List truyện ngôn tình ngược

Có ai yêu thích thể loại ngược không nào? []~( ̄▽ ̄)~*
Vậy thì hãy tìm đọc những truyện dưới đây nè!😙😙😙
Hãy nhớ vote team và VPhmKiuTrinh  nha!

1.Bạch nhật sam y tận

Tác giả: Cẩm Trúc
  Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu tới hèn mọn, nguyện làm tiểu thiếp của hắn, cũng không đổi được hắn một chút quyến luyến. Trong tim hắn có người trong lòng, trong mắt hắn không chứa được bất cứ nữ tử nào khác trên thế gian. Vì thế, nàng tuyệt vọng tự sát...
Sau này, nàng sống lại, trở về thời gian tốt đẹp năm năm trước.
Nàng âm thầm thề, không bao giờ yêu Mộ- Đồ- Tô một lần nữa!
Sau này...
Mộ Đồ Tô giận dữ: Bạch Chỉ, nàng yêu ta một chút sẽ chết sao!
Bạch Chỉ nghiêm trang gật đầu: Đúng thế!
Mộ Đồ Tô: ...

2. Trả ta kiếp này

Tác giả: Thiên Tình Hữu Phong
Đây là một trong số những truyện ngôn tình hiếm hoi có nữ chính là người tàn độc máu lạnh, rất đáng giận mà cũng rất đáng thương, vốn là hình tượng thường được dùng cho nữ phụ trong các tiểu thuyết ngôn tình, nay được tác giả sáng tạo thành hình tượng nữ chính.
Lần đầu tôi đọc câu chuyện này là vào một ngày gió lạnh, khi tôi giở ra những trang đầu tiên, nó khá nhàm chán, nhưng càng về sau càng lôi cuốn, không rời mắt được. Trong hai ngày tôi đã đọc hết câu chuyện, đây thực sự là một câu chuyện thấm đẫm máu và nước mắt, ân ân oán oán trùng điệp, chồng chéo lên nhau, đến cuối cùng là yêu hay là hận chỉ sợ đến cả nữ chính cũng không biết rõ. Truyện kể về tình yêu của nàng tì nữ Bạch Ngân cùng chàng Cửu hoàng tử, ca đời Bạch Ngân theo đuổi một tình yêu mù quáng, vô vọng, cùng tham vọng độc bá thiên hạ chỉ vì lời nói của một gã thầy bói nếm không biết bao nhiêu khổ sở để rồi cuối cùng mới nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều điều. Để rồi khi nàng ở tột đỉnh vinh quang của danh vọng, nàng đánh mất tất cả! Người nàng yêu thì thà chết không yêu nàng, người yêu nàng có người vĩnh viễn rời xa, có người không buồn nhìn mặt nàng nữa. Tuy cái kết chỉ là giấc mộng nhưng toàn bộ câu chuyện như một cái tát vì độ thực tế của nó, về những éo le, bất công mà phụ nữ phải chịu trong chế độ phong kiến ngày xưa!
3.Phương Vũ Chiến Ca

Tác giả: Ấn Liên

Phượng Vũ Chiến Ca là truyện kể về nàng - trưởng công chúa kiêu hãnh của Bang Thập, bị quốc gia, bị dân chúng, bị người thân, và bị chính vị hôn phu của mình phản bội. Nàng chạy trốn trong đau khổ và nung nấu trả thù. Trên đường lưu lạc, nàng đã gặp những nam nhân định mệnh của đời mình.

Lôi Nhược Nguyệt: Gần hai mươi năm, hắn đứng che mưa chắn gió cho nàng, để cho nàng không phải nhìn thấy bi ai, đau khổ, chiến tranh, loạn lạc, để nàng mãi là đóa hải đường tươi đẹp nhất của hắn. 
“Nàng đi, ta sẽ không giữ, nhưng hãy để ta đi cùng nàng.”
Hắn cần nàng, hắn không cần quốc gia... với hắn , chẳng màng thế sự nào khác.
Mạc Lăng Tiêu: Chân mệnh thiên tử, cả đời chỉ có một ước nguyện là làm cho dân chúng được sống an bình, no ấm, không màng danh vị, quyền lực. Nhưng khi phải chọn giữa nàng và quốc gia, hắn chỉ có thể lựa chọn một. Cuộc đời hắn là liên tiếp những hối hận và thống khổ. 
Nàng không bằng mạng sống của lê dân bách tính, nhưng nàng là cả mạng sống của hắn...
Lưu Tịch: Nam nhân khiến cho người người điên đảo say mê, đẹp hoàn mỹ như lưu ly bảo thạch, không tỳ vết. Trong sáng. Thánh thiện. Lặng lẽ bên nàng. Lặng lẽ yêu nàng. Lặng lẽ bảo vệ cho nàng. Khi thực sự cùng nàng đối mặt với vực thẳm, hắn mỉm cười, dùng mạng mình để đổi lấy mạng nàng. Hắn một mình cô đơn rơi xuống vực sâu thăm thẳm, và vô vọng.
A Mộc Đồ - Nhân trung chi Vương, người mang đôi mắt sói màu xanh sẫm, thăm thẳm như vực biển, không biết yêu, chỉ biết hận thù. Hắn bị chính vẻ quật cường bướng bỉnh của nàng làm cho đau đớn thống khổ. Lặng lẽ theo sau nàng, lặng lẽ chờ đợi nàng, lặng lẽ ôm con đợi nàng quay về, lặng lẽ khóc... Với câu hỏi kia, hắn cũng không trả lời nàng, chỉ ôm lấy nàng và mỉm cười cùng nàng đi tới tận cùng...
Có một lời tiên đoán, cuộc đời nàng sẽ gắn liền với máu huyết và loạn ly, với chiến tướng và sụp đổ. Bao nam nhân thiết huyết trên con đường đi tìm tín ngưỡng cho riêng mình, nguyện vì nàng mà bỏ mạng...
“Chỉ một lời nói của cô nương thôi cũng sẽ khiến thiên hạ lâm vào một hồi tinh phong huyết vũ...”
Thật hay giả?
Giang sơn? Mỹ nhân? Yêu, hận, tình, thù? 
Tất cả mọi kết thúc như một bài tráng ca bi thảm.  

4.Bạo vương liệt phi

Tác giả: Ngạn Thiến

  Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương. Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được… ‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn. ‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’ ‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’ “Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên… 

5.Vứt đi nương nương

Tác giả: Nhược Thiếu

 Tại một vách núi, một nữ tử đứng đó đón gió, tầm mắt thực mơ hồ. Nam nhân tuấn mỹ kia không hề dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, ngược lại, khóe miệng vung lên một đạo ôn nhu. Ánh mắt Mộc Tiểu Văn trống rỗng cuối cùng hiện ra một tia quang hoa, như bị thôi miên, nàng chậm rãi té người xuống dưới. “Điện hạ! Nếu có kiếp sau, hy vọng người có thể yêu ta!”

Năm 2008, Mục Tiểu Văn đi du lịch ngắm cảnh tại một địa điểm nổi tiếng, không may trượt chân rớt xuống vách núi, xuyên qua thời gian..
Mục Tiểu Văn nghi hoặc mà quay đầu đi, đôi mắt thoáng chốc như bị phủ mờ
Người này trông như một thiếu niên, sự đắc ý tỏa ra từ bên trong, da tay nhìn qua thì so với nàng còn mềm mại hơn. Lông mi tựa hồ so với búp bê vẫn cứ lơ muốn cong dài hơn… thật là một người xinh đẹp. Nàng xem đãng đảo qua liếc nàng một cái khiến Mục Tiểu Văn Barbie còn hắn có chút ngây dại. Nhưng mỹ nam kia ngẩn ra. Ánh mắt này… quá lạnh lùng.. lạnh trung mang theo một điểm phức tạp. Không phải trong tiểu thuyết thường miêu tả kiểu nhìn này là do yêu mà sinh ra phức tạp, phẫn hận, chán ghét không có lấy một tia cảm tình, thậm chí là khinh thường. Tại sao hắn lại dùng loại ánh mắt đó mà nhìn nàng? Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì sao?
Mục Tiểu Văn mỉm cười nhìn lại hắn, mặc kệ thế nào thì nàng hy vọng làm như vậy sẽ có thể khiến quan hệ hòa hoãn một chút.
Nhưng thiếu niên đắc ý kia lại dứt khoát thể hiện sự chán ghét mà dời đi hai tròng mắt, hắn không thèm nhìn nàng, giống như là chỉ cần xem một tý là bị bẩn mắt vậy.
Ánh mắt này.. rất dễ làm cho người ta bị tổn thương..
Chờ một chút, nhạc phụ đại nhân? Ta là nữ nhi của tể tướng, tể tướng là nhạc phụ của hắn, ta đây chẳng phải là của hắn...
Hiểu rồi, ta là phi tử của nhị hoàng tử, vậy hắn không phải vốn là nhị hoàng tử sao? Người như vậy rất được a, rõ ràng lão công của mình, không tệ đây.
Mục Tiểu Văn có chút mừng khởi lập tức hồi phục lại tinh thần. Không biết có đúng hay không, ta không phải là lão bà của hắn mà Mộc Tiểu Văn mất tích kia mới đúng.  

6.Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đồng Hoa

  Năm 2005. Thâm Quyến.
Phố phường lên đèn nom lung linh êm ả hơn ban ngày đôi chút. Dưới ánh đèn vàng vọt, trông Trương Tiểu Văn mệt mỏi thấy rõ trong bộ đồ lam nhạt. Đang định bước vào cổng, sực nhớ bóng điện phòng tắm đã hỏng, cô vội quay sang tiệm tạp hóa bên hông tòa nhà.
Làm một lèo mở cửa, bật đèn, đá giày, quăng túi xách xong, Tiểu Văn nhích cái thang nặng trịch từ bao lơn vào phòng tắm, chỉnh cho thăng bằng rồi sè sẹ leo lên. Thình lình cô trượt chân, chỉ kịp “A” một tiếng kinh hãi là đã ngã ngửa ra sau, người nện đánh thình xuống sàn gạch, bất động.
oOo
Nhà Thanh, năm Khang Hy thứ 43. Bắc Kinh.
Trên lối lên đình ngoạn cảnh hồ, có hai cô bé luống mười ba mười bốn tuổi đứng đối mặt nhau. Cô bé vận áo dài màu hoàng yến đã vãn cảnh xong, đang định đi xuống, cô bé áo lam nhạt thì sắp sửa đi lên. Thang lên đình tương đối hẹp, một người đi thoải mái, nhưng hai người cùng đi thì không thể vừa. Đôi bên đều không muốn nhường đường, cả hai cùng nhấc chân, cất bước, hích nhau mà qua. Cô bé áo lam nhạt vì đứng dưới thấp nên kém thế, thành ra trượt chân, chỉ kịp “A” một tiếng là lăn tòm xuống gác, ngã thịch ra nền đất, bất động.  

7. Tuyệt sắc vương phi của vương gia thần bí

Tác giả: Đạm Nguyệt Tân Lương

  Nàng là Tịch Nhan quận chúa có dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, chỉ một cái liếc mắt có thể làm thành trì nghiêng ngả, chúng sinh điên đảo...

- Theo truyền thuyết dân gian, nhan sắc của nàng thậm chí hấp dẫn ngay cả phụ thân, do vậy mà bức tử cả chính mẫu thân của mình, làm cho phụ thân biến mất không tung tích. Thánh Thượng khâm điểm nàng hòa thân nước láng giềng, bị các hoàng tử âm mưu tranh giành, nàng vẫn thản nhiên.- Trước đêm tứ hôn, một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn xảy ra, nàng che dấu thành công dung nhan tuyệt sắc của mình, biến thành một cô gái vô cùng xấu xí, thoạt nhìn đây là một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn, giúp cho nàng thành công che dấu dung nhan tuyệt sắc của mình, trở nên xấu xí dọa mọi người hoảng sợ.- Nhưng mà, vẫn có một người nguyện ý cưới nàng? Người đó rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, theo truyền thuyết đó là Thất hoàng tử bị tàn phế. Khắp thiên hạ đều nhạo báng nàng – Xú phi của tàn vương gia.- Đêm đại hôn, chàng ngồi xe lăn còn nàng khăn đen che mặt. Nhưng sao trong truyền thuyết lại không cho nàng biết vị Thất hoàng tử này lại tuấn mỹ như vậy? Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Mời bạn cùng đọc sẽ rõ!   

8.Phấn Hoa Lầu Xanh

Tác giả: Tào Đình

  Truyện kể về cuộc đời một cô gái tên Sở Sở, nàng vốn là lá ngọc cành vàng, chỉ biết im lặng và vâng theo những gì bị ép buộc mà không một lời oán trách cho đến một nữ tử lầu xanh phong hoa tuyệt đại mang tên Phấn Đại.
Có lẽ cái sai lớn nhất của cuộc đời nàng đó là đã sinh ra trong triều đại phong kiến, nơi mà phụ nữ sinh ra để phục vụ đàn ông, để bị bọn họ chà đạp và hành hạ bằng mọi cách, mặc dù họ chẳng gây ra tội lỗi gì khiến người đọc day dứt mãi. Cả cuộc đời Sở Sở từ khi còn là một tiểu thư cho đến khi trở thành kỹ nữ đều không có nỗi một giây phút tốt lành. Từ người cha duy nhất, đứa em trai duy nhất, người chồng duy nhất, người yêu duy nhất, người trân trọng cô duy nhất – là ai đã gây nên một kiếp người sóng gió khi tất cả đều từng tổn thương cô?

9.Thích sát phu quân

Tác giả: Pé Chồn Present

  Nàng là công chúa Kỳ Mạc được gả cho đại vương Liên Khiết làm vương phi theo hoà ước hai nước nhưng thật sự phụ hoàng ngầm giao cho nàng trọng trách giết chết tên đại vương đó – tức người sẽ là phu quân của nàng.Nhưng nàng quá ngây thơ không ngờ đến hắn là một con người đáng sợ, giết cả huynh đệ ruột để tranh giành vương vị thì sao có thể dễ dàng bị nàng giết cơ chứ.Nàng bất chấp tất cả cố dùng thân thể quyến rũ nhằm có cơ hội giết hắn.Sau quá trình cố gắng kết quả thê thảm đạt được là chính nàng bị hắn phát hiện hết âm mưu, còn được hắn “quan tâm” cho nàng nhiều cơ hội giết hắn nữa đầy vui vẻ mới tức nha.Chết tiệt cái tên phu quân thối, công chúa như nàng hi sinh đủ thứ chả lẽ không giết chết được hắn còn bị hắn dùng thân thể nam nhân quyến rũ lại nàng hay sao?Thật không phục mà… nhất định phải giết hắn cho bỏ tức nha!!!

10.Hận này dằng dặn mãi không nguôi

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

   Lần gần nhất Úc Trữ công chúa hồi kinh là vào đầu mùa tuyết năm Long Khánh 17. Trận tuyết năm ấy rất lớn, nhưng bên ngoài cung Cảnh Đức, tuyết lại không ngập đến mắt cá chân. Đêm xuống, gió ngừng thổi, ánh trăng sáng rực mà lạnh lẽo, nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được tuyết dần rơi xuống từ đầu cành cây, những bông tuyết nhỏ xíu lạnh giá lặng lẽ rơi ở đó, hoàn toàn đối lập với những âm thanh vội vã, chói tai chốn thâm cung. Bên ngoài loáng thoáng truyền đến những tiếng bước chân đạp trên tuyết, từ đầu bên này đến đầu bên kia, rồi lại chậm rãi dạo bước từ đầu bên kia đến đầu bên này, giống như đang lưu luyến thứ gì đó ở đấy, cứ chần chừ không đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #list#ximuoi