(6) - P2

Có một lần, Lisa cũng bị Chaeyoung kéo đến gần xem Kim Jisoo bơi. Lúc nhìn cô nhảy xuống nước, lướt mình một cách gọn gàng, trong lòng cô vô cùng thán phục, nhưng vì ấn tượng với TKim Jisoo không tốt nên ngoài miệng cô vẫn không thừa nhận. "Cũng tạm được."

"Có nhầm hay không vậy? Dáng vẻ như thế này mà chỉ là "cũng tạm được" thôi à, đó thực sự là đệ nhất thiên hạ đấy!" Trong mắt Chaeyoung, lúc Kim Jisoo bơi, động tác mạnh mẽ dưới nước lại tuyệt đẹp đó là không ai có thể sánh bằng.

Lee Ji Eun lại nói, trước đây ở khối cấp hai của JR có một nữ sinh tên là Kim Bok Joo không hề thua kém Kim Jisoo, năm lớp tám từng đánh bại Kim Jisoo để giành chức quán quân bộ môn bơi lội trong hội thao mùa xuân, đáng tiếc năm lớp chín trong hội thao mùa thu quan trọng đó lại bị Kim Jisoo vượt qua và chiếm thế thượng phong, không bảo vệ được chức quán quân.

"Nếu bảo vệ thành công chức quán quân thì cậu ấy có thể giống như mình, được chuyển thẳng lên khối cấp ba. Đáng tiếc....". Lee Ji Eun không nói tiếp nữa, chỉ chán nản thở dài.

Nhìn bộ dạng của cô ấy, Lisa không đoán ra chuyện của bọn họ. "Quan hệ của cậu với Kim Bok Joo rất tốt phải không?"

"Ừ, cậu ấy là bạn học và là bạn tốt nhất của mình. Vốn dĩ bọn mình hy vọng có thể tiếp tục được học chung một trường cấp ba nhưng cậu ấy lại không giành được vị trí thức nhất trong cuộc thi bơi lội, vì vậy lên cấp ba đành phải đến trường khác học, bây giờ cậu ấy đang học ở MML "1 - Trường trung học xếp thứ 6

MML, đó là trường học được người ta gọi đùa là nơi chuyên tiếp nhận các thành phần phá hoại, nghịch ngợm. Lực lượng giáo viên ở đó yếu kém, ký túc trường thì cũ kỹ, thành tích học tập bình thường, nhưng phàm là học sinh có thành tích tốt một chút đều sẽ không thi vào MML, tỷ lệ lên lớp thì mỗi năm lại đi xuống. Lâu dần, MML biến thành trường học dành cho học sinh cá biệt, học sinh học trong trường về cơ bản đều chỉ đến trường cho qua ngày

Lisa không khỏi cảm thấy đồng tình và thương cảm, đang học ở JR, rồi lại phải đến học ở một ngôi trường như MML, chuyện đó thực sự chẳng khác gì việc tha hương lưu lạc. Lee Ji Eun xem ra rất coi trọng người bạn kia, chẳng trách cô ta không qua lại với Kim Jisoo, rõ ràng là vì mối ác cảm trong lòng.

Park "đanh đá" ở bên cạnh lại nói năng thẳng tuột: "Chẳng trách tôi thấy cậu vàKim Jisoo trước nay không nói chuyện, chính là vì chuyện Kim Bok Joo thua cậu ấy phải không? Nhưng mà cạnh tranh công bằng, cậu cũng không thể trách cậu ấy được!"

Lee Ji Eun bị cô nói thế thì có chút kích động: "Sự việc không phải như vậy. Thực ra lần đó, trước khi thi đấu một ngày tôi có đi tìm Kim Jisoo , hy vọng cậu ta có thể nhường Kim Bok Joo một lần, bởi vì thành tích học tập của cậu ta đủ tốt, chắc chắn có thể chuyển thẳng lên cấp ba rồi. Vị trí quán quân quý báu trong hội thao của trường, cậu ta hoàn toàn có thể nhường cho Bok Joo của tôi, để cho một học sinh chuyên về chơi thể thao vô cùng khao khát có thể tiếp tục học JR được ở lại. Khi đó cậu ta đã đồng ý sẽ cân nhắc, nhưng đến lúc thi đấu lại vẫn thắng Bok Joo . Tôi ghét cậu ta, bởi vì tôi cảm thấy cậu ta không có lòng cảm thông. Trận thi đấu này đối với cậu ta mà nói, thắng thua đều không quan trọng, nhưng đối với Bok Joo lại có ý nghĩa trọng đại, cậu ta hà tất phải đi tranh đoạt cái danh hiệu quán quân kia chứ? Nhưng cậu ta lại cướp nó đi rồi, giống như một kẻ giàu có cướp đi miếng bánh mì nhỏ bé trong tay người nghèo, cướp đi hi vọng duy nhât của người bạn thân tôi. Cậu nói xem, cậu ta có phải là không có lòng cảm thông không? Cái gì cũng có rồi, lại còn muốn chiếm hết những điều tốt đẹp về mình. Tôi - khinh - bỉ - cậu ta!"

Năm chữ cuối cùng, Lee Ji Eun nói từng chữ một, ngữ khí vô cùng nặng nề.

Hóa ra là vậy, Lisa nghe xong cũng cảm thấy Kim Jisoo quả là không biết cảm thông với người khác. Kim Bok Joo chỉ có giành được danh hiệu quán quân mới có hy vọng để vào JR, còn cậu ta thì đã chắc chắn được vào rồi, trận thi đấu này nhường người khác một chút thì đã làm sao! Nhưng cậu ta lại phá tan hy vọng của người khác. Con người này quen thói độc tôn, chỉ biết có bản thân mình, hoàn toàn không suy nghĩ đến hoàn cảnh và cảm nhận của người khác.

Chaeyoung lại phản ứng hoàn toàn khác. "Lee Ji Eun, cậu thật kỳ quái đó, là bản thân Kim Bok Bok gì đó của cậu không thắng được Kim Jisoo, lại đi trách Kim Jisoo không chịu nhường cậu ta, đây là đạo lý của nhà nào vậy?"

Nghe cô ấy nói cũng có lý, nhưng Lisa nhắc nhở cô ấy phải nhìn vân đề từ một góc độ khác: "Chaeyoung à, vinh dự của ngôi vị quán quân đó là được chuyển thẳng lên cấp ba của JR, đối với Kim Bok Joo thì nó vô cùng quan trọng. Mà việc chuyển cấp của Kim Jisoo đã chắc chắn rồi, nếu cậu ta có một chút lòng cảm thông thì nên nhường chức quán quân kia cho Kim Bok Joo, chuyện này có liên quan đến sự nghiệp học hành, chưa biết chừng còn làm thay đổi cả cuộc đời cô Kim kia đó."

"Bản thân cậu ta không thắng được, vì sao người khác phải nhường? Không nhường, không nhường, cứ không nhường đấy, mình tuyệt đối ủng hộ Kim Jisoo! Dù sao cũng là cậu đi cầu xin sự giúp đỡ của cậu ấy, cậu ấy giúp cậu thì là ân tình, không giúp thì cũng chẳng thiếu nợ cậu cái gì, lại chẳng phải là cậu ấy có nghĩa vụ phải dốc hết sức làm, đừng có làm như cậu ấy nợ cậu năm triệu vậy."

Lisa không thể nào thuyết phục được Park Chaeyoung này, cho dù Kim Jisoo có phóng hỏa giết người, e là cô ấy cũng sẽ nói người đó đáng ghét, đáng bị phóng hỏa. Lee Ji Eun tức đến mức mặt mũi tái xanh, khinh miệt lườm Chaeyoung một cái. "Hám sắc!"

Chaeyoung nghiến răng nghiến lợi đáp lại: "Tôi thèm mà hám sắc! Hám sắc là tùy tiện thấy một người khác xinh đẹp liền trở nên đờ đẫn, ngơ ngẩn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì nhìn thấy cậu mà đờ đẫn, ngơ ngẩn đâu, bởi vì cậu không đủ tư cách.

"Cậu..." Trông bộ dạng Lee Ji Eun như muốn động thủ đánh người nhưng cuối cùng lại nhịn được, ra vẻ người lớn không thèm chấp trẻ con, quay người bỏ đi. Từ đó cậu ta không nói chuyện với Chaeyoung nữa, Park tiểu thư cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta.

Luyện tập hai giờ đồng hồ mỗi buổi chiều vô cùng vất vả.

Vì sân thể thao cách chỗ để xe rất xa, sau khi kết thúc buổi tập, các học sinh đều mệt nhoài, chẳng muốn đi xa như vậy để lấy xe, thế nên lúc đến tập luyện đều đi xe đạp của mình đến, khóa vào dưới bóng râm ở một góc sân.

Trong số những chiếc xe đủ mọi kiểu dáng ấy, có hai chiếc xe nổi bật nhất, một là chiếc xe đạp kiểu cũ như bà già sắp rụng răng của Lisa, một là chiếc xe kiểu mới đắt giá của Kim Jisoo.

Chiếc xe của Kim Jisoo thì không nói đến làm gì, dù gì học sinh con nhà giàu rất nhiều, xe đ đắt tiền đâu đâu cũng có, các học sinh không phải là chưa từng nhìn thấy, nhưng chiếc xe đạp khung trước kiểu cũ của Lisa thì đúng là rất hiếm thấy. Lúc nghỉ giải lao trong sân, mọi người đều thích ngồi dưới bóng cây cho mát, cho nên rất nhiều học sinh vây quanh chiếc xe cũ của Lisa xem xét giống h như vừa nhìn thấy người Tây, đầy ngạc nhiên, bọn họ đều nói chiếc xe này quá cổ lỗ sĩ rồi.

Lee Ji Eun cười, hỏi: "Lisa, chiếc xe này e là còn nhiều tuổi hơn cả cậu ấy nhỉ?"

"Đúng vậy, chiếc xe này mua vào năm bố mẹ mình kết hôn, nghe nói là hàng tiêu thụ số lượng có hạn khi đó, nhãn hiệu Phi Cáp."

Chiếc xe đạp đó dù đã cũ nhưng lại được bảo dưỡng tốt, cũ thì có cũ nhưng khi đạp vẫn rất nhẹ. Lúc mới học đi xe đạp, Lisa cũng dùng luôn chiếc xe này để tập, so sánh với những cô bé khác trong khu phố dùng xe mini, xe cào cào kiểu dáng dành cho nữ để tập, cô đi trên chiếc xe đạp kiểu dáng dành cho nam cao to nặng nề này, thật sự giống như đang ngồi trên máy bay, trông nguy hiểm đến nỗi mỗi lần nhìn thấy, bọn họ lại lớn tiếng kêu ầm ĩ: "Cẩn thận, cẩn thận, sắp đổ rồi!"

Dáng người cô hơi nhỏ nhưng tay chân vô cùng nhanh nhẹn , mỗi lần thấy xe có vẻ sắp đổ thì lại nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe, xe đổ nhưng người không đổ. Đây là chiêu bố cô dạy cho cô, xe sắp đổ thì lập tức nhảy xuống, không cần quan tâm đến chiếc xe mà chỉ cần quan tâm đến người là được.

Bố chỉ dạy một chiêu này nhưng khiến Lisa giày vò chiếc xe đến thê thảm. Sau khi ngã gần hai chục lần, cô mới coi như nắm vững điểm cốt yếu của việc điều khiển nó, may mà chiếc xe này bền, là đồ của thời trước nên chất lượng rất tốt, đổ xuống trên đất bằng thì chẳng ảnh hưởng đến khung xe, nếu đổi lại là những chiếc xe trên thị trường hiện nay chỉ chú trọng hình thức mà không chú trọng đến chất lượng, thì e là nó đã sớm đi tong rồi.

Sau khi Lisa học được cách lái chiếc xe này, nó bắt đầu trở thành người bạn đồng hành hằng ngày cùng đến trường với cô. Chiếc xe tuy già nua cũ kỹ nhưng lại rất dễ đạp, dáng của nó cao, bánh xe to, đạp một vòng tương đương với hai vòng của các kiểu xe nữ khác, tiết kiệm được sức lực. Hơn nữa, bởi vì là xe cũ nên càng an toàn.

Năm lớp chín, có một lần cô đạp xe đến hiệu sách mua sách tham khảo, quên khóa xe đã đi vào cửa hàng, thế mà sau khi lượn lòng vòng hai giờ đồng hồ trong hiệu sách mới ra ngoài, xe vẫn còn nguyên ở chỗ cũ. Cách đó mấy bước chân lại có một nam sinh đang đứng mắng nhiếc chửi rủa, nói là chiếc xe mới mua được nửa tháng của cậu ta để ở đây chưa đầy mười phút đã không thấy đâu nữa.

Thấy đồ cũ có chỗ tốt của đồ cũ, Lisa càng thích chiếc xe già của mình hơn. Gia đình không phải không có điều kiện mua cho cô chiếc xe mới, gia cảnh của cô chỉ là bình thường chứ không đến nỗi túng quẫn, Ông Manoban lái taxi, thu nhập cũng đủ để gia đình hai người có thể sống tương đối thoải mái. Bố cô từng nhắc đến việc muốn mua một chiếc xe đạp mới cho con gái nhưng cô không muốn, đạp chiếc xe cũ này quen rồi lại không nỡ đổi.

Bố Lisa vì điều này mà cười, nói: "Con ấy à, đúng là giống bố, cứ hay lưu luyến cái cũ."

Lee Ji Eun tỏ ra vô cùng hứng thú với chiếc xe đạp "già" của Lisa, hỏi mượn chìa khóa để đi thử. Sau khi đạp xe một vòng quanh sân vận động, cậu ta không ngớt lời tán tụng nó. "Chiếc xe này đạp thích thật, thân xe đủ cao, chân không cần gập, bánh xe lại đủ lớn, nên tốc độ đi cũng nhanh."

Nghe thấy cô ấy nói thế, mấy nam sinh cũng hứng chí muốn đạp thử, thế là chiếc xe đạp "già" này giống như món đồ chơi mới lạ được truyền cho nhau trong đám hocj sinh, mỗi người lần lượt đạp một vòng. Một nữ sinh lúc đạp xe lượn qua lượn lại dưới bóng râm, nhìn thấy Kim Jisoo đang ngồi trên bãi cỏ, đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quặc: " Kim Jisoo, đua xe đi? Xem chiếc xe của cậu nhanh hơn hay là chiếc xe đạp "già" này chạy nhanh hơn."

Đề nghị của cậu ta có chút thú vị, xe đạp kiểu cũ thi tốc độ với xe đạp kiểu mới, cả đám đều hứng trí nói: "Thi đấu đi, thi đấu thử xem."

Kim Jisoo liếc chiếc xe một cái, dửng dưng đáp: "Không thích."

"Không thích thì đưa chìa khóa xe cho mình mượn, để mình đạp thi với cậu ấy."

Yu Min, một nữ sinh hiếu động khác chạy đến hoải mượn Kim Jisoo chìa khóa, cô ta cũng là thành viên của tổ bơi lội, khá thân với Kim Jisoo. Kim Jisoo hờ hững, chẳng buồn quan tâm vứt chìa khóa xe cho cô ta.

Chỉ là một trận đấu vui, nhưng cả đám học sinh hoạt bát vẫn hết sức hào hứng xem và cổ vũ. Bởi Yu Min lái xe của Kim Jisoo, Chaeyoung liền lớn tiếng cổ vũ cho cô ta, đúng là kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về. Lisa cũng nhiệt tình giống như vậy cổ vũ cho cậu bạn đang đi xe của mình, thực ra là đang cổ vũ cho chiếc xe yêu quý của cô.

Kết quả là xe Lisa thua, Yu Min đạp chiếc xe mới của Kim Jisoo vô cùng linh hoạt, ngay khi bắt đầu đã vọt lên dẫn trước, sống chết bám sát vào vòng trong của đường đua. Còn cô bạn kia đành phải đạp xe ở vòng ngoài để đuổi theo cô ta, như thế lộ trình sẽ dài hơn, cô ta rơi vào bị động, thêm vào đó chiếc xe đạp "già" cô đi lại nặng hơn và khó điều khiển hơn, cho nên thất bại là điều không thể tránh khỏi.

Cô nữ sinh kia thua rồi vẫn không phục, cô ta nói lần này thất bại là vì mình không đi quen chiếc xe đạp này, không phát huy được ưu thế bánh xe to tốc độ nhanh của nó. Nếu đổi thành một người đã đạp quen chiếc xe này rồi thì chưa chắc đã thua.

Chaeyoung phản đối cô ta: " thua thì đã thua rồi, cậu lấy đâu ra lắm lý do thế?"

"Tôi thừa nhận tôi thua rồi, nhưng tôi cảm thấy chiếc xe này không thua, bởi vì chúng ta thi là xe, bởi vì tôi không quen đạp chiếc xe này nên không phát huy được ưu thế của nó, không tin đổi một người khác đã đạp quen rồi thi lại một lượt xem."

Đổi một người đã đạp quen chiếc xe này, ai? Đám học sinh nhìn nhau, trước đây đều chưa từng đạp kiểu xe "già" này. Lúc này, Lisa đi qua đỡ chiếc xe yêu quý lên, giống như khiêu khích nhìn sang Yu Min. "Nào, tôi thi với cậu một lần nữa. Không có ai đạp chiếc xe này giỏi hơn tôi, tôi đã đạp nó bắt đầu từ năm lớp năm."

Cô nữ sinh vừa mới thua xong, thua là người cũng là xe, điều này khiến Lisa không thoải mái trong lòng vì vừa mới đi một vòng nên thực sự là đạp chẳng có kỹ thuật gì cả, xe của cô hoàn toàn có thể đạp được với tốc độ nhanh hơn.

Yu Min vừa mới toàn lực xông kích đạp nhanh một vòng, vẫn có thở phì phò, vừa nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe "già" đến khiêu chiến, vội cười, xua tay: "Không được, đây là trận chiến bánh xe, cậu là chủ nhân của chiếc xe nên đương nhiên sẽ đạp tốt hơn, huống hồ lại lấy quân mạnh đánh quân yếu, tôi thi với cậu tiếp há chẳng phải sẽ thua chắc rồi sao. Kim Jisoo, hay là cậu lên đi, đạp xe của cậu, cô ấy đạp xe của cô ấy đua một trận, như thế này kết quả không ai có thể có ý kiện nữa."

Đề nghị này được mọi người đều cho là phải, nhất loạt thúc giục Kim Jisoo ra sân đua xe với Lisa. Cậu ngoài nguyên tại chỗ không động đậy, khóe môi hiện ra một nụ cười mỉa mai. "Đua xe với cậu ta...."

Cô cảm thấy một chiếc xe mới thi với chiếc xe "già", thắng cũng chẳng vinh quang gì. Lisa nghe ra được ý khinh miệt trong lời nói của cô, trong lòng vô cùng bực bội, cằm cũng hất lên cao hơn: "Tôi đi xe đạp cuz, nếu thua tôi thì cậu sợ mất thể diện đúng không?"

Đây là khích tướng, Kim Jisoo những mày rồi mạnh mẽ đứng bật lên. "Được thôi, cậu đã muốn thi đấu như vậy, tôi sẽ để cậu thua tâm phục khẩu phục."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top