cậu đơn giản nếm thử một chút mùi vị cảm thấy cũng coi như vừa lòng, phối hợp với bữa tối do dì bảo mẫu mang lên, nhưng chờ lên chờ xuống cũng không thấy Vương Gia Nhĩ xuống lầu, cậu nâng ngón tay bị thương của mình lên nghiên cứu một lát, đứng dậy lên lầu gõ cửa, Vương thiếu gia vẻ mặt lãnh khốc đi ra mở cửa, thanh âm giống như còn ôm theo khối băng: "Có việc?"
"Đến giờ cơm rồi."
"Không đói bụng."
Đoàn Nghi Ân biểu tình có chút khó xử, cậu giơ ngón tay bị thương của mình lên quơ quơ: "Nếm thử một chút cá tôi làm đi mà?"
Vương Gia Nhĩ hừ lạnh: "Tôi là chuột thí nghiệm à?"
"Không phải a."
"Tôi không ăn."
"Nhưng tôi đã làm cả một buổi chiều lận đó."
Vương thiếu gia hay tay ôm trước ngực biểu tình lãnh đạm: cũng không phải làm cho tôi ăn.
"Vai diễn kia của Tôn đạo tôi đã rất cố gắng chiếm được, bất quá nửa đường lại bị người khác chặn mất, anh cũng biết mà, tôi mới vào giới trí không có diễn kỹ cũng không có bối cảnh, chỉ có thể làm vừa lòng bọn họ, anh nếm thử một chút nha? Giúp tôi bình luận một chút thôi được không?" Nói xong còn dùng ngón tay nhẹ kéo kéo góc áo của y.
"Em không cần giả bộ đáng thương."
"Tôi không có giả bộ đáng thương!"
"Vương Gia Nhĩ, cầu xin anh mà, anh cảm thấy ngon, Tôn đạo nhất định cũng sẽ cảm thấy ngon mà."
Vương thiếu gia ngăn cản không được ánh sáng vụt qua đáy mắt, y biểu tình không đổi, đi xuống lầu: "Là em cầu xin tôi đó."
Đoàn Nghi Ân cầm lấy đôi đĩa gắp cho một miếng thịt cá tới bên miệng y nói: "Phải phải phải, là tôi cầu xin anh, mau nếm thử nào!"
Vương thiếu gia hạ thấp địa vị tôn quý của mình mở miệng vàng ra, thịt cá tươi rói liền vào bụng, y tâm tình không tồi, ngữ khí vẫn như trước: "Tạm tạm."
"Chỉ là tạm tạm thôi sao?"
"Em là thiên tài chắc? Lần đầu làm có thể ăn ngon được sao?"
"Nhưng chỉ có hai con cá nữa thôi."
"Em cứ đem hai con đó làm đi, luyện tập thêm một chút."
"Nhưng mà..."
"Tôi có thể nói quản gia sắp xếp người đi câu thêm cho em."
"Như vậy có còn thành ý hay không?"
"Chỉ cần em làm, đã là có thành ý rồi."
Vương thiếu gia cuối cùng độc chiếm luôn cả ba con cá mình câu được cùng Đoàn Nghi Ân vào bụng, rốt cuộc một giây trước khi buông đũa xuống nói: "Tốt."
Đoàn Nghi Ân nhận được câu trả lời thuyết phục lập tức chuẩn bị một phần, cùng người đại diện chạy đến nhà Tôn đạo, vợ của Tôn đạo giúp bọn họ mở cửa, sau đó mời bọn họ vào nhà, Tôn đạo bốn mươi năm mươi tuổi ôm một cái bụng bia cười đến mức y chang phật Di Lặc, ông nếm thử một miếng còn thuận miệng khen món cá: "Cậu thật có tâm."
"Thật ra tôi cũng không muốn đánh rớt cậu, nhưng mà ở phía nhà sản xuất, tôi cũng không có biện pháp."
Đoàn Nghi Ân mỉm cười: "Cháu hôm nay cũng không phải bởi vì vai diễn, trước đó ăn cơm, nhớ tới ngài đối với món ăn rất tưởng niệm, cho nên liền cùng người nhà tới con sông kia câu mấy con, tự chủ trương chuẩn bị một phen, ngài đừng chê cháu lắm chuyện, cháu chỉ cảm thấy ngài rất quen thuộc, nhìn rất thân thiết." Nói xong tựa hồ có chút thẹn thùng mà nâng tay cào cào lại tóc.
Tầm mắt Tôn đạo đảo qua ngón tay bị thương đã được băng bó lại của cậu: "Thật có tâm, cậu chính là ứng cử viên đầu tiên trong lòng tôi, là người thích hợp nhất, tôi đã quay phim rất nhiều năm rồi, gần đây cũng có chút thành tựu, cũng không muốn dùng người của người khác tuỳ tiện sắp xếp vào, về phía nhà sản xuất cứ để tôi nói lại."
Đoàn Nghi Ân là người thông minh, Tôn đạo đã nói như vậy, cậu lại đi phủ định, vậy thì thật sự rất giả tạo, cậu suy nghĩ một chút hai con mắt cong cong mỉm cười, lấy điện thoại di động ra: "Tôn đạo, có thể cùng ngài chụp chung một bức ảnh phát lên weibo chứ ạ?"
Tôn Hành Mạo chăm chú nhìn cậu, sau đó cười gật đầu: "Có thể."
Đoàn Nghi Ân giơ điện thoại lên chụp ảnh, phía sau là Tôn đạo cùng vợ của ông, cùng người đại diện của mình.
Đoàn Nghi Ân: ăn cá.
"Bóc tem!!"
"Ân Ân!!! Thật uyên bác!!!"
"A!!!!! Liếm liếm liếm!!!!! Ân Ân thật uyên bác vô cùng!!!!!"
"Em cũng muốn được ăn cá!!!!!!!"
"Bối cảnh là ai??? Không phải là Tôn Hành Mạo sao??"
"Tôn đạo?! Ân Ân chuẩn bị có vai diễn mới sao!?"
"Cầu hỏi thăm Tôn đạo gần đây có phải chuẩn bị quay bộ phim nào không??"
"Nhanh như vậy liền ôm đùi đạo diễn rồi?"
"Vừa mới liếm màn hình xong a!!!!!"
"Ân Ân diễn cái gì em đều thích hết á!!!!!!"
"Cái gì gọi là ôm đùi? Không thấy Tôn đạo phu nhân còn cả trợ lý đều ở đó sao?"
"Tôn đạo gần đây có phải đang quay bộ Chức Tràng kia không?"
"A a a đã biết!!! Em cá Ân Ân diễn vai Tô đặc trợ đúng không!!"
"Còn chưa có tuyên truyền, bình tĩnh được không mấy thím, đừng có thả thính nữa."
"Cái gì là thả thính? Ân Ân ở chính weibo của mình phát hàng ngày gọi là thả thính? Ngu ngốc biến đi!"
"Tô đặc trợ người đẹp tâm ngọt cùng Ân Ân giống nhau!!!"
"Chờ mong!!!"
Vương Bằng ngồi xoát bình luận cười một tiếng: "Người đẹp, tâm cũng không có ngọt đâu."
Đoàn Nghi Ân ngồi trên xe nhìn không ra cảm xúc: "Cũng không có gì có thể hồi báo lại bọn họ."
"Miến tồn tại chính là bởi vì cậu, cậu xuất hiện nhiều trên màn ảnh, chính là hồi đáp lớn nhất với bọn họ."
"Phía bên nhà sản xuất thế nào?"
"Tôn đạo đã biểu đạt với cậu rồi, vậy ông ấy cũng đã có biện pháp thuyết phục bên nhà sản xuất, thật ra cậu không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy, cậu đã lựa chọn cái nghề này, về sau sẽ phải đối mặt với nhiều thứ còn hơn cả bây giờ, lần đầu bị đoạt vai diễn, sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, tôi cảm thấy cậu làm rất tốt, người ta là đao thớt cậu là miếng thịt, cậu không có tiền lại chẳng có ai, sẽ thiệt thòi hơn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top