MẠNG LƯỚI NGẦM

Buổi sáng hôm sau, mưa đã ngớt nhưng bầu trời vẫn phủ một lớp mây xám đặc quánh. Cà phê trong tay Quán Lâm vẫn còn nóng, nhưng tâm trí anh lại lạnh đi khi đọc báo cáo mới từ đội phân tích. Lọ dung dịch thu được ở phòng khám tối qua chứa một hợp chất không nằm trong danh mục thuốc được phép lưu hành. Tệ hơn, nó có thành phần gây ức chế thần kinh ở liều thấp - vừa đủ để khiến nạn nhân mất khả năng chống cự mà không tạo dấu hiệu rõ rệt trên xét nghiệm thông thường.

Chí Huấn ngồi bên, lật nhanh từng tấm ảnh chụp hồ sơ bệnh án. Anh dừng lại ở một trang, ngón tay gõ nhẹ lên dòng chữ được viết nguệch ngoạc bằng bút mực xanh: "Chuyển tuyến - không cần điều trị tiếp".
- Đây là dấu hiệu. - Anh nói, mắt vẫn dán vào tài liệu. - Những bệnh nhân mất tích đều bị ghi chú tương tự.

Quán Lâm cau mày:
- Tức là, chúng chọn lọc nạn nhân ngay từ giai đoạn khám bệnh.

Hai người im lặng vài giây, mỗi người chìm trong dòng suy nghĩ riêng. Rồi Quán Lâm đặt tách cà phê xuống bàn, nghiêng người về phía trước:
- Anh nghĩ mình nên bắt đầu từ đâu?

- Tài chính. - Chí Huấn đáp không do dự. - Những vụ như thế này, luôn có dấu vết tiền bạc.

Không lâu sau, họ có mặt tại phòng phân tích dữ liệu tài chính. Bảng điện tử lớn hiển thị những dòng chuyển khoản, những công ty bình phong, và các giao dịch tiền mặt bất thường. Một cái tên nổi bật lên: Công ty Dược Liên Tín. Trong vòng sáu tháng, Liên Tín đã chuyển số tiền lớn tới một chuỗi "quỹ nghiên cứu" mà không có báo cáo khoa học nào công khai.

- Cái này chắc chắn không sạch. - Quán Lâm lẩm bẩm.

Để tiếp cận, họ cần người bên trong. Và cơ hội đến nhanh hơn dự kiến: một nhân viên kế toán cũ của Liên Tín vừa gửi đơn xin bảo vệ nhân chứng, đổi lấy thông tin.

Buổi chiều, họ gặp cô ở một căn hộ an toàn. Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, gầy, gương mặt hốc hác. Cô liên tục nhìn ra cửa sổ trước khi bắt đầu nói.
- Họ dùng quỹ nghiên cứu để rửa tiền và tài trợ cho các "thí nghiệm y tế". Những người bị chọn thường là người vô gia cư, người bệnh không thân nhân... hoặc bất kỳ ai mà họ nghĩ sẽ không ai tìm kiếm.

Chí Huấn nghiêng người, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ sức khiến đối phương cảm thấy an toàn:
- Cô có thể chứng minh không?

- Có. - Cô đưa ra một USB. - Đây là bản sao dữ liệu tôi giữ lại trước khi nghỉ việc.

Ngay lập tức, USB được niêm phong và chuyển về đội kỹ thuật. Quán Lâm nhìn người phụ nữ một lúc lâu trước khi nói:
- Cô sẽ được bảo vệ, nhưng kể từ giờ, tuyệt đối không liên lạc với ai bên ngoài.

Khi rời căn hộ, bầu không khí giữa Quán Lâm và Chí Huấn trở nên căng hơn. Cả hai đều biết, nếu thông tin trong USB đúng, họ không còn nhiều thời gian. Bọn phía sau Liên Tín sẽ không ngồi yên.

Tối hôm đó, khi hồ sơ đang được giải mã, một sự cố xảy ra. Hệ thống mạng nội bộ bỗng báo tấn công. Đèn đỏ nhấp nháy, các cửa sổ cảnh báo bật liên tục trên màn hình. Bộ phận IT hô to:
- Ai đó đang cố xóa dữ liệu từ xa!

Quán Lâm lao tới, cùng kỹ thuật viên ngắt kết nối toàn bộ máy chủ khỏi mạng. Chí Huấn đứng phía sau, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh. Khi mọi thứ tạm yên, chỉ một phần dữ liệu được cứu. Trong đó có danh sách bệnh nhân kèm mã số định danh, và một thư mục bí ẩn mang tên "Đề án Bóng Đêm".

- Đây là gì? - Quán Lâm hỏi.

- Chưa biết. Nhưng tên này... - Chí Huấn lắc đầu - ... không phải báo hiệu điều tốt.

Ngoài trời, mưa lại bắt đầu rơi, từng giọt nặng nề như đồng hồ cát đang chảy. Họ hiểu rằng, mạng lưới ngầm này không chỉ tinh vi, mà còn sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Và lần tới, mục tiêu có thể chính là họ.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ đập vào khung kính dày, xen kẽ với tiếng gõ bàn phím dồn dập từ phòng kỹ thuật. Một kỹ sư quay lại, gương mặt tái đi:
- Trong thư mục "Đề án Bóng Đêm" còn có bản danh sách nhân viên nội bộ của Liên Tín. Và... một vài cái tên là bác sĩ trong bệnh viện thành phố.

Không khí trong phòng đặc quánh lại. Quán Lâm ngẩng đầu, mắt tối sầm:
- Nghĩa là bọn chúng không chỉ ẩn trong phòng khám, mà còn cắm rễ vào cả hệ thống y tế công.

Chí Huấn cảm thấy gai lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu sự thật này bị phanh phui, nó không chỉ là vụ án hình sự đơn thuần, mà là một cơn địa chấn sẽ quét qua toàn bộ ngành y.

- Chúng ta phải giữ kín thông tin này. - Anh nói chậm rãi. - Nếu lộ ra bây giờ, sẽ chẳng còn ai để mà bắt.

Quán Lâm gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào màn hình đang hiển thị một đoạn video mờ: hình ảnh hành lang hẹp, một người bị trùm đầu kéo đi, phía sau là một bóng đen cao lớn. Không ai nói gì, nhưng cả hai cùng biết - thời gian để cứu người đó đang trôi đi từng phút.

Khi ra về, trời đã khuya. Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài cái bóng của họ trên nền gạch ướt. Chí Huấn kéo cao cổ áo, khẽ hỏi:
- Nếu anh phải chọn giữa phá án và bảo vệ một người, anh sẽ chọn gì?

Quán Lâm không trả lời ngay. Anh bước thêm vài bước, rồi nói khẽ, gần như chỉ để Chí Huấn nghe:
- Em biết câu trả lời rồi còn hỏi.

Câu nói ấy, tuy đơn giản, nhưng lại khiến tim Chí Huấn khẽ rung lên - một cảm giác mơ hồ giữa nguy hiểm và an toàn, giữa nỗi sợ và hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top