Chương 8: phần 2
Về đến khách sạn ngủ một giấc, tỉnh dậy Lisa phát hiện ra mắt cá chân đi giày cao gót đã sưng tấy lên.
Cô nhặt đôi giày cao gót sáu phân ném ra một góc, cô chẳng thích thứ này bao giờ, chỉ là chẳng ai mặc váy mà đi giày thể thao.
Mở tủ lạnh lấy ra một hộp bia, rồi cô nằm cuộn tròn trong một góc sofa, chỉ đến khi chuông điện thoại trong phòng khách sạn đổ dồn.
Đơn vị tổ chức mời mọi người chiều nay ra một nhà hàng bên bờ biển, hỏi cô có tham gia được không.
Lisa không mang theo áo tắm, còn ngồi mãi trên bờ cũng không phải ý hay, nếu như trước đây có thể cô cũng tham gia để mở rộng quan hệ, nhưng hiện giờ... cô không có dự định làm trợ lý cho Jungkook cả đời.
Có điều ngoài bãi biển ra, thành phố ven biển này chắc cũng còn nhiều chỗ để đi, nghĩ thế, Lisa lấy trong va ly ra một bộ quần bò áo phông đơn giản, bỏ đi bộ váy áo vướng víu suốt mấy hôm vừa rồi, trước khi ra cửa mới nhớ ra quên không đi giày, nhìn về phía đôi giày cao gót... đằng nào thì mấy hôm nữa cũng không dùng đến, Lisa dứt khoát bẻ gãy hai cái gót nhọn, đôi giày cao gót trở thành đôi giày đế bằng.
Đi đôi giày bệt ra đường, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vừa đóng cửa cô vừa nghĩ trước tiên phải đi mua một cái bản đồ.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Jungkook đang mở cửa đi ra.
Phòng của Jungkook đối diện phòng cô, cách nhau cái hành lang, lúc này Jungkook mặc áo vest và sơ mi, thần sắc đã khá hơn mấy hôm trước nhiều, giờ này chắc là đi ăn cơm trưa.
Lisa còn đang nghĩ nên chào Jungkook thế nào, đã thấy Jungkook nhìn cô, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Cô mới nhớ đến bộ quần áo của mình, chắc tại... hơi trẻ con một chút.
Nhưng Jungkook cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi: “Ăn cơm chưa?".
“Chưa".
“Thế thì cùng ăn đi".
Nói xong Jungkook đã đi gần đến thang máy, ấn nút đi xuống.
“Chờ chút... lát em phải ra ngoài...".
Nhìn trang phục của Lisa, chắc cũng đoán được Lisa ra ngoài đi chơi, Jungkook trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh đi cùng với em".
Cả hai đều cố bỏ qua cảm giác không vui trước chuyến đi.
Một tiếng sau, Lisa và Jungkook đã có mặt trên đường phố nhộn nhịp, trên tay Lisa là tấm bản đồ thành phố, còn trên tay Jungkook là một cái máy ảnh.
Trong những chuyến công tác trước đây, cũng không phải là Jungkook chưa từng đi chơi bên ngoài cùng cô, nhưng rất hiếm hoi. Jungkook rất bận, làm việc, tiếp khách, ở bên bạn gái.
Lúc này Lisa mới chính thức được hưởng sự đãi ngộ của Jungkook với bạn gái, anh có thể bên cạnh bạn, dành thời gian cho bạn, chỉ là thiếu vắng tình cảm.
Nhưng chỉ như thế thôi, cũng là điều mà trước đây Lisa không thể tưởng tượng được.
Nghiên cứu bản đồ, Lisa phát hiện ra, người đi đường đang nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cô nhìn lại mình rồi nhìn Jungkook tìm hiểu nguyên nhân, chắc tại trang phục quá khác nhau, Lisa kéo Jungkook đi vào một cửa hàng đồ mặc thường ngày.
Jungkook khẽ chau mày, rõ ràng là không hứng thú với việc mua quần áo.
Lisa cố tránh rầy rà, chọn đại một chiếc áo sơ mi ném cho Jungkook, Jungkook đón lấy, nhanh chóng thay sang. Lisa giật mình.
Áo sơ mi này không giống với áo sơ mi mặc chung với vest, ở cổ và vạt áo thêu hoa văn kiểu cổ, khi mặc phải xắn tay áo lên, thân áo màu đen ôm vừa lấy cơ thể, càng làm nổi bật vẻ thanh tao, quý tộc của người mặc, vô cùng hấp dẫn.
Jungkook xắn tay áo lên, phát hiện ánh mắt của Lisa, hỏi: “Sao thế?".
Thu lại ánh mắt thất thần, Lisa nói với cô bán hàng cũng đang ngẩn ngơ như mình: “Cái này đi".
Đã quen với Jungkook lúc nào cũng complet giầy da, nên cảm thấy Jungkook chỉ có một vẻ nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng lúc này đây, chỉ cần thay một cái áo khác, khí chất của Jungkook đã hoàn toàn khác.
Jungkook thanh toán, cô bán hàng cũng phải thốt lên: “Chị ơi, chị chọn cái áo này đẹp quá... Cái áo này bọn em bán được mấy chục cái rồi, nhưng bạn trai chị mặc đẹp nhất đấy ạ...".
Nhìn mấy cô bán hàng đang thì thầm to nhỏ, Lisa cảm thấy lâng lâng, chí ít thì nhãn quan của cô cũng hợp với số đông.
Mua xong, họ cùng đi trên phố, trên mặt kính của những cửa hàng hai bên đường, phản chiếu hai con người cùng mặt lạnh và rất xứng đôi.
Vừa đi vừa ngắm cảnh, Lisa nghiên cứu bản đồ mãi mà không có kết quả, họ quyết định bắt một chiếc xe dành cho du khách, đi dạo một vòng.
Trên xe còn miễn phí cả nước dừa, nhưng không ngọt tí nào, còn hơi chát, uống vào nhạt thếch, khiến Lisa cũng phải nghi ngờ không biết đó là nước gì- Cũng may chút nước mát làm tan cơn nóng bức, gió biển nhè nhẹ mang theo vị mặn, cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Jungkook vẫn ngồi bên cạnh Lisa, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.
Cảm giác thoải mái khiến Lisa quên cả thời gian.
So với sự im lặng của Lisa và Jungkook, đôi vợ chồng đang nghỉ tuần trăng mật phía trước ồn ào hơn rất nhiều.
Hai người ríu ra ríu rít chỉ trỏ khắp nơi, sôi nổi bàn tán.
Họ quá ồn áo, khiến bác lái xe cũng phải để ý.
Tuy cũng cảm thấy ồn ào, nhưng thực lòng Lisa đang rất hâm mộ họ, cô nhìn Jungkook đang ngồi bên cạnh, Jungkook cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, quay lại, ánh mắt dò hỏi. Lisa thấy thế, đột nhiên có cảm giác không thể nói thành lời.
Thời khắc ấy rồi cũng vụt trôi qua.
Cũng giống như từng thời khắc trong suốt ba năm qua, cô và Jungkook vẫn luôn ở bên nhau như thế, đơn giản mà yên bình.
Đôi chút mơ hồ, nhưng mãi không nhìn thấy hy vọng sau lớp màn mỏng.
Khẽ mím môi, Lisa biết, dù hiện tại cô đã trở thành bạn gái của Jungkook, nhưng hy vọng tên ngốc trước mắt chủ động, hoàn toàn là việc không tưởng.
Chiếc xe tham quan đã tới điểm dừng, không xa trước mặt là bãi biển mênh mông, cát vàng uốn lượn, ánh mặt trời sáng soi rạng rỡ, đám người dưới đó chỉ như những chấm nhỏ.
Đôi vợ chồng kia đã hét vang sung sướng nhào xuống bãi cát, cứ như chưa bao giờ ra biển. Bãi cát bên bờ biển vẫn vàng óng đến chói mắt.
Chắc bị ảnh hưởng, Lisa cảm thấy trái tim mình cũng đang nhảy nhót, bật ra thành tiếng: “Chúng ta... cũng đi ra bãi cát đi".
Giọng nói không nén nổi niềm vui.
Jungkook có vẻ ngạc nhiên.
Lisa vẫn đi cạnh Jungkook, mắt nhìn xa xăm về phía bãi cát, gió đùa trêu mái tóc, thổi tung bay những sợi tóc màu hạt dẻ, cô khẽ nhắm mắt, vẻ rạng rỡ hiển hiện trên khuôn mặt.
Jungkook vẫn thế, không lộ vẻ vui buồn, giọng bình thản: “Nếu em muốn đi".
“Thì đi thôi".
Được vài bước, Lisa cảm thấy mắt cá chân lại đau, thấy bao nhiêu người đang chạy chân trần trên cát, cô cũng cởi giày, đi chân không trên bờ biển.
Bãi cát vẫn còn nguyên hơi nóng của ánh nắng, giẫm lên rất dễ chịu.
Jungkook ngạc nhiên nhìn cô.
Lisa cười thoải mái: “Có muốn thử không? Rất dễ chịu".
Một Jungkook quen với sự quy củ mực thước tất nhiên sẽ từ chối ngay, anh nhìn đám đông trên bãi cát thi nhau hoan hỉ nhảy múa la hét, có phần không hiểu.
Lisa chỉ kéo Jungkook đi trên bãi cát, đôi tình nhân lúc nãy đã thay đổi bao nhiêu kiểu pose, thấy Lisa đi ngang qua, vội nói: “Chị ơi, chị chụp hộ bọn em với".
Lisa gật đầu, cấm lấy máy ảnh, ghi lại những khoảnh khắc âu yếm ngọt ngào của đôi tình nhân.
Nhìn họ qua ống kính, Lisa có cảm giác thật lạ lùng.
Đến khi họ cảm ơn rồi đi khuất hẳn, Lisa mới nhớ ra, họ là tình nhân, còn cô và Jungkook, xét trên danh nghĩa cũng có thể gọi như vậy.
Cố tưởng tượng trong đầu cảnh cô và Jungkook với những tư thế ấy... Lisa bỗng cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cô nhanh chóng xua tan những suy nghĩ đáng sợ trong đầu.
Cô quay lại nhìn chiếc máy ảnh trong tay Jungkook.
Cũng giống như Lisa, Jungkook chỉ thích chụp cảnh, không thích chụp người.
Nhưng sau khi xem những bức ảnh Jungkook chụp, Lisa phải công nhận Jungkook biết chụp hơn cô, những góc chọn cho dù chỉ sử dụng hiệu ứng thông thường cũng chứa đựng sự nên thơ mà người khác không thể nhìn ra, vô cùng đặc sắc.
Có lúc Jungkook cũng không chụp toàn cảnh, nhưng bức nào cũng nắm bắt được những đặc trưng mà người khác khó lòng nắm bắt.
Có thể chỉ là một áng mây lạc trong ánh chiều tà, một cánh chim giữa bầu trời rộng lớn.
Lisa đột nhiên hỏi: “Jungkook, anh đã bao giờ chụp người chưa?".
“Rồi".
“Có ảnh không?".
Jungkook đột nhiên bỏ máy ảnh xuống: “Xóa Không biết vì sao'', Lisa đột nhiên nói: “Chụp cho em một tấm".
“Anh không biết chụp người".
“Thế em chụp cho anh".
Jungkook lạnh băng lắc đầu: “Anh không thích chụp".
Nói xong, đi lên phía trước mấy bước.
Nhìn theo bóng dáng Jungkook, sự ấm ức của Lisa phút chốc tan biến.
Gió thổi bay chiếc áo màu đen của Jungkook, mái tóc cũng bị thổi bay che khuất một bên mắt.
Phía xa xa, mặt trời từ từ lặn xuống mặt biển, nhuộm vàng màu xanh thẫm của nước biển, từng lớp sóng sáng dập dềnh uốn lượn, nghìn tầng trong vắt.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Jungkook như hòa vào trong ánh tịch dương.
“Jungkook". Lisa gọi.
Jungkook nghe tiếng quay lại: “Gì thế?".
Ánh mắt Lisa nhìn xa xăm, khẽ nói: “Trời tối rồi, đi ăn cơm thôi".
Quay lại, Jungkook gật đầu: “Ừ".
Jungkook bước ra khỏi ánh chiều tà đỏ ối, tiến về phía Lisa, giống như từ thế giới này bước sang một thế giới khác, bất giác, Lisa đưa tay túm lấy áo của Jungkook rồi nắm lấy cánh tay anh.
Lisa tự nói với mình, cho dù Jungkook cách cô bao xa, cô cũng sẽ cố kéo anh lại gần.
Huống hồ, anh đang tiến lại phía cô.
Tuy không xuống biển, nhưng bữa tối hải sản thì không thể thiếu.
Hiếm có cơ hội được ăn cua biển chính tông thế này, tất nhiên Lisa không thể bỏ qua, cô chọn một nhà hàng hải sản bên bờ biển.
Nhà hàng không to, bên ngoài có một chiếc ô che nắng to đùng màu xanh. Những quán bar ven đường, quán café, quán ăn đêm đều đã lên đèn, những bóng người trên bãi cát cũng tản ra các hướng, mờ mờ ảo ảo.
Chủ quán bê ra một mâm hải sản to, tôm cua ốc sò, còn có cả nước dừa đặc biệt.
Rửa sạch tay, Lisa không chút khách khí, thỉnh thoảng còn bóc cho Jungkook vài con tôm.
Ăn đến con thứ tư, Jungkook ngăn cô lại.
“Đừng ăn nữa, đau bụng đấy".
Đó là sự thực không thể phản bác, cô ngượng ngùng rút tay về, rồi thoải mái duỗi thẳng chân tay trên chiếc ghế mây, hít thở khí trời.
Jungkook ăn rất ít hải sản, anh không mấy hứng thú với việc ăn uống, chỉ thích đồ thanh đạm, dĩ nhiên hải sản không nằm trong danh sách này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top