Chương 17
Chấm dứt buổi chụp ảnh, cậu cùng hai người Vương Bằng và Mục Kiến Xuyên chào hỏi một tiếng, sau đó đi tới trước mặt của Vương Gia Nhĩ: "Có thể đi rồi."
Vương Gia Nhĩ gật đầu, cùng cậu sóng vai đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa, Đoàn Nghi Ân liền cảm giác thân thể nhẹ bẫng lên, nháy mắt đã bị người bế lên, Vương thiếu gia vẻ mặt không chút thay đổi mà vì chính mình biện hộ: "Em bị như vậy là do tôi, không cần suy nghĩ nhiều."
Đoàn Nghi Ân đứng cả ngày, khí lực toàn thân gần như đã dùng hết, cậu phản ứng một chút, cũng không ưỡn ẹo làm chi trực tiếp ôm lấy cổ của Vương Gia Nhĩ, hướng tới y chớp chớp đôi mắt: "Cảm ơn anh."
Quản gia đã đem xe đợi bên kia đường, thấy hai người tới, liền xuống xe mở cửa. Đoàn Nghi Ân ngồi ở trên xe hoàn toàn thả lỏng, cậu mệt mỏi ngáp một cái, mới nói với Vương Gia Nhĩ: "Sáng mai em tiến vào đoàn kịch, tuy rằng phân diễn cũng không nhiều lắm, nhưng Vương ca muốn em đi theo đoàn kịch học hỏi thêm kinh nghiệm, có thể phải đi mất hai tháng."
Vương Gia Nhĩ biểu tình không có chút biến hoá gì: "Đã biết."
Đoàn Nghi Ân khai báo xong hành trình của mình, liền tựa đầu lên vai y: "Em ngủ một chút, về đến nhà lại gọi em nha?" Thẳng cho đến khi bên tai vang lên một tiếng "ân" cứng nhắc, cậu mới mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Sau khi về tới nhà, Vương thiếu gia hoàn toàn không có ý định gọi người tỉnh lại, y nói với dì Vương chuẩn bị cơm tối xong lại làm thêm một ít đồ ăn khuya, tránh cho Đoàn Nghi Ân tỉnh dậy lại cảm thấy đói. Sau đó lại đi lên lầu, ngồi ở bên giường im lặng nhìn người đang ngủ say trên giường, mới chậm rãi đứng lên về thư phòng làm việc.
Đoàn Nghi Ân mở mắt tỉnh lại thì đã là rạng sáng một giờ, cậu bụng đói đến cồn cào, chỉ có thể đứng dậy đi xuống lầu tìm cái gì ăn lót dạ, vốn tưởng rằng dưới lầu hẳn là một mảnh tối đen, kết quả cư nhiên phòng bếp còn sáng đèn, cậu đi vào liền nhìn thấy, bên trong vẫn đang mở lửa nhỏ hầm canh.
Dì Vương rất ít khi ngủ trễ, nhưng hôm nay bà sợ Đoàn Nghi Ân tỉnh dậy lại không có canh nóng uống, vì thế chờ thật lâu, bà lại buồn ngủ quá đỗi, chỉ có thể đi dạo bên ngoài vài vòng cho tỉnh táo, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Đoàn Nghi Ân đang mặc đồ ngủ đứng ở phòng bếp, bà liền nhanh chóng đi tới, chuẩn bị chén đũa: "Cháu vừa mới dậy à, còn trễ thêm chút nữa, sợ là canh cũng muốn nguội luôn ấy."
Dì Vương thấy cậu không đáp tiếng nào, nghi hoặc mà quay đầu lại, thấy hai mắt Đoàn Nghi Ân đỏ bừng, bà sợ tới mức tay chân đều luống cuống: "Làm sao vậy a? Làm sao vậy Tiểu Đoàn?"
Đoàn Nghi Ân đã rất nhiều năm chưa được quan tâm như vậy, từ khi dọn tới nơi này, mặc kệ là quản gia, hay là dì Vương, ngay cả khốc liệt tới không có bạn bè như Vương Gia Nhĩ, đều là đối tốt với cậu bằng cả tấm lòng, đối với cậu ôn nhu vô cùng. Cậu không biết chính mình đối với Vương Gia Nhĩ là cảm giác gì, Vương Gia Nhĩ đã từng giúp cậu, cũng không phải là cái loại giúp đỡ chỉ mang ý nghĩa như bên ngoài, có lẽ có thể tính là ân tình đi. Vì vậy tối hôm qua cho dù có bị đau đớn làm cho tỉnh táo, vẫn là chủ động đem chính mình giao cho y, trước khi đi vào giấc ngủ, cậu còn đang suy nghĩ, đây có thể tính là một loại hành vi báo ân hay không?
Hôm nay ở chỗ chụp ảnh, cậu không muốn biểu hiện ra bản thân có chút nào không khoẻ, lúc nhìn thấy Vương Gia Nhĩ một giây kia, hai chân của cậu đang buộc chặt, bỗng nhiên lại run nhè nhẹ muốn trấn tĩnh lại. Cậu nghĩ rằng, cậu tựa hồ có chút ỷ lại Vương Gia Nhĩ.
Cậu xoa xoa viền mắt, mỉm cười với dì Vương: "Không có việc gì, chỉ là cháu quá xúc động mà thôi."
Dì Vương nhìn thấy dáng vẻ của cậu đau lòng vô cùng, bà nhanh chóng múc canh còn đang bốc khói ra bát, đưa tới phòng ăn, Đoàn Nghi Ân đi theo phía sau, sau đó ngồi xuống bàn ăn: "Cảm ơn dì Vương."
"Ai nha, cảm ơn cái gì a, cháu trước đó còn nói nếu dì gọi cháu là Tiểu Đoàn, cháu sẽ không khách khí với dì nữa mà, mau tranh thủ canh còn nóng uống đi."
Đoàn Nghi Ân gật đầu, đem canh uống xong lại đưa bát cho dì Vương, nói bà ngày mai rồi hẵng rửa mau chóng đi nghỉ ngơi, kế đó mới lên lầu.
Trở lại phòng rồi, lại nghe được tin nhắn điện thoại báo tới, mở ra liền thấy, là Vương Bằng muốn nói với cậu, tạo hình đã phát ra ngoài, đánh giá vẫn rất ổn, nói cậu có thể lên xem một chút.
Sau chuyện trước đó, cậu vẫn chưa có lên lại weibo, mật khẩu cũng sớm quên mất là cái gì, thử hai lần mới đăng nhập vào được, @ rất nhiều, bình luận phản hồi cũng có không ít.
Mở ra đoàn kịch @ weibo cậu, nhìn thấy hai tấm ảnh tạo hình mới chụp hôm nay, phần lớn bình luận đều rất ổn, cũng có một bộ phận đánh giá nghi ngờ.
"Cũng không tệ lắm a? Anh trai này là ai vậy? Đoàn Nghi Ân? Diễn qua bao giờ chưa? Là người mới hả?"
"Oa!!! Đẹp!!! Có chút khí chất giống với đại sư huynh nha!!!"
"Có thể có thể, là người mới sao?"
"Đây không phải là người lần trước cùng Chu Lâm nháo ra tai tiếng sao?"
"Đoàn Nghi Ân? Đã biết! Lập tức chú ý!"
"Tôi đã từng xem qua phim cậu ấy diễn rồi, có thể nói là phi thường khó xem, vì sư huynh tôi thật lo lắng."
"Diễn xuất rất tệ."
"Má của tôi ơi!!!!! Là Ân Ân nhà em a!!! Ân Ân nhà em nổi tiếng rồi hả?!!!"
"Diễn xuất như hạch ấy, cự tuyệt xem phim."
"Ai diễn liền hắc người đó!!! Mặc kệ có đẹp hay không đẹp!!!"
"Bề ngoài rất được nha!!! Lập tức chú ý!!"
"Đây chính là thời kì của nhan khống ( cuồng cái đẹp) ha ha ha ha!!! Chú ý chú ý!!!"
"Ân Ân nổi tiếng rồi hả?? Em tại sao lại vừa cảm thấy đau lòng vừa vui vẻ thế này!!"
Người sử dụng tên 5201314123: đẹp, điểm cộng, diễn xuất tốt.
"Lầu trên là fan não tàn đúng không, sợ là chưa bao giờ thấy cái gì gọi là diễn xuất tốt rồi."
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm mà!!!! Nhất là tấm ảnh cầm mộc bài kia nha!!! Trời ạ!!! Đoạn tình tiết đó tôi còn nhớ rất rõ đó, hẳn là thời điểm lúc chia tay sư huynh cầm mộc bài đi tìm người đó, tìm một người với vẻ mặt e lệ đáng yêu hay gọi: sư huynh!!!"
Đoàn Nghi Ân nhìn đến bình luận này, nháy mắt liền nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc của Vương Gia Nhĩ khi nói với mình câu kia: sư huynh.
Nhớ tới vẻ mặt không được tự nhiên của y, còn bộ dạng thật sự nghiêm túc mà nhắc nhở mình, cậu liền cười đến trái tim cũng ấm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top