Chương 10: phần 1
Lisa nhếch môi: “Hơn nữa, anh không cảm thấy người cần phải giải thích thực ra là anh sao?".
Ngày hôm sau là cuối tuần, chưa đến năm giờ Jungkook đã đến nhà Lisa.
Không cần quá trang trọng là một định nghĩa không xác định, từ chối chiếc váy quây màu đen Cashmere mẹ đưa, Lisa mặc một chiếc áo len trắng cùng áo gió màu trắng sữa, đơn giản, phù hợp với mọi hoàn cảnh.
Jungkook cũng mặc áo gió màu đen, đứng dựa vào xe đợi cô, thân hình cao lớn nổi bật...
Có vẻ cũng giống các cặp tình nhân đang hẹn hò.
Trong xe, tiếng nhạc du dương, êm ả dễ chịu.
Nhưng, tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài đến trước lúc xuống xe.
Đến nơi, vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy anh khóa trên nhiệt tình Kim Taehuyng cũng đang lái xe đến.
Trang phục của anh ấy cũng rất tùy hứng, tươi cười vẫy chào Lisa.
Lisa cố nặn một nụ cười đáp lễ, dù sự thực là lúc này cô không thể cười được.
Jungkook không nói với cô, nhưng rất dễ đoán ra đây là cuộc họp mặt của các học sinh ưu tú khóa ba mà Kim Taehuyng nhắc tới hôm trước.
Như vậy là, Ko Sohuyn cũng sẽ đến đây?
Lisa hơi lùi lại phía sau, Jungkook không phát hiện ra, vẫn đang sóng bước cùng Kim Taehuyng vào trong câu lạc bộ, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đột nhiên giây phút ấy cô rất muốn hỏi, Jungkook, rốt cuộc anh dẫn tôi đến là vì anh coi tôi là bạn gái, hay vì muốn công kích Ko Sohuyn?
Sau cùng Lisa vẫn không hỏi gì, lặng lẽ theo họ đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
Bên trong vẫn chưa đông lắm, đều tầm tuổi Jungkook nhưng không khó để nhận ra rằng phần lớn họ đều mang dáng dấp của người thành đạt, nói năng khéo léo, nụ cười xa cách.
Một lúc sau, Kim Taehuyng quay sang nói chuyện với những người khác.
Jungkook hàn huyên một vòng, rồi quay về ngồi ở một góc khuất trên ghế sofa. Tính Jungkook vẫn vậy, trừ phi là vì công việc bắt buộc phải tiếp khách, còn những lúc khác đều rất kiệm lời. Thấy Jungkook như vậy, Lisa càng không có hứng thú, huống hồ cô cũng không quen ai ở đây, cô lấy một cốc nước chanh rồi ngồi yên bên cạnh Jungkook.
Nhưng, vì là cuộc họp mặt khoa, nên được một lát, một người đàn ông đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã, cầm ly rượu đến.
“Kookie, cậu bảo là không đến mà".
Hình như Jungkook có hiền hòa hơn đôi chút, nhưng giọng nói vẫn giá băng: “Thế tôi không thể đến à?".
Lisa chợt ngẩng đầu lên, vòng giao tiếp của Jungkook vẫn là một câu đố với cô.
Hình như đối phương cũng có chút không thể nhẫn nại thêm: “Cậu biết rõ hôm nay tiền bối Ko Sohuyn cũng đến mà". Anh ta giơ tay xem đồng hồ: “Lúc nãy đã gọi điện cho chị ấy, chị ấy bảo hai mươi phút nữa sẽ tới".
Jungkook nhếch môi, cười châm biếm, lời nói cũng dài hơn: “Người không dám đến phải là cô ta, tôi còn tưởng cả đời này cô ta cũng không dám quay trở lại đây".
“Kookie, hà tất cậu phải như vậy? Khi ấy...".
“Yugyeom, việc này không liên quan đến cậu". Jungkook lạnh lùng cắt ngang, như không muốn tiếp tục câu chuyện.
“Jungkook, em có thể biết là chuyện gì không?".
Khẽ nhắm mắt, Lisa cười nhẹ: “Hoặc là em nên hỏi rằng, anh có định nói với em không?".
Người tên là Kim Yugyeom giật mình, xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý thấy hai người ở cùng nhau. Kook này, đây là?".
Trầm ngâm giây lát, Jungkook mở lời: “Bạn gái, cô ấy là bạn gái của tôi".
Kim Yugyeom giống như là thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Em là...".
“Em họ La".
“Chào em, anh tên là Kim Yugyeom, là bạn của Jungkook. Rất vui được gặp em, tuy bây giờ cậu ấy lạnh lùng một chút, nhưng anh đảm bảo cậu ấy là một người tốt...".
Jungkook lại cắt ngang: “Yugyeom, đủ rồi đấy". “Được rồi. Được rồi".
Đúng lúc ấy có người gọi Kim Yugyeom, anh cười áy náy, rồi quay đi.
Kim Yugyeom vừa đi, Lisa cầm ly rượu quay về phía Jungkook: “Anh không thể trả lời câu hỏi của em sao?".
Jungkook đứng dậy lấy ly rượu, nhấp môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Em muốn hỏi gì?".
Câu hỏi sắp thành lời bỗng trở nên tắc nghẹn, cầm chiếc ly lạnh ngắt, cô khẽ nói: “Jungkook, anh dẫn em đến đây không một lời giải thích sao? Anh biết em muốn hỏi gì mà".
Jungkook nhắm hờ hai mắt, hạ giọng: “Lisa, anh xin lỗi, anh... không muốn nói".
“Thế thì em đi hỏi người khác được không?".
“Không".
Mở choàng mắt, thật bất ngờ, đôi mắt cô đối diện đôi mắt của Jungkook.
Chỉ dùng từ sâu thẳm để diễn tả thôi không đủ, đôi mắt đen lắng đọng tạo nên một sự mê hoặc không gì sánh kịp, dường như cả lông mi, lông mày và những thử khác đều không còn quan trọng, chỉ còn đôi mắt sâu thăm thẳm như một giấc mộng dài, đã đắm chìm thì không thể thoát ra.
Giằng lấy ly rượu từ trong tay Jungkook, Lisa ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn lại, cười gằn: “Jeon Jungkook, cái cô Ko Sohuyn đó quan trọng với anh đến thế sao? Quan trọng đến nỗi chỉ cần nghe nhắc đến tên cô ta mà lòng đã rối loạn? Em không biết hai người đã có quá khứ như thế nào, nhưng bây giờ anh là bạn trai của em, anh cũng nên có chút tự giác được không?".
Jungkook không trả lời, vẫn im lặng.
Lisa lại lấy thêm một ly rượu nữa, đang định uống, đột nhiên, Jungkook giơ tay ra kéo cô vào lòng, ôm hôn cô, ly rượu đang cầm trên tay cũng bị sánh ra ngoài.
Sau phút kinh ngạc, Lisa đẩy anh ra, cảm thấy phát khùng, Jungkook, anh bị làm sao thế hả, còn nữa, anh hôn hay là cắn người ta?
Nhưng ngay lập tức cô đã hiểu ra, Jungkook không hề bị làm sao, mà là...
“Kook đấy phải không?".
Một giọng nói trong vắt mát lành dịu dàng như gió thoảng vang lên sau lưng Lisa.
Âm sắc đó thật dịu dàng êm tai, chỉ nghe đã thấy có cảm tình.
Nhưng, Lisa lại có cảm giác sống lưng lành lạnh, chỉ muốn đánh người.
Bởi vì, Lisa nghe thấy Junhkook đáp trả thanh âm ấy, gằn từng tiếng một, giá băng vô cùng: “Lâu lắm không gặp, tiền bối Ko Sohuyn".
Quay người lại, lần đầu tiên cô đối diện người phụ nữ cô đã nghe danh từ lâu.
Ko Sohuyn.
Cô ta mặc một chiếc váy màu nhạt, được làm thủ công tinh tế, hai bên thân váy thiết kế xếp lớp lạ mắt, tầng tầng lớp lớp làm tăng vẻ yểu điệu dịu dàng, rất tao nhã và quý tộc.
Và con người này... chính xác là một mỹ nhân.
Dù nhìn bằng con mắt thù địch, Lisa cũng không tìm thấy một khuyết điểm nào.
Nụ cười ấm áp thường trực trên khuôn mặt xinh đẹp thật khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, cộng thêm khuôn mặt thanh tú, ánh mắt như nước hồ thu khiến cho cả con người cô ta trông giống một viên ngọc đã được mài giũa trở nên hoàn mỹ.
Nhưng càng hoàn mỹ, càng khiến Lisa có cảm giác bài trừ con người này.
Cô ta quá tỉnh táo, quá thờ ơ, thần trí kiên định như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Không thể không thừa nhận, Lisa đang đố kỵ.
Không chỉ vì đối phương lớn tuổi hơn cả Jungkook mà vẻ ngoài chỉ như một cô sinh viên non nớt, càng vì vẻ tỉnh táo thờ ơ của cô ta được xây dựng trên cơ sở của Jungkook, mà Jungkook... chính xác là không thể quên được người phụ nữ này.
Thật khiến người khác đau lòng.
Lau chút rượu còn sót lại trên môi, lặng lẽ nhìn Ko Sohuyn.
Xung quanh, tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng cụng ly chúc tụng, vô cùng huyên náo.
Chỉ riêng không khí ở đây là lạnh lẽo đến rợn người.
Như không cảm thấy có gì khác thường, Ko Sohuyn mỉm cười nhìn Jungkook, ánh mắt chăm chú chân thành, dường như cả thế giới này chỉ có một mình Jungkook: “Anh có khỏe không?".
“Sau khi cô đi, tôi khỏe hơn bao giờ hết".
Ko Sohuyn khép hờ hàng mi dài, rõ ràng có chút hoang mang: “Xin lỗi. Hồi đó em sai rồi, nên em cũng không muốn giải thích".
Jungkook cười nhạt, giọng điệu hung hăng: “Không có gì phải giải thích hết. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Ko Sohuyn, tại sao cô còn quay lại?".
“Vì anh".
Ko Sohuyn bỗng ngước mắt lên, mỉm cười kiên định.
“Sáu năm rồi, em vẫn luôn tự đánh cuộc với bản thân mình, tốt nghiệp tiến sĩ trở về nước, chỉ cần anh còn dù chỉ là chút ít tình cảm với em, thì dù có thế nào em cũng sẽ giành lại được anh".
Lisa cảm thấy mấy năm nay tính tình cô đã được tôi luyện quá hiền hòa, nghe những lời như thế mà vẫn chưa nhào đến đánh cho Ko Sohuyn một trận.
Chỉ có điều, chẳng lẽ Ko Sohuyn không cảm thấy mình quá vô liêm sỉ hay sao, bỏ rơi người ta sáu năm, bây giờ nói giành lại là giành lại, cô ta coi tình cảm của Jungkook là cái gì mà muốn vứt thì vứt, muốn nhặt lại thì nhặt sao?
Cô đang định lên tiếng, không ngờ câu trả lời của Jungkook hoàn toàn nằm ngoài dự định của cô.
“Không phải vì kinh tế bên đó suy thoái, thị trường tiêu điều, ngành tiền tệ cũng thua xa trong nước nên phải trở về mưu lợi sao? Ko Sohuyn, cô tưởng là tôi vẫn ngốc như sáu năm trước à?".
Ko Sohuyn ngừng lại một lát, giọng nói thoáng chút bi ai: “Anh vẫn còn canh cánh chuyện đó trong lòng sao?".
Jungkook chống tay vào góc bàn, khẽ chau mày, nhắm mắt lại: “Cũng là nhờ có cô dạy bảo mà".
Có lẽ một phần vì say, nhưng... lúc này đây Jungkook khiến cho Lisa cảm giác anh như sắp quỵ ngã.
Cứ tưởng rằng trời long đất lở Jungkook cũng vẫn bình thản như không?
Giây phút ấy, Lisa thấy tim mình đau nhói.
Cô đứng dậy, xen vào giữa hai người, mỉm cười với Ko Sohuyn: “Xin chào".
Hình như lúc này mới phát hiện ra cô, ánh mắt Ko Sohuyn thoáng một tia nghi hoặc, nhưng vẫn rất lịch sự: “Xin chào".
“Hoan nghênh chị về nước, có điều...". Lisa cười ý nhị: “Em là bạn gái của Jungkook, vì thế, hiện tại anh ấy là của em, hy vọng chị không tùy tiện tán tỉnh bạn trai em như thế".
Ánh mắt Ko Sohuyn thoáng chút sượng sùng rồi mỉm cười, hoàn toàn lờ tịt ý khiêu khích của Lisa, chỉ nói với Jungkook: “Anh à, ở nước ngoài em vẫn rất nhớ anh, em nói thật đấy. Có điều, nếu hiện giờ anh đã có bạn gái, thì em đi đây".
Nói xong, Ko Sohuyn quay đi, dáng điệu vẫn ung dung thong thả.
Jungkook ngồi phịch xuống ghế sofa, uống hết cốc này đến cốc khác.
Thấy Jungkook như vậy, ý định trách hỏi lúc nãy tại sao lại hôn cô như vậy đột nhiên biến mất, bởi vì câu trả lời đã quá rõ ràng.
Jungkook say rồi.
Ở bên cạnh Jungkook bao nhiêu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lisa thấy anh say.
Cứ tưởng rằng Jungkook nghìn cốc không say, hóa ra anh chưa say vì chưa gặp được người mà anh cam tâm tình nguyện mượn rượu giải sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top