Cuối cùng thì em cũng chấp nhận anh

Mười phút sau, Park Jimin nửa thân dưới che khăn, bước ra khỏi phòng tắm, tiến sát lại gần cô. Đầu tóc anh ta ướt đẫm, rũ xuống người cô, lớp áo mỏng manh lấm tấm một vài giọt nước long lanh.
Cả người cô cứng nhắc, tiếp xúc gần khiến cô có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ nóng bỏng truyền từ cơ thể anh.
- Chuyện em và Taehyung... Hai người...
Park Jimin như biến thành một con người hoàn toàn khác khi nãy, cương nghị và nghiêm túc, không giống như tên lưu manh ban nãy ghẹo cô nữa.
- Ừ, ly hôn rồi.
Lisa nhàn nhạt nói. Đã ba tháng rồi, cái tên Kim Taehyung vẫn luôn là điều cấm kị mà cô không dám nhắc tới. Trong lòng cô bất giác ùa ra một tràng cười trào phúng. Thật không ngờ, giờ đây nhắc lại, cô phát hiện trái tim vẫn đau âm ỉ.
- Là em hay cậu ấy đòi ly hôn?
- Là tôi. Chính tôi đề nghị quyết định này.
- Vậy ai là người phản bội?
- Anh ấy.
- Không thể, cậu ấy yêu em như vậy mà.
- Park Jimin! Ý anh là tôi cắm sừng anh ấy trước. Là Kim Taehyung phụ tôi trước. Không tin,anh có thể hỏi anh ấy.
Lisa mỉa mai nhìn anh, thờ ơ nhìn lên trần nhà, ngăn những giọt nước đang muốn ùa ra.
Park Jimin mím môi, nhìn bộ dạng đau khổ của cô, trong lòng anh cũng không mấy dễ chịu... Thậm chí, trái tim có chút nhói đau.
Cả hai đều im lặng, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng thở đều của họ.
- Em có nghĩ... Taehyung có nỗi khổ tâm nào không?
Một lúc sau, anh ta quay sang cô, chân thành nhìn vào đáy mắt cô, đợi chờ câu trả lời.
- Nếu có sao anh ấy không chịu nói với tôi chứ? Là do tôi không đủ tin tưởng hay không phải là người đáng để tiết lộ bí mật? Park Jimin, tôi là vợ anh ấy cơ mà... Tôi...
Lisa vừa mở miệng đã bị tiếng chuông cửa chặn mất. Lồng ngực cô đập liên hồi, như một người sắp bị bắt quả tang, hoảng loạn nhìn Park Jimin cầu xin sự giúp đỡ.
Hàng lông mày thanh tú của Park Jimin nhíu chặt. Đã là mấy giờ rồi, sao cô còn có khách, là đàn ông sao?
Người ngoài kia không có ý định dừng lại, vẫn kiên nhẫn liên tiếp nhấn chuông.
- Để tôi.
Park Jimin mặt không biến sắc, bình tĩnh trấn an cô. Không đợi đồng ý, anh ta chầm chậm tiến ra cửa.
- Sao lại là anh?
Vừa mở ra, hai con người dều giật mình, đồng thanh hỏi đối phương. Tuy nhiên, sắc mặt người ngoài cửa u ám hơn rất nhiều so với Park Jimin.
- Anh... Park Jimin. Sao lại xuất hiện trong nhà Của Lisa
- Tại sao lại không thể? Jeon Jungkook, chẳng phải cậu cũng đến làm phiền cô ấy lúc nửa đêm sao?
- Đừng nói nhiều nữa, mau tránh ra.
Jeon Jungkook thấp giọng, đè nén cảm xúc muốn giết người.
- Cô ấy đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách. Mời cậu về cho!
- Cậu!
Jeon Jungkook tiến lại, siết chặt cổ anh ta. Vốn dĩ không phải là người dễ bị mất đi lí trí, nhưng không hiểu tại sao, hễ cứ đụng đến cái tên Lisa jeon Jungkook lại không khống chế được cảm xúc của bản thân.
- Park Jimin, là ai vậy?
Từ trong nhà, tiếng người phụ nữ hoa sắc mát lạnh, âm điệu không lạnh cũng không nhạt. Lisa ngồi đợi nửa ngày vẫn chưa thấy Park Jimin quay lại, linh cảm có điều gì không ổn, cô mới rụt rè bước ra.
- Park Jimin anh có sao không?
- Yên tâm, tôi không sao. Nhưng người khác thì tôi không chắc.
Giọng đàn ông yêu nghiệt vang lên, Park Jimin vừa nói, vừa liếc nhìn Jeon Jungkook, chứa đầy sự khiêu khích.
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, Lisa vừa bắt gặp ánh mắt của Jeon Jungkook, theo phản xạ liền né tránh ra chỗ khác. Tuy vậy, vẫn có thể cảm nhận ánh nhìn sắc bén của hắn đang hướng về phía mình.
Đáy mắt Jeon Jungkook nhìn Lisa không dứt. Đồng tử xanh như ngọc thu hết dáng vẻ yêu kiều của cô, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo. Hắn ta quay sang Park Jimin chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, rồi lại quay sang cô đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, gợi cảm.
- Hai người...
Yết hầu hắn khô không khốc, chuyển động liên hồi.
Chết tiệt!
Cô quyến rũ như vậy nhưng lại ở cùng một tên đàn ông khác trong đêm khuya vắng vẻ.
Có phải họ đang làm chuyện mờ ám?
Trong đầu hiện lên hình ảnh hai con người kia cùng chung một chiếc giường, ánh mắt Jeon Jungkook ngay lập tức liền âm u xuống.
Tay Jungkook ta nắm chặt thành quyền, thâm trầm nhìn khoảng không vô tận trước mặt.
- Jeon Tổng, sao anh lại đến đây?
Lisa đứng trước mặt hắn, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Lisa cảm nhận được sự tức giận của Jungkook, nó chèn ép tim cô, hai chân cô cứng như tượng không thể nhúc nhích được, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn bỏ chạy, lại không biết nên chạy đi đâu.
- Hai người, rốt cuộc có quan hệ gì?
Quan hệ gì chẳng lẽ hắn còn không biết nữa sao? Cô nam quả nữ trong nhà đêm khuya mà ăn mặc như thế kia đương nhiên sẽ chẳng làm chuyện gì tốt đẹp.
- Jeon tổng, nghe tôi giải thích. Park Jimin, anh mau nói gì đi chứ!
Dù biết mình không làm gì có lỗi, Lisa vẫn như người vợ bị bắt gian, muốn giải thích sự hiểu lầm này.
- Là tôi đến trú mưa nhà cô ấy rồi tắm nhờ. Chúng tôi trong sáng.
Park Jimin lười biếng dựa vào tường, đắm chìm vào bóng đêm lạnh lẽo.
- Tin hay không thì tùy, mưa ngớt rồi. Tôi về.
Chỉ để lại vỏn vẹn vài câu, Park Jimin không nể tình ai, lướt qua người Jeon Jungkook. Không quan tâm trên người chỉ quấn một chiếc khăn, anh ta trực tiếp ra khỏi nhà cô.
' Rầm! ' Tiếng đập cửa chói tai vang lên khi Park Jimin vừa đi khỏi. Lisa còn đang ngơ ngác, Jeon Jungkook0 đã tiến đến, siết chặt gáy cô. Sau đó, cô cảm nhận được thứ ấm nóng dán chặt trên môi.
Môi của Jungkook vừa ngọt ngào, vừa êm dịu, mang theo hương vị quen thuộc. Trong cơn mê man, bên tai cô thoang thoảng âm thanh trầm ấm, đầy nỉ non.
- Cho phép tôi được yêu em một lần nữa được không? Tôi nguyện hiến dâng cho em cả cơ thể mình

- Ha ha ha!
Người đàn ông như con thú nhỏ dụi dụi vào hõm cổ cô làm nũng. Nhìn cảnh tượng trước mặt, đôi môi đỏ thắm bất giác phì cười.
- Em cười rồi! Em cười rất đẹp!
Ánh mắt Jeon Jungkook sáng rực lên, trong vắt. Hắn ta liền reo lên rồi cọ đầu vào má cô. Jungkook không mơ. Lisa thực sự đã cười với hắn rồi. Cuối cùng thì cô cũng cười với hắn rồi.
Nụ cười ấy không phải một nụ cười mỉa mai, cũng chẳng phải là điệu cười nghề nghiệp. Nụ cười mà hắn vẫn hằng mong ước- nụ cười xuất phát từ trái tim.
- Anh thật là!
Dáng vẻ trẻ con của Jungkook làm Lisa không nhịn được mà xoa đầu hắn. Từ nhỏ, cô đã thích những thứ nhỏ bé đáng yêu, mặc dù hắn không nhỏ, nhưng bù lại rất đẹp trai nha.
-Lisa, có phải em cho anh cơ hội không?
- Ừm, xem anh có đủ khả năng không đã. À, cơ mà tôi không muốn, yêu đương gì tầm này.
- Em...
- Yên lặng chút đi!
Không quan tâm khuôn mặt sáng rực của Jeon Jungkook, Lisa vẫn chăm chú vuốt ve tóc của hắn.
Thật ghen tị, hắn ta là đàn ông mà sở hữu mái tóc còn mượt hơn cả cô. Mềm mềm mịn mịn, kết hợp với mùi xạ hương thoang thoảng, cứ quấn lấy tay cô mãi không thôi.
- Này, Jeon Jungkook, điện thoại của anh là hàng cao cấp hả, hay anh gắn cái gì lên nó?
- Điện thoại tôi để ngoài xe mà.
- Vậy cái gì cứng cứng cứ chọc vào người tôi nãy giờ?
Một tay Lisa vẫn giữ nguyên tư thế sờ tóc hắn, tay còn lại men theo vóc dáng to lớn, từ từ đi xuống dưới.
- Ngoan, đừng quậy.
Vừa chạm xuống thắt lưng hắn, cô đã bị Jeon Jungkook nắm chặt lại. Hắn ta ôm chầm lấy cô, phả hơi nóng vào tai cô, giọng trầm trầm.
- Sao vậy?
- Em muốn biết đó là thứ gì, chi bằng ta lên giường kiểm tra.
Vừa dứt lời, phiếm hồng trên má Lisa liền thay bằng màu cà chua đỏ. Là người từng trải, đương nhiên cô hiểu rõ ngụ ý của hắn ta.
- Anh là sắc lang sao? Lúc nào cũng có thể cứng được.
- Tại vì người đó là em.
Jungkook cũng không hiểu tại sao chỉ khi gần cô, thú tính trên người hắn mới bộc phát. Nếu cô là một cây thuốc phiện, hắn nguyện cả đời này không cai.
- Mau vào nghỉ ngơi sớm đi. Tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức theo đuổi em.
- Này, anh quá chuyên quyền đó!
- Ưm, vậy sau này lấy nhau, tôi cho em toàn quyền. Được không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top