Chương 2: Không mong mà lại gặp
Đôi mắt vốn luôn yên tĩnh lại có chút giao động, Huy Khải đưa tay về phía trước định giữ cánh tay của cô gái lại nhưng rồi lại nhanh chóng thu về, bấm nút nhận điện thoại. Cuộc gọi đến từ thư ký Nam, tín hiệu vừa kết nối thì anh ta lên tiếng ngay, giọng nói có vẻ gấp gáp vì đã chờ quá lâu:
"Thưa tổng giám đốc, các giấy tờ cần thiết đã ký xong, chủ tịch tỉnh A hôm nay phải bay đi Pháp đến cuối tuần mới quay lại, tôi đã lên lịch hẹn vào tối thứ sáu tuần này."
"Được, tốt lắm". Khóe môi Huy Khải cong lên đầy ngạo nghễ khi mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán. "Cậu hãy nói Yến Nhi chọn quà cho vợ của ông ấy, cô ấy đã có tiếp xúc vài lần."
"Vâng, tôi sẽ triển khai ngay". Thư ký Nam xác nhận.
Huy Khải ngắt máy ngay sau đó, quay người đi về phía khách sạn Sinla, bước chân vội vàng, ánh mắt chăm chú khắp nơi tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn khi nãy. Anh khá thất vọng, cô gái gần như đã biến mất vào giây phút anh rời mắt đi.
"Cô ấy đi về hướng nào nhỉ? Sao lại đi nhanh như vậy được?!" Chân mày cao và dày khẽ nhíu lại, trong lòng bỗng có cảm giác tiếc nuối về cuộc gặp gỡ vừa rồi.
...
"Huy Khải, phù rể của tôi. Tới rồi mà sao không vào hả?" Trung Nam đột ngột xuất hiện từ phía sau, vỗ mạnh vào vai Huy Khải.
Nhận thấy Huy Khải không hề có phản ứng mà cứ mãi nhìn về một hướng nào đó với thái độ rất chăm chú, thậm chí còn quăng hẳn một cục lơ bự với mình, Trung Nam bước vòng đến trước mặt anh ta, nhíu hai mắt nhìn chằm chằm thăm dò:
"Nè! Hôm nay, cậu, vô cùng bất bình thường nha. Tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng ngẩn ngơ thế này từ khi quen biết cậu đến giờ. Dương Huy Khải luôn cao ngạo lạnh lùng, sát thủ mặt sắt, làm việc thần tốc mạnh mẽ bách chiến bách thắng đâu rồi?"
"Chỉ nói linh tinh". Huy Khải thu lại tầm mắt, lạnh lùng nhìn đồng hồ trên tay. "Tôi cho cậu 30 phút để tóm tắt những việc tôi cần làm trong buổi lễ ngày mai".
"Đó đó!" Trung Nam búng tay tanh tách với vẻ mặt vô cùng khoái chí. "Thần hồn đã quay về là cậu rồi. Khai mau đi, vừa có chuyện gì ở đây?" Trung Nam nhào tới quàng vai bá cổ thằng bạn của mình, hai mắt nheo lại thăm dò hòng tìm cho ra điều bất thường, anh không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
"Cậu chỉ còn 27 phút". Huy Khải đã trở về vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày, vẻ mặt thản nhiên nhìn vào đồng hồ.
"Vâng! Thưa Sếp lớn." Trung Nam vờ hốt hoảng, trưng ra vẻ mặt sầu não. "Haiz, tôi biến thành Hà Hữu Nam từ khi nào vậy? Không biết ở đây ai mới là chú rể nữa... Đi, nhanh nhanh đi vào đây, tôi không làm lãng phí thời gian của cậu nữa đâu." Vừa nói, Trung Nam vừa ra sức đẩy Huy Khải đi vào phía trong. Huy Khải không vì lực đẩy đó mà thay đổi dáng đi, nhanh mà không vội, khoan thai, vững chãi.
Một người tưởng chừng như không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, nay nét mặt lại có ánh ngạc nhiên khi anh ta bước vào khu vực dành cho lễ cưới.
Công việc của anh tiếp xúc với rất nhiều buổi tiệc tùng, lễ cưới sa hoa lộng lẫy, tất cả đều không để lại cho anh ấn tượng gì. Nhưng, lần này Huy Khải thật sự bị lôi cuốn bởi phong cách trang trí ở đây.
Khách sạn Sinla được trải dài trên một triền đồi rộng lớn với hai khu, một khu kiến trúc cao tầng hiện đại và một khu dạng nhà cổ thiết kế theo cấu trúc cung đình có vườn rộng. Lễ cưới được tổ chức ở khu vườn ngay tại khu nhà cổ. Trong không gian hiện đại xen lẫn hoài niệm bởi mái ngói cổ kính và nhiều tầng cây xanh mát, lễ đài được thiết kế ngay tại trung tâm vườn với những cột hoa cẩm tú cầu bao quanh tạo thành một mái vòm lộng lẫy. Con đường dẫn đến lễ đài là một cây cầu gỗ nhỏ, sắc gỗ như đã trường tồn cùng thời gian, dẫn lối 2 bên cầu rợp bóng hoa cẩm tú mang màu xanh thiên thanh dịu dàng đung đưa trong gió. Các bàn tiệc dài ngập tràn hoa được sắp xếp hướng về lễ đài cho cảm giác như những tia sáng đang được tỏa ra từ lễ đài hoa lộng lẫy ấy. Mặt đất như trở nên vô thực với làn khói nhẹ mờ ảo như có như không. Trên đỉnh đầu là hàng chục dải lụa màu thiên thanh uốn lượn tung bay trong gió hòa với sắc trời mùa thu trong xanh dịu nhẹ. Hương hoa cỏ hòa quyện vào nhau mang đến cho người hiện diện một cảm xúc ngọt ngào bình yên.
Thấy Huy Khải đứng yên nhìn mà không nói gì, Trung Nam lên tiếng: "Tuyệt vời chứ!"
"Trong cái đơn giản toát lên vẻ lôi cuốn, trong cái không hoàn hảo lại tạo nên sự hoàn hảo". Huy Khải chậm rãi đánh giá, vẻ mặt vẫn không thể hiện thêm bất kỳ cảm xúc gì.
Trung Nam tuy đã rất quen với sự lạnh lùng của thằng bạn mình nhưng cái cách khen mà như không khen thế này làm anh thấy hơi bất mãn, anh hừ giọng:
"Coi cái biểu cảm của cậu kìa, đang đi xem triển lãm tranh sao? Không biết khi nào mới có cảm xúc với những chuyện này đây?"
Huy Khải không quan tâm đến câu hỏi của Trung Nam, anh chăm chú quan sát khắp mọi góc nhỏ của lễ đài, tất cả đều rất hài hòa, chỉnh chu không hề có góc chết. Lễ cưới mang hơi thở của thanh xuân của nhiệt huyết tuổi trẻ với bao khát khao sự yêu thương cháy bỏng và lãng mạn. Anh cảm thấy rất hứng thú với nghệ nhân tạo nên tác phẩm này: "Đơn vị nhận thiết kế hoa này là công ty nào vậy?"
"Không phải công ty đâu, là cửa hàng nhỏ thôi đấy. Nói ra chắc cậu không tin, vì tôi cũng đã từng nghi ngờ năng lực của chỗ này. Thùy Linh thì cứ nhất ý đòi thuê nên tôi không ý kiến. Ấy mà, cho đến thời điểm này thì phải thừa nhận một điều, chủ cửa hàng thật sự là một người rất đặc biệt đấy".
Đang thao thao với Huy Khải, Trung Nam chợt nhìn thấy một cô gái đang đứng làm việc với trợ lý của vợ mình ở góc phải sân khấu, anh vội khoác tay, kéo Huy Khải đi về phía đó. "Nhanh nhanh, đi theo tôi".
Huy Khải hơi khó chịu bởi cách đưa thông tin lấp lửng của Trung Nam nên miễn cưỡng đi theo về phía sân khấu, nơi có hai người con gái đang đứng quay lưng lại nói chuyện. Khi đến gần thì anh chợt nhận ra dáng người đang đứng trước mắt có chút quen thuộc, từ miễn cưỡng chuyển thành chủ động, bước chân có phần muốn nhanh hơn Trung Nam.
Trung Nam không kịp nhận ra sự thay đổi này của Huy Khải, anh vừa đi vừa giải thích thêm cho hành động của mình "Tôi sẽ giới thiệu với cậu nhân vật đặc biệt này", bước chân vẫn liên tục bước về phía hai cô gái, khi khoảng cách vừa đủ gần, Trung Nam gọi khẽ: "Linh Lan ơi!"
Linh Lan đang trao đổi với cô trợ lý thì ngừng lại và quay về hướng phát ra tiếng gọi, mỉm cười: "Chào anh Trung Nam".
"Linh Lan hay thiệt đó nha, anh vừa gọi là em nhận ra anh ngay. Sao hôm nay em lại đến đây, có thay đổi gì sao?"
Linh Lan cười rạng rỡ, nụ cười như thay cho ánh mắt của cô để biểu đạt cảm xúc với người đối diện: "Không có thay đổi gì hết anh ạ. Em chỉ đến kiểm tra lại một lần cuối các công tác chuẩn bị thôi. Còn anh, hôm nay anh cũng phải ghé qua kiểm tra nữa sao?"
"Không không" Trung Nam xua tay cười lớn. "Em làm việc quá tuyệt vời, anh còn kiểm tra gì nữa. Hôm nay anh bắt cóc phụ rể bận trăm công nghìn việc của anh đến đây để duyệt sơ chương trình lễ cho ngày mai. Nhân đây, anh giới thiệu cho hai người làm quen nhé, đây là Huy Khải, bạn thân thời còn tắm mưa ở chuồng với anh". Nói xong thì đắc ý cười với chính màn giới thiệu của mình.
Huy Khải chau mày nhìn Trung Nam đầy sát khí làm anh ta thoáng rùng mình, cảm giác như có một mũi dao băng vừa sượt qua mặt. Ấy nhưng tên này càng biểu lộ nhiều cảm xúc thì anh ta càng đắc ý, khóe miệng càng kéo rộng hơn.
Linh Lan không biết một màn thị chiến trong im lặng của hai người đàn ông trước mặt, vẫn đang đứng đó chờ đợi một câu chào hỏi, nụ cười giữ nguyên trên môi cô, dù chỉ là một nụ cười xã giao nhưng vẫn rất rạng rỡ khiến Huy Khải không thể dời mắt. Một lúc sau, anh mới cất tiếng: "Chào cô Linh Lan".
Sự tự nhiên như đã biết trước của Huy Khải làm Trung Nam ngẩn người ngạc nhiên, anh thôi không cười nữa.
Linh Lan thoáng giật mình, cô nhận ra giọng nói này, vừa mới đây thôi cô đã bị giọng nói trầm ấm này làm cho xáo trộn mọi suy nghĩ. Tim cô lại bắt đầu đập bất thường, nụ cười cũng trở nên hơi gượng gạo, cô cố tỏ ra thân thiện để che lấp đi sự bối rối: "Chào anh Huy Khải. Thật tình cờ..."
"Nếu như gặp nhau đến 2 lần trong một ngày thì phải gọi là có duyên chứ nhỉ, phải không cô Linh Lan?!". Huy Khải nhìn vào gương mặt đang dần chuyển sang sắc hồng của Linh Lan, khẽ nhếch môi cười một cách thích thú.
"Ớ" Trung Nam thấy biểu cảm của Huy Khải mà không thể thốt nên lời. Anh và Huy Khải đã chơi với nhau từ thời trung học, tính tình của Huy Khải như thế nào, anh là người hiểu rõ hơn ai hết. Biết bao cô gái đã ôm mộng rồi khóc ròng vì sự lạnh lùng của cậu ta, cậu ta như một tảng băng được sinh ra từ Nam Cực. Vậy mà bây giờ lại giống như một con vẹt ăn phải ớt, nói ra những lời ngọt ngào và nhẹ nhàng cám dỗ con người ta như vậy.
"Hai người biết nhau à?" Trung Nam nghẹn giọng mãi mới thốt nên lời.
"Là tình cờ hồi nãy có gặp nhau thôi anh", Linh Lan vội giải thích. Cảm thấy không nên lưu lại ở đây lâu nên cô quay sang trao đổi nhanh với cô gái bên cạnh để kết thúc công việc, rồi nói với Trung Nam: "Việc của em ở đây cũng xong rồi, mai nhân viên của cửa hàng sẽ qua sớm để hỗ trợ buổi lễ, bây giờ em có chút việc nên xin phép về trước".
Linh Lan nói xong thì vội vàng dùng gậy kiểm tra đường để nhanh chóng bước đi, nhưng Huy Khải đã kịp thời giữ cánh tay cô lại, vẫn là cái nắm rất khẽ mà đủ lực.
"Cô có cần tôi đưa cô về không?" Giọng anh đầy mong đợi.
Trung Nam lại trợn tròn hai mắt, thái độ của Huy Khải khác với suy nghĩ ban đầu của anh. Anh vốn chỉ định đo lường tình cảm của Huy Khải nên mới giới thiệu cậu ta với Linh Lan. Biểu hiện của cậu ấy bây giờ là Huy Khải đang sống ở quá khứ hay Huy Khải thay đổi bởi hiện tại?. Trung Nam khẽ lùi về phía sau một bước, im lặng nhìn.
"Cám ơn anh Huy Khải, đã có người tới đón tôi rồi." Linh Lan nhanh chóng từ chối. "Hẹn gặp lại anh vào dịp khác nhé, tôi sẽ cám ơn anh về việc lúc nãy". Linh Lan không hiểu tại sao mình lại nói ra câu nói dây dưa như thế này.
"Nếu muốn cám ơn, tôi nghĩ cô Linh Lan nên để lại cho tôi số điện thoại hoặc một cái hẹn cụ thể, phải không nhỉ!?" Huy Khải nheo mắt nhìn Linh Lan, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thích thú. Anh quyết không bỏ lỡ cô như lúc nãy.
"Ơ..." Linh Lan trăm giận ngàn giận bản thân mình sao lúc nãy lại nhắc đến chuyện trả ơn, rõ ràng người đàn ông này là yêu nam đang quyến rũ cô, phải nhanh chóng thoát thân càng nhanh càng tốt mới đúng, cô cắn môi, gương mặt đầy vẻ do dự và miễn cưỡng. Huy Khải vẫn nhất nhất giữ lấy tay cô không buông, cuối cùng cô đành phải đưa danh thiếp của mình cho anh ta: "Đây là danh thiếp của tôi, trên đây có cả số điện thoại và địa chỉ cửa hàng, nếu anh có dịp ghé qua khu này thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ mời anh ăn trưa để cám ơn. Giờ thì tôi xin phép".
Huy Khải đưa tay đón lấy danh thiếp, mắt vẫn không rời khỏi cô gái mà anh đang giữ lại, gương mặt có chút biến động, môi anh khẽ cười. Anh nới lỏng tay. Linh Lan chỉ chờ có vậy, không đợi Huy Khải nói thêm lời nào, vội vã rút tay ra rồi đi thẳng ra cửa chính.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top