Chương 28 (H)




Sống hơn hai mươi năm, Vương thiếu gia lần đầu tiên chủ động muốn theo đuổi con nhà người ta, y cầm ly rượu đứng một bên, còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ phải làm thế nào mới ra vẻ tự nhiên nhất đi qua chỗ kia lấy bánh ngọt, trong lòng y có quỷ, đã hoàn toàn quên mất đồ ngọt là do khách mời tự do tới lấy, cũng đã quên luôn chính mình mới là chủ nhân của cái nhà này.

Lâm Tiện Sâm sáp tới cùng y chạm ly, thấy y có chút không yên lòng liền hỏi: "Nghĩ cái gì thế?"

"Có muốn ăn bánh ngọt không?"

"A? Tôi không thích ăn đồ ngọt."

"Vậy cậu theo tôi đi qua lấy đi."

Lâm Tiện Sâm biết y có yêu thích này, cũng gật đầu đáp ứng, cùng y đi qua.

Đủ loại bánh ngọt tinh xảo hình dáng mê người được bày ra ở trên bàn trước đình, Đoàn Nghi Ân mới vào nghề chưa được bao lâu, chỉ có thể làm bếp phụ, cậu đem bánh quy vừa mới nướng xong đặt lên trên bàn, chỉ thấy Vương Gia Nhĩ đã đi tới, vì thếvội vàng chào hỏi: "Là anh a! Vừa rồi thật sự xin lỗi nha."

Vương thiếu gia không có biểu tình gì mà gật đầu một cái, sau đó bắt đầu chọn lựa điểm tâm ngọt.

Đoàn Nghi Ân trước sau đều cảm thấy bản thân mình đụng trúng người ta, cứ một mực mở miệng ra xin lỗi có chút không được tốt lắm, cậu nhìn thoáng qua bánh quy mà mình mới nướng xong, bưng lên đến trước mặt của Vương Gia Nhĩ: "Tôi vừa mới vào nghề không lâu, không làm được nhiều lắm, này là bánh quy do tự tay tôi làm á, anh có muốn nếm thử một chút không?"

Vương thiếu gia không có đáp lại, chỉ là buông xuống khối bánh kem ở trong tay, bưng nguyên cái dĩa bánh quy mà Đoàn Nghi Ân đưa qua rời đi.

Đoàn Nghi Ân nhìn hai tay mình trống trơn nhất thời có chút phản ứng không kịp, cậu nhìn theo bóng dáng của Vương Gia Nhĩ, sau đó quay đầu lại hỏi chủ tiệm: "Chú Vương, có một vị khách đem bánh quy đều mang đi hết trơn rồi, cháu có cần làm thêm một ít nữa không?"

"A, nguyên một cái đĩa to như vậy mà cũng mang đi hết sao?"

"Dạ."

"Vậy làm thêm một ít nữa đi, người khác tới lấy lại không có nữa."

Hôm nay đại khái là một ngày làm việc thoả mãn nhất của Đoàn Nghi Ân, bởi vì bánh quy mà cậu nướng rất được hoan nghênh nha, cuối cùng ngay cả chủ tiệm Vương cũng đều thấy kì lạ mà cầm lấy một cái ăn thử, hương vị cũng chẳng có gì đặc biệt, có mà khét lẹt ấy.

Sau khi tụ hội chấm dứt Đoàn Nghi Ân đi theo chủ tiệm cùng nhau đem phần còn lại dọn dẹp vào hòm đựng, cậu bận bịu cả một ngày thật sự có chút đói, chờ khách mời đi gần hết rồi, mới trộm hỏi chủ tiệm: "Cháu có thể ăn một ít bánh ngọt chứ?"

Chủ tiệm Vương luôn luôn chiếu cố cậu, nhìn thấy chung quanh không có người, dọn sạch đồ trên bàn mới nói: "Ăn đi, chú ý một chút đừng để người khác nhìn thấy, chú mang mấy cái này ra ngoài xe, cháu cũng ăn nhanh lên một chút rồi đem những thứ còn lại thu dọn đi, chúng ta cùng nhau trở về."

Đoàn Nghi Ân gật đầu, cậu nhìn chung quanh một lượt, sau đó cầm lấy một cái bánh kem vị trà đưa lưng về phía bàn dài ngồi xổm xuống, dùng tốc độ nhanh nhất mà ăn. Dạ dày đã réo lên thật lâu rốt cuộc cũng được thoả mãn, nhìn xuống đồng hồ liền đứng lên phủi tay mấy cái tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa mới xoay người lại, đột nhiên liền hoảng hồn một cái, vốn cái bàn dài đối diện còn vắng vẻ không bóng người, thế nhưng ở đó lại đang đứng một người.

Vương Gia Nhĩ như trước mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt rõ ràng chớp lên vài cái, Đoàn Nghi Ân vội vàng lau sạch khoé miệng: "Thật xin lỗi đã doạ tới anh, anh làm sao lại ở chỗ này? Anh còn muốn ăn một chút điểm tâm sao?"

Vương thiếu gia âm thầm quan sát thật lâu, nghĩ người đã gần đi hết rồi, mới cốlấy dũng khí đi tới đây nhìn xem một chút. Y suy nghĩ nửa ngày làm cách nào để mởmiệng tiếp cận cũng đều không thể tìm ra được một lý do chính đáng nào cả, còn tưởng cứ như vậy liền bỏ lỡ, kết quả người cư nhiên lại chưa có rời đi. Nhưng thình lình đối mặt như vậy lại làm y có chút khẩn trương không nói nên lời.

Đoàn Nghi Ân thấy y không nói gì, chủ động cầm lấy một khối bánh ngọt định bụng hối lộ y: "Chuyện tôi vừa mới ở trong này ăn vụng, anh đừng có nói cho chủ nhà biết có được không? Tôi biết như vậy là không đúng, chỉ là tôi có chút đói bụng lại không nhịn được, nếu chủ nhà mà biết, về sau cũng không cần chúng tôi nữa."

Vương Gia Nhĩ nghe cậu nói xong, sau đó tiếp nhận lấy khối bánh còn có cả một quảô mai đặt ở mặt trên: "Không có bánh quy sao?"

Nói xong Vương thiếu gia liền nhíu mày lại có chút ghét bỏ chính mình: chẳng phải là muốn hỏi tên người ta sao?

Đoàn Nghi Ân nghe được hai chữ bánh quy, lập tức liền bày ra vẻ mặt chờ mong hỏi: "Bánh quy tôi làm thật sự ăn rất ngon sao?"

Vương Gia Nhĩ nghiêm túc mà gật đầu: "Rất ngon."

"Thật sao? Chỉ là chú Vương lại nói tôi nướng có chút khét."

"Ông ta lừa cậu."

"Ha ha, tôi tự mình nếm thử cũng thấy có chút chút."

"Tôi cảm thấy ăn rất ngon."

"Anh thật là một người tốt a! Đúng rồi tôi gọi là Đoàn Nghi Ân còn anh tên gì?"

Vương thiếu gia rốt cuộc cũng đã biết tên của người ta có chút vui vẻ, sau đó cứng ngắc giới thiệu: "Tôi gọi là Vương Gia Nhĩ."

"Anh họ Vương sao, chủ nhà này hình như cũng là họ Vương thì phải?"

"Ân, tôi chính là chủ nhà." ( Tỉnh lắm:)))

"A???"

Đoàn Nghi Ân khiếp sợ nhìn y, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi vừa mới ăn vụng đều là hành vi cá nhân tôi, anh đừng cảm thấy cửa tiệm của chúng tôi làm ăn không tốt nha."

Vương Gia Nhĩ thấy bộ dáng khẩn trương như vậy của cậu, cảm thấy cực kì chơi vui, y nghiêm túc mà lắc đầu: "Không sao cả, cậu bận bịu lâu như vậy hẳn là nên ăn một chút gì đó, không có chiếu cố cơm tối cho các cậu, là quản gia sắp xếp không được chu toàn."

"Không có a, vị tiên sinh kia có mời chúng tôi ăn cơm, chỉ là người trong tiệm tới không nhiều lắm, cho nên tôi cùng chú Vương bận đến không có thì giờ."

Đoàn Nghi Ân thấy y không đáp, vẫn có chút lo lắng: "Các anh lần sau có tụ hội, còn có thể mời chúng tôi tới làm đồ ngọt nữa sao?"

Vương thiếu gia không chút do dự: "Sẽ."

Đoàn Nghi Ân nhìn thấy bộ dáng y không giống như đang lừa gạt mình, nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn y cười nói: "Vậy lần sau tới đây, tôi lại có thể làm một chút gì đó cho anh ăn nữa rồi."

"Ân."

Đồng phục đầu bếp trắng tuyết, bên hông còn dắt theo một miếng tạp dề đen tuyền, Đoàn Nghi Ân cong cong khoé mắt đi tới trước mặt y, hôn lên chóp mũi y một cái: "Lần đầu tiên gặp, anh cũng chính là biểu tình như bây giờ vậy."

Vương Gia Nhĩ cầm báo, nhìn cậu không chớp mắt.

Đoàn Nghi Ân cúi đầu nhìn quần áo của chính mình, sau đó nghĩ tới cái gì đó: "Vừa lúc a, em mặc một thân quần áo này đi làm cho anh một chút đồ ngọt nha, không biết có thể hay không tìm được một chút cảm giác trong kịch bản."

Nói xong liền xoay người đi, nhưng bước còn chưa được một bước, liền cảm giác bên hông bị nới lỏng ra, tạp dề liền bị người phía sau khác gắt gao giữ chặt lấy một góc, nháy mắt liền rơi trên mặt đất, Đoàn Nghi Ân vội vàng kéo tạp dề quay đầu lại nhìn, bàn tay vừa quấy rối của Vương thiếu gia còn đang dừng lại giữa không trung, thấy cậu quay đầu lại, bình tĩnh mà nghiêng mặt sang chỗ khác, cũng không biện minh gì cho chính mình.

"Anh muốn làm gì a?"

Vương thiếu gia nhíu mày: "Em biết mà."

Đoàn Nghi Ân cười tủm tỉm sửa sang lại tạp dề chuẩn bị buộc lại trên hông, sau đó ngữ điệu cũng nhẹ nhàng trả lời: "Em không biết."

Chỉnh lại tạp dề xong lại lần nữa xoay người, lần này tạp dề không bị kéo lại nữa, nhưng người lại bị bế lên đặt lên bộ sô pha mà Vương Gia Nhĩ trước đó vừa mới ngồi.

Vương thiếu gia hai tay chống bên tay vịn của sô pha, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cậu, Đoàn Nghi Ân hướng tới phía y thè lưỡi nghịch ngợm: "Anh không nói cho em biết, em làm sao... A..."

Nói còn chưa xong, đầu lưỡi nháy mắt đã bị người cướp lấy, không biết có phải ảo giác hay không, lực đạo hôn môi lần này tựa hồ so với trước đây tăng thêm không ít, cậu hai tay ôm lấy cổ của đối phương, nghĩ muốn động viên một chút, kết quảđầu lưỡi lại bị cắn nhẹ một cái, cậu hừ nhẹ một tiếng chủ động thừa nhận sai lầm: "Em sai rồi..."

Đối phương làm như không nghe thấy, lực đạo hút lấy càng thêm sâu hơn vài phần, Vương thiếu gia một tay chống lên sô pha, một bàn tay khác lại thong thả mà cởi bỏcúc quần áo, Đoàn Nghi Ân bị y hôn tay chân đều mềm nhũn, gắt gao mà ôm chặt lấy cổ Vương Gia Nhĩ rên rỉ xin tha.

Vương Gia Nhĩ đem áo cậu cởi ra, càng lôi kéo cái tạp dề trước đó cậu cột lại cho lỏng ra, cuối cùng tuột xuống thẳng tới dưới quần, vài phút sau, Đoàn Nghi Ân cảngười trần truồng mềm oặt trên sô pha, bờ môi của cậu vừa mới bị hôn qua còn mang theo một chút hồng nhuận, thở dốc một lát nghĩ muốn tiến tới ôm lấy người nọ lên giường, chỉ thấy Vương Gia Nhĩ lần nữa lại đem tạp dề mặc lên.

Tạp dề hai phía kiểu dáng Tây Âu, rốt cuộc cũng có cách mặc thứ hai, trực tiếp bịtreo trên cơ thể trần trụi của cậu.

Đoàn Nghi Ân mở lớn mắt, nhìn tới khuôn mặt không chút thay đổi nào của Vương Gia Nhĩ, sau đó cả khuôn mặt cậu đầu đỏ bừng, cậu hoàn toàn mất đi cái bộ dáng vừa mới trêu chọc người trước đó, nháy mắt trở nên lắp bắp: "Anh... Anh..."

Vương thiếu gia hiếm khi thấy cậu đầy mặt đỏ bừng, cư nhiên khoé miệng liền cong lên một chút.

"Vương Gia Nhĩ... Em... Em không cần mặc tạp dề như vậy..."

Vương thiếu gia đem người từ sô pha ôm tới trên giường, như trước làm theo ý mình.

Tạp dề đen tuyền, treo trên cơ thể bởi vì ngại ngùng mà có chút hồng phớt trông rất đẹp mắt, Vương thiếu gia lại hôn lên khoé miệng của cậu, một bàn tay trộm chui vào phía dưới tạp dề, vuốt ve dương vật đã hơi hơi ngẩng đầu lên của cậu.

Đoàn Nghi Ân cả người xấu hổ vô cùng, nhưng lực đạo trên tay của Vương Gia Nhĩ lại khiến cho cậu rất thoải mái, lại càng muốn nhiều hơn nữa, cậu dùng cánh tay che lại tầm mắt của mình, kéo dài thanh âm khẩn cầu: "Vương Gia Nhĩ... Em không cần mặc tạp dề như vậy... Anh giúp em cởi ra đi mà..."

Vừa mới nói xong, liền cảm thấy lực đạo trên tay càng nhanh hơn, đầu lưỡi thô ráp cao thấp liếm lấy hầu kết của cậu, xương quai xanh, cuối cùng là dừng lại ở trên hai điểm hồng nhạt dựng thẳng kia tuỳ ý chà đạp.

Đoàn Nghi Ân lần đầu tiên mang theo tâm tình e lệ này mà bị y chơi đùa, cả thân thể càng trở nên mẫn cảm, ở đỉnh dương vật còn phun ra một chút chất lỏng trong suốt, khoái cảm quen thuộc le lỏi theo tứ chi, theo lực đạo trên tay mà bụng dưới cũng bắt đầu buộc chặt, cậu nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ vạn phần, cậu nghĩ phải ráng nhịn một chút, lại không nghĩ tới chính mình đã rất nhanh liền tước vũ khí đầu hàng, nhưng Vương Gia Nhĩ hôm nay thật sự rất xấu xa, căn bản không cho cậu cơ hội, hai cái chân nhỏ gắt gao banh chặt, ngón chân vô ý làm rối drap trải giường phía dưới, cuối cùng theo tiếng rên rỉ dồn dập, vẫn là bắn ra đầy tay Giang thiếu gia.

Cậu có chút ỉu xìu mà dời cánh tay đi, mắt mở ra liền lập tức nhìn thấy trong mắt Giang thiếu gia hiện lên một mạt ý cười.

Vương Gia Nhĩ nhìn thấy trên mặt vẫn là bộ dáng thẹn thùng đỏ bừng, nhẹ nhàng đem người xoay lại, sau đó cả người đều bao phủ lấy trên lưng cậu.

Đoàn Nghi Ân đưa lưng về phía y, như là tự lừa mình dối người, cảm giác xấu hổcư nhiên lại nhiều hơn, cậu nghiêng đầu hôn khoé môi của Vương Gia Nhĩ, mềm nhẹra tiếng: "Anh làm sao lại hư như vậy a."

Vương Gia Nhĩ đáp lại nụ hôn của cậu, đầu lưỡi ở bên trong khoang miệng triền miên dây dưa một hồi, phong cảnh phía sau lưng thật không nghi ngờ gì chính là mỹcảnh, cần cổ thon dài tinh tế, bên hông tuỳ ý buộc chặt lại, hai cánh mông vểnh lên lắc lư hai cái, Vương Gia Nhĩ một tay nâng thắt lưng cậu làm, để cho thân thểcậu ngẩng lên chậm rãi mở ra hậu huyệt phía sau, ngón tay chậm rãi dò xét đi vào.

Sau khi tiến vào rồi lại càng tận lực vào sâu hơn những lần trước một chút, ngón tay ở chỗ mẫn cảm của cậu nhẹ nhàng gãi gãi vài cái, chợt nghe thấy người dưới thân mở miệng rên rỉ: "Gia Nhĩ... Anh vào đi..."

Vương thiếu gia cảm nhận bên trong cơ thể của cậu đủ ướt át rồi, mới rút ngón tay ra, cởi bỏ quần lót của chính mình, đem dương vật vĩ đại của mình phóng xuất ra bên ngoài, đặt trước cửa huyệt cọ cọ vài cái.

Đoàn Nghi Ân bị y ma sát đến khó chịu, chủ động đung đưa thắt lưng hai cái, đối phương mới chậm rãi đỉnh nhập đi vào, tư thế này khiến cho cơ thể có thể đi vào sâu hơn đến có chút khó có thể tưởng tượng được, bắt đầu có chút trướng đau, qua vài phút sau mới có thể thích ứng được, cậu mới nhẹ giọng mở miệng: "Động... Một chút đi."

Vương Gia Nhĩ hôn hôn khoé miệng của cậu, mới quỳ thẳng lại thân thể, hai tay kiềm trụ lại cánh mông cậu, hung hăng thúc mạnh vào trong.

Cái trán của Đoàn Nghi Ân đặt trên cánh tay mình, có chút không chịu nổi khoái cảm từ độ sâu này mang tới: "Thật... Qúa sâu... A a..."

"G Gia Nhĩ... Anh chậm một chút, thật sâu a..." Vừa mới dứt lời, liền cảm giác lực đạo ở phía sau liền chậm lại, Đoàn Nghi Ân thiếu chút nữa còn bị khoái cảm mang lên tới tận đỉnh, kết quả đột nhiên lại chậm lại, cậu có chút không biết phải làm sao: "A..." Một tiếng, sau đó uỷ khuất mà lắc lắc cánh mông: "Vương Gia Nhĩ..."

Vương thiếu gia buông mông cậu ra lại đổ cả người lên trên lưng cậu, khàn khàn gợi cảm hỏi: "Đã biết tôi muốn làm gì chưa?"

Đoàn Nghi Ân không nghĩ tới y cư nhiên lại còn nhớ tới chuyện này, ngân nga lên án: "Anh làm sao lại thù dai như vậy a."

Vương thiếu gia đuôi lông mày hơi nhướn lên, tiếp tục mười phần thong thả ra vào, Đoàn Nghi Ân bị tốc độ này của y làm cho khó nhịn, quay đầu tìm đến môi của y, cố gắng lấy lòng mà liếm mút đầu lưỡi: "Đã biết đã biết... Cầu xin anh nhanh lên... A a.... Ân..."

Vừa dứt lời, người phía sau lập tức liền thao lộng nhanh hơn, Đoàn Nghi Ân liếm khoé miệng của y rên rỉ: "Có thể... Có thể cùng nhau bắn không?"

"Được."

Đỉnh lộng trên dưới hơn trăm cái cuối cùng hai người cũng cùng nhau bắn ra, Vương Gia Nhĩ đem người tắm rửa sạch sẽ xong lại đặt lên trên giường, sau đó mới tựchỉnh lý lại chính mình, Đoàn Nghi Ân miễn cưỡng mở to mắt muốn chờ y ra cùng nhau ngủ, kết quả liền nhìn thấy trên mặt đất nằm lẻ loi một cái tạp dề còn dính đầy chất lỏng màu trắng khả nghi, trắng đen rõ ràng cực kì chói mắt, cậu nhìn một hồi, lại cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, sau đó tiến vào trong chăn gắt gao chùm kín đầu mình lại, không dám nghĩ bậy bạ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jm