Chương 4: phần 1

Jeon Dohyun nói với Jungkook: Đã đến lúc con phải kết hôn rồi.

Ngày hôm sau, không đợi Jungkook đến, Lisa tự làm thủ tục ra viện.

Mấy ngày sau, cô không gặp lại Jungkook, cũng không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào.

Việc cô đến giúp Lim Nari, ngoài Kim Yeri gọi điện cảm ơn ra, cô không nhận được tin tức nào khác.

Chắc là Lim Nari cũng chẳng bao giờ nói chuyện đó với Jungkook.

Chỉ có Oh Sehun gọi điện hỏi cô xem cuối tuần có đi xem phim không.

Cũng chẳng có việc gì, Lisa suy nghĩ giây lát rồi nhận lời.

Cô trang điểm nhẹ, thay một chiếc váy màu xám nhạt, kết hợp cùng chiếc cài áo màu lông chim bồ câu, xách túi đi ra cửa.

Oh Sehun đã đỗ xe trước cổng khu nhà cô ở.

Anh xuống xe mở cửa, mỉm cười nói: “Hôm nay em rất đẹp".

Lisa cũng trả lời: “Còn anh thì vẫn đưa đẩy thế".

Oh Sehun không nhịn được cười, lên xe nổ máy phóng đi.

Vẫn là chiếc xe Passat hôm nọ, có điều hôm nay trong xe đã lắp thêm điều hòa, đồ trang trí và đệm ghế, trông ra dáng và sinh động hơn lần trước rất nhiều.

Không biết là do trùng hợp hay dự đoán trước, Oh Sehun mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám, hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa kính phía trước, ăn ý bất ngờ, trông cứ như là trang phục đôi của các cặp tình nhân.

Ngồi trong xe, Lisa cầm tấm vé xem phim Oh Sehun đưa, lật xem, vé xem phim bây giờ vẫn xấu xí và kèm theo các mẩu quảng cáo nhỏ.

Không biết đã bao nhiêu lần Lisa phải đi mua vé cho Jungkook và bạn gái, còn bản thân cô thì chưa từng xem.

Vật vẫn đây mà người ở đâu.

Cũng đến lượt cô một lần vào vai nữ chính sao?

Oh Sehun dừng xe trước cổng rạp chiếu phim, chưa vội vào ngay mà còn đi mua hai bịch bỏng ngô to nhất và hai cốc Coca cola.

Lisa nhìn hai bịch đồ to tướng vừa bị bỏ vào trong lòng, không biết nói gì.

“Anh mua nhiều thế này, chúng ta ăn làm sao hết được?".

“Ăn không hết thì bỏ đi". Oh Sehun cười híp cả mắt: “Đại gia có tiền mà".

“Anh đùa thôi, ai vào rạp chiếu phim mà chẳng đem theo những thứ này? Trước đây không có cơ hội, bây giờ... anh hy vọng ít nhất thì có thể làm cho mọi việc hoàn hảo".

Giọng nói của Oh Sehun rất chân thành, Lisa cũng cảm thấy xúc động.

Không để cô kịp nói thêm, Oh Sehun kéo cô vào rạp.

Khi họ tìm thấy chỗ ngồi vẫn còn sớm, cũng chưa đông lắm, rồi mọi người dần dần kéo vào, ngồi kín xung quanh.

Bỗng vang lên một giọng nữ chói tai.

“Hàng này, chỗ của anh là mười lăm, của em là mười sáu".

Lisa nhìn qua, thấy Jungkook và bạn gái mới của anh đang đứng phía bên kia hàng ghế của cô, Jungkook vẫn cái dáng vẻ không lộ cảm xúc, còn cô gái thì có vẻ rất thận trọng e dè.

Âm hồn không tan.

Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lisa.

Bình tĩnh lại thì biết rằng việc gặp nhau cũng chẳng có gì to tát, thành phố này không quá rộng lớn, đi xem phim đa phần ai cũng chọn rạp này.

Được bịch bỏng ngô to đùng che khuất, Jungkook và Ahn Hyeji không nhìn thấy cô mà tìm thấy chỗ của mình và ngồi xuống.

Hai kẻ đáng chết mà không chết đó đang ngồi ngay ở hàng ghế trước mặt cô.

Rõ ràng là Oh Sehun cũng đã phát hiện ra, đang định nói gì với Lisa, cô ra dấu “suỵt" một tiếng, rồi tiện tay nhét luôn bỏng ngô vào miệng Oh Sehun, Oh Sehun cố ăn cho hết chỗ bỏng ngô, nín thinh.

Buổi chiều bắt đầu, đèn trong rạp tắt hết.

Quảng cáo chút xíu rồi chiếu phim, hiệu ứng âm thanh trong rạp rất tốt, cho dù là ngồi ở giữa rạp, âm thanh vẫn vang rõ ràng bên tai.

Lisa vừa ăn bỏng ngô vừa uống Coca cola, nhưng không còn lòng dạ nào xem phim.

Cô gái ở hàng ghế trước, từ lúc phim bắt đầu chiếu đã dựa đầu vào vai Jungkook như một con chim nhỏ, Jungkook không hề đẩy ra.

Hàng ghế của họ thấp hơn hàng ghế của cô một bậc, không hề che khuất tầm nhìn, nhưng Lisa vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt, trông cô nhai bỏng ngô mà không khác gì đang nghiến răng nghiến lợi.

Thử tình cảm đang ức chế trong người... gọi là đố kỵ.

Không khó khăn gì để nhận ra.

Bên cạnh, Oh Sehun nhẹ nhàng: “Khó chịu à?". Anh đã không hỏi cô có còn thích Jungkook không.

Lisa do dự một lát rồi gật đầu.

Oh Sehun vỗ vỗ vào vai cô, trong bóng tối ánh mắt anh sáng rực, lóa mắt người đối diện: “Anh có thể cho em mượn bờ vai, em dựa vào vai anh... cứ coi như là đang dựa vào vai của Jungkook".

Không cử động, không nói gì, Lisa chỉ quay sang nhìn Oh Sehun.

Im lặng mấy giây, cô lãnh đạm nói: “Anh hà tất phải như thế, em không có ý biến anh thành vật thế thân".

Oh Sehun cười: “Nếu anh nói anh không ngại làm vật thế thân thì sao?".

“Anh...".

So với phụ nữ, đàn ông càng để ý đến lòng tự tôn và sự tự tin, làm vật thế thân cho người đàn ông khác trước mặt người phụ nữ của mình, việc này... đúng là quá uất ức rồi.

Thấy Lisa không biết nói gì, Oh Sehun nhướng mắt, cười ra vẻ rất tự nhiên: “Em đừng có nghĩ anh thành thánh mẫu thế, anh làm thế vì tin rằng rồi sẽ có một ngày anh có thể thay thế vị trí của anh ta, thế nên hiện giờ anh có thể không phiền lòng mà an ủi em".

Tiếng nói chuyện bất giác lớn dần, không ai để ý đến hàng ghế trên có người khẽ quay xuống.

Nghe Oh Sehun nói xong, Lisa cũng không hiểu mình buồn hay vui.

Trái tim cô trở nên mềm yếu.

Kiên cường trong cái vỏ bọc mạnh mẽ quá lâu, cũng đến lúc không còn sức lực, người phụ nữ nào không mong muốn được ở trong vòng tay của người ta, được yêu chiều, nũng nịu.

Nhắm mắt lại, ôm bịch bỏng ngô to tướng đến buồn cười, Lisa nghiêng đầu dựa vào vai Oh Sehun.

Tiếng ồn trong rạp chiếu phim bỗng chốc trở nên im ắng.

Cô tưởng tượng mình đang dựa đầu vào vai Jungkook, trong lòng dần trở nên yên ổn tĩnh lặng.

Hồi ức như xuyên qua biển ý thức, trào lên mạnh mẽ.

Một lần đi công tác, xe bị hỏng giữa đường, Jungkook quyết đoán bỏ xe lại, dẫn theo Lisa bắt một chiếc xe hàng trên đường cao tốc, đến thành phố gần nhất.

Không gian trong xe hàng chật hẹp, mùi hôi nồng nặc, hai con người ăn mặc chỉnh tề chen chúc trong đó.

Do thiếu ngủ và hơi say xe nên Lisa ngủ gà ngủ gật, rồi dần dần dựa vào vai của Jungkook, Jungkook sau khi hỏi han tình hình, không những không đẩy cô ra, mà còn vòng tay ôm cô, giữ cô khỏi ngã.

Cô say lên say xuống, không kịp có ý gì khác, chỉ cố kiếm chỗ dựa cho chắc.

Nhiệt độ cơ thể và khí chất lạnh lùng của riêng anh đã truyền qua người Lục Nhiễm trong cự ly gần nhất, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, cảm giác yên ổn trong tĩnh lặng, nếu có thể, cô muốn cả đời được dựa vào bờ vai ấy.

Cả cuộc đời.

Hàng mi rung rung, cảm giác ươn ướt.

Trên màn ảnh đang đến đoạn âu yếm quấn quýt.

Hai nhân vật nam nữ chính ôm chặt lấy nhau, nam chính cẩn thận cúi xuống bờ môi người con gái, lúc đầu nhẹ nhàng, càng về sau càng dữ dội...

Trong rạp phim người lớn bịt mắt trẻ con, những đôi yêu nhau thì rục rịch chuyển động.

Lisa mở to hai mắt, ở hàng ghế trên Ahn Hyeji đang xích lại gần Jungkook hơn nữa, như muốn ngầm ra hiệu điều gì.

Jungkook không có phản ứng gì.

Ahn Hyeji lại lấy khuỷu tay huých huých anh, Jungkook nghiêng mặt qua, trong ánh sáng đan vào nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi đường nét trên khuôn mặt anh.

Một khuôn mặt đẹp, nhưng tận cùng băng giá.

Ahn Hyeji có vẻ phẫn nộ.

Lisa không nhịn được, cười ra thành tiếng, chẳng lẽ cô ta hoang tưởng rằng Jungkook có thể hôn cô ta ở chốn công cộng thế này?

Jeon Jungkook là ai chứ? Mộng tưởng anh ta trở thành cao thủ tình trường hay công tử phong lưu là một suy nghĩ hão huyền. Jungkook thậm chí còn máy móc và lạnh lùng hơn một người máy, người máy ít nhất còn có thể xảy ra sự cố, Jungkook thì... hoàn toàn không thể, anh ta lý trí như một người chết.

Điệu cười mỉa mai quen thuộc khiến cho Ahn Hyeji chú ý- Cô ta quay lại, nhìn thấy Lisa đang dựa đầu vào vai Oh Sehun thì thay đổi ngay nét mặt, vẻ phẫn nộ lúc nãy hoàn toàn biến mất, cô ta khoác lấy cánh tay Jungkook, cười tươi như hoa, cứ như là hai người họ vẫn ân ái mặn nồng, tất cả những gì Lisa vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

“Trợ lý... cô La, cô và bạn trai cũng đi xem phim à, thật là trùng hợp quá!".

Lisa ngồi thẳng dậy, cười duyên: “Vâng, trùng hợp thật".

Cô cảm giác Oh Sehun thoáng nhìn mình kinh ngạc, nhưng anh đã kịp lấy lại nụ cười thân thiết, hỏi thăm Ahn Hyeji: “Rất vui được gặp cô, không biết cô là...".

Ahn Hyeji nhanh nhảu đáp lời: “Tôi là bạn gái của Jungkook, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi mà".

Oh Sehun như thể giờ mới nhớ ra, xấu hổ xoa xoa sống mũi: “Tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của tôi thật chẳng ra sao, sao lại có thể không nhớ ra một cô gái đẹp như thế này chứ?".

Lisa nghĩ, Oh Sehun miệng lưỡi trơn tru như thế... có phải vì bản năng của một luật sư?

Nhưng trong lúc họ hàn huyên, Jungkook không nói một lời nào, ngồi nhìn ba người họ, cứ như thể... anh hoàn toàn là một người ngoài cuộc.

Bất giác cô quay sang nhìn Jungkook, phát hiện ra Jungkook cũng đang nhìn cô từ lúc nào.

Ánh mắt đen như màn đêm khiến người ta không thể đoán biết những suy nghĩ bên trong.

“Nếu hai người rảnh, chi bằng xem xong phim chúng ta cùng đi ăn?".

“Cung kính không bằng tuân lệnh".

Khi Lisa định thần lại, Oh Sehun và Ahn Hyeji đã hẹn hò cả hội đi ăn cơm.

Hơi quay lại, Lisa lạnh mặt nhìn Oh Sehun: “Anh quyết định thay em đấy à?".

Oh Sehun nhún vai cười: “Ăn một bữa cơm cũng có làm sao, xem phim đi".

Thái độ thoải mái của Oh Sehun khiến Lisa không thể tỏ ra tức giận, trong lòng bực bội mà ngồi đó xem phim.

Tất nhiên là cô càng chẳng có lòng dạ nào tiếp tục xem phim, có điều, có thể đã biết sự có mặt của họ đằng sau, hai người đằng trước không còn chướng mắt như lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top