Chương 27


Vương thiếu gia từ trên cầu thang đứng một hồi sau đó mới đi xuống, cầm chìa khoá trong tay đưa cho Hồ Sơn, sau đó nắm lấy tay Đoàn Nghi Ân, trầm ổn nói: "Hồ lão gia vẫn tốt chứ." (Biết ngay ảnh mang chìa khoá giấu đi luôn:)))

Hồ Sơn nhận lấy chìa khoá: "Rất tốt."

Vương thiếu gia gật đầu: "Hồ thiếu gia trước nghỉ ngơi, có gì căn dặn có thể nói quản gia đi làm, thời gian không còn sớm, trước xin lỗi không thể đón tiếp được." Nói xong cũng kéo Đoàn Nghi Ân lên lầu.

Buổi sáng Vương Gia Nhĩ như thường lệ rời nhà đi làm, Đoàn Nghi Ân ngồi ở phòng khách đợi tới giữa trưa thì Hồ Sơn mới còn ngái ngủ đi ra.

Trước bữa cơm Hồ Sơn ngồi phịch trên sô pha cảm thán: "Không nghĩ tới nha."

Đoàn Nghi Ân cong khoé mắt: "Tôi cũng không nghĩ tới hai người lại quen nhau."

"Cũng không tính là quen, nếu nói quen thì y là quen với ông nội của tôi hơn, chúng tôi chỉ có gặp qua vài lần, tôi biết y cũng chẳng có gì kỳ quái a, dù sao hai nhà của chúng tôi, a nói thế nào nhỉ... Rất có tiền đi, nhưng chuyện cậu cùng y kết hôn mới làm tôi khiếp sợ đó! Cậu đúng thật là chân nhân bất lộ tướng mà."

Đoàn Nghi Ân cười cười: "Cậu nói khoa trương rồi."

"Khoa trương? Cậu có biết người kết hôn với cậu là ai không hả"

"Vương Gia Nhĩ a."

"Biết là ai mà còn nói tôi khoa trương?"

Đoàn Nghi Ân cũng bối rối một chập: "Kì thật tôi đối với Vương thị không có khái niệm gì cả, chỉ biết là có nhiều tiền thôi."

"... Có nhiều tiền?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"... Phải." Hồ Sơn nghiêng đầu nhìn chăm chú cậu nửa ngày: "Cậu chẳng lẽ bởi vì tiền mới cùng y kết hôn? Không giống a, Hồ Sơn tôi nhận thức bạn bè sẽ không nông cạn như vậy! Chẳng lẽ tôi bị mù?"

Đoàn Nghi Ân bị hắn chọc cho bật cười: "Không phải, anh ấy đối với tôi có ân, cần tôi cùng anh ấy kết hôn giúp ảnh một chuyện."

"Đừng gạt tôi nha, Vương Gia Nhĩ có thể cần cậu giúp cái gì chứ?"

"Đây là bí mật."

"Ài cậu cái tên này, nói cứ nửa vời như thế a, rốt cuộc y với cậu kết hôn là vì cái gì?"

Đoàn Nghi Ân ngậm miệng không nói, Hồ Sơn thấy cậu không nói, đành phải từ sô pha ngồi lại nghiêm trang hỏi: "Để tôi đoán coi... Các cậu quen nhau được bao lâu rồi?"

"Nếu là quen, ừm đại khái là năm sáu năm gì đi."

Hồ Sơn cau mày không biết đang nghĩ cái gì, qua nửa ngày đột nhiên búng tay 'tách' một cái: "Tôi biết rồi, trách không được, y khi đó còn chưa có..."

"Cậu không phải muốn đổi nghề thành trinh thám đó chứ?"

"Tò mò a, sớm đã nghe Vương thiếu gia kết hôn, lại không biết thật hay giả, y lợi dụng quyền hạn che giấu cậu giữ quá mà, cậu đã gặp qua người trong Vương gia ởnhà cũ chưa? Bọn họ có làm gì cậu không?"

"Chưa gặp qua, Hồ Sơn cậu cũng đừng suy nghĩ phức tạp hoá lên như thế."

Hồ Sơn không nhiều chuyện được đành buông tha: "Cậu thật đúng là có can đảm giúp y đó, bất quá hoàn hảo, dù sao hiện tại Vương gia cũng là do y định đoạt."

Đoàn Nghi Ân mí mắt rũ xuống một chút, cầm lấy kịch bản bên cạnh nói sang chuyện khác: "Bày tôi diễn chỗ này một chút đi."

Hồ Sơn ăn không nằm dài ở nhà Đoàn Nghi Ân hai ngày sau đó mới thay đổi chỗ khác tiếp tục tránh né phóng viên.

Tiễn Hồ Sơn xong, Đoàn Nghi Ân bắt đầu chỉnh lý lại hành lý của mình, Vương Gia Nhĩ cầm báo thờ ơ lạnh nhạt.

Vốn là hai người mạnh ai người đó làm, Vương thiếu gia đột nhiên mở miệng: "HồSơn là bị trưởng bối trong nhà đuổi ra khỏi cửa." (Giờ mới biết anh còn có thói đi nói sau lưng ngta =_=)

"A?"

"Hắn không học vấn không nghề nghiệp."

Đoàn Nghi Ân chớp mắt hai cái: "Tại sao lại đột nhiên nói chuyện này."

Vương Gia Nhĩ thấy cậu không quá để ý, tay cầm báo hơi run lên, vẻ mặt lạnh lùng: "Không có gì."

Vai diễn mới đối với Đoàn Nghi Ân mà nói có thể nói là quá quen thuộc, đây là phần công việc mà cậu làm lâu nhất, từ trước cả khi cậu cùng Vương Gia Nhĩ kết hôn với nhau.

Cậu đến phòng quần áo tìm nửa ngày, mới tìm được bộ quần áo trước đó của mình, sau đó mặc lên người chạy ra khỏi phòng, đứng ở trước mặt Vương Gia Nhĩ, cười hỏi: "Vương Gia Nhĩ, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?"

Vương Gia Nhĩ nhìn thấy cách ăn mặc này của cậu, đại não bỗng nhiên trống rỗng vài giây, qua thật lâu mới trầm thấp mở miệng: "Nhớ rõ."

Vương thiếu gia hai mươi tuổi trở về nước, bạn bè vì muốn chúc mừng liền đề nghịtổ chức một buổi tiệc tụ hội, y xuất ngoại vài năm, ngoài trừ có hai người bạn còn liên lạc, những người khác đều cực kì xa lạ. Y tuy rằng không thích náo nhiệt, nhưng cũng không tính là bài xích, huống chi loại tụ hội này cũng chẳng phải chỉ đơn giản là giao lưu tình cảm, mà nhiều hơn chính là tiến cử lẫn nhau, liên lạc quan hệ.

Lúc quản gia đưa y nhìn một lượt quy trình cùng thực đơn, y còn đang lật vài tờbáo tài chính và kinh tế, Vương Gia Nhĩ không có sở thích gì, y mười lăm năm trước học xong giáo dục phổ cập liền đi du học năm năm đánh bóng tên tuổi, đối với bạn bè bên cạnh chơi cái gì đều hoàn toàn không biết, nhìn một lượt quy trình không có vấn đề gì, nhưng đến lúc nhìn tới thực đơn lại nhíu mày: "Không có đồngọt?"

Quản gia là từ nhỏ chiếu cố y, biết rõ tất cả yêu thích của y: "Đồ ngọt không có viết ra ở đây, dì Vương làm không tốt, nhà cũ hỗ trợ đầu bếp lại sợ thiếu gia không thích, bất quá tôi có biết một tiệm bánh ngọt danh tiếng rất không tệ, có thể mời bọn họ tới đây làm, lúc đó thiếu gia có thể tuỳ tiện chọn."

Vương thiếu gia vừa lòng gật đầu: "Cứ như vậy đi."

Đến ngày tụ hội cực kì náo nhiệt, mặc kệ có phải là bạn của Vương Gia Nhĩ hay không, chỉ cần có chút dính dáng đều có thể tới tham gia, Vương gia là gia đình có sản nghiệp siêu lớn, có thể câu thông đều là phúc khí.

Đoàn Nghi Ân lần đầu tiên tới biệt thự vườn hoa lớn như vậy, cậu cùng chủ tiệm đem nguyên liệu nấu nướng đi vào bên trong, mở to mắt nhìn một lượt, mới cảm thán nói: "Nơi này thật là..."

Chủ tiệm Vương nhìn bộ dáng hai lúa của cậu cười nói: "Là thế giới của kẻ có tiền."

"Phải bán bao lâu bánh ngọt mới có thể mua được nơi này a?"

Chủ tiệm Vương còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi sau đó đưa ra kết luận: "Hai đời đi." Sau đó lại nghiêm túc dặn dò cậu: "Người nơi này không phú cũng quý, nói chuyện làm việc cháu phải hết sức cẩn thận, đã biết chưa?"

"Dạ, chủ tiệm cứ yên tâm đi ạ"

Đem nguyên liệu nấu nướng đặt ở trên mặt cỏ trong một cái đình theo hình thức Châu Âu, lại kiểm tra một lượt công cụ, phát hiện thiếu mất một cái cán bột, chủtiệm vội vàng chuẩn bị nguyên liệu, quay đầu nói với Đoàn Nghi Ân: "Cán bột vẫn còn để trong xe, Nghi Ân cháu giúp chú ra ngoài lấy đi."

Đoàn Nghi Ân đáp một tiếng, quay đầu vội vã chạy ra ngoài, mới chạy tới nửa đường đã nghe chủ tiệm Vương hô lên: "Lấy thêm một chút phô mai luôn nha."

Cậu vừa chạy vừa quay đầu lại đáp: "Đã biết —— ui da!"

Thình lình va chạm khiến cậu cả kinh một cái, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi không để ý đường, anh không sao chứ."

Đây là lần đầu tiên Vương Gia Nhĩ nhìn thấy Đoàn Nghi Ân, cậu ấy chui tọt vào lòng y, đáy mắt còn mang theo chút lo sợ, giống như một con nai con ngơ ngác.

Đoàn Nghi Ân xoa nhẹ cái trán hai cái, có chút lo lắng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đối diện, vừa mới nãy chủ tiệm còn dặn cậu phải cẩn thận, kết quả quay đầu liền đụng phải người ta, cậu khẩn trương vô cùng, ngoài trừ xin lỗi ra cũng không biết phải làm như thế nào, đối phương nhìn cậu một hồi lâu, lâu ơi là lâu, mới trầm giọng mở miệng, nói: "Không có việc gì."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #jm