P2 - Chương 21
Twitch lăn tròn quay lại trên tấm nệm của mình .
Không phải vì sự khó chịu mà anh ta thường cảm thấy , mỗi khi anh ta nằm trên tấm nệm không có vỏ bọc .
Mà là vì anh ta đang bối rối , nó xuất phát từ sai lầm anh ta đã làm cách đây hai ngày trước .
Twitch không biết điều gì đã xảy ra với anh ta , đơn giản chỉ là anh rất biết ơn Sivir vì tất cả những gì cô đã làm cho anh .
Twitch thậm chí không nghĩ gì trước khi anh ta làm điều đó, nó chỉ xảy ra theo bản năng.
May mắn thay, Sivir phải làm một công việc khác vì vậy cô ấy đã đi cả ngày hôm qua . Lý do Twitch cảm thấy nhẹ nhõm khi cô ấy có một công việc , bởi anh hy vọng cô ấy sẽ quên điều đó hoặc ít nhất là cho Twitch thời gian để nghĩ ra một lý do chấp nhận được cho hành động của mình .
Và vì anh ta không bao giờ đưa ra được một cái cớ chấp nhận được nên Twitch đang cầu nguyện cho cô ấy quên đi hành động tình cảm ngày hôm đó .
"Làm thế nào mà ai đó có thể quên việc bị một con chuột khổng lồ hôn?"
Twitch lẩm bẩm với chính mình và áp hai tay lên mặt với một tiếng rên rỉ.
Kể từ nụ hôn đó, Twitch đã cảm thấy tất cả những điều kỳ lạ bên trong và anh không thể ngừng nghĩ về Sivir. Anh không thể ngừng nghĩ về đôi chân rám nắng mịn màng của cô, mái tóc đen dài của cô, đôi mắt màu ngọc lục bảo, đôi môi của cô. May mắn thay, Twitch có đủ ý thức để không hôn lên môi cô, điều đó rất có thể sẽ gây ra nhiều vấn đề hơn là một nụ hôn đơn giản trên má.
Rice rón rén đi đến Twitch và bò lên trên cái bụng trần của anh , nó ré lên vài lần khiến Twitch bỏ tay ra để nhìn .
"Gì thế Rice ?"
Rice ré lên vài lần nữa.
"Vâng, đó là về cô ấy."
Rice ré lên một tiếng khác khiến Twitch đỏ mặt.
"Không, không phải trên môi !"
Rice lại ré lên.
"Có, tao đã làm trên má mặc dù...." Twitch thở dài.
Con chuột nhỏ hơn tiếp tục.
"Không, tao không nghĩ cô ấy thích nó... đợi đã .... tại sao mày nghĩ cô ấy sẽ làm vậy? Ý tao là nhìn tao......"
Twitch không nghĩ rằng mình đặc biệt xấu xí, nhưng anh ta sẽ tự lừa dối mình nếu nghĩ rằng một người phụ nữ sẽ tìm thấy bất cứ điều gì hấp dẫn ở anh ta.
Rice ré lên, đôi mắt của Twitch mở to vì sốc trước sự tiết lộ.
"Đợi đã, mày đã ở đó!?"
Twitch đã quen với việc giả trò chuyện với Rice, và anh ta có thể cho rằng con chuột nhỏ đang cười khúc khích .
"Trời ơi, mày đã theo dõi tao bao lâu rồi?"
Một tiếng rít khác đến từ Rice ,làm Twitch cảm thấy sốc.
"Không ! Cô ấy chỉ làm điều đó vì tao gặp một cơn ác mộng thôi "
Twitch đang nói về lần duy nhất anh ta ngủ với Sivir trên chiếc ghế dài, một ký ức vẫn còn mới trong tâm trí anh như ngày nó xảy ra.
Rice ré lên.
"Không, nghiêm túc, đó là lý do tại sao cô ấy làm nó !"
Rice đã có một tiếng rít cuối cùng trước khi nó mất hứng thú với "cuộc trò chuyện" , nhảy ra khỏi cơ thể của Twitch và vào lỗ chuột gần nhất. Twitch nhìn vào lỗ chuột trong một phút.
Rồi gục đầu xuống nệm và chờ đợi một giấc ngủ sẽ đến , trong một thời gian dài cho đến khi cuối cùng đôi mắt anh cảm thấy nặng nề và anh ngủ thiếp đi.
----//----
"Nếu tôi có thể hỏi, điều gì khiến anh quyết định đến ngôi làng nhỏ bé khiêm nhường của chúng tôi?" Một nhân viên pha chế hỏi một trong những người khách của anh ta , ngồi ở quầy.
"Tôi chỉ đi qua , tôi dừng lại vì tôi cần nghỉ ngơi "
"Anh dự định ở lại bao lâu?"
"Ngày mai , tôi sẽ lên đường."
"Hừm, anh đang hướng đến đâu?"
"Zaun."
Người pha chế khịt mũi khi anh ta lau cốc bia.
"Thùng rác độc hại đó?"
"Đúng, thật không may người thân của tôi rất nghèo và họ chỉ có thể mua một ngôi nhà trong cái hố chuột đó."
"Tội nghiệp cho họ, thậm chí Noxus có điều kiện còn tốt hơn nơi đó."
Người khách cười thầm, gật đầu đồng ý với lời tuyên bố.
"Anh biết đấy, anh đã chọn cơ sở khiêm tốn của chúng tôi và tôi thậm chí chưa biết tên của anh"
Người khách đã uống xong cốc bia cuối cùng sau đó nói với người pha chế tên của mình .
"Tên tôi là Norman Castel."
Một vài khách quen khác ở gần Norman đột nhiên ngừng uống rượu và nói chuyện với nhau, anh cảm thấy ánh mắt của họ nhìn anh và điều đó khiến Norman thực sự khó chịu, ngay cả người pha chế cũng cho anh một cái nhìn kỳ lạ.
"Có phải anh vừa nói, Castel?"
"À, vâng, sao vậy ?"
"Anh có người thân nào tên là Joseph Castel không?"
Khi nhắc đến tên của Joseph Castel, một nhóm người khác trong quán bar bắt đầu lẩm bẩm những điều về người đàn ông giữa họ.
"Vâng, anh ấy là anh trai tôi "
Sự im lặng tràn ngập trong quán bar, mọi người đều chú ý đến Norman, một số người quan tâm, có sự căm ghét khi nhắc đến cái tên Castel, hoặc đơn giản là có một biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt. Norman không biết, nhân viên pha chế đã cho họ một cái nhìn khiến biểu cảm ban đầu của họ biến thành những nụ cười vặn vẹo.
"Anh có biết anh ta sống ở đâu không?" Người pha chế hỏi .
"Không, anh biết nhà của anh ấy ?" Norman trả lời .
Ai đó bắt đầu cười thầm sau lưng Norman, nhưng anh ta không bận tâm .
"Ồ, anh ta sống không quá xa khu này , nếu anh đi theo con đường đó -"
Người pha chế chỉ ra một trong những cửa sổ , nhìn ra một con đường nhỏ dẫn lên một ngọn đồi , ở phía xa có thể nhìn thấy một ngôi nhà hai tầng.
"Nó sẽ đưa anh đến, anh có thể tìm thấy anh ta dạo chơi ở phía trước nhà."
Tiếng cười khúc khích đã chuyển sang tiếng cười lặng lẽ và nhiều người hơn tham gia vào sự lặng lẽ đó , Norman hoàn toàn không biết tại sao tất cả họ đều cười hay tại sao người pha chế lại quá chú trọng đến chữ *dạo chơi* .
Norman quyết định nhanh chóng trả tiền cho đồ uống của mình và rời khỏi quán bar, người dân trong ngôi làng này kỳ lạ hơn anh tưởng .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top