Chap 2: Thẻ căn cước
Tôi hút thêm một hơi, cảm thấy mùi vị rất giống với Thủy Tinh Cung, bởi vì lúc nhỏ toàn học đòi tập tành làm người lớn, châm 1 điếu thuốc nhanh chóng hút hai hơi, mùi vị mà tôi lờ mờ cảm thấy không khác khi đó là mấy!
Tôi ngồi ngây người trên giường, nhớ lại người thanh niên đã đưa điếu thuốc cho tôi, nghĩ xem tên này từ đâu lại có được loại thuốc lá này? Có khi nào là của bố cậu ta sưu tập ? Nhưng thuốc lá đừng nói đến mười mấy năm, qua vài tháng đã hỏng mất rồi.
Chuyện này tôi nghĩ mãi không ra.
Ngày thứ hai cũng giống như hôm trước, 12h xuất phát lần này không gặp lại người thanh niên đã cho tôi thuốc, qua mấy ngày nữa cũng không gặp lại cậu ta.
Nhưng mà vào ngày thứ 6 của tuần tiếp theo, tôi lại gặp lại cô bé không có tiền kia.
Cô bé lại hỏi:
-Chú à, nếu cháu không có tiền, chú có cho cháu lên xe không?
Trông con bé khoảng chừng 13 tuổi trông không phải nghèo đói có thể là do cha mẹ quản giáo nghiêm khắc, bình thường không cho tiền tiêu vặt, hoặc là do tham ăn, lấy tiền đi xe về nhà để mua đồ ăn vặt hết rồi.
Tôi nói:
-Được, lần này chú lại mời cháu.
Cứ như vậy lái xe được 1 tháng, tôi phát hiện ra cô bé này cứ mỗi thứ 6 hàng tuần đều sẽ lên xe ở trạm Mị Lực Thành, nhưng mà trên người đều không có tiền, mỗi lần đều hỏi tôi một cách đáng thương, nếu không có tiền, có thể cho nó lên xe được không.
Một lần trên xe không có khách, chỉ có tôi và cô bé, tôi nói:
- Vậy nhé cháu cười với chú đi chú sẽ chở cháu đi miễn phí nhé ?
kpô bé cứ như khúc gỗ mà lắc đầu, trên mặt không nở một nụ cười.
Có lẽ con bé ghét cười.
Cứ như vậy được 2 tháng vào mỗi thứ 6 hàng tuần, đúng ở trạm Mị Lực Thành đều thấy cô bé hơn nữa lúc nào cũng không mang tiền. Sau này lúc tôi lái xe về trạm, cùng Trần Vĩ uống rượu nói chuyện, tôi mới kể chuyện này cho hắn ta nghe.
Nào ngờ tôi vừa nói, mặt hắn ta liền biến sắc, hỏi nhỏ:
- Có phải con bé cứ mỗi thứ 6 đều đi chuyến xe cuối cùng?
Tôi nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: - Đúng, trước giờ đều không mang tiền nhưng mà cho dù có ghế trống thì con bé cũng không ngồi, chỉ đứng ở giữa khoang xe.
Trần Vĩ uống nhiều rồi, mắt cũng đã híp lại, tuy vậy vẫn cười nói:
- Để kệ đi, con bé không có tiền thì cứ cho nó đi, không vấn đề gì.
Tôi gật gật đầu, cùng Trần Vĩ cụng ly, lại nói:
- Nhưng mà con bé này thật kỳ lạ, mấy lần trên xe em bảo nó cười với em một cái, nó đều không có biểu hiện gì.
"Choang"! Trần Vĩ nghe xong lời tôi nói, liền đánh rơi ly rượu trong tay xuống, rượu trắng vương vãi ra sàn, hắn ta vội vàng khom lưng xuống nhặt ly lên, miệng đầy mùi rượu nói với tôi:
- Trời ạ! người anh em này, chú đừng nói lời này với con bé đó nữa, cho dù nó muốn cười, chú cũng đừng để nó cười, chú hiểu không ?
Trần Vĩ uống say rồi, lúc nói chuyện mắt anh ta díu lại hình như muốn ngủ nhưng mà tôi thì chưa, tôi cố hỏi hắn ta:
- Anh Trần, tại sao chứ?
Trần Vĩ nằm gục ra bàn, trong miệng lẩm bẩm vài từ nghe không hiểu rồi ngủ thiếp đi.
Tôi lay hắn ta mấy cái, không có dấu hiệu tỉnh lại, xem ra say quá rồi. Dìu Trần Vĩ về ký túc xá của anh ta xong tôi cũng mệt quá ngủ thiếp đi.
Ngày tiếp theo, tôi thức dậy vào giữa trưa. Hôm qua uống hơi nhiều, tôi mơ hồ đi tới nhà ăn. Vừa đặt khay đồ ăn xuống liền nghe thấy phía sau có hai người phụ nữ đang thì thầm to nhỏ :
- Nhìn kìa, đây chính là người tài xế lái xe tuyến 14 mới tới.
Một người cười giễu cợt nói:
- Lại có thêm một tên gan to tới, tiểu tử này hẳn là rất cần tiền.
Hai người phụ nữ này đều là nhân viên soát vé trên tuyến xe số 69, bình thường tôi ít khi đến nhà ăn, thỉnh thoảng có gặp hai người họ vài lần, nhưng lời nói của họ tôi không hiểu nổi.
Đúng tôi rất cần tiền nhưng việc này đối với chuyện gan tôi to hay nhỏ có liên quan gì?
Tôi cũng không thèm để ý lời bọn họ, quay đầu liếc họ một cái, họ liền lập tức chăm chú ăn cơm.
12h đêm, tôi lại xuất phát như mọi khi, lúc đến trạm Tôn Gia Loan có một người đàn ông ước chừng 50 tuổi đi lên xe, sau khi bỏ tiền vào thùng người này rất lịch sự cười với tôi rồi tự giới thiệu rằng ông ấy họ Hoàng.
"Xin chào" Tôi gật đầu, đồng thời cũng nở nụ cười đáp lại.
Lúc đi đến Mị Lực Thành, còn chưa đỗ vào trạm, người đàn ông từ xa đã nhìn thấy cô bé không mặt không biểu cảm kia vì vậy đúng lúc tôi chuẩn bị cho xe dừng lại bất ngờ từ phía nói:
- Đừng dừng xe!
Tôi ngây người một lúc, quay đầu nhìn ông ta, dáng người không cao, cùng lắm là 1m65, trên đầu còn hơi hói.
- "Chú à, đây chính là trạm xe, làm sao có thể không dừng được?" Nói xong tôi đi chậm lại chuẩn bị dừng.
Nào ngờ người đàn ông kia từ chỗ ngồi xông lên, giận dữ nói với tôi:
- Không được dừng, tiếp tục lái, tiểu tử à cậu nghe tôi đi, không sai đâu!
Nói xong ông ta liền trực tiếp giành lấy vô lăng, đạp chân ga, nhìn động tác ông ấy hoàn hảo như vậy, tôi cảm thấy người này chắc chắn là một tài xế dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa lại còn rất quen thuộc với loại xe Lam Tinh kiểu cũ này.
Kết quả xe không dừng mà đi thẳng luôn. Tôi quay đầu lại quát lên:
- Ông làm loạn cái mẹ gì vậy hả? Nếu như khách hàng khiếu nại tôi sẽ bị lập biên bản đấy!
Người đàn ông kia nói:
- Trần Vĩ dám lập biên bản cậu thử xem?
Vừa nghe thấy vậy, tôi ngây người ra một lúc, ông ấy lại nói:
- Tôi trước đây là tài xế của tuyến xe này. Cậu nghe rõ tôi nói này, lần sau có gặp lại con bé đó thì đừng để nó lên xe.
Tôi nghi ngờ hỏi:
-Con bé chỉ là không mang tiền thôi mà, việc gì phải làm đến mức đó?
Ông ta còn không thèm nhìn tôi, nói:
- Các cô các cậu bây giờ đều như vậy đều không chịu nghe lời người lớn nói, nếu như cậu để con bé đó lên xe thì cậu sẽ gặp rắc rối lớn đó!
Tôi hỏi rắc rối lớn gì?
Ông ta chẳng thèm nói nữa, mà quay về chỗ ngồi, chuyện này làm tôi bối rối rất lâu, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ nghĩ mãi không ra .
Lúc lái xe về , tôi nhìn qua cửa sổ xe buýt thấy con bé vẫn đứng đó, nhưng lúc này tôi bỗng rợn người, con bé đứng bất động nhìn tôi mỉm cười!
Tôi còn nhớ rất rõ ràng mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó. Chuyện đầu tiên là chiếc ví của tôi bị mất, dì Bảo Khiết một đồng nghiệp ở trạm xe buýt tìm thấy chiếc ví tôi cầm nó lên kiếm tra một lượt tất cả vẫn như cũ chỉ là có thêm một chiếc thẻ căn cước. Đó là chiếc thẻ của một người con gái tên là Cát Ngọc mặt tôi tái đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top