BÓNG ĐÊM KHÔNG RÚT LÙI
Cơn mưa rả rích cả ngày đêm khiến thành phố như bị bọc trong một lớp vải ẩm, mọi thứ đều ướt và tối như vừa bị rút cạn năng lượng. Đèn đường hắt xuống những vũng nước đen nhánh, ánh vàng rụt rè bị nhoè đi bởi màn nước mù. Ở trụ sở đội điều tra, không gian vẫn sáng đèn như một hòn đảo tỉnh thức giữa biển tối. Máy tính rợp lên những dòng dữ kiện, báo cáo, ảnh chụp hiện trường, và ở giữa là những con người mỏi mệt nhưng không chịu dừng lại.
Phác Chí Huấn ngồi trước bàn, hai tay đan vào nhau, ánh mắt dán vào tờ in từ thư mục "Đề án Bóng Đêm". Mỗi cái tên, mỗi mã số trên danh sách như mũi kim ghim vào tim anh. Anh chờ một phút, hít sâu, rồi vừa nói vừa lật tiếp trang: "Trong số đó có tên một bác sĩ bệnh viện - Trương Hạo Dân. Ông ấy ký duyệt nhiều giấy tờ 'đặc biệt' trong hai năm qua. Sau khi ký, bệnh nhân biến mất khỏi hệ thống. Chúng ta phải thận trọng."
Lại Quán Lâm nhìn tập hồ sơ, rồi ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh như thép. "Nếu người đứng giữa, như ông Trương, là mắt xích, thì phía trên chắc chắn còn ai đó với quyền lực che chắn. Vấn đề là... ai dám chống lại những người đó?"
Câu hỏi treo lơ lửng, nhưng không ai trả lời ngay. Họ biết rõ: chạm tới một người có thế lực là chạm tới một tổ hợp lợi ích đã ăn sâu. Nhưng việc không làm gì cũng có nghĩa là tiếp tục để những tiếng nói bị dập tắt.
Sáng hôm sau, họ quyết định tiếp cận Trương Hạo Dân ngay tại bệnh viện, nhưng tuyệt đối bí mật. Kịch bản được đóng gói tỉ mỉ: Chí Huấn giả làm bệnh nhân đau đầu kéo dài, Quán Lâm đóng vai người nhà. Họ không đeo thẻ ngành, không ra vẻ là đội điều tra; mọi chuyển động phải tự nhiên, không gây chú ý.
Bệnh viện Nhân Dân số 3 đầy người. Mùi thuốc sát trùng, tiếng loa gọi số, tiếng bước chân vội vã - tất cả tạo nên một nền âm thanh như xé nát sự bình yên. Trương Hạo Dân đón họ trong phòng khám, vẫn nở nụ cười rụt rè, giọng nói điềm tĩnh khiến người đối diện có cảm giác đang nói chuyện với một thầy thuốc chân chính. Nhưng dưới ánh mắt ấy, có thứ gì lạnh và xa.
Cuộc đối thoại ban đầu rất chuyên môn, nhưng Quán Lâm chủ động đưa phong bì đựng bản sao dữ liệu đã thu thập. Như một phản xạ, Trương nhìn qua, khe mi mắt khẽ khép, rồi ông mỉm cười, đôi môi nhếch lên một cách khó đoán: "Hai người liều lĩnh. Nhưng các cậu không biết mình đang chọc tới đâu. Có những tầng người các cậu chưa thấy, và chúng không xuất hiện ở nơi công khai." Ông khẽ gõ đầu bút trên bàn, rồi nói tiếp: "Tôi chỉ là mắt xích, nhưng một mắt xích gãy thì có mắt xích thay, và thay thế tới khi người ra lệnh cũng cảm thấy an toàn."
Lời ông nói như thả xuống một hòn đá giữa hồ tĩnh lặng, khiến mọi gợn sóng lan nhanh. Quán Lâm chấn tỉnh, không để lộ cảm xúc, chỉ nhắc thẳng: "Ông có bằng chứng gì cho phía sau đội ngũ này không? Chúng tôi cần tên, địa chỉ, bất kỳ dấu hiệu nào, để người ta không trốn thoát sau khi anh cung cấp."
Trương thở dài, đôi mắt lóe một tia lạ, kiểu người từng nhìn thấy quá nhiều bí mật. "Nếu tôi có tên, anh nghĩ tôi đã nộp lên đâu? Có những người sở hữu cả bộ máy, họ thu xếp để tên tuổi không hiện ra. Các cậu phải hiểu, đó không chỉ là tiền và danh; đó là quyền lực. Khi quyền lực tự củng cố, nó làm mềm mọi rào cản."
Buổi gặp kết thúc mà chẳng có lời thỏa thuận rõ ràng. Trương vẫn giữ lập trường mơ hồ, vừa cảnh báo vừa ẩn ý. Khi Quán Lâm và Chí Huấn rời phòng, cảm giác nặng nề đè xuống đôi vai họ như một thứ áo giáp vô hình.
Đêm đến, khi mọi người trong tổ nghỉ ngơi ít ỏi, Quán Lâm nhận được tin nhắn nặc danh: "Dừng lại. Nếu không, pháp y sẽ là cái tên tiếp theo." Đọc xong, tay anh khẽ run. Mấy giây sau, anh đưa điện thoại cho Chí Huấn xem. Mặt Chí Huấn trắng bệch, cảm giác như bị dao xiên qua lồng ngực.
Không phải chỉ vì lời đe dọa riêng cho anh - mà là bởi ai đó đã thấy đến tận nơi mà họ ít mong đợi nhất: gia đình, những người thân, đội pháp y. Đe dọa không còn là lời cảnh cáo vô nghĩa; nó đã chuyển thành mục tiêu cụ thể.
Họ họp khẩn. Kế hoạch bảo vệ nhân chứng được rà soát lại, phương án di chuyển của công tác pháp y được thay đổi. Mẹ Chí Huấn và chỗ ở của những người liên quan được thêm lớp bảo vệ. Tiêu Khang chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh vật lý cho trụ sở tạm thời. Ai nấy làm việc như những cỗ máy, vừa vội vừa cẩn.
Nhưng giữa tất cả những hoạt động nghiêm túc ấy, một khoảnh khắc riêng tư nhỏ xuất hiện: sau giờ làm, Quán Lâm và Chí Huấn cùng ngồi trong xe hơi đỗ ở góc khuya, trời mưa rơi đều. Quán Lâm không mở lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương, rồi nói rất nhẹ: "Nếu họ chơi bẩn với cả gia đình anh, tôi sẽ không để họ sống dễ dàng." Chí Huấn đáp lại bằng một cái gật nhẹ, không nói thêm. Khoảnh khắc ấy không cần lời, nhưng đủ để hai người hiểu mình phải tin cậy lẫn nhau.
Sáng hôm sau, một thông tin mới xuất hiện: đội an ninh mạng của họ đã truy vết được một địa chỉ IP bí ẩn gửi bản sao dữ liệu vào một máy chủ ở ngoại thành. Máy chủ đó nằm trong một kho hàng được đăng ký dưới tên một công ty vỏ bọc - Công ty Thịnh An. Họ quyết định tổ chức một đợt kiểm tra kho, đồng thời làm nhiệm vụ bí mật để không để cho phía kia biết động thái của mình.
Đội hình bao gồm vài người ít ai biết, xuất phát vào nửa đêm. Bóng tối dày đặc, mưa khiến mọi bước chân im ắng. Họ tiếp cận kho theo đường tắt, từng người một len lỏi vào khe hở. Bên trong, ánh đèn màu vàng mờ, hàng pallet chất cao, và giữa đó có một căn phòng nhỏ khóa trái. Họ phá khóa, vào trong. Trái tim mọi người như thắt lại khi nhìn thấy những thùng tài liệu, máy móc, ổ cứng. Một số ổ cứng chưa kịp xóa dữ liệu.
Trong lúc kỹ thuật viên đang sao lưu dữ liệu, một tiếng động vang lên - báo động bên ngoài đã bị vô hiệu hoá bởi một kẻ thứ hai, đúng lúc đội họ lục soát. Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập, vài nhân viên mặc đồ thường xuất hiện như thể từ dưới mặt đất trồi lên. Một vụ ẩu đả ngắn xảy ra, súng không nổ nhưng tiếng la hét khiến tim mọi người như rơi xuống.
Họ rút lui kịp, mang theo ổ cứng thu được. Trong lúc chạy, Quán Lâm bị một cơn đau như vết xước lòng bàn tay - một mảnh gỗ đâm qua găng, chảy máu. Máu nhỏ xuống nền kho ẩm ướt như một dấu chỉ: họ vừa chạm vào một tổ ong đang nổi giận. Máy móc an ninh ở kho sau đó bị kích hoạt từ xa - dường như phía bên kia đã biết họ từng ở đây.
Về lại trụ sở, cả đội dán mắt vào màn hình. Dữ liệu ổ cứng hé lộ nhiều thứ: danh sách chuyển tiền, liên lạc giữa các bác sĩ và số điện thoại ẩn danh, hợp đồng giả mạo, và một danh sách mã mang tên "Đề án Bóng Đêm" kèm mô tả một chuỗi thử nghiệm trên những đối tượng không có người thân. Có hơn một nạn nhân được liệt kê là "mất tích - không rõ lý do" sau khi ghi nhận kết quả xét nghiệm lạ. Họ bắt đầu nối các mối, từng dây một.
Trước mắt, bức tranh dần hiện rõ: đây là một mạng lưới có tổ chức, có đường dây tài chính, có những người đứng sau có thể khiến pháp luật bàng hoàng. Nhưng đối diện với họ, Quán Lâm và Chí Huấn biết rõ điều này: chẳng ai khác ngoài chính họ sẽ phải bước lên và rút những sợi dây đó xuống.
Đêm khuya, khi mọi người đã rời đi, hai người còn lại ngồi nhìn màn hình tối. Chí Huấn thở dài, tay run nhẹ khi vuốt lại mái tóc. "Anh biết chúng ta đang tự đặt mình vào cái bẫy lớn," anh nói. Quán Lâm quay sang, ánh mắt cứng rắn: "Thì bước vào bẫy, anh buộc phải cứu mạng anh. Đó là bằng chứng và lẽ sống."
Bóng đêm không rút lui. Nó bọc chặt quanh thành phố và cả những con người đang tìm cách lôi ánh sáng trở lại. Nhưng giữa bóng và sáng, giữa sợ hãi và quyết tâm, một điều rõ ràng: họ đã vượt qua điểm không thể quay đầu. Và lần này, không chỉ là phá án - mà là cứu lấy những mạng người đã bị bỏ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top