Chuyện Người Quan Hoạn

Xiêm y buông xuống. Giải lụa thắt ngang cái lưng thon. Thân thể trắng và mịn màng như ngó sen. Cái trâm ngà tháo ra. Tóc đen mun trải bung mặt gối. Hương trầm ngào ngạt không gian. Tiếng đàn tì bà nhỏ những giọt âm thanh vào không gian hun hút. Giọt dầu thơm long lanh lăn dài từ phiến xương bả vai xuống trũng lưng làm người đàn bà suýt soa. Hai bàn bay không xương mài miết lên phiến lưng ngọc thạch. Những ngón tay xới vào thân thể. Nhịp thở sâu mãn nguyện. Một bóng đàn bà thoáng qua. Xiêm y lướt thướt. Bài tẩm quất quen thuộc. Làn gió nhẹ lùa qua song cửa, mang theo chút hương dịu dàng của vườn ngọc lan bên dưới. Một bóng đàn bà vụt qua như cánh bướm. Chút hương hoa lạ lùng vương lại. Người đàn ông ngước lên, bắt gặp những mắt nhìn lấp ló sau cánh màn buông. Thong thả. Rồi sẽ tới phiên mình. Khuôn mặt đàn ông nhưng giọng nói đàn bà. Ngọt ngào, du dương. Rồi sẽ tới phiên mình. Ta sẽ không bỏ sót ai. Không một ai. Tiếng cười rúc rích. Những người nữ không muốn biến đổi theo thời gian. Quan Thái Giám ơi, khi mô quan Thái Giám mới về thăm quê cha đất tổ. Người đàn ông ngừng động tác cày xới nhịp nhàng nhưng những ngón tay vẫn không ngừng xoáy vào thịt da mềm mại của người cung nữ. Con mắt một mí nhướng lên. Môi trễ ra nụ cười nhân hậu. Biết khi mô mới về được. Giữa những tiếng thở dài cảm thông, người đàn ông nghe ra điều gì đó xem chừng không thật.Bất chợt những người đàn bà nhào tới. Những cánh tay chằng lấy người đàn ông. Những cánh tay mảnh mai nhưng dai như những chiếc vòi bạch tuộc. Bọn người đàn bà đè ngửa người đàn ông xuống nền nhà gỗ quý. Những ngón tay thuôn tháo vội nút thắt chiếc dải rút lụa bạch. Chiếc quần lĩnh tía tuột ra. Người đàn ông cuống cuồng giẫy dụa. Làm chi rứa. Mấy o làm chi rứa. Những người đàn bà mặt hoa da phấn mím môi, nheo mắt tháo gỡ hung hăng. Mấy o làm chi rứa hè. Trời ơi mấy o ni thiếu thốn, làm càn. Không ai nói một lời nào. Khuê phòng lao xao tiếng vải. Bàn tay người đàn ông ướt mượt dầu thơm. Những đầu ngón tay bám vào đâu cũng trơn tuồn tuột. Không cách chi tháo gỡ. Người đàn ông gồng mình vô vọng. Những con rồng nhảy múa trên trần nhà chạm trổ công phu. Người đàn ông vùng vẫy. Mỗi người đàn bà ngồi lên một cánh tay. Mỗi người đàn bà ngồi lên một bên đùi. Dòng tóc mượt mà đổ vào không gian quan hoạn ngây ngây mùi hương quế.Những ngón tay mầy mò hạ bộ người đàn ông. Những ngón tay nắn cái bọc nhăn nhúm. Xem này. Thấy chưa, tui nói mà không chịu tin. Những ngón tay rờ rẫm cái túi da nhăn nheo. Cái bọc đàn ông không đựng hai báu vật đàn ông. Cái bao không có hai trái dịch hoàn. Đã tin tôi chưa. Người đàn ông cong người như đã cong hơn cả chiếc đòn gánh của người dân gồng gánh bán buôn. Một lần ấu thơ cũng đã cong người lên như thế khi người ta lấy đi hai viên ngọc trời cho. Lần ấy là cơn đau xé ruột, lần này là niềm hổ thẹn nghiêng trời. Những người đàn bà mải mê với khám phá lạ lùng. Những ngón tay vẩy vẩy dương vật quan hoạn. Con chim rụt rè. Con chim yếu đuối. Nghiêng bên này, ngả bên kia, èo uột. Những người đàn bà cả đời chưa một lần nhìn thấy cái vật gây máu lửa trần gian. Khi nứng nó như thế nào nhỉ. Giọng nói thanh thanh. Người đàn ông thôi chống cự. Ừ, khi nứng lên nó ra làm sao hè. Những ngón tay lắc lắc miếng thịt mềm. Những đầu móng tay búng nhè nhẹ, khiêu khích.Họ muốn đẩy hoạn quan vào cơn hưng phấn dục tình xem nó như thế nào, nhưng cái vật thẹn thùng kia chỉ hơi căng chút máu nóng rồi lại oặt ngay xuống. Bởi trong lòng gã quan hoạn kia, những người đàn bà núi non trùng điệp ấy không gợi lên chút thèm muốn nào.Những người đàn bà vất vả tìm tòi. Những ngón ngọc vạch cả đám rừng thưa tìm dấu vết trên thân thể con vật khác giống. Quan hoạn nằm im. Lửa bừng hai má. Lửa mờ hai mắt. Thái Giám ơi mắc mớ chi mà ốt dột rứa tề. Hai cái má đỏ au như say rượu. Hai bắp đùi no tròn. Cái bụng bập bềnh. Chiếc rốn trũng sâu. Những sợi lông măng lướt phướt trên làn da bụng mịn màng.Những người đàn bà thay nhau chạm vào cái vật mềm èo nằm giữa cặp đùi trắng phau. Thấy không. Tui đã nói cái ni cũng như con rắn hổ mang bị thầy bùa lấy đi túi nọc, không còn gây tai họa được cho ai.Không còn gây tai họa được cho ai. Giọng nói trong như tiếng khánh ngọc vang vang trong đầu người đàn ông. Không còn gây tai họa được cho ai.Hắn không sao hết. Hắn vô hại. Thấy không. Này. Tôi ngồi vào lòng hắn cũng không xảy ra chuyện gì. Sóc Nâu nói với lũ bạn như thế ngay trước mặt tôi. Cách cư xử của Sóc Nâu làm tôi bối rối. Người ta vuốt ve con cọp hay đưa đầu vào miệng cá sấu để chụp hình vì tin rằng con thú ấy vô hại. Tôi là con thú vô hại trong mắt nhìn của Sóc Nâu và những người con gái phương đông này.Ba cô gái và tôi họp thành một nhóm. Chúng tôi học chung, làm bài chung, đi chơi chung, nấu nướng ở nhà đem đến công viên vừa thảo luận bài học vừa ăn chung. Sóc Nâu đôi lúc còn đút thức ăn cho tôi. Tôi ngượng ngùng đỏ mặt nhưng không thể từ chối. Không có chuyện gì xẩy ra hết. Sẽ không xảy ra chuyện gì hết, vì trên thế gian này tôi chỉ nhìn thấy một mình Jose.Hai con mắt xếch. Mũi và tai to. Nhưng miệng lại nhỏ chúm chím. Những nét đối nghịch trong nhân tướng. Má hồng như mầu cánh hoa đào. Đấy là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã một thời phong độ. Con chó trung thành với chủ nhân. Người đàn ông ấy chỉ có một việc là giúp đám nữ tì, phục vụ nhà tắm cho bầy cung phi. Bọn con gái lười biếng đẩy dần công việc của họ cho người đàn ông tính tình hiền hòa ấy. Trước kia, ông chỉ giúp họ gánh nước vào hậu cung, đun cho nước ấm lên, đổ những cánh hoa ướp vào, dầu thơm tan trong nước. Thịt da sẽ ngạt ngào. Biết đâu đêm nay đấng minh quân chọn một người trong đám họ. Quan hoạn vừa làm việc vừa hát ngân nga một điệu có âm hưởng man mác nỗi buồn. Ông có nhiệm vụ nhúng thử tay vào nước trước xem đã đủ ấm chưa để các nàng ngâm thân mình trong bể cánh hoa mịt mờ khói. Ngày trước ấy là công việc của đám nữ tì, nhưng vì khiêng nước cần sức mạnh đàn ông nên họ níu kéo và ông nể lời. Rồi thành tập quán. Nhưng bù lại, những người đàn bà trong hậu cung ấy thương yêu quan hoạn như một người thân trong dòng tộc. Rồi đến công việc tẩm quất, các nàng cung phi cũng thích đôi bàn tay đàn ông gân guốc. Và quan hoạn trở thành người chăm sóc những phiến lưng thon, những cặp đùi mảnh, những bắp chân thuôn dài của đám cung phi quanh năm nhàn tản. Trong đám cung phi, quan hoạn thương nhất một người con gái. Thương như thương một đứa em lưu lạc. Bởi có lần ông nghe trộm được nàng ấy thì thầm. Rằng quan thái giám nhân hậu. Rằng phải như người đàn ông ấy đừng bị lấy đi hai trái tinh hoàn và mình phải như đừng bị tiến cung. Và nếu được ai kia se sợi chỉ hồng cho hai kẻ thành thân, chắc hẳn mái gia trang mình tạo ra sẽ chan hòa hạnh phúc. Đừng nói thế. Vách tường có tai. Nàng cung phi khác thì thầm. Hai người đàn bà nhìn nhau đăm đắm. Dung nhan diễm lệ. Người này nói với người kia. Bàn tay người này vuốt lên cánh tay người kia. Da dẻ gì đâu mà mướt như trái đào lông mịn. Thượng uyển dưới kia có cả một khu vườn đào như thế. Họ bảo nhau bây giờ người đàn ông ấy đã trở thành vô hại. Như con rắn đã bị lấy đi túi nọc độc chẳng còn gây tai họa được cho ai.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #linh