Chương 15 (H)
Vương Gia Nhĩ thuận theo lực đạo trên tay cậu quay đầu lại, y nghe thấy thanh âm sau khi say rượu của Đoàn Nghi Ân tựa như tiếng mèo kêu, yết hầu có chút khô nóng, y chậm rãi cúi đầu xuống, chỉ thấy Đoàn Nghi Ân mang theo vẻ mặt uỷ khuất: "Hôn hông tới~"
Đoàn Nghi Ân cả người đều treo trên người y, cậu say rượu đầu óc rất chậm chạp, không thể đứng thẳng được, Vương Gia Nhĩ thấy cậu sốt ruột lại còn ủy khuất, cuối cùng nâng tay lên cố định đầu cậu lại, cúi đầu xuống hôn lên.
Đoàn Nghi Ân ở miệng y cọ cọ hai cái, mới duỗi đầu lưỡi ra thăm dò liếm liếm, Vương Gia Nhĩ nhìn thấy trên khuôn mặt say rượu của cậu lộ ra một mảng đỏ ửng, hai mí mắt run rẩy không ngừng, đầu lưỡi càng không ngừng hướng tới bên môi của y du lịch, y không uống rượu lại tựa như người say, mùi rượu lẫn vào sữa tắm, khiến y rốt cuộc cũng không thể không chế mà mở ra đôi môi mím chặt của mình, cam chịu để bản thân bị nhấn chìm trong thứ rượu nồng nàn thơm lừng kia.
Miệng lưỡi giao hoà, mùi rượu nồng tới mũi, hai đầu lưỡi lại không ngừng quấn quít lấy nhau, Đoàn Nghi Ân hô hấp có chút hỗn loạn, cậu cảm thấy hai chân của mình như muốn nhũn ra không thể chống đỡ nổi nữa, chỉ có thể gắt gao bám lấy bả vai của Vương Gia Nhĩ, tuỳ ý ở trong miệng của đối phương xằng bậy, chủ động mở miệng ra để y có thể liếm láp từng ngõ ngách bên trong: "Vương Gia Nhĩ... Em... Em đứng không nổi nữa."
Vương Gia Nhĩ thở gấp rời khỏi bờ môi của cậu, ôm cậu ra khỏi bồn tắm lớn, Đoàn Nghi Ân thấy đầu lưỡi của y rời đi, lại chủ động sáp tới: "Đừng đi mà."
Đoàn Nghi Ân chân trần đứng trên mặt đất, không quá vài giây lại bị một người ôm ngang hông, Vương thiếu gia nhìn thấy cậu say bí tỉ còn muốn đuổi theo mình đòi hôn, bình phục lại hơi thở hỏi: "Đoàn Nghi Ân, em có biết em đang làm gì không."
Đoàn Nghi Ân bắt không được đầu lưỡi của y có chút uỷ khuất: "Hôn anh đó."
"Tại sao lại hôn tôi?"
"A..." Cậu bị hỏi tới vấn đề này khiến cho sửng sốt, qua vài giây mới mở miệng trả lời: "Chúng ta không phải kết hôn rồi sao?"
"Em thích tôi sao?"
"Em... Muốn hôn anh..."
Vương Gia Nhĩ nhìn cậu, đem người ôm trở về phòng ngủ đặt ở trên giường: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi..."
Nói còn chưa xong, Đoàn Nghi Ân đã bám lấy trên người y: "Gia Nhĩ, em khó chịu."
Thanh âm mềm mại còn ngân nga khiến Vương Gia Nhĩ tâm cũng ngứa ngáy theo, y vừa định đem người tách ra, tay của Đoàn Nghi Ân đã lần mò tới thắt lưng của y, sau đó nhẹ nhàng nắn bóp một cái: "Anh cũng cương cả rồi tại sao lại không chịu lấy ra?"
"Anh không khó chịu sao?"
Vương Gia Nhĩ cảm thấy năm ngón tay thon dài mảnh khảnh kia đang với vào trong quần mình, sau đó còn bắt lấy bộ vị sớm đã cứng rắn của y nhẹ nhàng sờ soạng hai cái, Đoàn Nghi Ân ghé tới bên tai y kéo dài âm thanh mà cảm thán: "Gia Nhĩ, của anh thật lớn a."
Vương thiếu gia nhắm chặt mắt lại, bỗng chốc mang cái tay đang tác oai tác quái trong quần mình lấy ra, sau đó đem người áp tới trên giường, ánh mắt y sâu thẳm không thấy đáy, thanh âm khô khốc khàn khàn: "Đoàn Nghi Ân, chúng ta đang làm cái gì."
"Làm tình nha."
"Tại sao lại làm tình."
"Kết hôn rồi... Có thể a..."
Khoang miệng lại lần nữa bị dây dưa, rượu trong cơ thể bỗng nhiên nóng đến lạ thường, cậu dính sát vào cơ thể của Vương Gia Nhĩ, khó chịu mà cọ cọ bộ vị dưới thân, Vương Gia Nhĩ nghe thấy bên tai đều là âm thanh rên rỉ tinh tế, rốt cuộc lòng bàn tay cũng di động xuống bụng dưới của cậu, y có chút chần chờ, chợt nghe đến người dưới thân lên tiếng thúc giục: "Chạm... Chạm vào em."
Một bàn tay to không nặng không nhẹ mà đặt tại bộ vị đang đứng thẳng của cậu, người dưới thân không theo trình tự nào mà lắc lư cái mông, cậu cảm giác được bàn tay ở phía dưới không chịu nhúc nhích, kế đó liền ngậm lấy lổ tai của Vương Gia Nhĩ rên rỉ ra tiếng: "Gia Nhĩ... Em thật khó chịu... Anh giúp em đi mà..."
Vương thiếu gia ngón tay linh hoạt bắt đầu ở trên hành thân của đối phương du tẩu, tiếng rên rỉ bên tai cũng càng lúc càng dồn dập hơn: "Nhanh... Nhanh một chút nữa..."
Vương Gia Nhĩ bị thanh âm chọc người kia thao túng mà di chuyển, y hung hăng mà lấp kín lại cái miệng nhỏ đang không ngừng gây rối kia, đầu lưỡi tựa như trừng phạt mà ở trong miệng cậu không ngừng khuấy đảo quấn quít, lực đạo trên tay cũng tăng nhanh thêm mấy phần, Đoàn Nghi Ân thân thể dần dần căng chặt, cẳng chân vô ý mà làm rối tung drap trải giường phía dưới, gần tới cao trào đầu lưỡi của Vương Gia Nhĩ mới rốt cuộc dời ra khỏi miệng cậu, Đoàn Nghi Ân trên môi còn mang theo óng ánh nước, thanh âm dồn dập bất ổn mà run rẩy không ngừng: "Vương... Vương Gia Nhĩ, muốn... Em... Muốn ra..."
Tốc độ trên tay không có dừng lại, cuối cùng cùng tiếng rên rỉ tinh dịch trắng đục dính nhớp sền sệt cũng ra theo, bắn đầy tay y, Vương Gia Nhĩ biểu tình thâm trầm mà nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của cậu, còn chưa có kịp suy nghĩ có nên làm tới bước cuối cùng hay không, liền cảm giác hai chân dài vô lực khoát lấy bên hông y, Đoàn Nghi Ân hai mắt ngập nước, còn thật sự nghiêm túc nhìn y: "Đừng đi mà."
Mông thịt mềm mại không ngừng cọ lên Vương Gia Nhĩ, dính toàn là tinh dịch nhớp nháp, ánh mắt y càng phát ra thâm trầm, rốt cuộc cũng chậm rãi đem thứ dịch sền sệt đó xoa nhẹ vào trong lòng bàn tay mình rồi chạm nhẹ lên huyệt khẩu. Người dưới thân quàng hai tay lên cổ y ép xuống, Vương Gia Nhĩ liếm khoé môi cậu nhưng cũng không có dừng lại ở đó, trực tiếp ngậm lấy đầu vú của cậu đang bị bại lộ ngoài không khí, một màu hồng phấn nhàn nhạt, trải qua chà đạp của đầu lưỡi liếm lộng, nơi ấy càng nhiễm lên một tầng mỹ lệ đến kiều diễm, đầu lưỡi thô mà hữu lực, Đoàn Nghi Ân thoải mái mà ưỡn ngực lên: "Bên này... Cũng muốn nữa..."
Đầu lưỡi lại sáp tới viên thịt bị vắng vẻ kia, Đoàn Nghi Ân hai chân quấn chặt lấy thắt lưng đối phương không ngừng cọ bàn tay đang dừng tại trước huyệt khẩu của mình, cậu có chút sốt ruột, thanh âm còn mang theo uỷ khuất: "Anh tại sao lại không đi vào..."
Đầu lưỡi Vương Gia Nhĩ hơi hơi dừng lại, suy nghĩ một chút mới đem ngón tay chậm rãi sáp nhập, huyệt khẩu đã được tinh dịch trước đó làm cho ướt át, coi như cũng có thể dễ dàng đi vào, y chầm chậm vào ra vài cái, cảm thấy phía dưới cũng không còn khô khốc nữa, sau đó mới chậm rãi chen thêm một ngón tay vào, hai ngón tay bị vách tường bên trong vây kẹp chặt lại, y không dám đấu đá lung tung chỉ có thể chậm rãi sờ soạng, Đoàn Nghi Ân biểu tình có chút đau xót, nhưng cái mông cậu vẫn như trước mà thuận theo hai ngón tay bên trong tiến nhập, cuối cùng hai ngón tay cũng thành công hoàn toàn đi vào, cậu mới hạ cái eo xuống dưới, nhẹ nhàng thở ra, tạm dừng vài giây mới chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh thanh minh.
Vương Gia Nhĩ trong lòng căng thẳng, y biết cậu đã tỉnh rượu. Vào thời điểm như vậy, tình huống như thế này, y thật sự không biết phải tiến hành động tác tiếp theo như thế nào.
Đoàn Nghi Ân cong cong khoé mắt nhìn y cười, sau đó hai tay nâng mặt của y, áp tới bên miệng của mình, so với lúc say rượu chậm chạp, sau khi tỉnh rồi đầu lưỡi càng thêm linh hoạt hơn rất nhiều, Vương Gia Nhĩ không nghĩ tới đối phương tỉnh táo rồi sẽ có phản ứng như vậy, y giống như tìm được lý do cho bản thân, rốt cuộc không còn gì phải băn khoăn nữa.
Đoàn Nghi Ân liếm qua răng nanh của đối phương lại đảo qua hàm trên một vòng, cuối cùng dừng tại đầu lưỡi của y cuốn quít lấy quyện lại với nhau, hai ngón tay của Vương Gia Nhĩ ở bên trong huyệt khẩu phía dưới không ngừng mở rộng, chờ bên trong đã đủ ướt át mới tách ra khỏi cơ thể cậu, y thở gấp, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Không có bao."
Đoàn Nghi Ân ôm lấy thắt lưng y không cho đi, cậu vươn tay đem quần của Vương Gia Nhĩ kéo xuống, dương vật thật lớn nháy mắt thoát khỏi trói buộc liền bắn ra, năm ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve thịt hành, sau đó lấy tay ra, hướng tới thân thể của mình, ngữ khí không có hàm hồ như lúc say rượu, mà là mang theo một loại ngọt dính từ trước tới nay chưa bao giờ có, cậu cong khoé mắt ghé tới bên tai Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng nói: "Của anh lớn như vậy, đừng có làm đau em nha."
Vương Gia Nhĩ tim đập nhanh hơn nửa nhịp, mạnh mẽ đem người áp dưới thân, Đoàn Nghi Ân chủ động nâng mông lên cọ cọ chơi đùa với dương vật của y, tiền diễn cũng đã đầy đủ, huyệt khẩu vẫn bảo trì ngón tay ra vào ướt át, hai người triền miên dính sát lấy nhau, nước bọt cũng hoà vào nhau liếm mút, Vương Gia Nhĩ một tay nâng mông của cậu lên để dương vật chậm rãi đỉnh nhập vào huyệt khẩu, quy đầu vừa mới tiến nhập vào được một chút, liền cảm nhận rõ ràng người dưới thân cứng nhắc, y vừa định rời khỏi, chợt nghe Đoàn Nghi Ân nhịn đau, mềm nhũn ghé tới bên tai y nói: "Anh giúp... Giúp em xoa xoa là được..."
Vương Gia Nhĩ đem bàn tay to nâng mông cậu lên, vội vàng biến đổi tư thế, sau đó mềm nhẹ mà xoa xoa xương cùng của cậu, Đoàn Nghi Ân nhịn đau không phát ra tiếng, cậu tận lực làm cho bản thân mình thả lỏng, sau đó, lại nâng mặt của Vương Gia Nhĩ lên, muốn y hôn mình, hành thân tiến vào được một nửa, Đoàn Nghi Ân hai chân thoáng dùng sức, rốt cuộc, toàn bộ cũng đi vào.
Vương Gia Nhĩ hai tay không ngừng giúp cậu xoa nhẹ xương cùng, Đoàn Nghi Ân mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn như trước không phát ra tiếng, chờ một lát, mới run run mở miệng: "Động... Động đi."
Vương Gia Nhĩ cúi đầu hôn trụ lấy khoé miệng cậu, bắt đầu chậm rãi luật động, mới đầu còn có chút khó khăn, tiếng rên rỉ bên tai cũng chẳng nghe ra một tia sảng khoái nào, y thúc vào được mấy cái, rốt cuộc cũng bắt kịp được một tia biến hoá, y dùng sức mà đỉnh lộng vào nơi đó, tiếng rên rỉ bên tai tựa hồ còn mang theo một chút ngọt dính, Vương thiếu gia thần kinh buộc chặt rốt cuộc cũng thả lỏng. Đoàn Nghi Ân có chút chống đỡ không nổi khoái cảm thình lình xuất hiện này, rên rỉ trong miệng càng lúc càng lớn, rốt cuộc mở miệng xin tha: "Vương... Vương Gia Nhĩ... A a anh chậm một chút... Chịu không được... Cầu xin anh chậm lại một chút..."
Vương thiếu gia trước sau vẫn rất cẩn thận mà lắng nghe biến hoá trong giọng nói, một chuỗi rên rỉ này cũng không có một tia thống khổ nào, y không có dừng lại mà ngược lại càng tăng thêm tốc độ luật động, hậu huyệt phía sau gắt gao cắn chặt lấy dương vật, y ở bên trong vách thịt nóng bỏng kia mà tuỳ ý trừu sáp, trên dưới hơn trăm cái Đoàn Nghi Ân rốt cuộc nhịn không được nữa muốn bỏ chạy nửa đường: "Đừng... Chịu không nổi... Gia Nhĩ... Anh chậm một chút a... A ân..."
Vương thiếu gia một tay gắt gao kiềm trụ lại mông cậu ra sức vuốt ve, y cảm giác dương vật của Đoàn Nghi Ân đang chậm rãi chảy ra chất lỏng lắt nhắt dính trên bụng mình, sau đó lực đạo tăng thêm vài phần, tốc độ lại càng thêm khẩn cấp đẩy nhanh.
Đoàn Nghi Ân bấu víu lấy bả vai y không ngừng lắc đầu: "Gia Nhĩ... Anh chậm một chút... Em em muốn bắn... " Nói còn chưa xong, đã bị chính tiếng rên rỉ dồn dập của mình bao phủ lại, hoàn toàn tê liệt ở trên giường.
Vương thiếu gia cảm thụ được trên bụng là một mảng tinh dịch dinh dính, trong mắt hiếm thấy xuất hiện một tia ý cười, tuy rằng chỉ là chợt loé qua một chút, nhưng vẫn là bị Đoàn Nghi Ân bắt giữ kịp thời, cậu uỷ khuất mà lên án: "Anh làm sao lại xấu xa như vậy a..."
Dương vật của Vương thiếu gia vẫn còn đang gắng gượng cắm ở bên trong thân thể cậu, thấy trạng thái của cậu trở lại bình thường mới chậm rãi chuyển động, biểu tình của y vẫn nghiêm túc như trước, thanh âm lại khàn khàn chọc người: "Là em không cho tôi đi mà."
"Vậy anh hiện tại có thể đi, không phải sao?"
"Muộn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top