Chương 36:
Buổi sáng khi Lisa thức dậy thì ba cô đã rời đi.
Khi cô đi rửa mặt phát hiện vành mắt đều thâm đen, hôm qua đến hơn ba giờ sáng mà cô còn chưa ngủ.
Cô nhìn sắc mặt khó coi trong gương mà thất thần, Jungkook không làm phiền cô nữa, không phải cô nên vui mừng sao?
Chuông báo từ điện thoại trong phòng ngủ lại vang lên lần nữa, cô hoàn hồn, vặn vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong xuống lầu, không ngờ là trước khi ba rời đi còn làm bữa sáng cho cô, một phần ăn kiểu Tây, trên đĩa còn có một khuôn mặt cười được vẽ bằng tương cà.
Cô mỉm cười, tâm tình tốt hơn không ít.
Lấy điện thoại ra chụp lại, cô đăng lên vòng bạn bè, viết: [I LOVE YOU]
Rất nhanh đã có người ấn thích và gửi tin nhắn tới.
Dong Minhyuk: Chào buổi sáng, dậy sớm như vậy?
Lisa hồi: Ừ, thứ hai có cuộc họp, còn phải ra giao lộ trực ban trước khi tới giờ cao điểm.
Minhyuk: Nhanh đi ăn sáng đi.
Lisa: OK
Mà lúc này, Jungkook còn đang ngủ.
Bị chuông điện thoại đánh thức, anh lấy điện thoại qua nhìn thử, BamBam gửi một tấm ảnh qua, anh nhìn kỹ lại, là vòng bạn bè của Lisa.
Anh bị Lisa chặn xem trang cá nhân, anh không nhìn được các hoạt động của cô.
Nhất thời Jungkook tỉnh táo hẳn, hỏi BamBam: [ Sao cậu lại có được WeChat của Lisa? ]
BamBam: [ Kết bạn lúc tôi mở cửa sau cho cô ấy]
Jungkook " à " một tiếng, phía sau không nói gì thêm.
Có một khoảnh khắc anh cực kỳ muốn có WeChat này của BamBam, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định.
Anh cho rằng mốn buông thì phải buông cho sạch sẽ, đừng để cho bản thân thêm lưu luyến gì.
BamBam rất buồn bực, trước đây Jungkook còn ồn ào nói là Lisa chặn anh xem, cho nên anh ta mới có thể cố ý hỏi xin số điện thoại của Lisa, hơn nữa còn có lòng tốt, đang chuẩn bị đưa số WeChat này cho cậu ta.
Đương nhiên, cũng không phải là cho không, làm gì có chuyện tốt chờ sẵn như vậy.
Anh ta muốn lấy cái số điện thoại có WeChat của Lisa này đổi lấy tài khoản trò chơi của Jungkook.
Nói ra thì rất dài, anh ta chẳng có sở thích gì khác, mỗi khi rảnh rỗi đều chơi game, nhưng khổ nổi chơi rất gà, lại còn não tàn vạn năm, đến bây giờ vẫn đang còn ở tầng đáy chiến khu.
Nhưng Jungkook thì không giống như vậy, gần như là cậu ta không có đối thủ, trang bị đồ cũng tốt, lại còn là đội trưởng.
Cho nên anh ta rất muốn cái tài khoản trò chơi kia của Jungkook để ở trong game khoe khoang một vòng.
BamBam chủ động nói với Jungkook: [số WeChat này cho cậu dùng, dù sao tôi cũng không có mấy người cần liên lạc, bình thường chủ yếu đều liên hệ qua điện thoại, công việc của chúng tôi cũng không dùng WeChat để liên lạc với nhau. ]
Sẽ bị định vị.
Jungkook lập tức từ chối: [ Không cần, cậu giữ đi, dùng để liên lạc với tôi. ]
BamBam: [...]
Ý đồ thất bại. (╥_╥)
Sau đó anh ta nói thẳng ra ý đồ của mình: [Gần đây cậu đang bận rộn yêu đương hẳn là không có thời gian chơi game đúng không? Cho tôi mượn tài khoản của cậu chơi mấy ngày đi.]
Jungkook: [ Không cần mượn, cho cậu.]
Thỉnh thoảng anh mới chơi một chút, cũng không nghiện.
Chủ yếu là do tìm không thấy đối thủ đánh.
Khoảng thời gian trước rốt cuộc anh đã phát hiện ra được một đội trưởng của một đội có kỹ thuật cũng khá, nhưng cuối cùng vẫn là bị anh đánh tơi bời.
BamBam suиɠ sướиɠ, để biểu hiện thành ý của bản thân, tuy rằng Jungkook không cần số WeChat kia, nhưng anh ta coi như có qua có lại, vẫn đưa số ID và mật khẩu cho Jungkook.
Jungkook nhìn số ID và mật khẩu, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn thoát khỏi cửa sổ chat với BamBam, không có đăng nhập vào số WeChat mà BamBam đưa.
Tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng anh không muốn ngủ nữa.
Bắt đầu từ tối hôm qua, cả người đều không có tinh thần gì.
Không giống như trước đó, cả ngày cứ giống như đánh máu gà.
Khi Lisa đến đơn vị, đa số đồng nghiệp đều đã tới, trong sân gần như đã đầy xe, cô tìm được một vị trí trống, dừng xe lại.
Sau khi xuống xe thì phát hiện ở bên phải có một chiếc xe thể thao màu đỏ.
Cô không tìm hiểu cụ thể về giá cả của ô tô, nhưng hình như thương hiệu của chiếc xe thể thao kia không thấp hơn 300 vạn.
(100 Vạn Nhân Dân Tệ = 3.428.000.000 VNĐ)X3
Chiếc xe thể thao này lần đầu tiên xuất hiện ở trong sân để xe, nhìn vị trí đỗ xe, hẳn là một người trong trung đội của bọn họ.
Cô nhíu mày, liên tưởng đầu tiên chính là chiếc xe này của đồng nghiệp mới tới, hình như tên là Choi Seola.
Sắp đến thời gian họp, Lisa không trì hoãn thêm nữa, đi về phía phòng họp.
Tới văn phòng, không khí có chút quái dị nói không nên lời.
Vài người đang ngồi vây quanh bên nhau, khe khẽ nói nhỏ.
Jennie thấy cô tới, bước vài bước chạy tới, duỗi tay quàng vai cô, nhìn sắc mặt khó coi của cô, cô ấy nhăn mày lại: "Ban đêm em đi ăn trộm hả?"
Lisa: "À, hôm qua mưa nên em hơi bị cảm lạnh, ngủ không ngon lắm."
Jennie tin là thật, dặn dò cô nếu bị cảm thì nhanh uống thuốc, đề tài này cứ thế cho qua.
Jennie nhỏ giọng nói với Lisa: "Đội chúng ta có đồng nghiệp mới đến, chính là người được xếp ở chung với chị trên danh sách tập huấn, sau đấy lại không tham gia, tên là Choi Seola."
Lisa gật gật đầu, cũng không nói tiếp.
Đối với Seola này, cô có cảm giác không muốn để tâm đến.
Jennie cũng biết Lisa chẳng hứng thú gì mấy chuyện như thế, nói tiếp: "Choi Seola đi qua chỗ đội trưởng rồi, đội trưởng nói mười phút sau sẽ họp."
Lisa: "Ừ, em biết rồi, em đi toilet trước đã."
Jennie: "Đi đi, chị đây tiếp tục hóng chuyện đã."
Nói xong còn cười ha ha.
Lisa không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt đồng nghiệp mới lại là ở toilet.
Lúc cô đi vào, Seola đang rửa tay.
Lisa theo thói quen đưa mắt nhìn người đứng ở bồn rửa tay, còn tưởng là đồng nghiệp ở trung đội khác, vừa muốn chào hỏi thì Choi Seola đã quay mặt lại.
Hai người đều ngẩn ra.
Lisa cảm thấy gương mặt này quen quen nhưng nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
Seola nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới một phen, khóe miệng mang theo ý cười khinh thường: "Cô chính là Lalisa? Tôi là Choi Seola."
Lisa đáp nhàn nhạt: "Không quen biết."
Seola "a" một tiếng, tự mình nói: "Đúng rồi, cái ghế biên chế kia căn bản là tôi không thèm nhìn tới, chỉ là có vài người muốn nịnh hót cha tôi nên tự ý làm, hơn nữa, tôi tới đây cũng không phải vì chút tiền lương trong biên chế này, với chút tiền rách ấy còn chưa đủ cho tôi đổ xăng."
Cô ta cố ý tạm dừng, rồi sau đó đề cao giọng nói: "Nếu cô thèm muốn như vậy, thì cho cô đấy, đừng làm như kiểu tôi bắt nạt cô, cứ như cô bị ấm ức gì ghê gớm lắm ấy."
Lisa mặt không biểu tình, liếc mắt nhìn cô ta một cái, không lên tiếng, xoay người đi mở cửa toilet.
Seola kiêu căng thành thói, trước nay chưa có ai ở trước mặt tỏ rõ không thích cô ta như vậy, đã thế Líaa còn có dáng vẻ chẳng thèm để cô ta vào mắt, cô ta tức giận lập tức đi đến.
"Này, đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?!"
Lisa quay đầu, không nhanh không chậm mà nói: "Lỗ tai tôi hơi kiêu, những người nói vớ vẩn chướng khí mịt mù thì tôi không nghe thấy được."
Seola: "Cô!!"
Tức muốn chết.
Cô ta tức tối giẫm giày cao gót đi ra ngoài.
Thật là tức chết cô ta.
Ngoài cửa, đúng lúc Jennie đang đi vào, Seola suýt chút nữa đụng phải cô ấy, Seola nhíu mày liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt ghét bỏ.
Jennie hung hăng trợn mắt lại cô ta.
Seola: "..."
Ở trong lòng chửi thầm, mãn kinh à!
Vừa rồi Lisa và Seola đối thoại, Jennie nghe được một ít nhưng cứ như lọt vào trong sương mù, cô ấy gõ gõ cửa: "Lili?"
"Vâng, sắp xong rồi đây." Cô ngẫm lại chút rồi nói: "Không phải phòng kế bên không có người à?"
Jennie: "Chị không đi, tìm em đấy."
Sau đó hạ giọng: "Em với Choi Seola có vấn đề gì sao?"
Lisa: "Nói ra thì rất dài."
Chuyện điều động cương vị đã trôi qua, cô cũng không tính giấu Jennie nữa.
Cô đẩy cửa đi ra, rửa tay xong thì cùng Jennie sóng vai đi ra ngoài. Sau đó ở hành lang không người, kể lại đơn giản chuyện trước đây cho Jen.
Jennie nghe xong thì dựng lông: "Chịu ủy khuất lớn như vậy sao em không nói!"
Lisa: "Cũng không tính là ấm ức, bây giờ chị còn không nhìn thấu mấy chuyện dựa vào quan hệ cá nhân này sao?"
Cô khẽ hất cằm: "Đi thôi, đến giờ họp rồi."
Buổi họp sáng luôn đơn giản, đội trưởng giới thiệu sơ về Seola, sau khi chào đón xong, lại nói đến công tác trọng điểm của tuần, một là tra xét say rượu lái xe, hai là chiến dịch đi lối đi bộ văn minh và nhường đường đi bộ.
Đội trưởng: "Thứ 7 và chủ nhật tuần này sẽ bắt đầu ra đường tuyên truyền, tất cả mọi người trực cuối tuần đều không được xin nghỉ, không thể lấy bất kỳ lý do gì để vắng mặt."
Jennie: "Đội trưởng, tuần này Han Gyul nghỉ phép, ca trực của cậu ấy ai nhận đây?"
Đội trưởng không tự giác nhìn về phía Choi Seola.
Seola nghĩ đến cuối tuần còn phải ra đường phát truyền đơn gì đó, chán muốn chết, nhanh chóng đưa tay che khuất mặt, coi như không thấy được ánh mắt của đội trưởng.
Đội trưởng nói: "Ca trực của Han Gyul tôi trực thay."
Anh ta cũng không muốn miễn cưỡng Choi Seola đi, rốt cuộc hoạt động tuyên truyền này sẽ có lãnh đạo trên Văn phòng Thành phố xuống kiểm tra. Với cái dáng vẻ chẳng muốn làm việc kia của Choi Seola, nhìn thấy đã khó chịu, chắc chắn sẽ làm cho đại đội 2 mất điểm.
Anh ta lại nói thêm với mấy người trực cuối tuần: "Đến lúc đó Phó cục trưởng của chúng ta cũng sẽ cùng mọi người ra đường làm tuyên truyền."
Vừa dứt lời, Seola nghe được Dong Minhyuk sẽ đi, kích động không thôi, vội giơ tay: "Đội trưởng, đội trưởng, tôi là người mới, tôi cảm thấy bản thân nên rèn luyện một chút, hoạt động tuyên truyền cuối tuần này tôi muốn đi."
Đội trưởng: "..."
Là bởi vì Dong Minhyuk sẽ đi sao?
Cuối cùng vẫn sắp xếp cho cô ta tham gia.
Đội trưởng nhìn móng tay Seola gắn hoa gắn đá, dặn dò cô ta: "Về nhà cắt móng tay đi, làm cảnh sát giao thông thì phải có dáng vẻ của cảnh sát giao thông."
Seola rụt tay xuống dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Trước đây tôi thấy cảnh sát giao thông trực trên đường đều có thể đeo bao tay màu trắng."
Ý tứ kia là cô ta không muốn cắt móng tay.
Đội trưởng: "..."
Lại nghiêm túc nói: "Đây là yêu cầu cơ bản nhất, trang điểm đậm thế kia, móng tay kia, còn có giày cao gót đều không thích hợp, tôi hy vọng ngày mai khi đi làm sẽ không thấy tình huống như hôm nay nữa."
Seola bĩu môi, không tình nguyện nói: "Vâng, đã biết."
Cô ta không khỏi dùng khóe mắt liếc nhìn phía dưới bàn, Lisa đi giày đế bằng.
Vừa rồi cô ta đứng ở trước mặt Lisa, mang giày cao gót mà chỉ gần bằng cô, vậy nếu ngày mai mang giày đế bằng, chẳng phải Lisa cao hơn cô ta cả cái đầu?
Càng nghĩ càng buồn bực.
Sau buổi họp, mọi người thay cảnh phục, đi ra giao lộ trực.
Đội trưởng biết chắc chắn Lalisa và Choi Seola bất hòa nên cố ý phân các cô khác tổ, bao gồm cả những ca trực sau các cô cũng không hề trực chung.
Trong đội đột nhiên có thêm một bà cô tính tình không ra sao, lại còn là người mới, những ngày tháng sau này dự là anh ta sẽ phải chịu khổ.
Trước kia anh ta cảm thấy Lisa chỉ là tính cách lạnh nhạt, không thích nói chuyện, hiện tại nhận ra mình đã phán đoán sai rồi, cô vừa bướng bỉnh lại còn ngang ngược.
Còn Seola, đó chính là một cô tiểu thư nhà giàu tùy hứng, tâm cơ thì không có bao nhiêu, nhưng nếu náo loạn lên thì anh ta cũng khó có thể chống đỡ.
Sau này có vẻ đại đội sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Ngẫm lại liền thấy đau đầu.
Chưa tới 8 giờ Lisa đã tới giao lộ trực ban, cũng là giờ đi cao điểm buổi sáng đi làm, dòng xe di chuyển cực kì khó khăn.
Tối hôm qua trời mưa, không nghĩ tới sáng nay bầu trời lại trong xanh đến vậy.
Đón ánh sáng mặt trời, lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Jungkook không ăn sáng mà ra khỏi nhà luôn, vốn là tính tìm một tiệm bán đồ ăn sáng để ăn chút gì đó, nhưng dọc theo đường đi quên dừng lại, cứ thế chạy vòng tới ngã tư này trong vô thức.
Chờ đến khi anh thấy được dòng xe cộ đang tắc nghẽn thì không còn cách nào để quay lại.
Phải đợi qua ba cái đèn xanh mới nhích được tới phía trước.
Khi xe anh vượt qua giao lộ, đèn xanh chỉ còn hai giây, nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ dừng lại, xe dừng ngay ở trước vạch sẽ có tầm nhìn rất tốt, có thể ở đây ngắm Lisa một lát, nhưng hôm nay anh lại tăng tốc vượt qua.
Khóe mắt anh vẫn thấy được Lisa.
Cô cách anh mười mấy mét, đang ra hiệu cho dòng xe thông qua, cũng không chú ý tới xe anh, trong lúc đó còn có người đi đường vượt đèn đỏ, cô bước nhanh tiến lên để ngăn lại.
Vài giây sau, xe đi nhanh qua giao lộ, dòng xe phía sau san sát nối đuôi theo, nhìn vào gương chiếu hậu cũng không nhìn thấy được cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top