Chương 24
Vương thiếu gia bị bệnh hai ngày nghe thấy câu nói như vậy, bỗng dưng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, ngay cả Đoàn Nghi Ân đang ôm chính mình cũng quên động thủ đẩy ra.
Cả buổi chiều Vương Gia Nhĩ đều không cho cậu đáp án, Đoàn Nghi Ân cũng không để ý, cậu ngồi ở trên sô pha cầm một tờ báo đọc giết thời gian, những thứ Vương Gia Nhĩ đọc cậu nhìn không hiểu lắm, lật vài tờ đã cảm thấy nhàm chán, liền lấy điện thoại ra mở lên weibo.
Phía trên vẫn là bài viết đăng mấy ngày trước, phía dưới lại càng có thêm rất nhiều miến, cậu nghĩ nghĩ, lại đăng lên một vấn đề.
Đoàn Nghi Ân: xin hỏi, trong nhà có người sợ đắng, không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, thì phải làm sao bây giờ?
"Là con nít sao!!!? Không lẽ là con của Ân Ân!!!"
"Ha ha ha ha lầu trên đừng có dí dỏm như vậy có được không, nói là người trong nhà, có lẽ là em trai em gái thì sao? Ân, có thể cho đối phương uống thuốc xong rồi ăn chút kẹo ngọt."
"Cục cưng nhà tôi được năm tuổi, mỗi lần uống thuốc đều sợ đắng không uống, tôi đều trực tiếp đút cho nó, sau đó uy một ngụm nước đường."
"Không chịu ngoan ngoãn uống thuốc!! Tự động tưởng tưởng ra cảnh Ân Ân bị tên quỷ nhỏ tra tấn nửa ngày mới lên weibo cầu giúp đỡ!!"
"Ân Ân yếu ớt như vậy làm sao có thể trực tiếp bắt ép người ta uống được a, vậy thì dụ dỗ liên tục lừa đi a, đứa nhỏ này thật sự là khó bảo mà."
"Em cảm thấy anh cứ dụ dỗ nó uống là được!!"
"Ân Ân cũng không có nói đó là con nít, nhưng nếu là người lớn chẳng lẽ lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc? Thiệt là tuỳ hứng!"
"Phải xem là bao nhiêu tuổi nữa, nếu là bốn năm tuổi có thể uống xong rồi cho một viên kẹo, nếu lớn hơn á, đừng có chiều chuộng nó, phải nghiêm khắc một chút."
"Khẳng định là một đứa con nít!"
"Không uống thuốc liền đánh đòn!!"
Cậu lướt bình luận suy nghĩ một hồi, cảm thấy phương pháp đánh đòn này đối với Vương Gia Nhĩ mà nói, không có khả thi. Cậu ngẩng đầu lên nhìn đứa nhỏ không chịu uống thuốc, đối phương chính là đang nhíu mày nhìn chằm chằm máy tính, tựa như đang gặp một ít vấn đề trong công tác.
Vương thiếu gia bỏ nhà ra đi rốt cuộc hai ngày sau cũng chịu trở về, quần áo còn chưa có kịp thay, đã bị Đoàn Nghi Ân đặt lên giường, sau đó nhét vào trong miệng y một cái nhiệt kế.
Đoàn Nghi Ân hiếm khi biểu tình nghiêm túc, học cái mặt than của Vương Gia Nhĩ: "Nếu còn chưa hết sốt, phải kêu bác sĩ gia đình đến."
Vương thiếu gia không cho là đúng, hừ một tiếng bằng giọng mũi không đáp.
Qua năm phút đồng hồ đem nhiệt kế lấy ra, nhiệt độ dừng ở 38. 5°. Đoàn Nghi Ân cau mày, giúp y chuẩn bị thuốc hạ sốt cùng nước ấm.
Vương Gia Nhĩ một bữa trưa liền trốn ở mặt sau máy tính lén lút xem hết bình luận của miến, y trộm quan sát nhất cử nhất động của Đoàn Nghi Ân, đoán xem tới cùng là cậu sẽ dùng cái loại phương pháp nào đối đãi với mình.
Thẳng cho đến khi đầu lưỡi cùng viên thuốc hạ sốt tham tiến vào trong miệng, Vương thiếu gia mới xác định Đoàn Nghi Ân cũng có một mặt cường ngạnh như vậy, vị đắng chát lan toả khắp khoang miệng, y muốn uống nước, lại không muốn rời đi khỏi đầu lưỡi đang quấy rối trong miệng mình, Vương thiếu gia tuỳ hứng hai ngày, giờ phút này rốt cuộc cũng lĩnh hội được một lần đau khổ khó kể xiết là như thế nào, viên thuốc toàn bộ đều tan trong miệng, đầu lưỡi nghịch ngợm lúc này mới chịu rời đi, sau đó cầm nước đưa tới bên miệng y, Vương thiếu gia biểu tình như trái khổ qua, còn ráng chịu đựng trưng ra bản mặt nghiêm túc: "Tôi trêu chọc em chỗ nào?"
Đoàn Nghi Ân thấy y không uống, chính mình tự uống một ngụm, sau đó từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo xé bao bỏ vào miệng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Không có a."
Vương thiếu gia nghĩ tới viên kẹo kia là lột cho y, kết quả người nọ khoé mắt mang theo ý cười cư nhiên bỏ vào trong miệng mình? Y vẻ mặt mất hứng tính đứng dậy rời đi, mới đi được vài bước đã bị người kéo lại, Đoàn Nghi Ân lại từ trong túi quần lấy ra thêm một viên kẹo nhét vào trong tay y, biết rõ rồi còn hỏi: "Đắng sao?"
Vương Gia Nhĩ trong miệng đều lưu lại hương vị kia, hừ lạnh một tiếng đi vào thư phòng: tuyệt không đắng.
Ngày hôm sau vừa ăn sáng xong, Vương Gia Nhĩ thập phần chủ động uống thuốc, phương pháp ngày hôm qua của Đoàn Nghi Ân quả nhiên hiệu quả, vui vẻ nói: "Mấy ngày trước em mới nghiên cứu được vài món đồ ngọt mới, một lát làm cho anh ăn."
Vương thiếu gia cầm lấy một tờ báo mở ra: "Tuỳ em."
Đúng lúc cuối tuần, hai người đồng thời đều ở nhà, Đoàn Nghi Ân ở phòng bếp bận rộn nửa ngày, rốt cuộc cũng đem vài món bánh ngọt mới phục chế đi ra, bên ngoài trời âm u tựa như muốn đổ mưa tuyết, cậu mới vừa đem bánh ngọt bưng tới phòng bếp định kêu Vương Gia Nhĩ xuống lầu ăn, chỉ thấy dì Vương từ bên ngoài đẩy cửa đi vào: "Tuyết rơi rồi Tiểu Đoàn, có muốn ra ngoài nhìn hay không?"
"Thật sao ạ?"
"Ân, rơi không nhỏ."
Cậu quay đầu liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, quả nhiên mới có vài phút đồng hồ, trên mặt đất đã dày lên không ít, một tầng trắng toát, cậu lên lầu kêu một tiếng Vương Gia Nhĩ, sau đó mặc thêm quần áo, chạy ra ngoài sân.
Trận tuyết năm nay thật sự lớn hơn rất nhiều, bông tuyết không chút nào keo kiệt mà thi nhau đổ xuống, cậu ở bên ngoài đứng một hồi, đỉnh đầu liền tích một tầng tuyết mỏng, cậu ngồi xổm trên mặt đất vo tròn hai quả cầu tuyết, hai quả cầu nho nhỏ được nâng ở trong tay, cậu xoay người muốn tìm đạo cụ làm mắt mũi, chỉ thấy ở cửa sổ phòng khách đang đứng một người, trong mắt cậu liền sáng lên, người tuyết đang cầm trong tay liền vẽ thêm ba đường, phân biệt là mắt mũi cùng miệng, sau đó bước nhanh về phía cửa sổ phất phất tay, hướng về phía người bên trong nói: "Nhìn xem có giống anh không?"
Vương thiếu gia vẻ mặt không chút thay đổi mà quét qua người tuyết, xoay người rời đi. Đoàn Nghi Ân bị chính người tuyết mặt than mình tự chế mà cười hai tiếng, sau đó chụp một tấm ảnh phát lên weibo.
Đoàn Nghi Ân: người tuyết mặt than.
Vương thiếu gia giành sô pha, thuận tiên chọt hai cái vào cái hình người tuyết xấu xí kia lưu vào máy, cuối cùng nhấn vào báo cáo vi phạm, lí do: chuyện không có thật. Đây là trận tuyết đầu tiên bọn họ cùng nhau nghênh đón, tuy rằng một người trong nhà một người ngoài nhà, Vương Gia Nhĩ vừa định nói quản gia đem người gọi vào, chỉ thấy người nọ lanh lợi như thường ngày mà đẩy cửa đi vào, cậu lắc lắc đầu cho rơi đi bông tuyết, ánh mắt loé sáng nhìn Vương Gia Nhĩ đang ngồi trên sô pha.
Vương thiếu gia cúi đầu uống một ngụm trà, khoé miệng lén lút trộm cong lên, đây là lễ vật tốt nhất mà một năm nay y có được, một câu hơi thích này, đã làm cho y vui vẻ thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top