P2 - Chương 22

Norman lần theo chỉ dẫn của nhân viên pha chế và đi theo con đường lên ngọn đồi , đó là một cuộc đi bộ ngắn và trước khi anh ta biết rằng , anh ta đang đứng trước ngôi nhà được cho là của Joseph, anh cảm thấy điều đó có vẻ không đúng.

Ngôi nhà mà anh nhìn thấy trước mắt trông gần như cổ kính , và một phần lớn của nó trông như bị thiêu rụi, chỉ một phần của ngôi nhà bị bỏ lại như thể nó đã từng bốc cháy.

Ai đó có lẽ vẫn có thể sử dụng nó để sống sót qua ngày, nhưng Norman nghi ngờ rằng bất kỳ ai cũng không thiết tha , khi sống trong một ngôi nhà có lỗ trên mái và tường , cùng với gỗ bị cháy cũ.

Có lẽ Joseph đã vô tình bắt đầu đám cháy và hủy hoại ngôi nhà của mình, anh ta luôn là một người vụng về đến không thể tin được.

Norman cũng sẽ không ngạc nhiên nếu Joseph vẫn ngủ ở nơi này, Joseph cũng là một người luộm thuộm và không quan tâm đến việc ngủ ở đâu miễn là có một cái gì đó như mái nhà trên đầu.

"Joseph!? Là em , Norman! em đến thăm anh !"

Norman chờ đợi một phản ứng, nhưng không có gì ngoài những âm thanh bình thường của tự nhiên. Norman tiếp tục chờ đợi cho đến khi anh gọi anh trai mình một lần nữa .

"Joseph, anh có ở nhà không !?"

"Anh ta ở đây." Một giọng nói vang lên từ phía sau Norman.

Norman quay lại nhanh chóng và thấy một người đội mũ trùm đầu ngắn đứng đó, khuôn mặt của họ được che chắn bởi bóng tối của chiếc mũ trùm và điều duy nhất Norman có thể nhìn thấy trên cơ thể họ , là bàn tay và phần dưới cằm , cùng với thực tế , người đó là con người , và là một phụ nữ được đánh giá qua giọng nói của cô.

"Xin chào" Norman bình tĩnh lại sau cú sốc , anh vẫy tay lúng túng nhìn người phụ nữ trùm đầu.

"Anh ấy ở đây, anh trai của bạn ."

"Bạn biết anh ta?"

"Bạn có thể coi là như vậy."

"Ồ, vậy thì chính xác anh ấy đang ở đâu vậy? Nếu bạn nói anh ấy ở đây."

Hình người đội mũ trùm đầu không làm gì, cũng không nói gì trong một phút cho đến khi cô chỉ ngón tay lên trên và cười khúc khích.

"Anh ấy đang dạo chơi ở đây "

Norman đi theo nơi ngón tay của cô hướng lên và phải sử dụng tất cả sức mạnh của mình để không hét lên ngay lúc đó . Sau đó, anh cũng phải sử dụng tất cả sức mạnh của mình để giữ mình đứng trên hai chân.

Những gì anh ta thấy ở trên, là một xác chết đã mục nát của những gì từng là một người, nhưng bây giờ là một cái vỏ không thể nhận ra của những gì từng là anh trai của anh ta.

Điều cũng làm cho bụng anh quặn lên , là chữ viết mà anh nhìn thấy được khắc vào thân cây mà anh trai anh treo trên đó, một trong số đó được viết bằng chữ in đậm nổi bật nhất: XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI, JOSEPH CASTEL.

"Cái gì. Cái gì vậy?! Ai đã làm điều này? TẠI SAO!?"

Norman thậm chí còn không biết phải hỏi hay nói gì trong lúc này. Joseph đã làm gì để xứng đáng bị treo cổ như thế này và có quá nhiều thứ đau đớn được viết trên cây mà anh ấy bị treo lên ?

"Nếu bạn muốn, bạn có thể tham gia cùng anh ấy."

Một cái gì đó thúc giục Norman nhìn lại lần nữa, anh thở hổn hển khi thấy một sợi dây khác buộc vào nhánh cây ngay bên cạnh Joseph.

Norman nhìn người phụ nữ sợ hãi, cô ta phải là một loại ma quỷ hay thứ gì đó bởi vì cô ta đang phát sáng với hào quang màu tím sẫm và Norman không có vũ khí gì để tự vệ, đặc biệt là chống lại ma quỷ .

Chỉ có một điều có thể làm là CHẠY .

Và đó là những gì anh ta đã làm, anh ta đã không kiểm tra phía sau anh ta để xem mụ phù thủy có cố gắng theo dõi anh ta không, tất cả những gì anh ta lo lắng là rời khỏi ngôi làng khốn kiếp đó.

Một khi anh đã đặt đủ khoảng cách , xa khỏi ngôi làng, Anh ta sẽ phải đặt câu hỏi : tại sao họ lại làm thế với Joseph?

Ít ai biết , trong khoảnh khắc đó , Norman sẽ tìm ra câu trả lời khi anh đến được Zaun.

-----//------

Twitch đang đi dạo quanh Zaun , tận hưởng sự tự do mới của mình. Trước đây anh ta sẽ không tin rằng mình có thể đi lại giữa công chúng như thế này, nhưng bây giờ anh ta đang làm nó và tất cả là nhờ Sivir. Không có gì ngạc nhiên khi anh đã hôn cô như thế . Việc có thể đi dạo mà không lo bất kỳ viên đạn lạc nào xuyên thẳng qua hộp sọ là một điều tuyệt vời .

Twitch dành một chút thời gian để xem chính xác đôi chân của anh ta đã đưa anh ta tới đâu , và đó là ở giữa một trung tâm mua sắm nào đó bởi vì xung quanh toàn là các cửa hàng khác nhau: cửa hàng giày, cửa hàng vải, cửa hàng thực phẩm, rất nhiều. Twitch ít quan tâm đến tất cả những thứ này vì anh thích những gì anh đang mặc bây giờ và tất cả thức ăn được trưng bày ở cửa sổ của các cửa hàng thực phẩm trông quá tươi đối với anh.

Một điều khác về trung tâm mua sắm là dường như hàng trăm người vây quanh anh, nó đông đến nỗi anh hầu như không thể di chuyển qua đám đông người mua sắm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ va vào một ai đó và những lần khác, một người vô danh nào đó sẽ va vào anh ta, đó chỉ là một sự kinh khủng, vô tổ chức, lộn xộn, và không phải là loại mà Twitch thích thú . Mùi thức ăn kinh khủng và mùi những người khác khiến anh nghĩ đến việc rời đi , cho đến khi anh nhìn thấy thứ gì đó lọt vào tầm mắt của mình .

Đó là một quán cà phê nhỏ nằm giữa một cửa hàng giày và một cửa hàng thực phẩm, Twitch không đặc biệt thích cà phê, nhưng anh sẽ thừa nhận rằng nó có mùi tuyệt vời. Thực sự thì mùi phát ra từ cửa hàng thu hút anh ta đến hơn , là chính cửa hàng.

Twitch bước vào và hít một hơi thật sâu, anh ta sẽ sẵn sàng trả tiền cho mùi thơm hơn là một tách cà phê .

"Chào mừng quý khách" Twitch quay lại và thấy một người bán hàng đứng sau máy tính tiền với vẻ mặt kỳ quặc, điều này không quá ngạc nhiên khi một con chuột khổng lồ đi vào quán cà phê hoặc bất cứ cửa hàng nào.

"Chào!" Twitch vẫy tay bình thường , nhưng âm thanh trong giọng nói của anh ta hẳn khiến anh ta lo lắng hơn vì người bán hàng nhìn đi chỗ khác.

Twitch nhún vai và nhìn quanh cửa hàng.

Vì đây là quán cà phê duy nhất anh thấy trong trung tâm mua sắm, nên không có gì ngạc nhiên bởi có rất nhiều người , có một cặp vợ chồng già ngồi cạnh nhau, một người đàn ông gõ nhanh trên máy tính xách tay và một người đàn ông khác thu hút sự chú ý của Twitch. Anh ta trông rất quen thuộc vì một số lý do , mặc dù Twitch chắc rằng anh ta chưa bao giờ gặp người đàn ông này trước đây.

Anh ta có mái tóc xoăn màu nâu sẫm với một vài sợi tóc màu xám, làn da trắng của anh ta có một vài nếp nhăn trên đó cho thấy anh ta là một người đàn ông lớn tuổi nhưng cũng không già. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tách cà phê của mình trong một dòng hồi tưởng .

Không có gì khác thường về người đàn ông, vậy điều gì đã thu hút sự chú ý của Twitch ? Người đàn ông đột nhiên nhìn lên và sau đó quay đầu về phía Twitch, nhưng anh ta không nhìn anh , nó giống như anh ta đang nhìn qua anh hoặc cụ thể hơn là một cái gì đó đằng sau anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top