Câu chuyện ma dễ thuơng nào bạn đã từng nghe?

Zhihu ask:

#CÂU_CHUYỆN_MA_DỄ_THƯƠNG_NÀO_BẠN_ĐÃ_TỪNG_NGHE?

-------

Group Weibo Việt Nam: https://www.facebook.com/groups/245234876341228

Fanpage: https://www.facebook.com/weibovietnam

Dịch bởi: Thy Nga

-------

[39.261 likes]

1.

Ma cà rồng vì bị nguyền rủa nên không có cách nào trực tiếp nếm thức ăn của con người, nó đành nghĩ ra cách khác.

Mấy ngày nay, trong thành phố diễn ra một hội chợ ẩm thực, ba ngày đầu của hội chợ có thể ăn miễn phí nào lẩu, nào bạch tuộc nướng, trà sữa, kem, món tráng miệng…muốn gì có đó.

“Thật là ngon quá đi mất!” mọi người sung sướng nói.

Không ai để ý, khi cả thành phố chìm vào giấc ngủ, trên cổ của những người từng đi lễ hội ẩm thực đều có hai dấu răng nho nhỏ.

“Thật là ngon quá đi mất!” Con dơi mập ú treo trên góc tường sung sướng nghĩ.

——《Lễ hội ẩm thực》

2.

“Chỉ cần giải đáp nốt cho bọn họ câu hỏi này, mấy linh hồn tươi ngon này sẽ thuộc về ta rồi”, bút tiên tóc tai rối bời nhìn những người trẻ tuổi đang thực hiện nghi thức trước mặt nghĩ thầm, bất giác lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Nói câu hỏi cuối cùng của các ngươi đi.” Bút tiên nói.

“Xin nói cho chúng tôi biết, số Pi là bao nhiêu ạ?”

——《Số Pi》

3.

Một thiếu niên hư hỏng gặp một con mèo đen đang hấp hối trên đường, vội vàng đưa nó đến bệnh viện thú ý.

“50 đồng có đủ không?”

“Đừng có tham lam như vậy chứ, ở đây còn có một cái đồng hồ gia truyền, giá trị một ngàn đồng đây.”

“Được rồi, tiền ăn ngày mai ngày mốt cũng đưa cho ông nốt, nhất định phải cứu được nó đấy.”

Nói qua nói lại, cuối cùng cũng cứu được con mèo đen nọ.

Vài tháng sau, thiếu niên hư hỏng nọ vì cứu một đứa bé gái bị một chiếc xe tông trúng bay mười mấy mét, lúc tỉnh lại đã đang nằm trong bệnh viện rồi.

“Mạng cháu thật là lớn đó, bị thương nặng như vậy mà vẫn giữ được mạng sống.” Bác sĩ ngạc nhiên nói.

Thiếu niên nọ nhìn con mèo đen ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, cậu nhớ mang máng hình như đã nhìn thấy một chàng trai áo đen trả giá với hai người Hắc Bạch Vô Thường.

“Hai mạng người đủ không?”

“Đừng có tham lam như vậy chứ, hai trăm năm tu luyện của tôi cũng cho các người.”

“Được rồi, mấy mạng sống còn lại của tôi cũng đưa cho mấy người, xin đừng có mang thằng bé này đi.”

——《Trả giá》

4.

“Ông chủ, dưa này của ông không ngọt.” Tên lưu mang tóc vàng chóe gõ gõ trái dưa hấu trên sạp muốn đập bể.

“Muốn tiền thì cầm đi, đừng có đụng vào dưa của tôi.” Ông chủ giằng lấy trái dưa trên tay tên tóc vàng nói.

“Thế này mới đúng chứ.” Tên lưu manh cười rồi móc hai trăm đồng từ trong túi của ông chủ, “Lần sau bán hàng nhớ phải nộp phí bảo kê trước, nếu không thì hậu quả tự chịu đó.”

Ông chủ sạp trái cây cúi đầu, không dám lên tiếng. Nếu không nộp phí bảo kê, đám người này càng làm loạn, lúc đó càng không làm ăn được. Báo cảnh sát cũng vô dụng, bị bắt giam vài hôm, chúng lại quay trở lại phá phách ghê gớm hơn nữa.

Chờ đám lưu manh đi rồi, ông chủ mới xem lại dưa hấu của mình, thở hắt ra một hơi. Chỗ dưa này đều là tự ông vất vả trồng được, vỏ mỏng ruột dày, không thể để chúng phá hỏng được.

Mặt trời rất nhanh đã xuống núi, nhìn dòng người qua lại càng ngày càng ít, ông chủ dọn dẹp sạp hàng, trèo lên xe kéo chuẩn bị về nhà. Ông không chú ý, có một trái dưa hấu màu xanh lén lút rơi khỏi xe, càu nhà càu nhàu lăn vô một góc.

Đêm hôm đó, một người đàn ông mặc áo đỏ, áo choàng màu xanh lá xông vô hang ổ của bọn lưu manh, đánh cho chúng mặt mũi bầm dập, còn mang chúng treo ngược lên cổng chợ cho muỗi đêm xâu xé. Đám lưu manh lúc được đưa xuống khóc lóc thảm thiết, lũ lượt xin được cải tà quy chính.

Không ai biết được quái nhân kia là ai, chỉ có vài người tai nghe mắt thấy trước lúc quái nhân kia rời đi vẫn luôn miệng càu nhàu:

“Hứ, để ông xem đứa nào còn dám bảo ông đây không ngọt?”

——《Đại hiệp dưa hấu》

5.

“Ngôi nhà này không có vấn đề gì lớn, chỉ là do đã lâu không tu sửa nên mới có âm thanh kì lạ. Hơn nữa cho dù là có quỷ dị, bạn gái thí chủ là mèo yêu ba trăm năm đắc đạo, chút việc nhỏ này với cô ấy chỉ là dễ như trở bàn tay thôi” .

“Phụt!” Cô gái ngồi uống trà sữa trước mặt không nhịn được mà phun ra một ngụm trà sữa lớn, còn chàng trai bên cạnh há hốc miệng, mặt đầy kinh hãi.

“Hóa ra thí chủ không biết sao? Đắc tội đắc tội rồi.” Vị đạo sĩ dường như cảm giác được không khí ngại ngùng, chào một câu rồi vội vàng chạy mất.

Không khí trầm mặc vô cùng, trầm mặc dị thường, trầm mặc như chết.

Sau đó, chỉ nhìn thấy chàng trai đưa tay véo má cô gái một cách tàn bạo: “Được lắm, em còn dám nói cá đóng hộp trong tủ lạnh là tự nhiên biến mất nữa hay không hả?”

——《Kẻ trộm》

6.

“Đầu của hổ không được chạm vào.”

Tiểu  hòa thượng nhìn con hổ đang ngủ say trước mặt, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

“Sư phụ từng sờ rồi sao?” “Hờ hờ, sư phụ tất nhiên là sờ rồi chứ.”

“Sư phụ sờ được thì dựa vào đâu mà nói con không được sờ”. Tiểu hòa thượng cuối cùng gom đủ dũng khí, run run rẩy rẩy đưa tay ra.

“Gàoooooo!”

Chỉ nghỉ một tiếng gầm cực lớn cuốn theo một cơn gió mạnh mẽ, con hổ già mở trừng đôi mắt nâu.

Hồn bay phách lạc, tiểu hòa thượng nhắm nghiền mắt lại.

Một lúc lâu sau đó, tiểu hòa thượng cảm thấy có một cái gì đầy lông lá chạm nhẹ lên đỉnh đầu mình.

“Thế là huề nhau rồi nhé” hổ già cất giọng ồm ồm.

——《Huề rồi nhé》

7.

Hôm nay là lần đầu tiên con cáo biến hình để xuống núi. Mọi chỗ đều đã giống người, chỉ còn duy nhất cái đuôi của cáo là mãi vẫn không giấu đi được. Không còn cách nào khác chỉ đành quấn cái đuôi lông lên giả thành một chiếc khăn quàng cổ.

Thế này chắc chắn không ai nhận ra được nữa. Nó nghĩ thầm.

Quả nhiên, sau khi xuống núi tìm người học trò đã thích thầm từ lâu, hai người họ ríu ra ríu rít vô cùng hạnh phúc.

Chỉ là khi chia tay, người học trò nọ úp úp mở mở ngại ngùng nói với con cáo:

“Lần sau xuống núi nên giấu cái đuôi kỹ hơn, bây giờ vẫn đang là mùa hè đó.”

——《Khăn quàng cổ》

8.

Có tin đồn rằng trên bánh xe đu quay thường nghe thấy những tiếng thét ma quỷ, lâu dần, không ai dám đến chơi ở đó nữa.

Một vị hào thượng già không tin, quyết tâm nửa đêm đến xem xét cho rõ ràng.

Đúng nửa đêm, nhân viên khởi động bánh xe đu quay, không lâu sau đó, quả nhiên truyền tới thiếng thét quỷ dị.

Hòa thượng già hỏi: “Yêu nghiệt nơi nào, đến đây tác quái?”

Xa xa vọng lại âm thanh khàn khàn run rẩy: “Tôi cũng đâu có muốn, nhưng tôi…tôi… sợ độ cao”

——《Sợ độ cao》

-------

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/36568426/answer/745373910

(Vui lòng không Repost nếu không được sự đồng ý. Cám ơn)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #anything