Chap 9 : Rốt cuộc ai mới là ma
-"Đại mỹ nữ, có rảnh không?"Hình ảnh của Cát Ngọc chợt hiện lên trong đầu của tôi.
Cát Ngọc cười nói: "Nếu như anh mời cơm thì có rảnh".
Tôi cũng cười nói: "Được, tôi chờ cô ở Hồng Môn Yến."
Hồng Môn Yến là nhà hàng bày trí theo phong cách Trung Quốc cổ , đồ ăn ở đây mùi vị rất tuyệt đương nhiên giá cả cũng không rẻ. Tôi là người nghèo xưa nay không dám đi những nơi như thế này, nhưng mà đây là mời mỹ nữ ăn cơm không giống nhau nha.
Cát Ngọc vừa đến tôi nhìn về phía nàng liền sững sờ "quá đẹp!"
Trên người mặc áo sơmi màu hồng phấn kết hợp với chân váy bó sát ôm trọn bờ mông cong tròn lại càng tôn lên đôi chân dài trắng mịn bên ngoài nàng khoác một chiếc áo choàng tóc dài theo gió nhẹ bay, đúng là phong thái nữ thần.
Cát Ngọc cũng nhìn thấy tôi khẽ mỉm cười rồi bước nhanh tới.
"Còn chưa gọi món ăn ạ"? Cát Ngọc ngồi xuống hỏi tôi.
-" Tôi không biết cô thích ăn gì , đợi cô đến gọi đấy". Tôi thuận miệng nói một câu, Cát Ngọc đỏ mặt cúi đầu nhìn về phía thực đơn.
Tôi phát hiện ra có nhiều cô gái chỉ cần có đồ ăn ngon trước mắt đều biến thành kẻ tham ăn mặc kệ chuyện gì đều quăng hết sau đầu, Cát Ngọc căn bản không có nhớ về cái thẻ căn cước kia, chỉ thấy nàng rất phấn khởi nhìn mấy món ăn. Cuối cùng còn hỏi tôi có uống rượu đỏ không?.
Thấy nàng vui vẻ như vậy tôi cũng không muốn làm nàng mất hứng, liền gác chuyện thẻ căn cước qua một bên, cùng nàng vừa ăn vừa tán gẫu, không thể không nói cùng ăn cơm với một cô gái xinh đẹp quả thật là chuyện vui tai vui mắt!
Đúng là cái đẹp cũng có thể ăn, chỉ cần nhìn Cát Ngọc tôi cũng thấy no rồi.
Ăn cơm xong, tôi hỏi: Nếu như cô không bận việc gì tôi mời cô đi xem phim nhé được không?
Cát Ngọc nắm chặt khăn tay như có chút giận tôi ,nói:
- Đàn ông các anh đều như vậy, trước tiên mời ăn cơm, sau đó xin mời xem phim, mượn cớ kéo dài thời gian đến tối thì đưa vào khách sạn, đúng không?
Tôi sững sờ mời xem phim chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Tôi còn chưa nói, Cát Ngọc liền cười nói: Muốn tán tỉnh tôi không đơn giản như vậy đâu.
Ta lắc đầu, cười nói: " Không phải đâu,
Cô có bạn trai rồi mà? Hơn nữa còn làm nghề giống tôi đây, hoa đã có chủ, tôi làm sao dám suy nghĩ nhiều."
Cát Ngọc cùng tôi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, nàng đeo kính râm vào nói: "Tôi lừa anh đó, tôi không bạn trai."
Nàng có bạn trai hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ là đến đưa thẻ căn cước, tiện đường muốn từ trên người nàng moi một ít tin tức.
Ngay sau đó tôi liền móc ra thẻ căn cước, đưa cho Cát Ngọc vừa định mở mồm hỏi chuyện làm tôi thắc mắc mấy hôm nay thì bỗng nhiên nàng nhìn chiếc thẻ sững sờ sau đó cẩn thận nhìn đi nhìn lại nói với tôi : "Đây không phải thẻ căn cước của tôi".
Tôi cầm lại thẻ vừa nhìn Cát Ngọc vừa nhìn bức ảnh trên thẻ căn cước, cùng một người mà! chỉ bất quá bên ngoài xinh đẹp hơn có lẽ do ảnh thẻ căn cước không dễ nhìn nên nàng không nhận hay vì lý do gì khác?
Tôi dùng giọng đùa hỏi dò lại nàng:"Thẻ căn cước đều như vậy ảnh đều thẻ đều trông khó coi, cô nhìn tôi đi vóc người như Chu Nhuận Phát, kết quả ảnh thẻ căn cước rất giống Vương Bảo Cường, cô không cần xấu hổ đâu?"
Cát Ngọc cũng không có bị ngữ khí của tôi làm dao động khuôn mặt nghiêm túc nói: "Bức ảnh là cùng một người, bên trên tin tức cũng đều đúng, nhưng thẻ căn cước này không phải cái tôi được cấp!
Ta sững sờ nghĩ thầm, chẳng lẽ người đàn ông mặc âu phục kia là người chuy vốn ên làm giả giấy tờ? Hắn đã tráo thẻ căn cước? Vậy chiếc thẻ được phát hiện ra trong ví tôi là thật sau đó bị đánh tráo hay dĩ nó đã là giả? Việc này cần điều tra thêm nên tôi tạm thời hoãn việc hỏi Cát Ngọc về chiếc thẻ kia.
Tôi cảm thấy đầu ẩn ẩn đau nói: "Ta sẽ không đem thẻ căn cước đánh tráo ."
Cát Ngọc gật đầu nói: "Tôi biết, anh muốn đánh tráo cũng không có năng lực đấy, thẻ căn cước của tôi còn có ai chạm qua?"
"Có một người đàn ông mặc âu phục , chừng bốn mươi tuổi."Tôi vừa dứt lời, Cát Ngọc bỗng nhiên giơ tay ném thẻ căn cước đi.
Tôi không rõ vì sao, đang chuẩn bị kiếm về, nàng lại nói:"Đừng đụng! tấm thẻ căn cước này bị ma từng giở trò! Người đàn ông kia là ma!"
Cái gì? !
Tôi trừng mắt cảm thấy bản thân như đang chơi cần fake, người đàn ông mặc âu phục nói Cát Ngọc là quỷ, Cát Ngọc nói người đàn ông mặc âu phục là quỷ, ai đang nói thật? Ai đang nói dối?
Khi bé có nghe mấy bà lão trong thôn nói, ma không dám đi lại vào ban ngày hiện tại Cát Ngọc đi dưới ánh mặt trời được hai giờ rồi, tôi lấy thẻ căn cước từ người đàn ông kia thì hắn ta cũng đứng được dưới ánh mặt trời một lúc lâu vậy rốt cuộc ai thiệt ai giả? Ai nhét thẻ căn cước kia vào ví tôi? Ai muốn vu oan giá họa cho ai? Chiếc thẻ đó là thật hay giả nếu là giả thì chiếc thẻ thật ở đâu? Trong đâu tôi bắt đầu xuất hiện một vạn câu hỏi vì sao !
Cát Ngọc nói: A Bố, sau đó đừng tiếp tục tiếp xúc với người đàn ông kia nữa, nghe tôi không sai!
Tôi gật đầu ừ một tiếng, nhưng luôn cảm giác là lạ, lớn như vậy, rất ít người gọi tôi là A Bố, bởi vì từ bố ở trung quốc cổ đại là mãnh thú.
Trong truyền thuyết, Lữ Bố ở tuổi nhỏ có thời gian đi nhầm vào núi rừng được hung thú phụ thể, sau đó liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trở thành đệ nhất chiến thần tam quốc, mà nhà ta người nhà hay gọi tôi là tiểu Minh Tử, mà về phần tại sao lại đặt tên tôi là Lưu Minh Bố thì không có ai hiểu tâm tư ông nội.
Đưa Cát Ngọc đi xem một phim kinh dị Cát Ngọc ngồi ở bên cạnh tôi, thỉnh thoảng bị dọa nàng liền ôm chặt cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng bộ ngực mêm mại kia đang cọ cọ vào tay mình.
Xem ra đưa các em gái đi xem phim kinh dị là chiêu tán gái cũ nhưng luôn hiệu quả. Ta nghĩ thầm Cát Ngọc sợ quỷ nên nàng chắc không phải quỷ đâu?
Xem phim xong lại đi dạo phố, tuy rằng tốn không ít tiền nhưng trong lòng rất vui vẻ, tôi nghĩ thầm khi nào mới có thể tìm được bạn gái như Cát Ngọc nếu có một người con gái như vậy thì chỉ cần nàng muốn thứ gì tôi cũng sẽ cho nàng hết thảy.
Bất tri bất giác đã đến buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong tôi nói muốn đưa Cát Ngọc về trở lại, nàng nói mình tự về được nói xong gọi liền một chiếc xe rời đi.
Trong lòng tôi âm thầm tính toán, Cát Ngọc, người đàn ông mặc âu phục, Trần Vĩ, ba người này trong đó khẳng định có một người là ma, bây giờ trở về gọi cho người đàn ông mặc âu phục tôi nghĩ mình có cần biết sự thật.
Hắn từng nói ma nữ Cát Ngọc này, hiện nay sẽ không hại ta nên tôi có thể tiếp tục lái xe buýt tuyến số 14.
Mặc kệ ai là ma, tôi đều thấy bọn họ không định hại tôi mà là để tôi chậm rãi rơi vào vực sâu không thấy đáy .
Nhìn lại đồng hồ một chút đã 10h hơn nhiều tôi phải nhanh đi về để 12h đem còn bắt đầu làm việc ngay lúc tộ vừa quay về được nửa đường thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là Cát Ngọc gọi đến.
Đại mỹ nữ, làm gì vậy?
-A Bố! ký túc xá khóa cửa rồi, tôi không thể vào được .
"Tôi nói vậy làm sao bây giờ?Tôi tuy rằng có phòng ký túc xá nhưng không tiện mang người ngoài về nha."
Cát Ngọc giận nói: Ai cần ở lại ký túc xá của anh nghĩ hay lắm! tôi không có thẻ căn cước anh đến Hán Đình thuê tạm một căn phòng giúp tôi.
Tôi xuống xe, đánh một chiếc taxi chạy đến Hán Đình vừa đến liền thấy nàng đứng ở cửa tiệm rượu, tôi dùng thẻ căn cước thuê cho nàng một gian phòng sau đó chuẩn bị rời đi.
Cát Ngọc hỏi tôi :" Không ở lại uống ngụm nước sao?"
Tôi gãi đầu nói: "Cũng được, quả thật có chút khát."
Vào trong phòng, tôi vặn ra một chai nước suối ra uống ừng ực vẫn chưa hết khát xong lại mở một chai nữa lải ra uống tiếp. Thật sảng khoái!
Lau khỏe miệng còn dính chút nước ,gật đầu nói: "Không chuyện gì vậy tôi phải đi rồi, 12h đêm còn phải lái xe nữa".
Nói xong, tôi chuẩn bị mở cửa phòng đi về, Cát Ngọc giậm chân một cái, sẵng giọng: Anh là đồ đầu đất ? Bảo anh ở lại uống nước anh thật sự chỉ uống nước a?
Tôi sững sờ, nhất thời bối rối.
Tôi chưa kịp nghĩ rõ ràng, Cát Ngọc bỗng nhiên đi tới, điểm mũi chân, ôm đầu của tôi đặt lên môi tôi một nụ hôn kiểu Pháp!
Mịa nó, tôi trừng mắt càng là bối rối, cái lưỡi thơm tho của nàng đang ở trong miệng tôi khuấy động làm cả người tôi nhiệt huyết sôi trào.
Nàng buông lỏng tay ra, nhu mị nói: Đây mới gọi là uống nước, hiểu không?
Nói thật, tôi triệt để người :"chuyện này là sao? Tôi thật không ý tứ gì khác a."
Cát Ngọc đi tới bên giường, hai chân vắt tréo nói: "Cũng là bởi vì anh không ý đó nên tôi mới mời anh tới, nếu như đầu óc anh có chút gì không đứng đắn, xế chiều hôm nay tôi đã không cùng anh ở một chỗ."
Tôi vẫn là ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
Cát Ngọc duỗi tay nhỏ vỗ vỗ lên giường, nói: "Này, cơ hội chỉ có một lần, nếu như anh đồng ý hiện tại tiến lên đi còn không thì bước ra khỏi cánh cửa này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa".
Này nói hạnh phúc tới quá đột ngột , mặc dù rất thích Cát Ngọc nhưng tôi không phải một người tùy tiện.
Nhưng còn có câu nói gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn thấy Cát Ngọc nằm trên giường tóc xõa rối tung màu đen của tóc tương phản với ga giường trắng muốt khiến cho người ta sôi máu , chiếc chân đầm bó lúc nằm xuống càng làm nổi bật hai chân thon dài trắng trẻo mịn màng của nàng như vậy làm cho ta do dự.
"Anh là đàn ông sao? "Cát Ngọc ngữ khí rất là khiêu khích, đồng thời cũng có mấy phần tức giận.
Một lát sau, tôi đứng thẳng, nói vững vàng : "Tôi đương nhiên là người đàn ông! Hơn nữa còn là đàn ông máu nóng!"
Cát Ngọc kiều mị nở nụ cười với tôi ngoắc ngón tay mời gọi tôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top