Chương 10
Trước khi vào chương mới Lép giải thích một chút tài khoản weibo của Vương thiếu gia dùng trước đó cho những bạn hông biết:)) "5201314" đọc là [wu er ling yi san yi si] na ná [wu ai ni yi sheng yi shi ] có nghĩa là anh yêu em một đời một kiếp =)) sến súa qué. Còn 123 đằng sau chắc là bỏ thêm cho đủ 10 số weibo.
..o0o..
Chu Lâm đem chuyện này nháo không hề nhỏ, bên phía Dịch Thuỵ không còn cách nào chỉcó thể lựa chọn im lặng, nhanh chóng phát thông báo lên mạng xã hội, nhưng hắn không có tiếng tăm gì, cho dù trên thông cáo đó có viết ba hoa chích chòe gì đi chăng nữa, vẫn bị quần chúng mắng chửi khắp nơi, Đoàn Nghi Ân từ trường quay trởvề, đi một chuyến về công ti trước, Vương Bằng cầm tài liệu của Dịch Thuỵ lên nghiên cứu: "Nếu không phải Chu Lâm ra mặt, cậu tính giải quyết vấn đề này nhưthế nào?"
"Không tính làm gì cả."
"Hửm?"
"Tôi chỉ muốn đoạt lại vai diễn, nếu vai diễn đã thuộc về tôi rồi, cho hắn tiện nghi một chút, cũng chả sao cả."
Sau đó còn nở nụ cười: "Huống hồ, Dịch Thuỵ có bối cảnh, tôi không có tiền lại không có ai nâng đỡ, sẽ không thể lấy trứng chọi đá, Dịch Thuỵ cũng chẳng có bản lĩnh gì, ỷ vào có người làm chỗ dựa, mấy trò con nít cứ thuận theo hắn chơi đi, vả lại hắn cũng chả dám làm mấy chuyện khác người đâu, hơn nữa tôi cũng đã phòng bị hắn, chú ý một chút sẽ không có chuyện gì lớn."
"Nhưng mà Chu Lâm đã đem chuyện này làm rùm beng rồi."
"Chu Lâm tỷ đối với tôi rất tốt, chị ấy có đội ngũ riêng của mình, những loại chuyện thế này hẳn là giải quyết tốt hơn tôi rất nhiều, tôi không cần phải quan tâm, có khi không giúp được gì còn gây trở ngại thêm."
Vương Bằng hừ một tiếng cười: "Chu Lâm là tìm cơ hội thuận tiện lăng xê chính mình, cô ấy nháo lớn như vậy, cậu cảm thấy Dịch Thuỵ sẽ từ bỏ ý đồ sao? Cách xử lý trước đó của cậu rất tốt, nhưng Chu Lâm lại ầm ĩ thành như vậy, chỉ có thể làm cho Dịch Thuỵ tức đến nổ phổi."
"Chu Lâm tỷ có năng lực như vậy, nếu có thể không kéo tôi vào thì tốt rồi, dù sao tôi cũng không thể đoạt nổi bật của chị ấy."
Vương Bằng châm một điếu thuốc cười rộ lên: "Cậu xem ra cũng rất rõ ràng nha, cái cô Chu Lâm này chính là muốn tìm người chịu tội thay a."
Đoàn Nghi Ân cảm thấy bản thân đã nhảy vào một cái hố lửa, phần công tác này cũng không đơn giản như cậu nghĩ như vậy, xung quanh mỗi người đều là quỷ thành tinh, cho dù có lấy chân thành ra đối đãi, vẫn sẽ bị người ta bắt lấy cơ hội lợi dụng, dự tính ban đầu của Chu Lâm cậu cũng hiểu rõ được, bất quá cậu vẫn như trước cảm kích Chu Lâm ở trường quay đã chăm sóc cậu, nhiều lúc phải giả vờ hồ đồ mới có thể sinh tồn được, cậu đột nhiên nhớ tới Vương Gia Nhĩ ở nhà, Vương Gia Nhĩ cũng rất tốt, bề ngoài tuy rất khốc, nhưng nội tâm lại rất ôn nhu.
Vương thiếu gia ôn nhu, hẹn Lý Minh ra uống trà: "Đem mọi chuyện nói rõ cho tôi."
Lý tổng thập phần khó chịu: "Tôi đường đường là ông tổng công ti giải trí, những loại chuyện lông gà vỏ tỏi này là việc mà tôi phải quản sao?"
Ông chủ Lâm đem trà rót ra: "Cái cô Chu Lâm kia cũng là ở trong công ti cậu à?"
"Đúng vậy."
"Cũng xem như công ti cậu 'hot' rồi đấy, đều quậy đến lên trang đầu cả rồi, lại còn kéo theo cả Tiểu Thẩm."
Vương Gia Nhĩ nghe được hai chữ Tiểu Thẩm mới thản nhiên mở miệng: "Sự cố trước đó, nói rõ ràng."
"Tôi nói cậu cũng không được giận đó nha."
Vương thiếu gia nhướn mi lãnh khốc nói: "Cậu nói."
"Vai diễn của cậu ấy ban đầu bị người ta đoạt, sau đó cậu ấy lại tự tay đoạt trởvề, nói thật tôi vẫn nghĩ bà xã nhà cậu là tiểu thỏ con chỉ biết làm bánh ngọt, lại không nghĩ tới là một tiểu hồ ly nha."
"Chuyện này tôi rõ, cậu nói trọng điểm đi."
Lý Minh đem toàn bộ quá trình Vương Bằng kể lại thêm mắm thêm muối: "Đinh Thuỵkhẳng định bước tiếp theo sẽ kéo Tiểu Thẩm cùng xuống nước, hắn có người nâng đỡ, có thể cùng Chu Lâm quậy vài ngày, Chu Lâm trước sau cũng rất có ý, cô ấy tuy rằng không nói, nhưng khẳng định sau đó sẽ dùng Tiểu Thẩm làm khiên chắn, chắn càng nhiều thì cô ấy cũng sẽ lộ ra vẻ ta đây trượng nghĩa, nháo tới nháo lui lại càng lớn chuyện cô ấy lại càng vui."
Ông chủ Lâm nghe xong lại có chút mơ hồ: "Tiểu Thẩm cứ như vậy liền biến thành người bị hại, biến thành vật hi sinh? Không phản kháng lại sao?"
"Cậu ta thông minh nên mới ngậm miệng không đáp trả, thành công trở thành vật hi sinh, Chu Lâm rùm beng lên như vậy cậu ấy trêu vào được sao? Đinh Thuỵ có hậu thuẫn, cậu ấy có thể liều mạng lao vào sao? Mục đích cậu ấy chỉ rất đơn giản, chỉcần đoạt lại vai diễn của mình mà thôi, mặt khác, tôi cảm thấy cậu ấy cũng chẳng thèm để ý ba cái này."
"Tiểu Thẩm?"
"Chính là hiểu được cách sinh tồn đó."
Vương Gia Nhĩ nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác muốn rời đi: "Là ai nâng đỡ Đinh Thuỵ."
"Trần Hải. Đúng rồi, bà xã nhà cậu còn bị một chút thương tích nhẹ đó."
Vương thiếu gia nghe vậy cũng không có quay đầu lại, chính là bước nhanh hơn một chút nữa.
Đoàn Nghi Ân về đến nhà kéo hành lí lên lầu, khuỷu tay bị đụng thành một mảng lớn máu bầm, ban đầu còn không có gì, qua vài ngày cư nhiên cử động vài cái lại thấy khó khăn, cậu nằm trên giường lớn phát ngốc một hồi, sau đó mới đơn giản đi rửa mặt.
Vương Gia Nhĩ về đến nhà liền bước nhanh lên lầu, y đứng trước cửa vừa định giơtay lên gõ, liền thấy tay nắm cửa động đậy. Đoàn Nghi Ân tay phải vô lực rũ xuống, tay trái đang lau tóc, mở cửa ra liền nhìn thấy Vương Gia Nhĩ đang đi ngang qua cửa phòng mình. ( Lép: Không lẽ gọi anh là Vương ảnh đế =)))
Cậu cong cong khoé mắt nói: "Anh về rồi."
Ánh mắt Vương Gia Nhĩ dừng trên người cậu đánh giá một lượt, mới đáp một tiếng.
Y một lèo chạy lên lầu, ngay cả giày cũng không thèm đổi, Đoàn Nghi Ân nghĩ y có việc gấp gì đó, kết quả Vương thiếu gia nửa ngày đứng ở đó không nhúc nhích, mắt to trừng mắt nhỏ đối diện nhìn nhau cả buổi trời, Đoàn Nghi Ân mới lên tiếng đánh vỡ trầm mặc: "Anh không phải có việc gì gấp sao?"
Vương thiếu gia quan sát nửa ngày, cảm thấy quả thật cũng không đáng lo lắm, tiếp tục tỏ vẻ lãnh khốc quay đầu hướng về thư phòng của mình, Đoàn Nghi Ân nhìn theo bóng dáng cao ngất của y chớp mắt hai cái, xuống lầu giúp y lấy một đôi dép lê, đặt ở trước cửa thư phòng.
Mãi cho đến giờ cơm, Vương thiếu gia mới đổi dép đi xuống lầu, Đoàn Nghi Ân cầm đũa bằng tay trái, cùng một viên thịt vật lộn suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là thua trận, cậu không phục, quyết định đổi lại cái thìa tiếp tục đấu một hiệp, binh khí thuận lợi giúp cậu thành công dồn viên thịt kia vào chỗ chết, đến lần thứhai lại có chút khó khăn, Vương Gia Nhĩ thấy cậu ngay cả đũa cũng không dùng được, biểu tình nghiêm túc nhưng ánh mắt lại lo lắng, trong lòng nghĩ đến quên trời quên đất có phải vết thương kia rất nghiêm trọng hay không, vừa định nói ra khỏi miệng, lại thấy hai mắt Đoàn Nghi Ân đang lập loè nhìn một dĩa rau cải trước mặt đến ngẩn người, rau cải cắt không dài không ngắn, nhưng dùng thìa quả thật rất gay go, Vương thiếu gia nhanh chóng gắp một miếng tới, ngữ khí cứng nhắc: "Cho em đó."
Đoàn Nghi Ân có chút ngốc lăng mà hơi hé miệng ra, cậu còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Vương thiếu gia tự hoá giải xấu hổ cho mình: "Em từng uy tôi, tôi đây chỉlà uy lại mà thôi."
"..."
"Còn muốn ăn cái gì?"
"Cảm ơn."
"Không có món này."
"A... Cải xanh."
"Há miệng."
"A..."
Vương thiếu gia cầm đũa từng miếng từng miếng đút, bụng cậu sớm đã phình to lại không dám mở miệng kêu dừng lại, Vương Gia Nhĩ khó lắm mới chủ động cùng cậu tiếp xúc qua lại, cậu không muốn phá vỡ loại không khí này, nhưng dạ dày của mình có lớn tới đâu đi nữa, cuối cùng vẫn là một ngụm chào thua: "Ăn không nổi nữa."
Vương thiếu gia vẻ mặt không chút thay đổi trong lòng lại tiếc nuối, buông đũa xuống, thanh âm bình thản: "Tay em làm sao vậy?"
"Không có việc gì, một chút thương tổn nhỏ mà thôi, có chút bầm ấy mà."
"Chườm đá một chút."
Đoàn Nghi Ân cười nói: "Được." Ăn xong cơm tối, quản gia đem đá đã chuẩn bị tốt đưa qua, Đoàn Nghi Ân làm ổ trên sô pha chườm một chút, sau đó cầm sách tuỳ tiện lật vài trang, cậu quay diễn được hai tuần, trở về còn chưa có nghỉ ngơi, hai mí mắt không nhịn được đánh nhau, cuốn sách chuyên ngành diễn xuất lại như giúp cậu thôi miên.
Vương Gia Nhĩ cầm ly uống nước từ trên lầu đi xuống, nhìn tới người đang nhắm mắt ngủ trên sô pha, chần chờ vài giây mới đi tới, thanh âm không lớn kêu một tiếng: "Đoàn Nghi Ân?"
Đợi một hồi không có ai đáp lại, mới đem ly nước trong tay buông xuống, cúi người cuộn ống tay áo cậu lên.
Một mảng lớn máu bầm, còn có chút sưng đỏ, Vương Gia Nhĩ nhíu chặt lông mày ánh mắt mang theo đau lòng, y quay đầu thấp giọng hỏi quản gia: "Có cần đưa đi bệnh viện không ạ?"
Quản gia nói: "Không cần đâu, qua vài ngày là sẽ hết sưng thôi."
"Em ấy ngay cả đũa cũng dùng không được, thật sự là không cần mang đi bệnh viện sao?"
"Thẩm tiên sinh rất kiên cường, là thiếu gia chuyện bé xé ra to thôi."
Vương thiếu gia nghiêm túc mà phủ nhận: "Cháu không có." Sau đó cong thắt lưng xuống, y không dám động vào, chỉ có thể nhẹ nhàng thổi hai cái, Đoàn Nghi Ân đang ngủ thân thể hơi giật giật, Vương thiếu gia sợ tới mức khẩn cấp đứng thẳng dậy, y cầm lấy ly nước xoay người lên lầu: "Một hồi nữa bác gọi em ấy dậy, lên lầu nghỉngơi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top