Chương 11: phần 2

Lúc đó Jungkook mới nhận ra một điều, tuy anh đã tự nhủ sẽ thử yêu Lisa, nhưng anh chưa từng mang đến cho cô cảm giác an toàn, vì thế Lisa mới cảm thấy bất an, mới tìm hiểu về việc của Ko Sohuyn...

"Anh muốn nói gì thì cứ nói đi". Lisa khẽ cười, nụ cười thiếu tập trung.

"Trước kia đúng là anh từng yêu Sohuyn...".

"Em biết!".

Jungkook không để ý đến việc Lisa cắt ngang, vẫn tiếp tục: "Nhưng hiện giờ không bao giờ anh quay lại với cô ấy, chắc chắn là không bao giờ".

Không còn vẻ mơ màng lúc nãy, ánh mắt Lisa đột nhiên sắc sảo, cô nhìn chằm chằm vào Jungkook: "Jungkook, anh lấy gì để đảm bảo". Cô cười khẩy: "Đằng nào thì anh đã từng yêu say đắm thế, hơn nữa sau đó chưa từng yêu lần nữa".

Giọng điệu hung hăng sừng sộ, không biết tại sao Jungkook lại đọc được vài phần cay đắng trong ánh mắt của Lisa.

Cộng thêm đôi mắt vằn đỏ, tinh thần tiều tụy và ánh mắt kìm nén nhẫn nại.

Từ lúc nào cô trợ lý hàng đầu của anh đã bị ép đến mức này.

Anh chợt thấy lòng mình chùng xuống: "Anh xin lỗi, Lisa, tại anh không tốt, nhưng...". Ngừng một lát: "Anh sẽ không bao giờ sai lầm thêm một lần nữa".

Mười hai giờ, trên bầu trời đêm Giáng sinh yên tĩnh chợt bừng sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ, tan biến trên trời cao thành muôn nghìn màu sắc.

Lisa ngẩng đầu lẩm bẩm: "Đêm Giáng sinh qua rồi...".

"Jungkook, chúng ta kết hôn đi".

"Ừ". Jungkook dứt khoát một cách bất ngờ.

Lisa lại hơi sững lại, rồi cười xòa: "Em đùa đấy".

Thật hay đùa, bản thân Lisa cũng không rõ.

Chỉ là vì lúc đó nhớ tới những lời của Mina, suy nghĩ đó bỗng lóe lên trong đầu và buột miệng mà thành thôi.

Gần như là trước đó, kết hôn vẫn là một việc hết sức xa vời đối với cô, nhưng giờ đây việc đó chỉ còn trong gang tấc, cô đã hai mươi lăm tuổi, cũng chẳng còn nhiều thời gian để phung phí tuổi trẻ của mình.

Cô không còn ở cái tuổi cứ ấu trĩ mãi được.

Đi ra khỏi hàng mỳ, đường phố về đêm lạnh và vắng vẻ vô cùng.

Lisa đút tay vào túi áo, vẫn cảm nhận được những ngón tay đang tê đi vì rét, gò má cũng đau rát vì gió lạnh.

Bên cạnh là tiếng bước chân của Jungkook, từng bước, từng bước rất chắc chắn.

Bỗng nhiên, một làn hơi ấm bao phủ lên cơ thể cô, Lisa quay lại, chỉ thấy thân hình cao lớn của Jungkook trong chiếc áo len xám khuất sau chiếc mũ áo khoác to đùng.

Ngoài hơi ấm, trong chiếc áo khoác đó còn có cả hương vị của Jungkook, lạnh lùng như băng tuyết.

Lisa vẫn im lặng, cô định trả lại Jungkook chiếc áo khoác thì bị ngăn lại: "Sắp đến nhà xe rồi".

"Anh sẽ bị lạnh đấy".

Jungkook không trả lời cô mà hỏi lại: "Lúc nãy em nói muốn kết hôn?".

"Đã nói là đùa mà".

"Tại sao không thể là thật?".

Lisa bỗng ngẩng đầu lên: "Jungkook, anh đang nói gì thế?".

"Anh cũng không còn nhỏ nữa". Jungkook nói y chang như giọng Lisa khi phân tích số liệu: "Muốn kết hôn cũng đâu có gì lạ?".

"Thế tại sao lại là em?".

"Thế em không phải bạn gái của anh à?".

Jungkook nói hoàn toàn hợp lý, khiến cô không có lý do gì có thể phản đối.

Nhưng... cho dù là cô muốn kết hôn với Jungkook thế nào đi chăng nữa, nhưng, kết hôn vào lúc này, khiến cô không thể không liên tưởng đến Ko Sohuyn... Jungkook làm thế, để ép bản thân không được quay về bên Ko Sohuyn sao?

Khẽ hít một hơi thật sâu, Lisa cười: "Mọi chuyện quá đột xuất, tính sau vậy".

Jungkook gật đầu, không nói gì thêm.

Cuộn chặt chiếc áo khoác dày ngăn không khí lạnh bên ngoài, cho dù tim có lạnh đến mức nào, cũng phải giữ cho cơ thể đủ ấm.

"Jungkook".

"Gì thế?".

"Cảm ơn áo của anh".

Jungkook quay lại, nhìn thấy Lisa co ro trong chiếc áo rộng thùng thình, vô cùng nhỏ bé.

Lạnh đỏ cả mặt, nhưng vẫn có chút mơ màng.

Jungkook bỗng cảm thấy thật có lỗi, anh vẫn muốn nhìn thấy một Lisa sôi nổi hoạt bát, thần thái vui tươi tràn đầy tự tin, chứ không phải một Lisa như bây giờ... giống như là bị áp bức.

Anh hiểu rất rõ, những ngày như thế thật khó chịu đựng.

Hết phép quay lại làm việc, cũng chỉ còn vài ngày là đến tết Nguyên đán. Năm nay Tết đến sớm, những nhân viên nhà xa đã rục rịch mua đồ Tết và vé tàu chuẩn bị về quê.

Càng vào những lúc này, công việc càng nhiều.

Điều bất ngờ nhất là chính vào lúc này lại chẳng thấy Jungkook đâu, nếu chỉ đơn thuần với vai trò trợ lý, Lisa không có tư cách hỏi xem Jungkook đang ở đâu. ông chủ tâm tính không vui, không đến công ty vài ngày là việc hoàn toàn bình thường, nhưng với một kẻ cuồng công việc như Jungkook thì đây là một việc hoàn toàn không bình thường.

Lisa gọi điện cho Jungkook, không có ai nghe máy.

Tận mấy tiếng sau, mới nhận được điện thoại xin nghỉ phép của Jungkook, giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ trầm thấp.

Theo lý mà nói Jungkook sẽ không gặp phải chuyện gì, nhưng Lisa vẫn không yên tâm, chưa hết giờ làm việc cô đã xuống bắt xe đến nhà Jungkook.

Bấm chuông một lúc lâu, không có ai ra mở cửa.

Bấm thêm một lúc nữa, vào lúc Lisa nghĩ rằng Jungkook không có ở nhà thì cửa mở.

Là Jungkook.

Anh mặc chiếc áo len cao cổ màu xám và chiếc quần thể thao, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió nhẹ, khuôn mặt có vẻ trắng bệch hơn bình thường, gò má đỏ ửng.

Nhìn thấy Lisa, Jungkook hơi dừng lại, đứng chắn ở cửa hỏi: "Sao em lại đến đây?", rõ ràng là không có ý để cô vào.

Lisa lấy xấp tài liệu ở trong túi: "Tất nhiên là có việc, nhân tiện đến thăm anh".

Jungkook cúi đầu day day lông mày, giọng ôn hòa hơn bình thường, nhưng cũng rất trầm: "Những thử đó ngày mai anh đến công ty giải quyết, em cứ về đi".

Cất tập tài liệu vào túi, Lisa bỗng hỏi: "Jungkook, có phải anh bị ốm không?".

Jungkook im lặng.

"Có cần đi bệnh viện không?".

"Không cần đâu". Jungkook đáp rất nhanh, tay ôm trán: "Anh không sao, nếu không có việc gì thì em cứ về đi".

Nói xong, Jungkook khẽ nhắm mắt lại, mặc kệ Lisa, đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Trước khi kịp tức giận, Lisa cảm thấy thái độ của Jungkook thật lạ, theo phản xạ, cô đưa tay kéo Jungkook lại.

Jungkook giằng khỏi tay cô, cùng lúc ấy bước chân loạng choạng, lảo đảo ngã sang một bên.

Lisa vội vàng chạy ra đỡ, không ngờ cả người Jungkook đổ ập vào người cô, cằm gác lên vai cô, Lisa gần như ôm trọn cả người Jungkook.

"Jungkook, Jung...".

Tĩnh trí lại, Lisa vừa gọi vừa đập vào vai anh, Jungkook vẫn không có phản ứng gì.

Đưa tay sờ trán, Lisa mới phát hiện ra toàn thân Jungkook nóng bừng.

Quả nhiên... là Jungkook bị ốm, chắc lúc nãy là do cố gắng gượng...

Lisa cười mà không biết phải làm sao.

Đỡ Jungkook lên giường, lấy nhiệt kế trong tủ thuốc ra đo nhiệt độ cho Jungkook đang hôn mê.

Ba mươi chín độ rưỡi.

Sốt cao.

Lộn tung tủ thuốc mà không tìm thấy thuốc hạ sốt.

Giữa mùa đông, lại ở khu biệt thự thế này, Lisa biết đi đâu mua thuốc.

Bên ngoài trời tối dần, một mình cô đi mua thuốc rồi quay về rõ ràng không thực tế chút nào, huống hồ cô không có chìa khóa nhà của Jungkook, đến lúc đó Jungkook ngủ li bì không thể mở cửa cho cô thì cũng không biết làm thế nào.

Dược lý trị liệu không được thì vật lý trị liệu.

Lấy đá vụn ở trong tủ lạnh ra, cho vào khăn bông chườm trán, rồi đắp thêm vài lượt chăn, ủ chặt Jungkook.

Jungkook cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt, mặt vẫn đỏ vì sốt, chưa bao giờ yếu đuối đến thế.

Hoàn toàn tương phản với Jungkook uy nghiêm mạnh mẽ hoàn hảo ngày thường.

Bất giác, Lisa cúi xuống, ôm lấy đống chăn gối và cả Jungkook bên trong vào lòng.

Giống như là anh vẫn luôn thuộc về cô.

Quá trình đợi hạ sốt khá dài.

Jungkook vẫn sốt, nhiệt độ không hề giảm, ngủ không yên giấc, hai đầu lông mày hơi nhăn lại, mồ hôi vã ra, gò má đỏ rực. Lisa cứ ngồi đó lau mồ hôi, thay khăn bông, lặp đi lặp lại.

Nói thật lòng, Lisa chỉ được hưởng sự đãi ngộ này từ hồi bé tí ti, không hề có kinh nghiệm và cũng chưa từng có ý định tìm hiểu qua.

Lúc đó, Lisa không thể nghĩ rằng sẽ có một ngày cô cũng sẽ nhẫn nại như thế để chăm sóc một người khác.

Một cách vui vẻ và tự nguyện.

Bệnh nào thuốc nấy, cũng có thể, gặp phải Jungkook chính là kiếp nạn của Lisa.

Đến ba giờ sáng, Jungkook đã hết sốt.

Lisa thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn bông lau sạch mồ hôi dính trên tóc mai của anh, ngáp một cái, định đi kiếm thứ gì ăn.

Cô nấu cháo trắng, ăn cho ấm bụng.

Jungkook vẫn chưa tỉnh.

Cô đặt một bát cháo trắng vào trong lò vi sóng, sợ Jungkook không nhìn thấy nên dán thêm một tờ giấy nhớ.

Trước khi đi, có chút cảm thấy không đành lòng.

Rất ít khi Jungkook yếu đuối và hiền lành thế này.

Lisa đưa tay lên mặt Jungkook, ngón tay khoanh vòng những đường nét trên khuôn mặt thân thuộc.

Cô đã quá yêu, nếu không, làm sao có thể lúc nào cũng cảm thấy Jungkook hoàn mỹ không tỳ vết.

Bạn sẽ làm gì khi người trong mộng đang nằm ngay trước mặt không chút phòng bị?

Lisa không muốn làm gì hết, chỉ ngồi ngẩn ngơ bên cạnh Jungkook.

Cố ép mình tỉnh táo nhưng cũng đến lúc không chống chọi nổi cơn buồn ngủ, bên ngoài trời sắp sáng, Lisa gục xuống ngủ bên cạnh Jungkook.

Cô ngủ rất say, còn không biết Jungkook tỉnh dậy lúc nào.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện thấy mình đã nằm trong chăn đệm ấm áp, chiếc chăn điện tỏa ra hơi ấm dễ chịu, còn Jungkook thì đã chẳng thấy đâu.

Trong nhà bếp, Jungkook đã làm xong cho cô phần ăn sáng, một cốc sữa, bốn lát bánh mỳ nóng, bên trong còn kẹp cả một lớp bơ trắng mịn.

Bát cháo trong lò vi sóng của cô thì đã chẳng thấy đâu.

Trên lát bánh mỳ hình như còn vương hơi ấm của Jungkook, hương vị của Jungkook.

Lisa lim dim mắt tận hưởng bữa sáng ngọt ngào.

Bình thường hóa quan hệ, quên đi chuyện không vui về những tấm ảnh.

Có điều Lisa cảm thấy còn một nguyên nhân nữa khiến họ bình thường hóa quan hệ, đó là Jungkook bị cảm.

Hết sốt, Jungkook lại bị cảm cúm, có vẻ ngày càng nặng thêm, ho cả ngày không dứt, gần như là không thể làm việc và nói chuyện với ai.

Lisa lo lắng mua về một đống thuốc cảm cúm, pha hết gói này đến gói khác cho Jungkook.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top