NHIỆM VỤ & LỜI HỨA
Căn phòng tối, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ màn hình thiết bị giám sát. Phác Chí Huấn và Lại Quán Lâm đứng cạnh nhau, tay trong tay, cảm nhận nhịp tim dồn dập khi theo dõi mục tiêu mới: một nhóm giáp đen đang di chuyển dữ liệu trái phép.
"Anh, em nghĩ chúng ta nên tiếp cận từ cửa sau. An toàn hơn và ít gây chú ý." - Huấn thì thầm, mắt chăm chú vào màn hình.
Quán Lâm gật đầu, khẽ siết tay Huấn: "Anh, em hoàn toàn đồng ý. Nhưng... anh hứa sẽ không để em đi một mình nhé."
Huấn mỉm cười, áp sát vai vào anh: "Anh hứa. Anh sẽ luôn bảo vệ em."
Họ len lỏi qua các hành lang tối, mỗi bước chân đều thận trọng. Huấn đứng bên ngoài cảnh giới, Quán Lâm lẻn vào để tiếp cận hệ thống dữ liệu. Một kẻ lính giáp đen xuất hiện, nhưng chỉ với một cú nháy mắt từ Huấn, Quán Lâm nhanh chóng né tránh và khống chế.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Quán Lâm thở hổn hển: "Anh... anh đúng là... cứu em kịp thời!"
Huấn cười nhẹ, cúi xuống hôn trán Quán Lâm: "Anh luôn bên em mà. Em biết mà."
Mỗi nhiệm vụ, mỗi pha nguy hiểm, họ đều phối hợp như một nhịp điệu. Không chỉ là đồng đội, mà còn là nguồn động lực và niềm tin cho nhau.
Khi dữ liệu đã được lấy thành công, họ rút lui về căn hộ. Huấn thở dốc, ngồi xuống cạnh Quán Lâm: "Anh... em nghĩ mình... mình đã phối hợp tốt hơn hôm qua."
Quán Lâm mỉm cười, vuốt tóc Huấn: "Anh, em thấy rõ ràng anh trưởng thành hơn hẳn. Nhưng quan trọng hơn... em thích cảm giác anh luôn tin tưởng và dựa vào em."
Huấn đỏ mặt, dựa đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... em cũng vậy. Em muốn bên anh, bất kể nguy hiểm hay bình yên."
Buổi tối, họ cùng nhau nấu ăn và chia sẻ những câu chuyện vụng về. Quán Lâm trêu Huấn khi anh làm đổ bát canh, còn Huấn đáp lại bằng cách ném nhẹ một miếng bánh vào mặt Quán Lâm. Tiếng cười vang lên trong căn bếp nhỏ, hòa với ánh đèn vàng ấm áp.
Khi màn đêm buông xuống, họ nằm cạnh nhau trên giường, ôm chặt và trao nhau những nụ hôn nhẹ. Huấn thì thầm: "Anh, em... thật sự hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Dù có nhiệm vụ nguy hiểm, em cũng không còn sợ nữa."
Quán Lâm siết chặt tay Huấn, áp sát anh vào ngực: "Anh, từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua mọi chuyện. Anh sẽ luôn bên em, bảo vệ em."
Trong căn phòng lặng yên, chỉ còn tiếng thở đều và nhịp tim hòa cùng nhau, họ cảm nhận rằng tình yêu và sự gắn kết đã trở thành sức mạnh để họ đối mặt với mọi nguy hiểm trong tương lai.
Đêm tối bao trùm thành phố, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng hắt xuống mặt đường ướt mưa, tạo ra những vệt sáng loang lổ. Phác Chí Huấn và Lại Quán Lâm đứng trên mái tòa nhà đối diện trung tâm dữ liệu của nhóm giáp đen. Đây là nhiệm vụ nguy hiểm nhất từ trước tới nay - đánh chặn một lượng dữ liệu quan trọng và vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống giám sát của chúng.
Huấn nhìn Quán Lâm, ánh mắt pha lẫn lo lắng và quyết tâm: "Anh... em... em chưa bao giờ thấy nhiệm vụ nào nguy hiểm như hôm nay. Anh... anh hứa sẽ bảo vệ em nhé?"
Quán Lâm nắm tay Huấn chặt, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: "Anh hứa. Anh sẽ không để em phải sợ hãi. Anh sẽ luôn bên em."
Họ cúi xuống, cùng nhau trượt xuống mái tòa, lao vào khu vực mục tiêu. Huấn cẩn trọng, giữ chặt các thiết bị, trong khi Quán Lâm tấn công các lính giáp đen canh gác. Mỗi cú di chuyển đều phối hợp như nhịp điệu hoàn hảo: một nhịp thở, một nhịp bước, một nhịp tấn công.
Một tên lính bất ngờ xuất hiện từ góc khuất, lao thẳng về phía Huấn. Quán Lâm lao tới, khóa cổ hắn, dùng lực kéo Huấn né sang bên. Tim Huấn đập dồn dập khi cảm nhận sức mạnh và sự bảo vệ từ Quán Lâm. "Anh... cảm ơn anh..." - anh thì thầm.
Quán Lâm mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Huấn: "Anh... em sẽ luôn bên em, em biết mà."
Khi họ tiến vào phòng trung tâm dữ liệu, hệ thống cảnh báo vang lên inh ỏi. Huấn nhanh chóng cắm USB vào thiết bị, trong khi Quán Lâm đứng chắn phía trước. Một tên giáp đen khổng lồ lao tới, tay cầm dao thép. Huấn rút cáp mạng, đồng thời né sát người Quán Lâm.
Quán Lâm lao tới, đẩy Huấn ra, rồi khóa cổ kẻ thù. Huấn dùng toàn bộ sức lực kết nối thiết bị, dòng dữ liệu nhấp nháy: 97%... 98%... 99%... và cuối cùng, [Tải dữ liệu hoàn tất].
Huấn thở phào, ngước lên nhìn Quán Lâm. Ánh mắt anh chan chứa tình cảm: "Anh... em... chúng ta đã làm được. Nhờ có anh, em mới vượt qua được."
Quán Lâm kéo Huấn vào lòng, áp sát trán vào trán anh: "Anh, em cũng vậy. Anh không bao giờ rời em. Chúng ta sẽ cùng nhau, mãi mãi."
Họ ôm nhau giữa phòng dữ liệu, mùi khét của kim loại cháy và âm thanh cảnh báo như lùi lại phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhận ra rằng tình yêu và sự gắn kết chính là sức mạnh để vượt qua mọi hiểm nguy.
Trở về căn hộ, Huấn và Quán Lâm ngồi cạnh nhau trên giường, tay trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố sáng đèn. Huấn dựa đầu vào vai Quán Lâm: "Anh... em nghĩ từ nay, mỗi nhiệm vụ sẽ không còn đáng sợ, miễn có anh bên cạnh."
Quán Lâm mỉm cười, ôm Huấn chặt hơn: "Anh, em cũng vậy. Anh sẽ bảo vệ em, cùng em bước qua mọi khó khăn. Anh yêu em, và từ nay... anh muốn chúng ta luôn ở bên nhau."
Huấn đỏ mặt, khẽ mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi Quán Lâm: "Anh... em yêu anh. Anh là người duy nhất em muốn cùng chia sẻ tất cả - cả nguy hiểm lẫn bình yên."
Ánh sáng vàng ấm áp từ đèn ngủ phủ lên căn phòng, hòa cùng nhịp thở đều của hai người. Họ nằm cạnh nhau, ôm chặt và trao thêm vài nụ hôn nhẹ. Những nhiệm vụ nguy hiểm, những phút giây căng thẳng đã qua, giờ chỉ còn tình yêu và sự tin tưởng trọn đời.
Quán Lâm thì thầm: "Anh, từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau, không rời nhau."
Huấn khẽ đáp, áp sát người vào anh: "Anh, em hứa... trọn đời, chỉ bên anh."
Và trong đêm yên tĩnh ấy, giữa ánh sáng vàng ấm áp, họ biết rằng tình yêu và sự đồng hành của họ đã trở thành điều bất biến, sẵn sàng cùng nhau vượt qua bất kỳ thử thách nào phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top